Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bệnh Tình Yêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 29
C
ứ đứng ngây ngốc như thế, Lăng Lệ và Giản Minh mặt đối mặt nhìn nhau. Trên khuôn mặt của Giản Minh, vết lằn của từng ngón tay đập ngay vào mắt, khóe mắt của Lăng Lệ dần dần đỏ hoe. Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng tắm lại, trong căn phòng rộng khoảng một mét vuông, giang đôi tay ra, nói như dỗ dành em bé, “Nào, Giản Minh, lại đây nào.” Giản Minh cũng không biết đã lao vào trong lòng anh như thế nào, dán tai vào ngực anh, lần nữa, cô lại nghe thấy nhịp tim của anh, nước mắt rơi trên chiếc áo khoác màu xanh xám của anh. Giản Minh khóc, ôm lấy anh như thể muốn ôm anh như thế này lâu lắm rồi, dốc hết tâm huyết ra để ôm lấy anh, khuôn mặt cô giấu trong vòm ngực Lăng Lệ, từng tiếng từng tiếng khóc nấc nghẹn, đè nén, rất dài, rất dài, mỗi một tiếng khóc đều khóc đến kiệt sức, đứt hơi.
Nước mắt của Lăng Lệ, cũng thánh thót rơi xuống, ngoài việc cứ ôm Giản Minh như thế này, những việc khác, anh không cách nào làm nổi. Cuối cùng, trong tiếng khóc nức nở của Giản Minh, anh chỉ có thể chậm rãi líu ríu, thổ lộ, “Không khóc, không khóc, không sao đâu, còn có anh, anh ở đây mà, không phải chỉ có một mình em. Giản Minh, anh biết cảm giác của em, anh đều biết cả, bởi vì, anh và em giống nhau.”
“Đúng là không thể nào tưởng tượng ra được, để đuổi theo cái thời đại thương mại bùng phát này, dần dà, những người xung quanh mình đều đang thay đổi, bao gồm cả anh trai anh, bạn bè của anh, toàn dân kinh doanh, mọi người đều nói có lãi, còn anh, mãi mãi là dạng người không thể nào trở thành thương nhân được, ở cái thời đại này, không có đầu óc kinh doanh thì chẳng khác gì tay không tấc sắt. Giản Minh, em đúng là như thế, mà anh cũng như thế.
Em biết không? Anh cũng đã từng giống như em bây giờ, đứng trước tấm gương trong phòng tắm, tát cho mình một cái bạt tai thật mạnh. Em còn nhớ không, anh đã từng nói với em, có một lần, bởi vì anh bỏ đi cơ hội tranh chức trưởng khoa, xin nghỉ phép đưa Phương Nam đi Tây Tạng chơi. Cô ấy nói với anh, cô ấy đã có thai, hai tháng rồi, anh đứng bên bờ hồ vui đến nỗi nhảy cẫng lên, đến tận bây giờ mỗi khi nhớ về Trari Namco[1], ấn tượng đầu tiên vẫn là sinh mạng, thứ hai mới là bầu trời bao la và xanh thẳm ở đó. Giấu giếm Phương Nam nguyện ước ban đầu, cũng chỉ vì hy vọng bọn anh có thể tạm thời quên đi công việc đời thường, thả lỏng tinh thần để hưởng thụ. Đợi đến khi từ Tây Tạng trở về, sau khi cô ấy biết được việc này, phát hiện ra vị trí trưởng khoa đã được định đoạt, không thể nào vãn hồi lại được, trong cơn tức giận, đã đến khoa Sản làm thủ tục phá thai.
Cô ấy giấu anh, còn tìm đủ các kiểu lý do thuyết phục đồng nghiệp của anh làm cho cô ấy, cũng may đồng nghiệp của anh vô cùng hiểu anh, có người thông báo cho anh ngay, đợi đến khi anh chạy đến phòng phẫu thuật của khoa Sản thì đã không kịp nữa rồi, anh giương mắt nhìn đứa con của mình bị hút ra khỏi ống hút, nhuyễn như một cục máu, nếu như anh không phải là bác sĩ, cái gì cũng không biết, có thể anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng chuyên ngành của anh nói với anh rằng, hậu quả sinh ra sau mỗi bước thủ tục, cho dù chỉ là phôi thai, cũng sẽ đau. Phương Nam nằm trên bàn phẫu thuật, cười lạnh lùng với anh, giống như một nữ thần đã trả thù thành công. Ngày đó, anh không thể nào chịu đựng nổi, trốn vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, tát cho mình vài bạt tai. Anh hiểu cảm giác đó, không trách ai được, cũng không cách nào làm tổn thương người khác, chỉ có thể hận bản thân mình. Nếu như anh biết Phương Nam để ý đến cái chức vị đó đến như vậy, đến nỗi không thương tiếc hủy hoại luôn đứa con của anh và cô ấy, cô ấy cần gì, anh đều có thể tặng cho cô ấy, nhưng mà mọi thứ đã quá muộn. Là bởi vì anh cứ nghĩ rằng mình làm đúng, là chính anh hại chết con của mình. Đã từng có một khoảng thời gian rất dài, anh không cách nào đi qua khoa Sản hội chẩn được, vừa bước vào đó, sẽ nghe thấy tiếng khóc nỉ non, yếu ớt của trẻ con, thê lương và cô đơn…”.
Chuyện kể của Lăng Lệ không làm cho Giản Minh khá lên nổi, cô ấy khóc còn dữ dội hơn, không theo một nguyên tắc nào cả, rút ruột rút gan, Lăng lệ ôm chặt cơ thế đang run rẩy vào lòng, nói trong nước mắt, “Giản Minh, không phải chỉ có em vô dụng, người vô dụng còn có cả anh. Thực ra anh biết rõ Phương Nam là một người như thế nào, nhưng anh không thể nào vứt bỏ, không quan tâm đến cô ấy được, anh cố gắng tìm mọi cách để đẩy tất cả mọi thứ trượt ra ngoài quỹ đạo quay về lại quỹ đạo. Nhưng tất cả sự nỗ lực của anh biến mất như một giấc mơ, xám ngoét một màu. Anh là như thế, không biết lên kế hoạch, không biết tính toán, trong thời đại tất cả mọi thứ đều phải tính toán giá thành, anh lại cứ sống chết giữ lấy tình yêu không buông tay, bỏ ra quãng thời gian quý báu nhất để níu kéo cuộc hôn nhân đã chết không thể nào hồi sinh được nữa, anh không thể nào làm cho vợ anh được hài lòng với những mong muốn mãnh liệt của cô ấy, kết quả của mỗi lần cãi nhau đều minh chứng cho sự chính xác của gia đình anh khi dự đoán về cuộc hôn nhân của mình, anh đã sai lầm một cách hoang đường, nhưng mà anh ngày ấy, không hề thừa nhận và chịu thua, để người nhà lo lắng cho mình, mãi cho đến khi mọi người tận mắt chứng kiến anh mất đi tất cả, đã đau khổ khóc lóc vì anh.” Thỉnh thoảng, Lăng Lệ lại vỗ vào vai Giản Minh, nói để cô nghe, cũng nói để bản thân mình nghe, “Một chút ngọt ngào trong cuộc đời đó, giống như mật ngọt trên lưỡi dao, liếm hết mật, sẽ đụng vào lưỡi dao, nếu như liếm tiếp sẽ chỉ cảm thấy đau mà thôi. Giản Minh à, bởi vì được nếm chút ngọt ngào đó liền quên hết mọi thứ, không tính đến kết quả và giá thành, những người liếm vào lưỡi dao, là anh, là em. Đừng sợ, Giản Minh, còn có anh ở đây, cho dù hai ta không phải vợ chồng, không phải bạn bè, cho dù trước đây hai ta chưa từng gặp nha, nhưng trên thế giới này, em cố chấp ở một góc trời nào, anh nhất định cũng sẽ ở đó…”. Giản Minh vừa khóc vừa nghĩ, có một vài việc, cô không thèm so đo tính toán. Giống như La Thế Triết cho rằng cô đến với Lăng Lệ là vì nhắm trúng vào đồng tiền của Lăng Khang, cô không thèm để ý. Giống như việc Lăng Lệ rốt cuộc có biết việc Phương Nam đến với anh là vì cổ phần của Lăng Văn hay không, hoặc là, Lăng Lệ cũng không thèm để ý. Nhưng có một việc, bây giờ Giản Minh vô cùng để ý, vô cùng so đo tính toán, vô cùng vô cùng rõ ràng, cô không thể nhường người đàn ông đang ôm cho bất cứ người nào, anh ở đâu, cô cũng đều không yên tâm, trong lòng Giản Minh mơ hồ nói với bản thân mình rằng, tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy, mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi…
Đêm hôm nay, Giản Minh khóc quá dữ dội, cho dù Lăng Lệ dỗ dành thế nào, cũng không ngăn nổi dòng nước mắt tuôn trào như suối của cô, cho dù Lăng Lệ đã từng đi đây đi đó, trải qua bao nhiêu cảnh đời, cũng cảm thấy sợ hãi, gọi điện thoại tìm bác sĩ trực ban của khoa Thần kinh, tiêm cho Giản Minh một liều thuốc an thần, cuối cùng cô ấy cũng đã có thể bình tĩnh đi vào giấc ngủ. Xong việc, Lăng Lệ bị bác sĩ trực ban khoa Thần kinh trách móc, “Phụ nữ yếu đuối, con cái bị như thế này, tư tưởng suy sụp còn có thể hiểu và tha thứ được, nhưng anh phải gắng gượng lên, đừng để mất bình tĩnh chứ, anh xem anh đã làm chuyện gì này…”. Lăng Lệ chán nản, chính xác là như thế, anh không nên mất bình tĩnh, khóc đến nỗi xấu xí như thế này, hai mắt đỏ quạch, cổ họng khản đặc, nhưng giây phút khi anh đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn dáng vẻ Giản Minh như thế, anh chỉ cảm thấy bất lực với tất cả mọi thứ, với cuộc đời này, với thế giới này.
Canh chừng cho Giản Minh và Đông Đông, một đêm đã trôi qua, ngoài trời hừng sáng, bầu trời chầm chậm chuyển mình, một màu sáng trong, Giản Minh tỉnh dậy, đứng trước cửa sổ, lên tiếng, “Oa, ánh mặt trời đẹp quá.”
Chỉ như thế mà thôi, không ai nhắc đến trận khóc đêm qua. Cô không nhắc, Lăng Lệ hiểu rõ, giữa anh và Giản Minh có một số việc không cần phải nói quá rõ ràng, nhưng anh vẫn cảm nhận thấy được. Khi làm vệ sinh trong phòng tắm, Lăng Lệ nói với Giản Minh trong tủ lạnh có nước đã, anh xin ở phòng y tá. Giản Minh lấy viên đá chườm mặt, cũng chen vào trong phòng tắm, không kiêng dè gì việc Lăng Lệ đang đánh răng, cô nhìn vào đôi mắt sưng húp của người trong gương và cả đôi mắt sưng húp của mình, than thở, “Trời ơi, xấu quá.”
Lăng Lệ cố ý gật gật đầu, “Đúng thế, quá xấu.”
Giản Minh liếc xéo anh, “Em nói anh xấu ấy.”
Lăng Lệ bật cười khì khì, văng bọt đánh răng lên đầy gương. Đang cười bỗng nghe thấy động tĩnh trong phòng, cũng thò đầu ra nhìn, hóa ra Đông Đông thức dậy, tự mình ngồi dậy.
Mấy ngày trôi qua, Đông Đông dường như mỗi ngày đều tiến bộ thêm một chút, bây giờ, không cần phải đóng bỉm cho nó nữa, tự mình biết đi vào nhà vệ sinh. Mặc dù vẫn không nói chuyện, ánh mắt vô hồn, có điều, mỗi khi những đồ vật nó thích xuất hiện trước mặt, nó sẽ có một vài phản ứng. Sau này Thế Hoa còn tìm được ở nhà La Thế Triết một con gấu Teddy đã lâu rồi Đông Đông không chơi, đó là con gấu trước Giản Minh mua cho Đông Đông trước khi ly hôn với La Thế Triết. Với con gấu này, Đông Đông có phản ứng rõ rệt nhất, vừa nhìn thấy liền chộp lấy, ôm khư khư vào lòng, buổi tối đi ngủ cũng ôm con gấu như hình với bóng, chẳng khác gì một đứa bé lên ba lên bốn là mấy. Giản Minh nhìn thấy, vừa đau lòng vừa xót xa. Lăng Lệ rất biết cách để an ủi Giản Minh, “Nếu như nói Đông Đông của mấy ngày trước là một đứa bé một hai tuổi, Đông Đông của mấy ngày hôm nay đã lớn thành ba bốn tuổi rồi, hôm nay có tiến bộ hơn hôm qua, như thế là quá tốt rồi.”
Trước khi Giản Minh thi một ngày, Thế Hoa nhận được thông báo phải đi công tác một thời gian, vốn định không đi, nhưng Giản Minh không đồng ý, dăn dò cô ấy yên tâm công tác. Thế Hoa yêu cầu, mỗi ngày nhất định phải thông báo tình hình của Đông Đông qua điện thoại cho cô, như thế cô mới đi. Kỳ thi của Giản Minh cực kỳ thuận lợi. Vốn dĩ có dự định sau khi thi môn cuối cùng, học viên và thầy cô giáo tập trung với nhau, ăn uống một bữa, chụp ảnh lưu niệm. Lăng Lệ nghe thấy hình như Giản Minh muốn từ chối trong điện thoại, biết cô nhớ Đông Đông liền viết mấy chữ ra giấy, “Anh chăm sóc Đông Đông, em cứ đi chơi, thả lỏng tinh thần, cũng tốt cho em.” Nhìn Lăng Lệ kiên quyết như thế, Giản Minh liền đồng ý.
Thì rằng đã đồng ý rồi, nhưng xét cho cùng, trong lòng vẫn cứ thấp thỏm không yên, một người làm mẹ ăn uống chơi bời ở bên ngoài, lại bắt Lăng Lệ xin nghỉ phép để chăm con mình, làm cách nào cũng cảm thấy không được đúng đắn cho lắm. Giản Minh ăn uống qua loa cho xong, xin phép rời khỏi bữa tiệc trước để ra về, thời gian đó đúng vào giờ cao điểm, giao thông kẹt cứng, trời lại mưa, trên xe buýt và tau điện ngầm người đông như nêm cối, Giản Minh đứng mãi bên đường, dốc hết sức lực mới bắt được một chiếc xe quay về bệnh viện, nửa người ướt lướt thướt, vừa vào phòng đã bị Lăng Lệ trách móc, “Em nói xem em gấp gáp việc gì? Sợ anh ngược đãi con trai em à?”.
Giản Minh thương yêu ôm con trai vào lòng hôn hít, vừa ngọt ngào vừa thân mật, đối xử với ông chú lạc hậu tuyệt nhiên chẳng hề có chút ngọt ngào, thân mật như đối xử với con trai, có điều giọng điệu cũng khá khẩm một chút, “Anh biết là em chẳng có ý đó mà.”
Lăng Lệ đưa cho cô một ly trà nóng, “Ừ, anh biết, em luôn cảm thấy áy náy mà.” Haizzz, xét cho cùng, cô gái này vẫn giữ kẽ với anh, trong lòng vẫn không xem anh là người nhà, biết làm sao được, anh quăng khăn tắm cho Giản Minh, “Nhìn người em ướt đẫm kìa, mau vào tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm.” Nói rồi, mở túi xách của Giản Minh ra như mọi khi, cầm lấy Insulin cất vào tủ lạnh, “Đã tiêm thuốc chưa?”.
Trong kỳ nghỉ phép này, Giản Minh cảm thấy… bất mãn, “Lại lục túi của em à?”
Dáng vẻ của Lăng Lệ giống như chủ nhân, “Ừm, sao thế?” rồi mở ống tiêm ra kiểm tra thuốc của Giản Minh.
Giản Minh càng bất mãn, “Không những lục túi của em, mỗi ngày lại còn kiểm tra thuốc của em, anh sợ em làm chuyện ngu ngốc đó sao?”.
Lăng Lệ thật sự chỉ biết ngẩng mặt nhìn trời, thay mũi kim mới cho Giản Minh, “Cô gái này, chúng ta suy nghĩ tích cực chút được không hả? Kim tiêm này vốn dĩ chỉ sử dụng một lần, dùng lần nào vứt lần đó, em lại hay tiếc rẻ, cứ nhất định dùng một mũi kim cho cả bình thuốc. Có một vài bệnh nhân liều lượng sử dụng thuốc quá lớn, hai ba ngày dùng hết một bình thuốc, một bình thuốc của người ta chỉ truyền trong một tiếng đồng hồ là xong, em phải gần mười ngày mới dùng hết một bình, đợi đến khi đổi thuốc mới đổi đầu kim tiêm, cái kim tiêm đó cũng cùn từ lâu rồi, chích vào da không đau sao? Anh đã mang về thêm cho em mấy hộp đầu kim tiêm, em không nhìn thấy sao?”. Thu dọn lại thuốc tiêm, anh vẫn còn không buông tha, “Em cứ nói cho lắm vào, trong túi của em có kẹo không?”.
“Có sao?” Giản Minh vắt óc suy nghĩ, bản thân mình cai kẹo lâu rồi, quả quyết, “Không có.”
“Có.” Lăng Lệ giật lại túi xách của Giản Minh, giở ra cho cô xem, ngăn túi bên trong khóa kéo có mấy cái kẹo Thái Phi, Lăng Lệ trách móc, “Sợ một ngày nào đó em bị hạ đường huyết, cho vào đây phòng hờ, đã từng nói với em rồi, quay đi quay lại là em quên luôn.” Không cam tâm bị ngó lơ, anh vỗ vào đầu Giản Minh, “Tại sao em lại cứ không để tâm về anh thế nhỉ?”.
Vốn dĩ bác sĩ cầm túi xách của Giản Minh bằng cả hai tay, nhưng có một tay lại thả ra để dạy dỗ Giản Minh, chỉ còn lại một tay, không đủ sức xách, tất cả mọi thứ trong túi lần lượt rớt hết ra ngoài, dù che nắng này, túi trang điểm nhỏ xinh này, cả tài liệu thi cử này nọ nữa, vấn đề là băng vệ sinh. Giản Minh đỏ mặt, nét mặt khổ sở nhặt mọi thứ cho vào túi xách, vừa xấu hổ vừa tức giận, không thèm để ý đến Lăng Lệ, cho dù anh rất chu đáo nhưng cũng phải để ý đến sự khác biệt giữa nam và nữ chứ? Nhưng Giản Minh lại quên mất Lăng Lệ làm về ngành gì, cuối cùng bác sĩ cũng phát hiện ra tại sao Giản Minh tự nhiên lại giở chứng, anh giúp Giản Minh nhặt đồ đạc lên, giải thích, “Em quên mất anh là bác sĩ, có cái gì mà chưa từng nhìn thấy đâu? Không cần phải ngại ngùng với anh làm gì.”
Giản Minh dở khóc dở cười, đấm anh, “Anh phiền phức chết đi được…”, rồi vơ vội khăn tắm, trốn đi tắm. Tắm nhanh được bao nhiêu cứ tắm, tắm vội tắm vàng, cũng phải thay cho Lăng Lệ đi ăn cơm chứ. Từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy Lăng Lệ đang gấp giấy với Đông Đông, lần này cuối cùng ông chú lạc hậu cũng đã biết được hình dáng con Picachu là như thế nào rồi, nói với Giản Minh, “Nhìn này, Đông Đông có tiến bộ rõ rệt.”
Đối với tình trạng hiện nay của Đông Đông, khả năng đón nhận của Giản Minh cũng được nâng cao hơn rất nhiều, đứng trước cửa sổ lau khô tóc bằng chiếc khăn tắm lớn, đưa ra giả thiết không mấy tích cực, “Có lúc em đắn đo suy nghĩ mãi, nếu như Đông Đông cứ mãi như thế này, em phải làm sao đây? Đoán rằng chắc phải bỏ luôn công việc ở chỗ anh trai anh. Chắc chắn phải tìm một trường học đặc biệt dành cho Đông Đông, nhà ở cũng phải thuê ở gần trường học, thử tìm việc làm gần đó làm thử xem sao.” Cánh tay đang lau tóc của cô ngừng lại, hai mắt sáng lên, giống như chợt nghĩ ra điều gì, “À, hoặc là mở cửa hàng bên cạnh trường học, buôn bán nhỏ lẻ thôi, giống như bán mì sợi, sủi cảo, hoành thánh, cứ coi như tự mình làm chủ, tự lập nghiệp đi.” Cô ấy vui vẻ, “Thượng đế đã cho em một ý kiến hay.”
“Lần sau em nhận được ý kiến của Thượng Đế, có thể bàn bạc với anh một chút được không?”, Lăng Lệ giành lấy khăn tắm trong tay Giản Minh, giúp cô lau tóc, đặc biệt oán hận, “Xem ra, tương lai trong giả thiết của em, chẳng có việc gì cho anh nhỉ?”. Giản Minh không lên tiếng, lúc nào cũng như vậy, mỗi một lần đến mấu chốt quan trọng đều bỏ mặc anh đứng nhìn. Lăng Lệ tỉ mẩn cầm từng lọn tóc ướt của Giản Minh, cho vào khăn lau khô, nói tiếp, “Nếu không, chúng ta đổi giả thiết khác đi? Nếu như Đông Đông khỏe lên, em kết hôn với anh đi.”
Chú thích
[1] Hồ Trari Namco: ở miền Nam Tây Tạng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bệnh Tình Yêu
Phương Tranh
Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh
https://isach.info/story.php?story=benh_tinh_yeu__phuong_tranh