Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đặt Bút Thành Hôn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 30
T
ay của anh to lớn mà ấm áp, nắm chặt tay cô, chặt đến mức có chút đau. Thật ra Hạ Tử Câm cũng biết, mình quá manh động, cô trở lại thì sao chứ? Sự thật chính là sự thật, cho dù có mặt cô cũng không cải biến được gì.
Bắt anh vứt bỏ đứa bé kia, mặc dù anh chịu, cô cũng không thể, bản thân chính là cô nhi, chẳng lẽ nhẫn tâm vì hạnh phúc của mình, bắt đứa bé cũng trở thành cô nhi ư? Nhưng bảo phải rời khỏi anh, cô cũng không làm được.
Lần đầu tiên Hạ Tử Câm ý thức được, yêu thì ra là có thể hèn mọn đến vậy, cô thương anh, người phụ nữ kia là nợ cũ của anh, thậm chí đứa bé kia...... Nhưng bảo Hạ Tử Câm không chút cách ngại chấp nhận tất cả, cô càng không làm được, cô giống như một con thiêu thân bị nhốt ở trong lọ thủy tinh đóng kín, chạy khắp xung quanh vẫn không tìm được lối ra.
Hạ Tử Câm phát hiện, tình yêu của cô thật giống như người lữ hành phải băng rừng vượt núi, một ngọn lại một ngọn, không ngừng không nghỉ, vô cùng vô tận, chẳng biết đến khi nào mới có thể trèo đến đỉnh, lúc đó, bên cạnh vẫn còn có anh hay không? Tịch Mạc Thiên, hay là, chỉ còn lại đơn độc mình cô.
Tịch Mạc Thiên nắm tay cô đi đến bên cạnh xe, mở cửa, ý bảo cô lên, nhưng lôi hai cái, cô vẫn không nhúc nhích, hơi cúi đầu, cũng không nhìn anh, bộ dạng không được tự nhiên đó, làm Tịch Mạc Thiên tức cũng không được, đau lòng cũng không xong.
Tịch Mạc Thiên đưa tay nâng cằm cô lên. Hạ Tử Câm hơi cúi đầu, con ngươi bị che phủ dưới hàng lông mi đang rủ xuống không ngừng lóe lên, nhưng vẫn chẳng chịu nhìn anh, Tịch Mạc Thiên khẽ thở dài, nhỏ giọng nói:
“Ít nhất nên cho anh một cơ hội giải thích......”
Nói ra những lời này, Tịch Mạc Thiên cũng cảm thấy không được tự nhiên, anh không nghĩ đến, có một ngày mình cũng có thể thốt lên những lời không có cốt khí như vậy, nhưng ở trước mặt Tử Câm, anh cần cốt khí để làm gì chứ?
Suốt mười giờ ngồi ở sân bay này, anh vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc Vinh Phi Lân đã nói cái gì với cô? Cô có thể trực tiếp phán định đứa nhỏ trong bụng Hàn Phong chính là của anh, rồi giận dỗi đòi ly hôn với anh hay không? Hoặc cô sẽ tìm đến một nơi để trốn, âm thầm thương tâm một mình.
Sau chuyện lần trước, Tịch Mạc Thiên mới biết, nha đầu này chính là một cô ngốc hồ đồ, nếu anh để chính cô tự suy nghĩ, đời này cũng sẽ không thông, hơn nữa còn luôn nhảy vào ngõ cụt, mười con ngựa cũng không kéo lại được.
Biện pháp hữu hiệu nhất, chính là nói rõ ràng với cô, trước khi nha đầu này còn chưa suy diễn linh tinh, trốn tránh vào vỏ ốc, phải nhanh chóng cởi bỏ vướng mắc cái trong đầu nhỏ kia ra, nếu không, về sau người phải chịu tội vẫn là anh. Dù sao anh cũng không nỡ, không nỡ để cô khổ sở, không nỡ để cô đau lòng, nên không có con đường nào khác, cho dù thật không có cốt khí, cũng phải giải thích.
Hiển nhiên Hạ Tử Câm cũng rất ngoài ý muốn, mang theo mấy phần ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Trong con ngươi đen thâm trầm của anh không giấu được mềm mại cùng thỏa hiệp, đâu còn là Tịch Mạc Thiên cao cao tại thượng lạnh nhạt hờ hững trong quá khứ, anh lúc này, tựa như một người đàn ông bình thường, người đàn ông của Hạ Tử Câm cô......
Hạ Tử Câm chỉ ngây ngẩn trong một thoáng, liền bị nhét vào hàng ghế phía sau, Tịch Mạc Thiên cũng bước lên, tay đưa ra ôm cô vào trong ngực:
“Sao lại mặc ít như vậy? Nhiệt độ nơi này còn thấp hơn ở Mỹ, em không chú ý đến thời tiết ở Trung Quốc sao? Bị cảm phải truyền nước biển, em lại khó chịu......”
Hạ Tử Câm núp ở trong ngực anh, 1 hồi lâu mới buồn buồn nói một câu:
“Tịch Mạc Thiên, đây là sách lược của anh sao? Trước tiên dùng viên đạn bọc đường dụ dỗ, chờ đến khi đầu óc em choáng váng, anh có thể nói sao cũng được rồi.”
Sắc mặt Tịch Mạc Thiên hơi trầm xuống, đẩy cô từ trong ngực mình ra, giọng nói có chút nghiêm nghị:
“Ở tại trong lòng em, anh là một người vô lại, giảo hoạt như thế sao?”
Nếu là trước kia, Tịch Mạc Thiên mà bày ra sắc mặt này, Hạ Tử Câm đã sớm thỏa hiệp rồi, nhưng hiện tại lại không như vậy, cho nên nói phụ nữ không thể cưng chiều, anh càng cưng chiều, cô càng leo lên cao, có đưa thang, cô cũng không chịu xuống, bạn nhỏ Hạ Tử Câm của chúng ta chính là điển hình của việc “ỷ sủng mà kiêu”.
Lúc này trong lòng cô cũng mơ hồ hiểu hơn phân nửa, dù người phụ nữ kia có là tình nhân cũ của anh, thì đứa bé cũng chưa chắc phải, vì vậy, dù cho lúc này Tịch Mạc Thiên mặt đen, nhưng Hạ Tử Câm lại tuyệt không sợ. Cô bĩu môi lầm bầm một câu:
“Dù sao cũng không ngay thẳng giống em, có sao nói vậy......”
Tịch Mạc Thiên thật hận, hận không thể cắn cô một cái, nha đầu này có lúc nói ra những lời khiến người ta tức chết, dù cho anh có giỏi kiềm chế hơn nữa, gặp phải cô cũng hết cách rồi.
Tịch Mạc Thiên hít một hơi thật sâu, hiện tại coi như đã hiểu, cô vợ nhỏ này không thể nuông chiều, phải giáo dục, về phần giáo dục thế nào, thì đó là chuyện của anh. Cúi đầu liếc qua khuôn mặt rõ ràng có chút hả hê của Hạ Tử Câm, mắt anh trầm xuống. Nhưng việc cấp thiết bây giờ là phải xoa dịu nha đầu này trước, nếu không, cô sẽ xù lông đôi co cùng anh, cũng là một chuyện phiền toái.
Bạn nhỏ Hạ Tử Câm không hề ý thức được chút nguy cơ nào, vênh váo hả hê, giống như vừa được đánh máu gà vậy. Tịch Mạc Thiên dắt cô về nhà, vừa vào cửa, Hạ Tử Câm liền vụng về hất tay anh ra, ngồi ở trên ghế sa lon, bày ra bộ dáng “tam đường hội thầm”.
Khóe miệng Tịch Mạc Thiên không khỏi nhếch lên, nha đầu này có lúc ngu đần đáng hận, nhưng cũng có thời điểm ngây thơ đáng yêu. Anh liếc cô một cái, nhàn nhạt hỏi một câu:
“Có đói bụng không?”
Hạ Tử Câm lúc này mới phát hiện ra mình thật rất đói bụng, đói đến mức ngực dán vào lưng. Anh không đề cập tới thì thôi, lúc này vừa nhắc bụng cũng bắt đầu lên tiếng biểu tình.
Ở Mĩ, nghe Phi Lân nói những lời đó, cô làm sao còn có thể ăn được cơm, mười giờ trên máy bay cũng không động đến bất kì thứ gì, nhưng trong nhà có thức ăn sao? Đã hơn nửa tháng chưa về, cô không tin cô không có ở nhà, một mình Tịch Mạc Thiên sẽ nổi lửa nấu cơm ăn.
Cúi đầu liếc qua đồng hồ, bây giờ là chín giờ sáng, cô không chỉ đói mà còn buồn ngủ, ngẩng đầu lên nhìn anh thử đề nghị:
“Giờ này, ra ngoài ăn sao, hay là đến KFC?”
Tịch Mạc Thiên vỗ đầu của cô một cái:
“Anh đã bảo tiểu Dương mua sủi cảo, là loại nhân đậu đũa mà em thích ăn, tắm trước đi, lát nữa ra ăn sủi cảo......”
Lúc Hạ Tử Câm tắm rửa xong, ra ngoài, trên bàn đã bày hai chén sủi cảo lớn nóng hổi, ngay cả sốt chấm cũng đã rót xong. Hạ Tử Câm vừa mở miệng, lập tức nuốt vào mấy cái liên tục, quai hàm phồng lên, đôi đũa trong tay còn định với tới, liền bị Tịch Mạc Thiên đập xuống:
“Anh đã nói mấy lần rồi, ăn cơm không thể quá nhanh, không tốt cho tiêu hóa, còn dễ tạo áp lực cho tim......”
Trên căn bản, bạn nhỏ Hạ Tử Câm định xem những lời của anh là gió thoảng bên tai, nhưng lúc này Tịch Mạc Thiên tuyệt đối sẽ không nuông chiều cô, bưng sủi cảo đặt qua một bên, gắp một miếng bỏ vào trong đĩa, đợi cô ăn xong, mới đưa cho cô viên thứ hai......
Chờ Hạ Tử Câm ăn no, mắt cũng đã sắp không mở ra nổi, đánh răng xong, che miệng ngáp một cái. Tịch Mạc Thiên khẽ lắc đầu, ôm lấy cô:
“Ngủ trước đi, uhm? Chờ em dậy, sẽ giải thích rõ ràng cho em, anh bảo đảm......”
Hạ Tử Câm không tim, không phổi, đầu vừa dính lên gối liền không chịu đựng nổi lời mời gọi của Chu Công, lầm bầm hai câu, lật người liền ngủ. Tịch Mạc Thiên đưa tay sờ sờ tóc của cô, còn có chút ươn ướt, liền đi ra ngoài cầm vào một chiếc khăn tắm lớn sạch sẽ, ngồi xuống bên giường cẩn thận lau cho cô......
Tóc của cô rất dày, lại thật mượt mà, đại khái bởi vì có một đoạn thời gian không chăm sóc, lọn tóc hơi phân nhánh. Tịch Mạc Thiên nhẹ nhàng lật người cô lại, để cô ngửa lưng nằm sấp trên giường, mái tóc buông xuống, kéo một mảnh rèm cửa sổ ra, lật một trang trong quyển tạp chí để lên thảm trải sàn, lấy kéo, tỉ mỉ giúp cô cắt ngắn những lọn tóc phân nhánh.
Anh làm rất nghiêm túc, giống như đang đảm nhiệm một đại công trình khó khăn hạng nhất. Đầu mùa đông, ánh nắng xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt, rơi vào trên ngũ quan, tạo thành một tầng sáng trong veo mà lạnh lùng, nhưng vẻ mặt của anh lại rất ấm áp, ấm áp giống như trực tiếp vượt qua rét lạnh, đến mùa xuân dịu dàng.....
Lúc Hạ Tử Câm tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã ánh lên ráng chiều, trong bầu không khí tràn đầy hơi thở cùng mùi vị của Tịch Mạc Thiên, một cánh tay anh đặt dưới cổ, ôm cô vào trong ngực, một cánh tay khác lộ ra ở bên ngoài cách tấm chăn khoác lên ngang hông cô......
Không biết bắt đầu từ lúc nào, tư thế ngủ này đã thành thói quen của hai người, chỉ cần Tịch Mạc Thiên ở đây, Hạ Tử Câm sẽ bị anh ôm chặt vào trong ngực, tựa như ôm một đứa bé, vì vậy, những đêm không có anh, cô thường mất ngủ, hoặc dù có ngủ được, cũng không sâu, cảm giác như thiếu đi cái gì.
Hạ Tử Câm khẽ ngẩng đầu nhìn anh. Kết hôn lâu như vậy, Hạ Tử Câm cơ hồ chưa từng gặp qua dáng vẻ khi ngủ của anh rõ ràng như thế, tình hình chung đều là cô ngủ, anh còn đang bận, lúc cô tỉnh, anh vẫn đang bận, mặc dù là khi nghỉ phép, anh cũng có thói quen ngủ trễ dậy sớm, giống như một siêu nhân, có dùng mãi cũng không hết tinh lực.
Thật ra anh rất chăm chỉ, sau vẻ hào nhoáng của Tổng giám đốc Tịch thị, ngoại trừ năng lực trác tuyệt ra, anh là một người đàn ông nghiêm túc, cần cù...... Anh thật rất tuấn tú, lông mày có chút cao, hốc mắt có vẻ rất sâu, sống mũi thẳng, môi mỏng, lúc mím lại, sẽ trở thành một đường thẳng, có vẻ rất lạnh lùng......
Hạ Tử Câm nhìn môi anh, mặt đột nhiên có chút hồng, mắt khép lại nhanh chóng nháy hai cái:
“Nghĩ gì vậy hả? Uhm......”
Thanh âm của Tịch Mạc Thiên đột nhiên vang lên, có chút khàn khàn, lại có chút lười biếng, rất hấp dẫn. Hạ Tử Câm giương mắt, mang theo mấy phần chột dạ ngượng ngùng:
“Anh, anh tỉnh lúc nào?”
Tịch Mạc Thiên trầm thấp cười hai tiếng, khó có lúc trêu cợt nói:
“Lúc nãy, khi có một tiểu sắc nữ cứ nhìn chằm chằm vào anh......”
Nói xong, đột nhiên nghiêng người đem Hạ Tử Câm đè ở phía dưới, đầu cúi xuống, lại gần bên tai cô:
“Mới vừa rồi trong óc em nghĩ cái gì thế hả?”
Hơi thở của anh đánh vào vành tai cô, có chút ngứa, có chút nóng...... đột nhiên Hạ Tử Câm cảm thấy cả người bắt đầu nóng lên, trong nháy mắt đầu óc đã trở thành một mảnh mơ hồ:
“Không có, không muốn cái gì......”
Tịch Mạc Thiên há mồm khẽ cắn vào tai của cô một cái:
“Có biết không? Hậu quả của việc nói láo, là phải bị trừng phạt......”
Miệng vừa nói xong, bàn tay đã dọc theo đường cong thân thể cô dò xét đi xuống......
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đặt Bút Thành Hôn
Hân Hân Hướng Vinh
Đặt Bút Thành Hôn - Hân Hân Hướng Vinh
https://isach.info/story.php?story=dat_but_thanh_hon__han_han_huong_vinh