Chương 30
ài đêm sau đó, Mishima, chân mang đôi dép lê cũ kĩ và khoác trên người bộ áo kimono với chữ thập đỏ giữa bụng được dùng thay cho pyjama, đã lấy lại sức và muốn ngồi dậy, cố gắng đi vài bước đầu tiên mệt mỏi.
Râu mọc lởm chởm, da mặt hằn các nếp ga giường, mắt thâm, ông lê bước trong hành lang như một kẻ say rượu, đến gần cánh cửa nhỏ hướng lên tháp và đứng trên bậc thang dẫn xuống cửa hiệu. Và tại đó trên bậc thang nghỉ, tay vịnh thành, ông nhìn xuống dưới.
Những gì ông thấy!...
... Ông không còn tin vào mắt mình nữa. Cửa hiệu, cái cửa hiệu đẹp đẽ của ba mẹ, ông bà tổ tiên... đơn sơ như cái nhà xác ở bệnh viện, sạch sẽ, ngăn nắp,... giờ nó trở thành như thế này đây!
Trên một cái băng biểu ngữ dài, trải dọc từ đầu tường này sang đầu tường khác phía trên những gian hàng, có ghi dòng chữ: “Hãy tự sát bởi tuổi già!” Mishima nhận ra chữ viết của Alan.
Bên dưới, một đám đông vui vẻ đang tranh luận, cười không ngừng nghỉ, nhón gót chen chúc ở quầy hàng tươi để xem ba thanh niên hát, chơi một điệu nhạc với đàn ghi... ghi-ta.
Họ tay đánh theo nhịp, gọi món bánh crepe đầu lâu của Vincent, thằng bé chế biến chúng hàng loạt trên bếp điện đặt ngay tại quầy tính tiền. Khói bốc ra từ chảo làm mờ, làm giảm, làm đục ánh sáng của những chiếc đèn nê-ông hòa trộn với hương caramel, sô-cô-la nóng đang nhỏ giọt, rơi và làm bẩn sàn nhà. Chiếc muôi múc bột giơ lên cao, hạ xuống, vẽ những khuỷu xương bắt chéo ngang trên chảo và Lucrèce mở két tiền: “Một bánh crepe? Ba euros-yens. Cám ơn ông.”
Marilyn, trên gian hàng lưỡi dao cạo giờ trống rỗng, đang sắp xếp những quả táo (không phải những quả táo trong bộ Alan Turing) vào trong một chiếc máy quay ly tâm để lấy nước ép táo tươi vào ly: “Một euro-yen, thưa quý khách.”
Ernest đang biểu diễn seppuku nhưng lưỡi kiếm đâm vào bụng nó cong vèo, xoắn thành hình số tám, quay vòng vòng. Mishima dụi mắt, bước xuống cầu thang. Người gác nghĩa địa bán ba thanh kiếm cho những khách hàng hớn hở, nó quấn và đặt chúng vào trong những túi xách phía trên ghi chữ: “Youpi!” Ông Tuvache phải cúi đầu để đi qua những vòng hoa trang trí và đụng đầu vào những chiếc đèn lồng màu sắc tươi vui. Ông tự nhủ chắc ông đang mơ. Nhưng không, vợ ông đang gọi:
- À anh yêu, cuối cùng anh cũng xuất hiện! Và thế cũng tốt. Anh có thể giúp tụi em vì hiện giờ mọi người đều quá tải. Anh muốn dùng bánh crepe không?
Một kẻ thật sự tuyệt vọng khi thấy những thay đổi của cửa hiệu đã bước vào và dĩ nhiên đi về phía Mishima - ông cũng có cùng bộ dạng với người khách hàng này:
- Tôi muốn mua một viên gạch để chìm xuống đáy sông.
- Một viên gạch... À! Phải thế chứ. Thật vui khi gặp lại được một người bình thường. Họ đã để chúng đâu rồi? À chúng vẫn ở chỗ cũ.
Ông Tuvache lấy hơi và nghiêng người để nâng một viên, bằng hai tay, nhưng ông ngạc nhiên khi nâng nó một cách dễ dàng. Viên gạch này có vẻ nhẹ một cách lạ kì. Ông có thể quay nó và giữ thăng bằng trên một ngón tay. Những ngày nghỉ vừa qua đã không thể mang lại cho ông nhiều sức như vậy được. Ông săm soi chất liệu của viên gạch và ông cào nó bằng ngón tay:
- Bằng xốp polietilen...
Người khách hàng cũng thử nâng viên gạch.
- Nhưng cái này sẽ nổi! Làm sao có thể chìm với nó?
Mishima bĩu môi và nhíu chân mày, đầu lắc lư:
- Tôi cho rằng không nên cột nó vào tay... mà nếu cột vào chân, chúng ta có thể chìm với viên gạch bằng xốp này dùng làm phao nổi trên mặt nước.
- Vậy ông bán chúng để làm gì?
- Thật tình... tôi cũng không biết. Ông có muốn dùng bánh crepe không?
Người khách hàng trố mắt nhìn đám đông hỗn tạp và đeo mặt nạ đang thổi vào những chiếc kèn và nhảy điệu của những thằng khùng: Đây là điệu nhảy của những thằng khùng, khùng, khùng, khùng!...
- Những con người đó không bao giờ xem tin tức trên tivi à? Không bao giờ tuyệt vọng trước tương lai của Trái đất sao?
- Tôi cũng đã tự hỏi như thế... - Mishima trả lời người khách hàng đang mong muốn qua đêm dưới đáy sông. - Tôi cũng muốn đi theo ông đến đó.
Bouh!... Họ ôm chầm nhau và khóc nức nở trên vai, cùng lúc đó ở quầy hàng tươi, Alan đã căng một tấm ga để trình diễn một tiết mục múa rối. Mọi thứ đều tuyệt vời, đẹp, siêu hiện thực, và chắc chắn là ngây ngô. Vincent có vẻ thoải mái trong bầu không khí lễ hội và trong khói bếp. Cái đầu vẫn bị băng bó, nó dĩ nhiên không cười nhưng có vẻ đỡ hơn trước. Lucrèce phát hiện chồng mình đang nước mắt tuôn trào liền đi tới và la người khách hàng đang ôm ông chồng trong tay:
- Hãy để ông ấy yên! Ông đã kể gì để ông ấy trong tình trạng như vậy? Thôi mời ông đi cho!
- Tôi chỉ muốn tìm thứ gì đó để tự sát tối nay, - người khách hàng thanh minh.
- Ông không đọc biểu ngữ ở phía trên cửa hiệu à? Ở đây chỉ tự sát bởi tuổi già. Thôi ông cút đi.
Và bà dìu chồng mình về phía cầu thang, giữa đám đông náo nhiệt, ông chồng buồn bã hỏi:
- Những lưỡi kiếm tanto mới làm bằng gì vậy?
- Cao su.
- Thế tại sao lại thay đổi chất liệu của viên gạch?
- Bởi vì khi các khách hàng nhảy múa, nếu họ đụng vào quầy hàng trung tâm, em không muốn nó rơi vào chân họ. Anh có hình dung ra hệ quả không? Cũng như những sợi dây thừng, bây giờ chúng ta bán chúng giống như những sợi dây dùng để nhảy bungee. Đó là ý tưởng của Vincent, nó cho rằng khi nhảy ra khỏi ghế và đụng đầu vào trần nhà ba, bốn lần, họ sẽ không muốn tự sát nữa. Anh có biết chúng ta đã đổi nhà cung cấp chưa? Đã chấm dứt với Tôi không sợ chết. Bây giờ chúng ta đều mua mọi thứ ở Phá lên cười. Và kể từ đó doanh số của chúng ta tăng gấp ba.
Mishima cảm thấy đôi chân bủn rủn. Vợ ông vội đỡ:
- Thôi anh hãy lên giường nằm, con người ủ dột của em ạ!
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát