Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Em Là Của Anh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 30
V
asili không có ý định đi đến chuồng ngựa. Alexandra đã nói là đừng làm phiền cô nếu như anh không nói đến chuyện mà cô muốn nghe, và anh thật ra là không có gì để nói. Nhưng thay vì phải sai người hầu đi dẫn ngựa của anh ra như anh hay thường làm, anh tự mình đến đó.
Nó là một cái chuồng rộng lớn, mặc dù là nó vẫn không chứa hết những con ngựa trắng của Alexandra, cộng thêm đàn ngựa mà người làm của cô đã cưỡi đến đây, mẹ anh chỉ giữ vài con ngựa để kéo xe cho bà, và thêm vài con khác để làm những chuyện lặt vặt. Chuồng ngựa quá to lớn, đứng ngay ngưỡng cửa anh không thể nhìn thấy bóng dáng ai ở lối đi tối lờ mờ, và hầu như không thể nghe được một giọng nói nho nhỏ tận phía trong chuồng, rồi tiếng cười.
Anh đi về hướng phát ra tiếng cười đó và nhanh chóng nhận thức được tiếng cười của Alexandra, nó làm cho anh thấy ấm áp, giống như lúc nãy ở phòng ăn. Anh rất ít khi được nghe tiếng cười của cô, và thường thì cô cười với thái độ giễu cợt. Nhưng nó là một giọng cười ngọt ngào, nghịch ngợm, và anh ước gì...
Vasili lập tức quay đầu lại khi anh nhận thức được hướng suy nghĩ của mình. Anh thật là điên cho nên mới đến đây để gặp cô khi mà anh không cần phải làm vậy.Và cô đang vui vẻ. Anh sẽ phá hỏng chuyện đó và...Cô ta đang vui vẻ với kẻ nào vậy?
Anh quay lại và sải những bước dài gấp gáp và nhanh chóng đi đến được một ngăn chuồng rộng lớn có sáng đèn. Tuy nhiên những gì anh nhìn thấy làm cho những cảm nghĩ đang nóng phừng phừng của anh dịu xuống.
Bốn con ngựa của cô đang ở trong ngăn chuồng, và Alexandra thì đang đắp thuốc lên chân trước cho một con trong bọn, một vết sướt quá nhỏ không cần phải bận tâm. Dĩ nhiên, đây là một trong những đứa trẻ của cô và cô đang chăm sóc cho chúng nó. Và người đang giúp cho cô là gã Cossack Stenka, hắn không làm gì khác ngoài chuyện giúp cho cô, chuyện mà làm cho cô cười giòn dã. Anh ta đang đưa chân trước của con ngựa lên, nhưng mỗi khi cô muốn đắp thuốc lên chân nó thì anh lại kéo cái chân tránh khỏi cô.
"Đủ rồi, Stenka," Alexandra nói, vẫn còn đang chặc lưỡi."Cút đi ngay ngây giờ, không thôi tôi sẽ đắp thuốc lên người anh đó, và anh sẽ bị hôi thúi đến nỗi không có cô hầu nào sẽ..."
Cô không nói hết. Một con ngựa đã chào hỏi Vasili bằng cái gục gặc đầu, và cô xoay người về hướng đó và nhìn thấy anh đang đứng ở lối vào ngăn chuồng. Thái độ của cô lập tức thay đổi, giống như anh đã đóan trước, sự đùa nghịch biến mất, thái độ của cô trở nên lãnh đạm.
"Vậy thì xong chuyện rồi phải không?" cô hỏi.
Anh đã không nghĩ là cô sẽ lập tức cho là như vậy khi nhìn thấy anh."Xin lỗi nhé, em yêu, nhưng chúng vẫn còn có hôn ước."
Alexandra có thể hít thở lại. Cô cảm thấy như ruột gan mình rơi ra ngoài khi nhìn thấy anh đứng ở đó. Bây giờ thì cô cảm thấy như buồn nôn giống như mỗi khi cô lo sợ chuyện gì. Nhưng thật không đúng lý.
Cô xoay sang con ngựa. Cô sẽ lờ anh. Anh có lẽ là chỉ đến để càm ràm về cách cư xử của cô trong bữa ăn tối, và cô không cần phải nghe.
"Để mặc chúng tôi."
Đầu cô lập tức xoay lại. Vasili đang nhìn Stenka, và Stenka không xê dịch. Bạn của cô nổi giận và không có gì lạ cả. Nãy giờ anh đang giúp làm cho tâm trạng của cô khá hơn bằng những trò đùa khôi hài nhất, và cuối cùng thì cũng làm được, anh không thích Vasili phá hỏng nó. Nhưng cô đã thành công trong việc ngăn chặn không cho Vasili và những người bạn của cô không bẻ gãy cổ lẫn nhau trong suốt năm tuần qua. Bây giờ thì cô cũng sẽ không để cho bọn họ làm chuyện đó.
"Không sao đâu, Stenka," cô nói. "Tôi sẽ gặp lại anh vào sáng mai."
Stenka cuí đầu chào và cô hoàn tất xong việc đắp thuốc cho con ngựa. Vì thế cô không nhìn thấy sự trao đổi giữa hai người đàn ông. Thái độ của Stenka nói rõ là, 'làm thương tổn cô ta thì tôi sẽ giết chết anh đấy.'. Còn của Vasili nói, cũng rất rõ ràng, 'bây giờ cô ta thuộc vê tôi, vì vậy đừng can dự vào.'
Không phải là anh thật sự cảm thấy như vậy. Anh chắc chắn là không cảm thấy vậy. Nhưng anh buộc phải tặng cho gã Cossack cái nhìn như vậy.
Ánh mắt của anh chuyển sang Alexandra khi gã Cossack vừa đi khỏi. Và Vasili không thể hiểu là tại sao cô lại để cho anh ta đi khi mà anh biết rõ là cô không thích ở một mình với anh. Nhưng bây giờ chắc chắn là chỉ còn có hai người bọn họ. Ý nghĩ này làm cho người anh rạo rực. Thật lạ kỳ là lần này nó đã không làm cho anh bực bội. Anh chắc là đã quen với nó. Nhưng rồi, muốn có được cô thì quá dễ... và nó thường luôn xảy ra.
Alexandra rửa tay trong xô nước. Khi cô nhìn Vasili và thở dài."Anh nên làm lẹ lên."
Có thể nào cô ta cũng đang có cùng ý gì với anh không? "Làm gì?"
"Thì càm ràm đấy," cô nói."Không phải anh đến đây để làm chuyện đó sao?"
"Thật ra là không," anh trả lời."Anh nghĩ bữa ăn tối trôi qua thật thú vị."
"Mẹ anh không giận à?"
"'Quyết tâm' thì đúng hơn."
Anh không gì thêm, nhưng anh cười, và mỗi khi anh cười cô đều nghi ngờ."Vậy thì tại sao anh lại đến đây?"
"Lấy ngựa của anh."
"Anh mà đến lấy ngựa của anh thay vì sai người đi làm à?" cô nói, giọng điệu hết sức không tin tưởng anh.
"Đừng nói như là anh không bao giờ làm chuyện gì cho chính mình chứ, Alex."
"Anh không có mà."
Bây giờ anh thở dài."Em có nghĩ là chúng ta có thể có được một cuộc đàm luận mà không gây gổ không?"
"Có lẽ là không."
"Chúng ta có thể thử không?"
Cô nhìn như đề phòng, nhưng sau một lát cô nhún vai và hỏi."Anh có chuyện gì muốn nói hả?"
Anh không có. Anh chỉ là chưa muốn rời khỏi. Nhưng anh biết là tại sao, hay đã nghĩ là anh biết. Thân thể của anh đang hy vọng anh làm một chuyện gì đó trong tình trạng này. Anh sẽ không làm. Làm tình với cô một lần nữa có thể không là gì ngoại trừ là một ý định tồi, dẫn đến rắc rối về sau... và chuốc thêm phiền phức.
Nhưng anh tìm một đề tài để nói."Anh nhìn thấy những cô xe ở bên ngoài vẫn còn chất đầy đồ. Em không định mang hành lý xuống à?"
"Tôi đã mang một số rương vào nhà rồi. Tôi thấy không có lý do gì phải mang vào số còn lại cả."
Cô đang chuẩn bị sẵn sàng để có thể rời khỏi đây bất kỳ lúc nào. Anh phát hiện là mình không thích ý tưởng đó. Thân thể anh càng không thích hơn, nó trở nên hoảng hốt khi anh nghĩ là cô sẽ không bao giờ có mặt để...
"Anh nên đi thôi," anh đột ngột nói.
"Chuyện ngày hôm nay," cô nói cùng một lúc với anh, nhưng sau khi nghe những gì anh nói."Thôi đừng để ý."
Anh đã cố gắng, thật sự đã cố. Nhưng nếu như cô cứ mang lời hứa hẹn là anh sẽ làm tình với cô mỗi khi cô cư xử thô bạo, thì làm sao anh có thể bỏ qua được chứ?
"Về nhà với anh đi, Alex, ngay bây giờ."
Mắt cô sáng rực, không phải là vì lời đề nghị đột ngột, nhưng bởi vì là anh đang lại gần cô. Cô thụt lùi lại.
"Tại sao?"
"Bởi vì anh không muốn làm tình với em trong chuồng ngựa."
"Dừng lại ngay, Petroff! Tôi sẽ xin lỗi anh. Chiều nay tôi sẽ không mất bình tĩnh nếu cô ta không sử dụng những giọt nước mắt để van xin sự thương hại của anh."
"Một mánh khóe thường được sử dụng, mặc dù là anh dám chắc là em chưa dùng đến nó lần nào phải không?" anh vẫn tiếp tục bước tới.
"Chắc chắn là không. Nhưng ý tôi nói là tôi sẽ không hăm dọa cô ta. Tôi sẽ chỉ bảo cô ta nên rời khỏi, tôi đã cố..."
"Và cuối cùng em cũng đã hăm dọa cô ta."
"Nhưng đó không phải là ý định của tôi! Lời hứa hẹn kỳ cục của anh không có tác dụng!"
"Nhưng những gì anh nhìn thấy thì giống như em cứ nhắc nhở anh hết lần này đến lần khác. Em không muốn anh, nhưng không ai khác có thể có anh. Không phải thực chất của vấn đề là ở chỗ đó sao?"
Nếu như cô không phải đang hốt hoảng... lưng của cô đang đụng phải vách tường, và anh thì gần như đứng sát vào cô... thì cô sẽ không đủ giận dữ mà thét lên với anh."Đúng vậy! tôi không muốn anh, nhưng tạm thời trong khỏang thời gian này thì anh là của tôi."
Anh bắt đầu thích nghe câu đó."Chuyện đó đúng cho cả hai phía đấy."
"Nhưng không đúng."
"Ai nói là không đúng chứ?"
Và anh chồm người sát vào cô, giữ cô bị kẹp giữa vách tường và thân thể anh, miệng anh tìm miệng cô, chỉ để lại cho cô chút ít khoảng cách để có thể tránh né, vì anh nghĩ là anh cũng sẽ có thể tìm được nó cho dù là cô có tránh né. Và cô gần như không kềm chế nỗi.
Trong một lúc lâu cô bị mềm nhũn vì cảm giác được thân thể căng cứng của anh, sự khao khát mãnh liệt của anh, môi anh vờn má cô, và sự hưởng ứng không thể cưỡng lại của cô. Trong một lúc lâu cô say sưa thưởng thức thân thể anh, và những cảm xúc ngây ngất và cuồng nhiệt mà chỉ có anh mới có thể kích thích được chúng. Cô muốn chịu thua, muốn...
Nhưng lần này cô đã không mất tự chủ. Cô nhớ lại một sự thật đau đớn là chuyện này sẽ không đưa họ đi đến đâu, sẽ không có ý nghĩa gì ngoại trừ những giây phút thoả mãn nhục dục... mặc dù là rất tuyệt. Và đó là chuyện mà cô không muốn tập làm quen, khi anh không có ý định biến nó thành một thói quen cho bất cứ người nào trong bọn họ.
Vì thế cô nói một lời để ngăn anh, trước khi cô không còn hơi sức để nói. Và nói bằng giọng điệu dám chắc là sẽ có kết quả.
"Bojik!"
Con chó lập tức gầm gừ. Vasili đã không nhìn thấy con chó săn, vì nãy giờ nó cuộn người sát bên những con ngựa. Bây giờ thì anh biết là tại sao Alexandra đã không lo lắng khi ở một mình với anh.
Anh đứng thẳng người lên và nói," Em chơi không công bằng đấy, em yêu."
"Anh cũng vậy thôi, Petroff."
Nghe câu đó, anh nhe răng cười, hiểu rõ là không dễ dàng gì mà cô có thể cưỡng nổi anh. Cô đã gặp khó khăn khi thốt ra câu đáp đó. Và anh sẽ không để cho cả hai chịu đựng đau khổ khi mà chỉ cần một chút mánh khoé và sự quyến rũ tài tình sẽ làm cho cô chống đỡ không nỗi... anh đã nghĩ
Thật không may cho anh là anh đã không có cơ hội để tìm hiểu. Anh nghe có ai đó gọi mình ở trước chuồng ngựa, và anh nhận ra giọng nói oang oang giống như giọng nói của một người bạn anh, Serge Lehar, người mà anh rất vui khi được gặp trong bất cứ lúc nào.. ngoại trừ bây giờ.
Anh làm một tiếng động bực bội rồi đáp lại."Tôi sẽ ra ngay, Serge."
Anh nghe câu trả lời, "Chúng nó thật tuyệt giống như Lazar đã nói."
"Là bạn của anh," Vasili nói thì thầm vào tai Alexandra."Rõ ràng là anh ta đến để xem những con ngựa của em."
"Tôi sẽ không bán chúng nó đâu cho dù là anh ta có hỏi."
Một câu nói không làm cho Vasili ngạc nhiên hơn sự quả quyết mà anh nghe được trong giọng nói đó."Tại sao không?"
"Bởi vì tôi nhớ mỗi một con ngựa mà tôi bán đi và vẫn còn rất nhớ chúng nó, và cứ nghĩ đến chuyện chủ nhân của chúng chăm sóc cho chúng nó. Tôi không muốn có bất cứ con nào thuộc về bạn bè của anh, bởi vì tôi không muốn nhớ đến anh sau khi tôi rời khỏi đây."
Với những gì vừa xảy ra với bọn họ, anh thấy lý do của cô thật là thú vị."Em không nghĩ là chúng ta sẽ kết hôn à? Em thật chưa bao giờ nghĩ vậy à."
Chuyện đó có lẽ là đúng vào mấy tuần trước, nhưng hy vọng mòn mỏi mà Alexandra đã mang theo với cô khi đặt chân đến thành phố này đã hủy diệt niềm tin đó. Tuy vậy cô cũng không muốn thú thật với anh.
"Tôi biết anh thuộc loại người nào, Petroff," cô nói thẳng thắn với anh."Một gã phóng đãng như anh mà kết hôn à? Vào phút cuối anh sẽ sợ hãi và làm những chuyện mà đúng ra là anh phải nên làm trước khi anh kéo tôi rời khỏi nhà của tôi."
"Thật thú vị là em đã nghĩ vậy," anh trả lời, những ngón tay của anh nhẹ nhàng ve vuốt má cô trước khi anh thụt lùi lại."Anh nghĩ là cho dù chúng ta có kết hôn... hay không thì quyết định đó anh sẽ không làm ở ngay giáo đường, anh có thể hứa với em như vậy."
Anh rời khỏi cô với những lời nói khó hiểu đó. Anh có thể nói với cô về ý định của mẹ anh. Anh có thể nói với cô là nếu như cô không chịu hợp tác và học cách cư xử lịch thiệp, cô sẽ có được những gì cô muốn, và sẽ không có cuộc hôn nhân nào. Nhưng anh đã không nói với cô. Anh để mặc mọi việc cho số mệnh, và chết tiệt anh đi nếu anh biết là tại sao.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Em Là Của Anh
Johanna Lindsey
Em Là Của Anh - Johanna Lindsey
https://isach.info/story.php?story=em_la_cua_anh__johanna_lindsey