Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trúc Mã Tương Thanh Mai
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 30
B
uổi sáng thứ bảy Tô Hiểu Thần lười biếng ngủ một cách ngon lành, lúc sau mọi người trong phòng quá đói liền yêu cầu cô dậy để đi ăn cơm, cô nhẹ nhàng nói một câu “Có người mời tớ đi ra ngoài ăn cơm” sau khi nhận được ánh mắt như giết người của các bạn thì nhanh nhẹn rời đi.
Trần Thiếu Trác đã chờ ở dưới lầu kí túc xá, trang phục bình thường giản dị, ngọc thụ lâm phong.
Ký túc xá cách cổng trường một đoạn, Tô Hiểu Thần tiện tay lôi kéo cậu ta vào trong quán cà phê của trường học.
Đẩy cửa đi vào thì chuông đeo ở cửa phát ra một tiếng tiếng vang thanh thúy, bên trong còn có âm nhạc nhẹ nhàng sâu lắng, kệ gỗ khéo léo ngăn cách các ghế ra, ngăn ra thành các gian nhỏ.
Tô Hiểu Thần thích ngồi bên cửa sổ, chỗ đó có sáng sủa lại có ánh sáng tự nhiên, còn có thể nhìn thấy người đi qua đi lại trước cửa sổ.
Khi Trần thiếu Trác tới đây, thuận tay liền tiếp nhận trà sữa trong tay người bán hàng đặt trên bàn trước mặt cô, “Độ ấm rất vừa, có thể uống được rồi.”
“Cám ơn.” Cô nhẹ giọng nói cám ơn, khẽ nhếch đuôi lông mày nhìn cậu ta một cái.
Hai người đều rất ăn ý không đề cập đến chuyện trước kia, chỉ trò chuyện tình hình gần đây. Bữa cơm này, không khí vẫn rất thoải mái vui vẻ.
Trần Thiếu Trác chuyển ánh nhìn từ ngoài cửa sổ, nhìn về phía cô, đột nhiên nói: “Từ Nhu Tình đã trở lại.”
Tô Hiểu Thần nhất thời nở nụ cười, “Cậu ấy cũng không nói với tớ tại sao lại nói cho…” Lời còn chưa nói hết, cô liền nhận thấy được chuyện gì, ngây ngẩn cả người.
Từ Nhu Tình trở về mà không nói cho cô biết, lại nói cho Trần Thiếu Trác, như vậy điều đó chứng tỏ cô ấy không muốn liên lạc cùng cô.
Trong lòng cô hụt hẫng đau đớn một chút, nhấm nháp ly trà sữa của mình.
Không khí lập tức liền ngưng lại.
Trần Thiếu Trác ngẫm nghĩ kĩ một lát mới nói: “Tớ nghĩ cậu hẳn là cũng đoán được, hôm nay tớ hẹn cậu là có chuyện muốn nói.”
Tô Hiểu Thần lúng túng ừ một tiếng.
Cậu trầm mặc một lát, ánh mắt nhìn cô trầm tĩnh như nước, nhưng dưới đáy sóng mặt lại cuộn trào mãnh liệt.
Tô Hiểu Thần bị cậu ta nhìn một lát cũng có chút đứng ngồi không yên, vừa định nói chuyện, cậu ta liền ngắt lời nói: “Về sau có cơ hội sẽ nói sau, hôm nay tớ cảm thấy thời cơ có chút không đúng; hơn nữa Từ Nhu Tình vừa mới nói muốn đến đây.” Dứt lời, cậu ta cong môi cười cười, lại gọi cho cô thêm món tráng miệng.
Tô Hiểu Thần nhìn nhìn đồng hồ, lúc này Tần Chiêu Dương đại khái vừa xuống máy bay, cô nghĩ nghĩ, bất động thanh sắc rồi nhắn cho anh một tin nhắn, “Anh đến không? Nếu tiện đến quán cà phê trong trường học đón em một chút có được hay không?”
Nói thật, Trần Thiếu Trác sắp xếp như thế, cô có chút không thoải mái.
Nhất là từ lúc cô biết Từ Nhu Tình sau khi trở về không có liên lạc với cô, mà là qua Trần thiếu Trác, tạm thời cũng chưa nghĩ kĩ muốn đối mặt với Từ Nhu Tình như thế nào.
Người đó có sáu năm trong cuộc đời của cô, chiếm một diện tích nhỏ trong lòng cô.
Thời gian năm thứ nhất đại học, cô ấy đến thành phố A, đều sẽ gọi điện thoại cho Tô Hiểu Thần và Trần Thiếu Trác cùng đi đón, sau đó cùng đi ăn một bữa cơm.
Mùa hè đồ uống lạnh, mùa đông lẩu, từ trước đến nay không ngoại lệ.
Khi đó Trần Thiếu Trác đều sẽ đợi sau khi các cô đến mới chậm rì rì đi tới, nụ cười bên môi, tuổi trẻ tốt đẹp vô hạn.
Cũng không biết vì cái gì mà số lần liên lạc cũng dần dần giảm đi, đến bây giờ, cô ấy cũng chỉ miễn cưỡng mới liên hệ với cô.
Tô Hiểu Thần đối với phương diện tình cảm lại thật sự có chút ngốc nghếch, tựa như Trần thiếu Trác thích cô mấy năm, cô cũng là bởi vì Tư Tư nói toạc ra cô mới biết được, mà Từ Nhu Tình…
Cô nay mới cần thận nghĩ lại, chính mình thật sự không có đủ tư cách làm bạn bè.
Cô còn đang ngẩn người, Trần Thiếu Trác đã đứng lên đi ra ngoài đón, cô quay đầu xem qua, Từ Nhu Tình đang cầm túi xách tìm kiếm khắp nơi, nghe giọng Trần thiếu Trác quay người lại đã nhìn thấy Tô Hiểu Thần ngồi bên cửa sổ.
Cô cười vẫy vẫy tay, thật nhanh chạy tới.
Xa nhau lâu ngày gặp lại cũng không xấu hổ như Tô Hiểu Thần nghĩ, cô ấy cởi mở trước sau như một, cô ngồi nghe, nhưng liền là cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó, nhưng không biết là thiếu cái gì.
******
Tần Chiêu Dương xuống máy bay vừa khởi động máy liền nhận được tin nhắn của Tô Hiểu Thần, anh nhíu nhíu mày, hơi suy nghĩ một chút liền nghiêng đầu hỏi trợ lý, “Lịch trình buổi chiều của tôi như thế nào?”
Trợ lý nhìn thoáng qua, nhân tiện nói: “Cùng Kha tổng hẹn gặp mặt ở công ty, còn có buổi họp.”
“Giúp tôi đẩy lùi lại hai giờ, trưa mai tôi tự mình mời Kha tổng ăn cơm.” Nói, anh bấm vài cái trên di động gọi cái dãy số hết sức quen thuộc kia.
Sân bay đầy người qua lại, anh lại đi rất thong thả, thuận tay tiếp nhận văn kiện từ trợ lý đưa mắt nhìn, đợi điện thoại chuyển được.
“Chiêu Dương?” Đầu kia điện thoại thanh âm êm dịu lại ôn nhuận, anh vốn là không để ý cúi đầu nhìn văn kiện, nghe vậy rất là hài lòng, khóe mắt đều mang theo nụ cười thản nhiên, “Quán cà phê ở đâu?”
Tô Hiểu Thần mắt nhìn hai người đang nói chuyện bỗng ngưng bặt, lắc lắc di động trong tay ý bảo mình ra ngoài nhận điện thoại, liền cầm di động đi vào toilet.
Sau khi chuyển qua một cái góc cách xa tầm mắt bọn họ lúc này cô mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, cười hì hì xin giúp đỡ: “Anh nhanh đến cứu, em chống đỡ không nổi nữa.”
Tần Chiêu Dương chắc chắn đây có thể là cô cùng Trần thiếu Trác cùng một chỗ, vừa ngồi vào xe phân phó tài xế đi đại học A vừa trêu nói: “Không phải muốn vượt tường sao, quá nặng làm sập tường rồi à?”
Tô Hiểu Thần nghẹn họng không nói gì, sau một lúc lâu khẽ thở dài, rất là thê lương, “Anh nhanh đến, em chờ anh.”
Anh xuyên qua cửa kính xe nhìn về một bên ngã tư đường, lưu loát đáp ứng.
Tô Hiểu Thần nói chuyện điện thoại xong lúc quay lại đã nhìn thấy Từ Nhu Tình đang cười cầm tay Trần Thiếu Trác nói cái gì, vừa thấy cô trở về lúc này mới buông ra, hơi hơi dịch ra cho cô đi vào.
Tô Hiểu Thần bây giờ giống như được tiêm một liều thuốc trợ tim, vẻ mặt bình tĩnh cùng nụ cười rực rỡ, cô nhấp nhấp ly trà sữa đã nguội lạnh lựa theo lời nói của Từ Nhu Tình mà tiếp chuyện.
Chủ đề câu chuyện của bọn họ đơn giản là qua lại cùng tương lai, cụ thể một ít chính là công tác, cảm tình.
Từ Nhu Tình nói đến miệng đắng lưỡi khô, đổ một ngụm trà lúc này mới hỏi: “Gần đây đều bận rộn, cũng không biết liên lạc như thế nào với cậu, cậu bây giờ thế nào?”
“Tớ đang thực tập ở công ty quảng cáo Kha Thụy.” Cô cúi mặt nhìn Trân Châu đen xì dưới đáy cốc, cầm ống hút hút vài cái, “Còn cậu?”
“Tớ còn chưa có, không có việc gì chơi bời lêu lổng.” Nói xong, cô ấy cũng nở nụ cười, “Cậu tại sao không đến chỗ ba cậu? Bất kể là kinh nghiệm hỗn hợp hay là địa điểm để học nhanh thì nhà mình vẫn là tốt nhất.”
Tô Hiểu Thần khóe môi nhếch nhếch, trong lòng thầm nghĩ, ba cô dự tính chỉ biết lạm dụng những tài lẻ của cô để cho cô bưng trà rót nước. Học thực tế? Phỏng chừng thực tập xong tay nghề pha cà phê của cô nhất định tăng tiến!
Từ Nhu Tình thấy cô không nói lời nào, đưa tay đụng đụng cánh tay của cô, “Cậu không công bằng nhá, bây giờ ngay cả tớ cũng không muốn nói, ngược lại thì cái gì đều cùng nói với Thiểu Trác. Cậu ta đã nói cho tớ biết, cậu là không bằng lòng đi tới chỗ đó làm Đại tiểu thư đi.”
Tô Hiểu Thần ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn mắt Từ Nhu Tình, đáy mắt cô ấy vẫn còn chút ánh sáng long lanh, giống như ngữ khí trào phúng mịt mờ vừa rồi kia chỉ là do cô bị ảo giác.
Cô nhíu nhíu mày, vừa định nói cái gì đó, xe Tần Chiêu Dương liền dừng ở cửa.
Anh từ trên xe bước xuống, chỉ mặc một cái áo sơmi trắng, hướng mắt nhìn nơi này, đẩy cửa đi đến.
Từ Nhu Tình lập tức liền mở to hai mắt nhìn, “Tần Chiêu Dương đã về?”
Tô Hiểu Thần còn chưa nói chuyện, anh đã bước vài bước tới, liền đứng bên cạnh bàn, ngón tay chỉ bên người Trần thiếu Trác, “Bạn ngồi đây đi, tôi không thích ngồi cùng đàn ông.”
Lời này anh nói một chút mất tự nhiên cũng chưa có, khi Từ Nhu Tình chuyển qua, anh lập tức an vị ở bên cạnh cô, cánh tay khoát lên vai cô bàn tay kéo kéo tóc của cô, tự tiếu phi tiếu hỏi một câu, “Em nói gặp bạn học anh không biết là Trần thiếu Trác và Từ Nhu Tình.”
Tô Hiểu Thần nhất thời nghẹn lời, anh biết rất rõ ràng cô chính là tới gặp Trần thiếu Trác.
Nói xong câu đó, anh lúc này mới lười biếng nhìn về phía hai người đối diện, từ từ nhưng hướng Trần thiếu Trác vươn tay ra, “Hân hạnh.”
Trần thiếu Trác tựa hồ sửng sốt một chút, sắc mặt cũng có chút trầm, lập tức hòa hoãn lại, cầm tay anh cười một chút, “Không dám nhận.”
Tần Chiêu Dương chỉ cùng cậu ta cầm một chút liền buông lỏng ra, rất là tự nhiên cầm lấy ly trà sữa trong tay cô uống một ngụm, sau đó thực không khách khí liền giáo huấn: “Sao lại uống lạnh như thế này, không biết thân thể em không thoải mái sao?”
Tô Hiểu Thần mặt ngu hơn, tại sao cô cảm thấy Thái Tử gia vừa xuất hiện cô liền từ khí chất hào phóng tự nhiên lưu lạc thành phản ứng trì độn tứ chi không phát triển?
Hơn nữa… Người cô có chỗ nào không thoải mái?
Từ Nhu Tình còn có chút phản ứng không kịp, nhìn Thái Tử gia thật lâu mới cười nói: “Anh cuối cùng cũng trở lại, Hiểu Thần đợi đã lâu rồi.”
Tần Chiêu Dương nhìn cô một cái, trong trí nhớ trừ bỏ nhớ rõ cô cùng Tô Hiểu Thần có chút giao tình, nếu gặp Từ Nhu Tình ở ngoài; một chút đều nhớ không nổi. Anh nghiêng đầu đưa mắt nhìn Tô Hiểu Thần, thấy thần sắc trên mặt cô rất là mất tự nhiên, cảm thấy sáng tỏ, liền nói: “Cô ngược lại lại không nói với tôi, chỉ nói trở về thật đúng lúc.”
Trần thiếu Trác đã không muốn nói, hơi hơi mím môi thản nhiên chuyển tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tần Chiêu Dương cũng ngẫu nhiên mới đáp một hai lời với Từ Nhu Tình, trên mặt cũng không có vẻ nhiệt tình, chỉ là nắm tay Tô Hiểu Thần chầm chậm nắm, càng nắm càng mạnh.
Tô Hiểu Thần thái dương giật giật vài cái, biết đây là anh không kiên nhẫn ứng phó với người ta cho nên xả giận lên người cô, không biết làm thế nào đành mở miệng nói trước phải đi.
Từ Nhu Tình cũng không nhiều lời, chỉ cười đưa mắt nhìn Trần thiếu Trác, nhẹ giọng nói một câu, “Cậu thấy được không?”
Tô Hiểu Thần nhất thời cả người đều không thoải mái, cô hơi hơi nhíu mi, trực tiếp hỏi: “Tiểu Tình, Tại sao tớ cảm thấy chúng ta xa cách lâu như vậy giờ gặp lại có chút kỳ lạ phải không?”
Từ Nhu Tình không dự đoán được cô hỏi thẳng ra như vậy, sửng sốt một chút, ban đầu mắt nhìn không chút để ý giờ phút này tầm mắt nặng nề chuyển qua nhìn Tần Chiêu Dương, “Là lạ cái gì?”
Tô Hiểu Thần tuy rằng luôn bị Tần Chiêu Dương áp bức, phản ứng cũng thoáng có chút ngốc nghếch, nhưng người rõ ràng không thích cô vẫn có thể cảm giác ra. Từ Nhu Tình trong lời nói luôn có một chút châm chọc như có như không, không chỉ nhằm vào cô, cũng nhằm vào Trần thiếu Trác.
Cô nhẹ thở dài một hơi, chung quy không hỏi đến tận cùng, đứng dậy chuẩn bị rời đi, vừa bước ra một bước, lập tức muốn đứng dậy, đưa tay cầm tay Tần Chiêu Dương, hướng hai người còn ngồi nói: “À, quên nói cho hai người biết, Tần Chiêu Dương là bạn trai tớ.”
Ừ, mọi người ngồi chỗ này cái trên mặt không có chút bất ngờ.
Từ Nhu Tình mắt nhìn chằm chằm Tô Hiểu Thần một hồi, lúc này mới bày ra vẻ dịu dàng, lại chậm chạp hỏi: “Kỳ thật tớ đây trong bốn năm cũng có thích một người bạn trai, nhưng mà không hạnh phúc như cậu mà thôi. Tâm cậu ấy không ở trên người tớ, đã sớm bay đi, cậu từ trước đến giờ luôn may mắn, Thái Tử gia xuất ngoại vẫn có thể trở về đến cùng cậu thành một đôi.”
Tô Hiểu Thần cúi mặt nhìn qua, cô chính thấp đầu đi vuốt phẳng cái chén trong tay, trên mặt nói không rõ cô đơn, bên môi ý cười càng giống như là đang tự giễu.
Cô thở dài, rất là xin lỗi cầm của tay của cô, “Hiểu Thần thực xin lỗi, gần nhất vẫn tâm tình tớ không tốt.” Dứt lời, cô ấy đột nhiên nhìn thẳng về phía Tần Chiêu Dương, hỏi: “Khi Hiểu Thần tốt nghiệp uống say, dùng di động của em gọi điện thoại cho anh, là anh sao? Nhưng sau đó tại sao anh vẫn không liên lạc với Hiểu Thần?”
Tim Tô Hiểu Thần vừa mới thả lỏng một chút, sau một hồi này lại đột nhiên cứng nhắc đứng lên, quay đầu nhìn về phía Tần Chiêu Dương.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trúc Mã Tương Thanh Mai
Bắc Khuynh
Trúc Mã Tương Thanh Mai - Bắc Khuynh
https://isach.info/story.php?story=truc_ma_tuong_thanh_mai__bac_khuynh