Chương 30 - Ngày 27 Tháng 7 Và Sau Này
ãi cát nóng và lỗ chỗ với đá, không thể chịu đựng nổi với một người già. Sẽ mất cả một cuộc đời để xây lên những bước chân đi trên cát, những bước chân khó nhọc. Sự cô độc của ông là một bất ngờ, nhưng đó chỉ là một khoảng thời gian ngắn kể từ khi ông đi mà không có vợ mình. Marie bận bịu với cửa hiệu mang danh ông. Bà thấy ông lo lắng như thế nào, bà thật tốt để cho ông đi. Ông ấy rốt cuộc sẽ không đi nếu đó không phải vì sự hối thúc nhẹ nhàng của bà, sự động viên kiên nhẫn của bà đối với những ý tưởng viển vông của ông. Ông may mắn, sự kết thân thật là một kiểu phù du khó nắm giữ. Ông thò một chân xuống nước. Lạy Chúa, nó lạnh cắt da cắt thịt, ông nhớ đến vợ mình và chiếc chăn ám áp vào thời gian hè ở Iowa. Đây là Northeast, ông nghĩ, khắc nghiệt và giá lạnh thấu xương. Ông tự hỏi làm sao người ta có thể chịu đựng được.
Một cầu thang bị đổ nát trên vách đá.
Một người đàn ông đang đi xuống, một người lớn tuổi đi với tốc độ của ông, trẻ hơn người đàn ông trên bãi biển. Người đàn ông đang đi xuống to khỏe, đầu đội chiếc mũ đi câu và trông giống người thợ mộc. Ông ấy đi qua một đống gạch vụn, những gì còn lại của một ngôi nhà.
- Bãi biển này là nơi kín đáo. Ông chắc hẳn là khách của ai đó? - Người đàn ông đội mũ nói khi đến gần.
- Liệu đây có phải là ông Franklin McAvoy không? - Người đàn ông trên bãi biển hỏi.
Sự bối rối lướt qua khuôn mặt của người đàn ông đội mũ, nhưng kéo theo sau đó là một cái gật đầu cộc lốc.
- Tôi là Martin Churchwarry, bạn của Simon Watson. Cậu ấy đã kể về ông một cách trìu mến. Ông có biết anh ấy đang ở đâu không?
Nhắc đến Simon, nét mặt Frank McAvoy lo lắng.
Hai đầu gối của Churchwarry run run, nhưng ông ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. - Cậu ấy ổn chứ? Tôi đã thấy ngôi nhà, - Churchwarry nói, khi đi đến chỗ vách đá.
- Cậu ấy khỏe, cậu ấy chỉ là không ở đây. - Frank lắc đầu chầm chậm. - Điều bất hạnh nhất. Ngôi nhà đó có ở đây từ những năm 100, sau đó biến mất trong một đêm. May mắn cho cậu ấy không đi cùng với nó.
- Chính xác. - Sự thả lỏng của Churchwarry có thể cảm thấy rất rõ. Thật kỳ cục để cảm thấy phải bảo vệ ai đó mà ông chưa bao giờ gặp, nhưng ông rất thích Simon, gần như không thể hiểu nổi. Cả hai người đàn ông đặt chân xuống nước và đứng cạnh nhau, không ai thừa nhận sự lạnh giá.
- Ông nói ông là Churchwarry?
- Cậu ấy đã nhắc đến tôi sao? - Lông mày Churchwarry nhướng lên.
- Một hai lần. - Frank nhìn người đàn ông bên cạnh mình, một dáng người nhếch nhác, quần xắn lên tận đầu gối, một mái tóc màu xám đồng rối bù hoang dã, một cái mũi bị gãy từ lâu.
- Làm sao ông biết Simon?
Churchwarry thọc tay vào túi quần mòn xơ chỉ. Ông ấy để gió thổi vào lưng mình và tự hỏi Simon đã nói cái quái gì về ông. Ông bắt đầu từ vài điều đơn giản.
- Gia đình chúng tôi trước đây có mối quan hệ gần gũi.
- Ông là người bán sách đúng không? Người đã gửi cho cậu ấy cuốn sách đó. - Frank hỏi.
- Tôi nghĩ cậu ấy sẽ thấy nó thú vị. - Churchwarry đáp lại - Đó là một chút lịch sử gia đình trong đó. Ông biết bố mẹ cậu ấy, tôi tin là vậy?
- Đúng vậy. - Frank trả lời. Khi nhắc đến Daniel và Paulina, ông nhăn nhó. Mình đã giết cô ấy. Mình là kẻ giết người.
- Simon sẽ sớm trở lại phải không, ông có nghĩ vậy không?
- Tôi nghi ngờ điều đó. Simon đã để lại một lá thư nhờ tôi chuyển cho ông. Nhưng tôi vẫn chưa gửi nó.
- Một lá thư? Thật tuyệt. - Churchwarry suýt vấp ngã khi một con sóng xô lên chân ông. Nước lạnh và tất nhiên ông ấy không còn trẻ như trước.
- Tôi đã đọc nó. - Frank nói.
- Tất nhiên là ông đã đọc. - Churchwarry đáp - Không thể để một lá thư kín. - Từ dưới nước một con cá ngừ nhảy lên, quẫy đuôi và bắn nước tung toé khi roi xuống.
- Đó là một lá thư cảm ơn, gần như vậy, và một lời xin lỗi vì đã làm mất cuốn sách của ông. Cậu ấy muốn ông giúp cho một dự án khác. Không có ý nghĩ nhiều đối với tôi. Không có gì, tôi đoán vậy. - Ông nhún vai, không kém phần nhạt nhẽo - Đó là việc hỗ trợ ngôi nhà. Ông có thể vào trong, nếu ông không phiền đi lên gác.
Ông ngước nhìn các bậc cầu thang, nghĩ đáng lẽ ông nên kiểm tra trước với Leah. Trước đầy ông không bao giờ làm vậy, nhưng bây giờ ông lại đang học vợ ông, một tiến trình không giống như đi chần trần trên đá.
- Việc đó sẽ ổn thôi. - Churchwarry đồng tình. Có điều gì đó vui vui với ý nghĩ ngồi xuống cùng với Frank McAvoy. Có một điều quen thuộc ở Frank còn hơn cả khuôn mặt này, một dòng dõi đặc biệt mà Churchwarry thấy bản thân thích thú.
- Ngay lúc này Simon không có điện thoại, nhưng cậu ấy nói sẽ liên lạc ngay khi chúng ổn định. Cậu ấy đi cùng với em gái. - Từ chúng có âm thanh hơi cay đắng trong đó.
- Ồ, tất nhiên rồi. Cậu ấy đã dọn đi. Đáng lẽ tôi nên biết điều đó sau khi nhìn thấy ngôi nhà. - Ông ấy gãi sau cổ - Một sự khởi đầu mới có thể là một điều rất tốt. - Churchwarry nói, khi đang nhìn lại ngôi nhà. Em gái Simon vẫn còn sống. Một tiếng thở mà ông không biết đã kìm nó thoát ra. Ông cảm thấy Frank đang điều tra ông, đang cố gắng làm ông bối rối. - Ông có một cô con gái, đúng không? Tôi nghĩ Simon đã nhắc đến cô ấy.
Frank gật đầu. - Con bé đã đi cùng với cậu ấy. Alice, Simon, Enola, tất cả bọn chúng đi cùng với nhau.
Churchwarry mỉm cười. Phù hợp, ông nghĩ. Một ánh sáng trắng nhỏ cuộn tròn trên đầu một ngọn sóng. Quá xa để với tới, Churchwarry chờ nó vào trong.
- Gia đình Simon, của ông, của tôi đều có lịch sử ở đó.
Phần còn lại ông không biết nói như thế nào - trong một cách thức kỳ lạ mà chúng ta biết đến nhau, ông McAvoy. Ông bà của ông từ vài thế hệ trước có liên quan đến cái tên Peabody.
Một tiếng lầm bầm. - Tôi hiểu. Và?
- Tôi đang hy vọng có thể nói với Simon, tôi nghĩ cậu ấy đã nhận thấy nó quan trọng. Cái tên Ryzhkov có nghĩa gì với ông không? Ryzhkova, có lẽ vậy?
Frank lắc đầu trả lời không.
- Ồ, vậy thì đừng bận tâm. Ông đã bao giờ thắc mắc tại sao ông có sức hút với người nào đó chưa?
- Tôi không nghĩ nhiều đến điều đó. - Frank đáp dù ông ấy biết đó là một lời nói dối.
Churchwarry hít thật sâu. Ông ấy không bao giờ hiểu sự không tò mò này, nhưng Frank McAvoy là một thợ đóng thuyền, vì vậy chắc chắn phải có một tia sáng nghệ thuật ở đâu đó trong ông ấy. Một hình chữ nhật nhỏ màu trắng trôi trên dòng thủy triều, dập dềnh cùng với những ngọn sóng. Churchwarry cúi xuống để nhìn gần hon. Một con sóng đã mang thứ màu trắng này đủ gần để ông bắt lấy nó. Một mảnh giấy mềm, đã bị phá hủy. Phía ngoài dòng nước một mảnh giấy khác cuốn vào. Đôi tay của Churchwarry run lên. Một nỗi đau dữ dội chạy qua ngực ông, nhưng nó sớm biến mất bởi sự hoan hỉ. Ông đang chạm vào lịch sử. Lịch sử của ông.
- Đó là cái gì vậy? - Frank hỏi.
- Một lá bài tarot, tôi nghĩ vậy. Trên hình vẽ mờ của lá bài, những nét vẽ mờ nhạt của cái gì đó đã từng là chân của một chàng trai, với một con chó nhỏ đứng trên gót chân của nó. Lá bài Chàng Khờ. Ông nhìn mực chảy và lan khắp ngón cái của ông cho tới khi giọt mực cuối cùng gợi ý cho thấy thứ gì đó đã được xóa bỏ.
- Ôi, chết tiệt. Chúng là của Pauline. - Frank lẩm bẩm.
Churchwarry tìm kiếm những lá bài trong những ngọn sóng. Ông nghĩ đến tất cả những điều Simon đã nói với ông và chút ít những gì ông nhớ về cuốn sách. Tất nhiên rồi. Chính là những lá bài tarot này. Có điều gì khác về những hình vẽ, điều gì đó ngoài sự thích thú của lớp giấy cũ và mực nhạt màu. Nó có nghĩa, ông nghĩ, rằng gia đình của những người cá sẽ phá hủy lời nguyền bằng nước, có ý nghĩa hơn cả việc đốt cháy mọi thứ. Ông cười. Còn hơn cả thơ ca. Ông nhìn người đàn ông bên cạnh mình, sau đó nghĩ đến chàng trai trẻ mà ông chưa bao giờ gặp. Còn sống. Churchwarry biết nó có ý nghĩa chỉ vì Simon tin nó, dù ông tin nó ít như thế nào. Và ông cũng muốn như vậy. Đối với sự mênh mông của nước, thị trấn mà ông đang ở cảm thấy bị đóng lại, cô lập. Có lẽ cuốn sách này mở ra một cánh cửa, những cuốn sách có một cách tạo ra những gợn sóng. Ông nhìn một lá bài ngập trong nước và biến mất dưới một chiếc mũ trắng và nhìn thấy trong những tia nước một hy vọng sáng tới mức nó căng lên.
Ở bờ biển một cái bóng đang cào cát. Churchwarry có thể nhận ra sự chuyển động nhẹ nhàng của một cái đuôi sắc. Ông cúi xuống gần hơn.
- Cua móng ngựa. - Ông nói khẽ. Ông quay sang phía Frank khi mỉm cười với hậu duệ của tác giả đầu tiên của cuốn sách.
- Những sinh vật kỳ diệu.
Ông nghĩ về việc chúng đã lớn và lột khỏi lớp vỏ như thế nào, mỗi một lớp da mới ban đầu đều mềm và lấp lánh. Hàng nghìn năm bò, đi và dọn sạch dấu vết của chúng bằng cái đuôi quất vun vút, sửa chữa một cách kiên nhẫn. Ông mỉm cười.
- Ông McAvoy, tôi muốn xem lá thư ngay bây giờ. Sau đó tôi nghĩ chúng ta có thể ngồi uống với nhau nếu ông muốn. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể trở thành bạn bè.
Chiếc xe là tiếng ồn duy nhất trong một trăm dặm, thậm chí khi đi qua thị trấn, như thể thế giới này đã đi ngủ. Những người thu phí không để ý đến toa mooc màu vàng bị lõm được kéo theo sau bởi một chiếc xe hơi mà hầu như chỉ được giữ với nhau bởi gỉ sét.
- Trông như địa ngục, nhưng động cơ nó vẫn tốt. - Enola nói.
Alice không biết liệu có tin Enola hay không, hay liệu có cần quan tâm hay không. Bị thất bại ở Delaware vẫn sẽ thích hơn là bị thất bại ở Napawset. Cô cảm thấy tồi tệ khi rời xa mẹ cô, nhưng biết rằng ở lại sẽ còn tồi tệ hơn. Không thể nào. Mẹ cô muốn cô đi.Không tốt cho những đứa trẻ nhìn thấy bố, mẹ quỳ gối, mẹ cô nói với cô trên hiên nhà. Hãy đi một thời gian. Bố mẹ sẽ đến thăm con khi con gọi và cả hai chúng ta sẽ nhận điện thoại của con. Alice biết mẹ cô, bà ấy có thể làm ai xấu hổ chỉ bằng một cái nhìn như thế nào. Cha cô sẽ quỳ gối. Cô gần như cảm thấy tiếc cho cha mình, nhưng sau đó thật dễ dàng hơn khi quyết định không nghĩ về ông nữa.
Khi họ đi qua những đầm lầy mặn đầy lau sậy và những người đào ngao đang cúi xuống trong đất sét và đá, cô biết đó là lần cuối cùng cô nhìn thấy họ và rằng cô sẽ nhớ họ. Lúc này Alice nhìn chăm chú xuống đường cao tốc, biết rằng thứ mà cô sẽ mất đó là nhịp điệu những ngày tháng của cô những buổi bình minh đi câu cá trên bến tàu, nhìn ngôi nhà của nhà soạn kịch và tự hỏi về những chuyện rối ren diễn ra trong đó. Cô liếc nhìn trong gương về phía hai người đàn ông đang ngủ ở ghế sau. Mái tóc đen xù của Simon bị ép chặt vào lớp nhựa bị nứt. Anh ấy ngủ như thể bù đắp cho nhiều năm không ngủ. Không, không đẹp, mà là của cô. Doyle ngáy nhè nhẹ. Thỉnh thoảng một tia sáng nhỏ màu xanh bật ra ở đầu một ngón tay khi nó chạm vào cửa sổ.
Từ chỗ ngồi của khách, Enola quay sang phía Alice và thì thầm. - Nó giống như liếm một đồng xu.
Alice không đáp lại và vì vậy Enola tiếp tục. - Mọi người thắc mắc hôn anh ấy sẽ như thế nào. Anh ấy giống như một đồng xu mới.
Alice vẫn im lặng. Sau ba mươi hay bốn mươi dặm của New Jersey, Enola nói:
- Cảm ơn! - Sau đó nói khẽ hơn nhiều - Tôi không thể nói chuyện với anh ấy. Tôi thực sự không thể.
Alice rút tay khỏi bánh lái. Cô tìm thấy những ngón tay mảnh của Enola và siết chặt chúng, bởi vì cô không giỏi giải thích, ngoại trừ nói rằng có nhũng việc bạn làm vì ai đó mà bạn biết rõ trong cuộc đời mình rằng kéo họ khỏi nước là việc làm tối thiểu.
Họ dừng lại ở Maryland. Có một cửa hàng với loại giấy đặc biệt, các mép giấy rách nát, cảm giác cũ, loại giấy mà thích một chiếc bút mực hơn là bút lông. Anh ấy cũng muốn giấy da nhưng không có tiền mua nó. Họ trả bằng mặt tiền của Enola, đồng hai mươi đô la nhàu nhĩ mà Doyle đã cất trong món đồ của cậu ấy. Tiền của Alice, và một trăm đô la mà Frank đã bắt cô cầm khi cô nói họ sẽ ra đi. Đôi mắt của cô thu ngân lồi ra với số tiền đó. Doyle có một chút khó khăn khi nhấc những ram giấy.
Buổi tối, trong phòng trọ bẩn thỉu, bừa bộn trên đường tới Savannah, Simon vẫn thức để viết. Khi anh bắt đầu gật gù, Alice cúi xuống, hôn lên những vết bầm tím trên tay anh. Những vết bầm mà cô đã bám chặt lấy anh khi cô kéo anh lên khỏi biển Sound. Những dấu vết của sự sống, cô sẽ gọi chúng như vậy và cô biết ơn những năm tháng khuân sách, câu cá, những năm tháng được tập luyện, biết ơn những thứ làm cho tay cô khỏe hơn. Sau đó, khi anh ôm lấy cô, khi xương sống của cô cong lên chạm vào bụng anh, anh thì thầm.
- Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi!
Cô nghe thấy - Cảm ơn em!
Anh đang viết lại cuốn sách. Khi họ đến những hàng cây rậm rạp đánh dấu nơi sâu nhất của biển Sound, cô tự hỏi liệu đây có phải là một nỗi ám ảnh khác. Cô hỏi anh tại sao lại quan trọng khi họ bắt đầu lại, bắt đầu cái mới. Anh trả lời. - Anh là bản thảo này.
Những từ ngữ lơ lửng nặng trĩu giữa họ cho tới khi cô bắt gặp anh đang phác thảo sơ qua hình ảnh một đứa trẻ tóc đen và cô biết đó là Enola. Anh đang xây dựng lịch sử của anh, gánh xiếc ngay từ lúc bắt đầu, tất cả những ghi chép của anh về những người phụ nữ bị lãng quên, những người của dòng họ Ryzhkova, những người của dòng họ Peabody và cô.
- Anh sẽ làm gì nếu anh không thể tìm đủ thông tin?
- Churchwarry sẽ giúp đỡ. - Anh trả lời - Thỉnh thoảng chúng ta sẽ bổ sung nó. Bí mật buồn thảm về lịch sử đó chính là nó được phỏng đoán nhiều như thế nào. - Anh nhún vai. - Và chúng ta sẽ lấp đầy những khoảng trống. Họ rất giỏi tạo ra chính họ. - Anh ám chỉ đến những người phụ nữ, những người đã chết mà khiến anh lo lắng, nhưng anh cũng có ý nói đến bản thân mình. Lúc này anh nói chúng ta - Trước đây anh không nói vậy.
Cô biết rằng tên của cô sẽ được anh cân nhắc đến. Tên của anh cũng sẽ vậy. Bởi vì có những việc bạn làm cho những người mà bạn yêu quý suốt cả cuộc đời. Bạn để họ cứu bạn, bạn đưa họ vào trong sách của mình và bạn để mỗi người bắt đầu lại, trong sạch và tươi sáng.
HẾT
Cuốn Sách Tiên Tri Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler Cuốn Sách Tiên Tri