Chương 29: Máu Hận Ngàn Năm Khô Trong Đất
ông chúa cởi bộ áo lộng lẫy ra, lặng lẽ nhìn cái bệ ngọc. Đó vừa là vị trí của cô, vừa không phải là vị trí của cô. Nếu không phải, thì tại sao cô lại ngồi lên đấy, để thần dân trong thành tung hô và rung rưng nước mắt vì cô? Nếu như phải, thì tại sao sau khi ngồi lên xong, cô không thể nào mỉm cười được nữa?
Đã lâu rồi, Long hoàng không xuất hiện.
Tô Do Liên nhẹ nhàng đặt xiêm áo lộng lẫy lên bệ ngọc. Đây là bộ váy áo tuyệt mỹ mà công chúa nào cũng phải ao ước, trông rất xứng với chiếc bệ ngọc mịn màng. Chỉ mình cô không xúng. Chỉ mình cô là không xứng mà thôi. Tô Do Liên cười nhạt. Lúc này, cô đã mặc lại tấm áo tuyết, tấm áo này có khả năng biến đổi theo tâm trạng của cô, là tượng trung cho bản tướng của tuyết yêu, là tấm áo mà cô nên mặc.
Tô Do Liên liếc nhìn bệ ngọc lần cưỡi, lòng bỗng gợn nỗi buồn rầu. Cô bỏ đi rồi, ma vương xanh lam kia sẽ ra sao? Mối tình mà y không tiếc hiểm nguy bản thân để bảo vệ sẽ thế nào? Sẽ bị bóp nát cả thôi!
Tô Do Liên nhếch miệng cười nhạt, sự khoái trá như dao nhọn cửa đau đến tận tâm hồn. Cô ngoảnh mặt đi, định chạy ra ngoài. Bỗng nhiên, cô đứng khựng lại, tiếng kêu tắc nghẹn trong cổ.
Một dải xanh lam chắn ngang trước mặt Ma vương xanh lam cau mày nhìn cô, cất giọng bình tĩnh hỏi:
- Nàng định đi à?
Tô Do Liên cắn chặt môi. Cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi đấy? Chắc là do y linh cảm được tình yêu của mình sắp bị huỷ diệt, phải không? Trái tim cô cười khẩy, nhưng ngoài mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào đẹp tuyệt trần. Bộ áo tuyết trên mình cô trở nên sáng ngời, huy hoàng, còn xán lạn hơn cả bộ áo công chúa.
- Đúng. Ta định đi. Bởi vì ta đã tìm thấy lang quân của mình.
Phải, lang quân. Lâu lắm rồi Tô Do Liên mới dùng lại cách xưng hô này. Lòng thoáng xót xa, cô vừa cảm thấy ấy náy với Lý Huyền và với cả Thạch Tinh Ngự, vừa đâm ra chán ghét bản thân, bởi vì tình yêu của cô hoàn toàn không thuần khiết, chung thuỷ như cô tưởng. Suy cho cùng, cô đã từng say đắm trong tình yêu của bậc vương giả, từng hy vọng được số phận ban ân huệ, được gửi thân vào truyền kỳ của người khác. Mãi cho đến giờ, trái tim đã từng sai nhịp vẫn còn run lên vì xao xuyến. Nhưng không sao. đằng nào cô cũng sắp chết cùng Lý Huyền.
Sau khi cô chết, tất cả những hoang mang, rung động từng tồn tại, hoặc đến giờ vẫn tồn tại, chẳng qua chỉ còn là đâu vết của ký ức, rồi rất mau chóng sẽ tiêu tan trên thế gian này.
Tô Do Liên lặng lẽ ngẩng đầu nhìn ma vương xanh lam. Lúc thiếp chết, chàng liệu có đau lòng? Và đau tòng vì ai? Nụ cười trên khuôn mặt cô vẫn rạng rỡ, giống một đoá hoa hồng đây gai.
Lang quân ư? Bóng người xanh lam run khẽ. Đôi mắt y sao mà xa xăm. đủ sức chứa đựng cả thế giới, nhưng không thể giữ được một tình yêu. Y là đấng vương giả khiến cả thiên hạ triều bái, nhưng tình yêu lại không chịu làm thần dân của y.
Thạch Tinh Ngự điềm đạm nói:
- Nếu ta cứu sống được hắn…
Tô Do Liên thấy tim thắt lại.
- Ngươi bảo sao? - Cô thảng thốt lao tới, suýt nữa vao vào người Thạch Tinh Ngự.
Biểu hiện nồng nhiệt của tình yêu đây chăng? Ma vương nhìn vào mắt Tô Do Liên, lòng bỗng rối loạn. Y vội khép mi, cố gắng trấn tĩnh. Y hồi tưởng cảnh Cửu Linh cưỡi trên chín chiếc cánh trắng, cùng y bay trên lồng lộng đất trời. Y hồi tưởng những lần phụ bạc tâm lòng của nàng. Bao nhiêu năm, nàng luôn theo y, vậy mà cuối cùng phải hứng mũi kiếm của y. Bây giờ đến lượt nàng lại khiến y tổn thương đây. Nếu làm thế có thể bù đắp được những đóm đau mà nàng phải chịu, thì y sẵn lòng chấp nhận. Nếu niềm cay đắng này chính là tư vị của tình yêu, thì y tình nguyện dùng cả đời mình để nếm trải nó.
Chứ y quyết không buông tay.
Cho dù trên mình cô gái này chỉ còn một phần vạn linh hồn của Cửu Linh, cho dù linh hồn ấy mong manh yếu ớt đến mức không thể nào cảm nhận được, y cũng phải giữ cô lại bên mình, bảo vệ cô mãi mãi. Thà dùng hết mọi chân tình để giữ gìn hy vọng mong manh nhất, thà bắt trái tim phải chịu tổn thương hết lần này đến lần khác, y cũng quyết không buông tay.
Thạch Tinh Ngự mở bừng mắt, chằm chằm nhìn Tô Do Liên:
- Ta có thể cứu hắn, chỉ với một điều kiện… Nàng hãy lấy ta. Ta muốn nàng quay lại dinh Cấm Thiên, làm hoàng hậu của ta, không bao giờ rời xa ta dù nữa bước.
Y chăm chú quan sát Tô Do Liên, nhận ra vẻ nồng nhiệt trong mắt cô đang nhạt dần, từng chút, từng chút một. Trái tim y cũng trĩu xuống theo. Linh nhi, nàng không yêu ta nữa ư?
Tô Do Liên thấy lòng giá lạnh. Ta là gì đây? Dưới Tuyết Thiên phong, chẳng phải ngươi đã nói, không bao giờ trao đổi với con người? Vậy vì sao lại muốn trao đổi với ta? Ngươi chẳng phải là đấng vương giả đây quyền lực đây ư? Vì sao không thẳng thừng đoạt la đi. lại lấy ta ra làm điều kiện? Vì ta không phải là Cửu Linh ư? Xem thường ta đến thế à?
Tô Do Liên bật cười. Nụ cười lôi cuốn và quyến rũ muôn phần. Khuôn mặt bừng lên, pha lẫn sắc thái mê hồn của Cửu Linh, lại một lần nữa cô bước đến sát Thạch Tinh Ngự. Ảo ảnh kiếp trước cũng theo cô ập đến với y.
Ma vương vô thức nhắm mắt lại, trái tim bất tử bỗng nhiên không chịu nổi cơn choáng váng trong khoảnh khắc.
Linh nhi… Y run cả người, cảm nhận một nụ hôn ngọt ngào đậu nhẹ trên môi. Giống như giọt sương buổi sớm, lại giống giấc mộng quyến luyến ba sinh.
Tô Do Liên mỉm cười, bằng điệu cười độc nhất vô nhị của Cửu Linh. Cô ngả vào ngực Thạch Tinh Ngự, hỏi rành mạch:
- Có yêu thiếp không? Có yêu Linh nhi không?
Ma vương xanh lam không trả lời nổi. Làm sao có thể không yêu? Tình yêu dành cho nàng, là nơi gửi gắm ước vọng của cả cuộc đời ta.
Tô Do Liên đột ngột đẩy y ra, giọng đanh lại:
- Đưa thuốc giải đây, ta bằng lòng!
Giấc mộng ba sinh bỗng vỡ vụn. Ma vương ngạc nhiên mở to mắt, chỉ thấy khuôn mặt nhợt nhạt chán ngán cùng nụ cười nghiệt ngã và xúc phạm của tuyết yêu đang trừng trừng hướng về y. Mỗi một khoảnh khắc trôi qua giống hệt một nhát dao xèo vào da thịt. Nhưng y không nói gì, chỉ chậm rãi chìa cổ tay.
Một vết rạch tự nhiên hiện ra trên cố tay ấy, máu bắt đầu rỏ xuống. Một cái lọ bằng ngọc xuất hiện, hứng lấy những giọt máu dầm dề. Đây là máu tươi của Long hoàng, là tinh hoa ngưng tụ sau bao nhiêu năm tu luyện. Mỗi một giọt đều liên quan mật thiêt đến bản lĩnh của y. Chiếc lọ đầy dần, sắc mặt ma vương cũng nhợt nhạt hẳn. Xong xuôi, y không nói không rằng, chỉ nhét cái lọ vào tay Tô Do Liên rồi tiến đến bệ ngọc, im lìm ngồi xuống, nhặt bộ xiêm áo lộng lẫy đặt vào lòng, đợi đến lúc cô quay lại để y được tự tay mặc cho cô.
Sau đó, họ sẽ làm theo lời hứa, không bao giờ lìa xa nhau.
Không bao giờ.
Tô Do Liên nắm cái lọ thật chặt, đoạn nhoẻn cười êm dịu, cúi mình trước ma vương rồi đi ra khỏi cung điện. Ở cô có đủ mọi cung cách, mọi phong thái, mọi dáng điệu tao nhã của một công chúa. Ra tới bên ngoài, cô lạnh lùng nghĩ: “Ta chấp nhận điều kiện trao đổi của ngươi. Nhưng nếu ngươi phát hiện được rằng ta phản bội, ngươi sẽ thế nào? Có giết ta không? Ngươi có dám giết ta, giết Linh nhi của ngươi không?”
Cô nhếch mép cười nhạt, lao đi thật nhanh, mỗi lúc một xa thánh điện Long hoàng.
Tuyết dưới đáy vực đã ngừng rơi. Hơi lạnh do bão tuyết gây ra vẫn chất nặng trong đáy vực hoang vu, nhưng thay cho vũ điệu cuồng loạn lúc trước, giờ nó rất yên tĩnh. Nhưng là kiểu yên tĩnh khiến người ta ngạt thở.
Lần này quay lại, Tô Do Liên không mất quá nhiều công sức để tìm thấy quan tài. Cỗ quan tài đang nằm chính giữa đáy vực, bên trên tuyết chất một đống cao, trông rất nổi bật. Tác phẩm của Long hoàng đây chăng?
Tô Do Liên nắm chặt cái lọ ngọc, quỳ xuống trước quan tài. Hai mắt cô mở rất to, bất chấp ánh tuyết chói chang, cô nhìn thẳng vào Lý Huyền trong giấc ngủ yên lành.
Đây đã tùng là mối tình của cô. Và vẫn sẽ là mốt tình của cô. Bởi vì cô đã tự tay chôn đi mối tình khác của mình rồi. Ngừng lại một lát, Tô Do Liên ẵm Lý Huyền ra khỏi quan tài rồi bật nắp lọ ngọc, ró những giọt máu đỏ tươi vào miệng Lý Huyền. Từng giọt từng giọt một, dinh dính và đặc quánh.
Cuối cùng, cơ thể cứng lạnh bắt đầu ấm lên. Lý Huyền cựa quậy, rồi từ từ mở mắt.
Tô Do Liên vùi mặt vào ngực gã, giống như cô gái chưa từng trải việc đời rúc vào vòng tay tình nhân, cảm nhận hơi ấm cơ thể và nhịp thở của gã.
Lý Huyền nặng nhọc nhấc tay lên, vuốt ve tóc cô. Không gian như quay trở lại vườn đào sau núi Chung Nam, hồi Tô Do Liên chưa mặc bộ áo công chúa, Lý Huyền cũng chưa nằm trong quan tài pha lê. Nhưng nếu không có tất cả những biến cố này, liệu cô có yêu gã không?
Tô Do Liên bật khóc, quyết định tha thứ hết mọi lỗi lẩm của Lý Huyền. Nếu còn cơ hội, cô sẽ yêu gã nhiều hơn, không để gã phạm phải bất kì một sai lầm nào. Cô sẽ yêu gã đằm thắm, giúp gã vượt qua hết bày thử thách, để gã làm một dũng sĩ với tình yêu hoàn hảo. Đồ là một kết cục trọn vẹn biết nhường nào…
Đáng tiếc, bây giờ không còn cơ hội nữa rồi. Cô đã nhận lời ở bên ma vương xanh lam, cũng tức là tự tay đặt dấu chấm hết cho mõi tình của mình và Lý Huyền. Dù mối tình ấy có thể trọn vẹn đến đâu, thì số mệnh của nó cũng đã là dang dở.
Hai người ôm chặt lấy nhau, hai trái tim như hoà làm một. Nhưng… không còn cơ hội nữa, không còn cơ hội nữa rồi. Gã đã hồi sinh còn cô phải trở về đỉnh núi, làm hoàng hậu của người kia. Dẫu trái tim cô sẽ theo gã thiếu niên tinh quái này, thì thân xác cô vẫn phải dành cho một đấng vương giả lạnh lùng, đến chết cùng không thay đổi.
Phải, sự sắp đặt này, đến chết cùng không thay đổi.
Sực nhớ ra, Tô Do Liên vội nhét cái lọ vào tay Lý Huyền. Máu trong lọ vẫn còn quá nửa, nếu Lý Huyền không uống hết, thì làm sao có thể hồi phục hoàn toàn? Lý Huyền mỉm chặt môi, khước từ không uống thêm bất cứ một giọt nào nữa. Tô Do Liên dịu dàng dỗ:
- Uống đi, chàng sẽ khoẻ lên!
Lý Huyền đột nhiên túm chặt lấy tay cô. Lưỡi gã vẫn cứng, phải vật vã lắm mới rời rạc thốt ra được:
- Đưa… ta… đến… đồng tuyết…
Tô Do Liên ngơ ngác nhìn gã, không hiểu ý gã ra sao.
- Bây giờ… đi ra… đồng tuyết… luôn. Ta không… thế nào… rời xa… được.
Tô Do Liên đã hiểu. Lý Huyền vốn là người rất sôi nổi hoạt náo, không một lúc nào ngồi yên. Thế giới của gã chính là chốn hồng trần bao la, cuộc sống của gã là khuây động cho gà bay chó nhảy, không một lúc nào chịu ngồi yên. Số phận của gã là sống một đời nhiều màu sắc, nhiều hoạt động, sống trong cặp mắt dõi theo của bao người. Gã không phải là người sinh ra để giam chân trên đồng hoang, gã cỏ thể chết vì sự cô quạnh. Chính vì nhận thức được điều này, nên dù tan nát cõi lòng, Tô Do Liên vẫn bất chấp mạo hiểm tính mạng, mang theo trận đồ Ngũ Hành Định Nguyên đi đến Đại Ma quốc. Từ đây, những cay đắng và nghi kỵ cũng theo nhau nảy sinh.
Đến giờ, cô đột ngột hiểu ra, vì sao Lý Huyền lại lựa chọn cái chết. Tử vong, đối với gã, là một thứ hoang nguyên cả nhân gã. Gã dùng cách này để bảo cho Tô Do Liên biết, thế giới thiếu vắng cô chính là thế giới hoang vu, nấu phải sống ở thế giới như thế, thì gã thà chết còn hơn.
Vì tình yêu, gã có thể chịu đụng cô quạnh, còn nếu không thể chịu đựng được, thì cứ việc huỷ hoại thân thể gã, để gã khỏi bay nhảy đi lại, khỏi nảy ra ý nghĩ bội ước. Vì thế, gã không muốn khỏe lại, gã thà nằm trong quan tài pha lê, mãi mãi bị nhốt ở hoang nguyên.
Bất kể hoang vu lạnh lẽo, tịch mịch, nhiều băng tuyết và buồn tè đến đâu, gã cũng sẵn lòng ưng thuận. Đã tới hoang nguyên rồi thì gã sẽ không rời bó nữa, sẽ gắn bó với cô ở đó, kiếp kiếp, đòi đời.
Lý Huyền đưa cánh tay cứng đờ vuốt mái tóc mềm của Tô Do Liên, ánh mắt vô cùng nghiêm túc và kiên định, không bõn cợt chút nào.
Tô Do Liên ôm lấy gã, khóc oà lên. Nếu được như gã mong ước thì tốt đẹp biết bao. Đáng tiếc, cô không thể, cô thật sự không thể đáp ứng được nữa rồi. Thế giới của cô và gã, bây giờ không còn hoang nguyên, chỉ còn một màu xanh lam bao phủ, bất kế trốn đi đâu, trốn kĩ thế nào, họ cũng khó lòng rũ bỏ.
Tô Do Liên đẩy mạnh Lý Huyền ra. Nhưng Lý Huyền ôm ghì lấy cô, khăng khăng không buông tay.
- Đừng rời xa ta, được không? - Gã khẩn khoản, giống như một đứa bé bơ vơ.
Tô Do Liên cảm thấy trái tim mình tan nát. Làm sao thoát được sắc lam đó đây! Lý Huyền bật cười, vươn tay giằng lấy lọ ngọc, uống ực một hớp cạn ráo. Dần dần, cơ thế gã phục hồi sinh khí. Gã chồm dậy, kéo Tô Do Liên lên theo:
- Ta là kẻ vô dụng… Không biết võ công, không biết phép thuật cũng không thích học hành. Tự ta cũng biết mình chẳng được tích sự gì, vì thế chưa bao giờ ta dám gánh vác trách nhiệm nào hết… Nhưng lần này, ta phải cứu nàng, ta phải cứu nàng ra khỏi đây… Đi với ta!
Gã kiên quyết dắt Tô Do Liên, sải bước ra khỏi đáy vực. Tuyết dày bị gã đá hất tung, dáng điệu gã vô cùng mạnh mẽ, mỗi bước chân vũng chãi toát ra một sức mạnh ấm áp, khiến Tô Do Liên giàn giụa nước mắt. Đây mới là tình yêu. Nếu phải chết thì chết cùng nhau vậy. Tô Do Liên cười qua hàng nước mắt, nắm tay Lý Huyền, cùng gã rời khỏi đáy vực. Và sắp sửa cùng gã đi khắp trời nam đất bắc, góc bể chân trời. Mặc kệ Long hoàng, mặt kệ lời giao ước.
Cô cũng không định cầm chân Lý Huyền, cả đời giữ rịt lấy gã ở đồng tuyết. Cô sẽ để gã dắt tay mình đi, đến nơi khi ho cò gáy nào cũng được. Cho dù thế giới này ngập tràn tai kiếp, họ cũng không bao giờ lìa nhau.
Hai người đi mãi về phía nam, xuyên qua trùng trùng đồng tuyết, xuôi mãi xuống miền nam. Không ai cản trở họ, Đại Ma quốc bỗng như biến ra chốn không người. Lý Huyền một tay cầm Định Viễn đao, một tay dắt Tô Do Liên, khuôn mặt lộ rõ hào khí quật cường.
Gã phải bảo vệ cô, dốc hết bản lĩnh nam nhi ra bảo vệ cô. Gã phải dắt cô đi, vượt qua muốn núi nghìn sông, để tình yêu của họ được bước đi một cách quang minh chính đại trên thế gian.
Vì sao lại không chứ?
Dãy Hưng An đã hiện ra trong tầm mắt. Biên giới của xanh lam và trắng muốt di chuyển lại gần. Vượt qua ranh giới đó, họ sẽ được tự do mãi mãi.
Tuyết chầm chậm rơi, có bông lam, có bông trắng.
Không biết khi nào mới rơi hết.
Tô Do Liên bỗng dừng phắt lại, một tiếng kêu nghẹn ngào tắc ứ nơi cổ, khiến người cô cứng đơ, không tài nào nhúc nhích được.
Ở nơi xa nhất của lãnh địa, một mái tóc xanh lam bay đang bay lồng lộng như thác. Chủ nhân của mái tóc ấy, lúc nào cũng uy nghiêm, uy nghiêm đến độ cả đất trời cũng khó lòng áp đảo được. Y đứng đó một cách ung dung, nhưng đường tiên của hai người đã bị khoá kín.
Nào còn đâu góc bể chân trời, chỉ còn đây một kết cục khó tránh.
Lý Huyền gầm lên một tiếng, nắm đại đao toan chạy lên. Gã không còn sợ hãi nữa, bất kể kẻ nào chặn đường, gã cũng sẽ chém cho một nhát tan thấy. Dòng máu của Định Viễn hầu trỗi dậy trong tim Lý Huyền, chàng vốn là người vì tình mà sẵn sàng phơi thây ngàn dặm mà.
Tô Do Liên ghì Lý Huyền lại, ngón tay bấm sâu vào da thịt gã.
Ma vương xanh lam từ từ ngẩng đầu, đưa mắt nhìn họ. Giữa băng tuyết u tịch, đất trời bỗng run lên bần bật như có sấm sét. Chỉ với ánh mắt, Thạch Tinh Ngự cũng đủ sức giết chết tươi hai người này. Lý Huyền ngạo mạn thét lớn:
- Lại đây! Giết ta đi, ta không sợ ngươi!
Tô Do Liên ghì chặt gã lại. Ma vương không nói một lời. Người con gái này dám bội ước với y. Ngay từ đầu, cô ta đã định phản y rồi ư? Ánh mắt ma vương thoáng đau thương, nỗi đau thương vì bị cướp mất người tình. Linh nhi, nàng không yêu ta nữa ư?
Tô Do Liên nhìn thằng vào y, thái độ vô cùng quyết liệt quyết liệt đến mức khiến người ta phải tan ruột nát gan. Thạch Tinh Ngự nhắm mắt, không thể nhìn được nữa. Trong mắt Tô Do Liên có sự quật cường, có nỗi bi thương, có đủ những cảm xúc khiến lòng y đau khô. Linh nhi, nàng không yêu ta nữa ư?
- Hãy giết ta, và để chàng đi - Tô Do Liên đứng chắn trước mặt Lý Huyền - Ngươi muốn tự tay động thủ không? Hãy tuốt kiếm ra.
Nước mắt lã chã rơi hoá thành bảng tuyết. Trông Tô Do Liên giống hệt một bông tuyết đang nở bung trong mưa tuyết dạt dào. Mong manh đến nỗi người ta phải thương xót. Cô đứng chắn trước mặt Lý Huyền.
Đúng, một trãm năm trước, nàng cũng đã đứng chắn như thế trước mặt y, lúc y đã bị một kiếm xuyên tim. Nàng không hiểu được rằng, dù thế nào nàng cũng không thể cản trở được gì cả.
- Ta không phải là người mà ngươi yêu. Ta không phải bóng dáng của cô ấy. Ta là tuyết yêu, chỉ là một tuyết yêu nhỏ nhoi mà thôi - Trong gió lạnh, Tô Do Liên đau khổ quỳ thụp xuống tuyết. Giọng làm vỡ cả cao xanh.
- Hãy để chàng đi, chàng không phải là ma! - Một trăm năm trước, Cửu Linh đã đau khổ quỳ trên đất băng. Giọng làm vỡ cả cao xanh.
Vì câu nói ấy mà Thạch Tinh Ngự tự hứa với lòng rằng, sau khi xuất thế, y không làm ma nữa. Khổ thay, một trăm năm sau, cuối cùng y vẫn trầm luân thành ma, vì nàng. Một giọt lệ ứa ra khỏi khóe mắt y, nhưng lập tức bị gió nuốt khô.
Thạch Tinh Ngự đột ngột vung tay, Tử Cực Tiều Dao kiếm hoá thành rồng bay về phía Tô Do Liên.
Cô nhắm nghiền mắt. Kiếm quang dào dạt đã từng khiến đất trời tan nát, bây giờ sắp sửa đâm xuyên tim cô chẫng? Cô thở dài, đợi chờ sự giải thoát muộn mằn này. Nhưng không có tiếng kiếm chạm xương, không có tiếng máu phun. Tô Do Liên mở bùng mắt, kiếm quang đang dừng trước mặt cô, rất hiền hoà, rất yên bình, không mảy may chứa đụng sát cô. Tô Do Liên không hiểu ra sao, không biết nên làm thế nào.
Tử Cực Tiêu Dao kiếm chầm chậm biến hoá, hoá thành một mặt dây chuyền hình rồng, xỏ qua một sợi dây mảnh màu xanh lam đeo lên cổ Tô Do Liên. Hơi ấm từ chiếc vòng toả ra, bao bọc cả người cô. Rất ấm áp, rất mạnh mẽ.
Tô Do Liên quỳ trong tuyết, ngây dại nhìn Thạch Tinh Ngự.
Y xoay mình, tiến vào trong gió tuyết. Gió tuyết mau chóng vùi lấp bóng dáng y.
- Không! Nàng mãi mãi là Cửu Linh của ta.
Hết Quyển 4
Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết - Bộ Phi Yên Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết