Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 30: Có Họa Cùng Chịu
S
ự trừng phạt của Ngưu Ma Vương làm hao sạch thể lực toàn thân của Vân Diệp, tấm thân 15 tuổi dưới cường độ huấn luyện quân sự cao đã tới mép bờ suy sụp, không ít lần ngã xuống quyết định không đứng dậy nữa, chẳng hiểu vì sao lại gắng gượng bò dậy loạng choạng chạy về phía trước, chân đã sưng tên rồi, bụng đau thắt, phổi như có lửa, tim đập thình thịch, chỉ cần há miệng là nôn ra ngoài.
Chẳng lẽ mình có khuynh hướng tự ngược? Trước kia ở ngoài nhìn vào chỉ thấy Trình Giao Kim, Ngưu Tiến Đạt và quân sĩ toàn doanh giống như đang chơi một trò chơi giống thật. Giờ ngã xuống đau thật, chảy máu là thật, mồ hôi từ cằm chảy xuống cũng là thật. Luôn hi vọng thông qua huấn luyện siêu cường độ để có thể lực dồi dào, nhưng tinh thần đơn giản lại chẳng làm nổi, thân kiệt quệ, trí óc mơ hồ mà ký ức mỗi lúc một rõ ràng, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện cho tới lần đáng ra không nên thò tay vào nước kia, ngay cả người cha chết sớm cũng như rõ ràng trước mắt. Càng muốn quên, ký ức càng chắc chắn, cuộc đời còn bi ai nào hơn thế.
Truyền thuyết nói âm hồn tử vong qua cầu Nại Hà đều phải uống một chén canh Mạnh Bà để quên đi tiền thế, có điều cái linh hồn Vân Diệp lại bỏ đi quá trình này, cho nên ăn không ngon, ngủ không yên, cười không vui, khóc không thương tâm cũng là tự làm tự chịu. Lão trời già cho ngươi thứ này thì sẽ lấy đi của ngươi thứ khác, đó là lẽ công bằng.
Đó là chuyện Vân Diệp nghĩ giống triết gia sau khi chạy hết 20 vòng gục xuống.
Gian nan trở mình lại, mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, áng mây trắng như bông. Nếu không phải xuất hiện một khuôn mặt xuất hiện, Vân Diệp chỉ muốn hòa mình vào trời xanh mây trắng.
- Vân Diệp phải không?
- Lý Thừa Càn?
- Ngươi biết cô à?
- Nếu không phải nhi tử của bệ hạ đã chẳng phải cô rồi.
Có người nghe đoạn đối thoại này nổi điên, nhưng không phải Lý Thừa Càn, đúng là hoàng đế chưa lo thái giám đã lo. Lý Thừa Càn tựa hồ rất hưng phấn, ngồi xuống nhìn kỹ Vân Diệp. Cuối cùng có người dùng khẩu khí bình đẳng nói chuyện làm hắn rất tò mò.
- Cách luyện binh này do ngươi nghĩ ra? Còn cả làm muối, rèn sắt nữa, thanh chùy thủ trong tay phụ hoàng cũng là do ngươi làm? Lần này ta tới là xem thứ khoai tây một mẫu cho 50 thạch kia, đúng vậy không?
Lý Thừa Càn không xưng cô nữa:
- Hiện ta sắp đứt hơi rồi, thái tử điện hạ giúp một chút, lui ra sau đi, đừng chắn tầm mắt ta nhìn trời xanh mây trắng.
- Điện hạ đừng trách, tên tiểu tử này mệt quá đâm ngu người rồi.
Lý Hoài Nhân sợ thái tử trách tội, vội giải thích:
- Hoài Nhân ca ca, tốt xấu gì mọi người cũng là quan quân, sao lại luyện thảm như thế?
Lý Thừa Càn chẳng bận tâm tới thái độ của Vân Diệp, phụ hoàng trước chuyến đi đã căn dặn nhiều lần không được ỷ thế hiếp người, vả lại người có tài thực sự mới có thể xem thường quyền quý, kẻ bất tài mới dựa vào ton hót nịnh bợ thăng tiến. Từ khi hiểu chuyện, hắn được giáo dục kiểu này vô số lần.
- Điện hạ, người để thần nghỉ ngơi một chút rồi giải thích kỹ hơn.
Lý Hoài Nhân cũng chẳng còn sức đâu mà lắm lời, lúc này mấy trăm thân binh đi tới, hai người nâng một đưa đám quan quân vào lều sau.
Lý Thừa Càn đi theo, chỉ thấy một hàng thùng gỗ lớn bốc khói nghi ngút, thân binh nhan chóng lột sạch giáp trụ của chủ nhân, chỉ để lại một cái khố cộc cho vào thùng gỗ, tức thì đủ các loại âm thanh kỳ quái vang lên, nước rất nóng, thuốc rất sung túc, thuốc hoạt huyết tan bầm luôn có chút tính kích thích, cùng với tác dụng tiêu độc thì muối và thuốc trong nước đồng loạt tiến công, làm người trong thùng thừa sống thiếu chết.
Lý Thừa Càn giật nảy mình, cứ tưởng đi vào lò mổ heo, quân y ở bên cạnh giải thích mới hiểu nguyên nhân, vẻ tò mò trong mắt càng đậm.
Vân Diệp ở ngay trong cái thùng gỗ bên cạnh, vừa kêu la vừa nghìn trộm Lý Thừa Càn, giống đực có sức đề kháng rất yếu với những trò chơi tính đối kháng cao, huống hồ Lý Thức Càn từ nhỏ lớn lên trong đại viện tường cao hào sâu, tuy khao khát cuộc sống chém giết bóng đao ánh kiếm giống phụ thân, khó tránh khỏi thiếu dương khí, hôm nay thấy 200 hán tử kiệt sức đánh 500 hữu soái tự xưng tinh nhuệ tới té đái vãi phân, sớm đã ao ước rồi. Vân Diệp hiểu nam nhân máu nóng, nếu đã không có khả năng cùng nhau chơi gái, vậy cùng nhau ra trận đi. Dụ dỗ Lý Thừa Càn đi chơi gái sẽ bị cha hắn chặt đầu, nhưng dụ dỗ hắn tham gia huấn luyện hẳn Lý Nhị bệ hạ sẽ không trách.
- Điện hạ, loại huấn luyện lính đặc chủng này có thể nói là tàn khốc vô cùng, là sức mạnh khiến tinh thần, nhục thể thăng hoa, chỉ có quân nhân ưu tú nhất, kiên cường nhất mới có thể kiên trì được. Người kiên trì được có thể xưng là binh vương trong quân, gặp tập kích không loạn, gặp biến cố không hoảng, dồn vào đất chết mà dũng mãnh chiến đấu, gặp đường cùng không sợ hãi. Bọn họ là cỗ máy chém giết, vì sinh tồn trên chiến trường, vì thẳng lại mà làm mọi thứ. Xem điện hạ có dũng khí thử một lần không, ngày mai vi thần đợi điện hạ ở sân diễn võ.
Lý Thừa Càn hưng phấn tới tay phát run, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt thương hại của người xung quanh.
Lý Thừa Càn hơi hối hận, nhưng đã muộn rồi, Ngưu Ma Vương không phải là gọi xuông, mười hữu soái mới gia nhập, thêm vào thái tự điện hạ, được đưa vào đại đội vác nặng chạy bộ mười dặm, nể tình thái tử tuổi nhỏ, không phải vác nặng, song bản thân trang bị đủ cho hắn nếm đủ, đoạn đầu còn tạm, năm dặm sau thì đúng là bò về, may mắn có đám Lý Hoài Nhân, Trường Tôn Xung nghĩ tình huynh đệ chạy chầm chậm theo cùng, mới cho thái tử điện hạ thêm chút lòng tin.
- Ta chạy không nổi nữa, đường ca, biểu ca không cần chạy cùng ta, nếu không ta hại các huynh không có cơm ăn.
Từ xa nhìn thấy người khác đã bắt đầu ăn cơm, mình vẫn đang chạy, dù sao Lý Thừa Càn còn là trẻ con, vẫn có lòng áy náy: xem tại
- Nói gì thế, giữ tinh thần mà chạy, điện hạ hơn Tiểu Diệp lúc mới bắt đầu huấn luyện nhiều, y phải lết về đích đấy, hai người chúng thần lần đầu cũng không hơn điện hạ là bao.
Tiếng cười nhạo Lý Thừa Càn lo lắng không có, chỉ có tiếng cổ vũ, thái tử điện hạ huấn luyện cùng mình, giờ còn mệt không ra dạng người, chút bất mãn vì đánh nhau hôm qua đã tan biến hết, mọi người đều đứng hai bên đường chạy reo hò khích lệ thái tử. Khi Lý Thừa Cànn cuối cùng về tới đích, liền được mọi n gười hoan hô ném lên không trung. Lý Thừa Càn chịu sao nổi cái này, tuy là người cuối cùng về đích, dù sao cũng đã hoàn thành huấn luyện hôm nay, chứng minh bản thân có tư cách tham gia huấn luyện, trong tiếng hoan hô vang dội, nước mắt nước mũi chạy ra, đó là lần đầu tiên dựa vào sức lực bản thân được người khác thừa nhận, chứ không phải là vì uy danh của phụ thân. Trong lúc tung lên rớt xuống, thấy các vị tướng quân mỉm cười gật gù, lòng kiêu ngạo sinh ra, hôm nay ta là người cuối cùng, tương lai ta là người đầu tiên.
Nuốt lấy nuốt để, loại thức ăn thường ngày không thèm nhìn tới giờ lại ngon lành vô cùng. Vân Diệp căn dặn sau vận động lớn phải bổ xung protein, thịt dê hầm thành món ăn thiết yếu. Dù sao dê bắt được rất nhiều, đù bọn họ ăn thả cửa. Lý Thừa Càn đã hiểu vì sao bọn họ ăn uống khó coi như thế, tin rằng mình lúc này cũng không khá hơn là bao.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2