Chương 29 -
ọi việc thế là yên, nhưng Carol-Ann chưa hoàn hồn, nàng chưa tính chuyện đụng chạm đến Eđie.
Nàng ngồi uống cà phê sữa nóng ở trong phòng ăn, cà phê do Davy pha.
Nàng xanh lét, run run, nhưng vẫn luôn mồm nói không sao hết. Thế nhưng, mỗi lần Eđie để tay lên người Carol, 1à nàng giật mình. Nàng tránh không nhìn anh. Hai người nói với nhau nho nhỏ về những chuyện vừa xảy ra. Nàng cứ nhắc đi nhắc lại mãi giây phút bọn cướp đột nhập vào nhà và lôi nàng ra xe của chúng.
– Em đang ở trong bếp, đang bỏ mơ vào thẩu! - Carol nhắc mãi chuyện đó, như thể nó là chuyện tai hại nhất gây ra cảnh tai ương cho nàng.
– Bây giờ tất cả đã chấm dứt rồi. - Eđie cũng lặp lại mãi như thế, và nàng gật đầu đống ý, nhưng anh cảm thấy nàng vẫn chưa tin.
Cuối cùng Carol nhìn anh, hỏi:
– Khi nào anh phải đi lại?.
Thế là anh hiểu. Carol sợ lần sau anh lại đi, để nàng ở nhà một mình. Anh cảm thấy nhẹ cả người vì chuyện này anh có thể dễ dàng làm cho nàng an tâm.
Anh đáp:
– Anh sẽ không bay nữa. Anh sẽ xin thôi việc. Nếu không thì họ cũng đuổi anh thôi:
họ không thể tuyển dụng tiếp một kỹ sư cơ khí đã cố tình cho máy bay hạ xuống trong điều kiện hiểm nghèo như thế này.
Ông Cơ trưởng nghe được câu chuyện của hai người, bèn nói xen vào:
– Eđie, tôi phải nói cho anh biết chuyện này. Tôi biết việc anh làm rồi. Anh bị đẩy vào một tình thế rất kẹt, và anh đã tìm cách để giải quyết rất tuyệt vời.
Tôi nghĩ chắc sẽ không có ai tìm ra được giải pháp để thoát khỏi cảnh khó khăn như anh. Anh đã tỏ ra can đảm và khéo léo tôi rất hãnh diện được bay với anh.
– Cảm ơn, thưa ông, - Eđie nghẹn ngào đáp. - Tôi không thể nào nói lên được lòng tốt của ông đối với tôi.
Anh liếc mắt thấy Percy Oxenford đang ngồi một mình, vẻ bối rối. Eđie nói với ông Cơ trưởng:
– Thưa ông, tôi nghĩ là chúng ta phải cảm ơn cậu Percy mới được cậu ấy rất can đảm!
Percy nghe nói, bèn ngước mắt lên.
– Anh nói đúng, - ông Cơ trưởng máy bay nói. Ông vỗ tay lên vai Eđie, rồi đến bắt tay cậu bé.
– Percy, cậu thật can đảm.
Percy liền trở lại hăng hái, cậu cám ơn ông ta.
Baker ngồi xuống nói chuyện với cậu, còn Carol-Ann hỏi Eđie:
– Nếu anh không bay nữa, anh sẽ làm gì?
Chúng ta sẽ thực hiện công việc mà chúng ta đã bàn với nhau.
Anh thấy nét mặt của nàng lộ vẻ hy vọng, nhưng nàng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
– Ta thực hiện được không?
– Anh đã để dành đủ tiền để mua khu đất rồi, anh sẽ vay mượn thêm nếu cần, để có thể bắt đầu làm việc.
Mặt Carol từ từ vui lên. Nàng hỏi:
– Ta cùng nhau điều hành công việc chứ. Em làm kế toán trả lời điện thoại, còn anh sửa chữa máy bay và tiếp tế các thứ.
Anh cười gật đầu.
– Dĩ nhiên rồi. Dù sao cũng phải thế cho đến khi em sinh con.
Anh nắm tay vợ và lần này nàng nắm tay anh lại, chứ không giật mình nữa.
Anh nói:
– Công việc làm ăn nhỏ của gia đình. - Cuối cùng, nàng đã cười.
Nancy đang ôm Mervyn thì bỗng Diana vỗ lên vai chồng cô.
Nancy hết sức vui sướng được ôm người đàn ông bà thương yêu. Bây giờ bà tự hỏi không biết phải chăng Diana đến để sinh chuyện, gây buồn khổ cho bà.
Diana đã từ bỏ Mervyn nhưng ông còn thái độ chưa dứt khoát hẳn, nên thỉnh thoảng có để lộ dấu hiệu luyến tiếc, ân hận. Vừa rồi ông có hành động mà cả với bọn cướp để cứu cô, hành động này chứng tỏ ông vẫn còn lưu luyến cô. Bây giờ có phải cô đến van ông quay về với cô không.
Mervyn quay lui nhìn Diana với ánh mắt e dè.
Cái gì đấy Diana?
Cô đầm đìa nước mắt, nhưng nét mặt vẫn cương quyết cô nói:
.
– Anh muốn bắt tay tôi không?
Nancy không hiểu ý Diana muốn cái gì, và thái độ thận trọng của Mervyn chứng tỏ cho bà thấy ông cũng không hiểu gì nốt. Ông nắm tay Diana một cách dịu dàng rồi đáp:
– Muốn chứ.
Diana nắm bàn tay ông trong hai tay mình. Nước mắt lại tuôn ra trên mặt cô, và Nancy tin chắc thế nào cô cũng sẽ nói:
Ta vẫn thương yêu nhaú, nhưng không, thay vì nói thế, cô ấp úng nói:
– Chúc anh may mắn Mervyn. Tôi xin chúc anh được hạnh phúc.
Mervyn trịnh trọng, đáp lại:
– Cảm ơn Diana. Tôi cũng chúc cô được nhiều hạnh phúc.
Thế là Nancy hiểu ra:
hai người tha thứ cho nhau về những lỗi lầm họ đã mắc phải trước đây. Bây giờ họ chia tay nhau hẳn, nhưng vẫn là bạn bè thân thiết.
Thình lình Nancy buột miệng nói với Diana:
– Cô có muốn bắt tay tôi không?
Diana chỉ khựng lại một thoáng, rồi đáp:
– Muốn chứ. - Rồi cô nói thêm - Tôi chúc chị hạnh phúc.
– Tôi cũng chúc cô như thế.
Diana quay gót, không nói thêm gì nữa, đi về buồng của mình ở đằng sau máy bay. Mervyn hỏi:
– Còn chúng ta, chúng ta sẽ 1àm gì?
Nancy nhớ ra bà chưa có thì giờ để nói cho ông biết kế hoạch của mình. Bà vội nói:
– Em sẽ làm giám đốc các công ty ở châu Âu của Nat Ridgeway.
Mervyn ngạc nhiên hỏi:
_ Ông ta đề nghị nhiệm sở ấy cho em khi nào. - Ông ta chưa đề nghị.... nhưng ổng sẽ đề nghị. - bà đáp, miệng nở nụ cười sung sướng.
Bỗng người ta nghe có tiếng động cơ nổ, nhưng tiếng nổ yếu hơn tiếng nổ của động cơ trên chiếc Clipper. Bà nhìn ra cửa sổ, tự hỏi phải chăng Hải quân đã đến.
Nhưng bà quá ngạc nhiên, vì bà thấy chiếc ca nô máy của bọn cướp đã được tháo ra khỏi chiếc Clipper và chiếc thủy phi cơ nhỏ, nó phóng đi rất nhanh.
Ai lại chiếc ca nô chạy đi thế?
Margaret nhấn mạnh ga, chiếc ca nô tách ra khỏi chiếc Clipper.
Gió thổi tốc mái tóc cô. Cô vui sướng reo lên.
– Tự do rồi! - Cô hét lớn. - Tôi được tự do rồi!
Harry và cô có ý nghĩ ấy cùng một lúc. Họ đang ngồi một bên phòng trên chiếc Clipper, đang phân vân không biết họ sẽ làm gì, thì bỗng cơ khí trưởng Eđie đi tới ông đẩy tên lái chiếc ca nô vào phòng số một để nhốt hắn vào đấy với Luther, thế là trong óc của cả hai đều có chung một ý nghĩ.
Vì quá say sưa chúc mừng nhau, nên hành khách và nhân viên phi hành đoàn không ai thấy Margaret và Harry lẻn ra phía trước mũi, rồi lên trên chiếc ca nô.
Máy ca nô vẫn còn nổ chậm. Harry tháo dây neo trong khi Margaret nghiên cứu bảng hướng dẫn cách lái, cô thấy giống y như chiếc ca nô của bố ở Nice, thế là chỉ mấy giây sau, họ lái nó chạy đi.
Cô không tin người ta sẽ đuổi theo hai người. Chiếc tàu tuần tra của Hải quân được Eđie Deakin gọi đến chỉ lo đuổi chiếc tàu ngầm Đức, chứ đâu thèm bỏ công nghĩ đến chuyện đuổi theo anh chàng chỉ có tội ăn cắp nút tay áo. Khi cảnh sát đến, chắc họ sẽ lo đến các thây ma, lo chuyện bắt cóc, chuyện ăn cướp, chứ không lưu tâm gì đến các chuyện nhỏ nhặt.
Harry lục trong tủ, lôi ra mấy cái bản đồ. Sau khi xem xét một lát, anh nói:
– Các bản đồ đều có ghi vùng biển ở đây, một cái vịnh có tên là Black Harbour, vịnh này nằm ngay ở biên giới giữa Hoa Kỳ và Canada. Anh nghĩ chắc chúng ta không còn xa. Chúng ta phải cho tàu hướng mũi đến bờ bể Canada.
Một lát sau, anh nói:
– Ở hướng Bắc cách đây l20 cây số, có một thị trấn lớn có tên là Saint-John, có nhà ga xe lửa. Có phải chúng ta đang chạy về hướng Bắc đấy không?
Margaret nhìn vào la bàn.
– Phải, gần gần thế.
– Anh rất dốt về hàng hải, nhưng cứ nhắm vào phía bờ, thì anh tin chắc không làm sao chúng ta nhầm được. Chúng ta phải vào đấy trước khi trời tối.
Cô nhìn anh, cười.
Anh xếp lại bản đồ rồi đến ngồi bên cô ở tay lái. Anh nhìn cô một hồi lâu.
– Sao? - Cô hỏi. - Có gì thế?
Anh lắc đầu, vẻ thán phục. Anh nói:
– Em đẹp quá. Mà em yêu anh!
Cô phá ra cười.
– Bất kỳ ai biết anh cũng phải yêu anh.
Anh ôm vào eo cô.
– Đi tàu dưới ánh nắng mặt trời với một cô gái như em, thật hết sức kỳ diệu.
Mẹ anh thường nói anh là người có vận may, bà nói rất đúng, phải không?
– Khi,đến Saint-John, chúng ta làm gì?
– Chúng ta sẽ cập bến, chúng ta sẽ vào phố, chúng ta sẽ thuê phòng ngủ qua đêm, rồi sáng mai ta đáp chuyến tàu lửa đầu tiên.
– Em không biết có cách nào xoay xở để có tiền mà tiêu, - cô nói nhỏ, giọng có vẻ hơi lo lắng.
– Quả vậy, đấy là vấn đề khó khăn. Anh chỉ còn vài bảng mà phải trả tiền phòng khách sạn, tiền vé tàu mua quần áo....
– Em ân hận không lấy được cái xách của em như anh.
Anh lấy vẻ ranh mãnh, nói với cô:
– Cái xách này không phải của anh. Đây là xách của Luther.
– Nhưng tại sao anh mang cái va li nhỏ này của ông ta? - Cô hỏi, vẻ thơ ngây.
– Vì trong này có một trăm ngàn đô la, - anh đáp rồi cất tiếng cười ha hả.
Trên Chuyến Bay Đêm Trên Chuyến Bay Đêm - Ken Follett Trên Chuyến Bay Đêm