Chương 29
háng Tám về, dù Alex và Katie vẫn đang thưởng thức những ngày hè nóng nực chậm trôi được ở bên nhau, nhưng bọn trẻ bắt đầu thấy chán. Muốn làm gì đó khác thường, Alex đưa Katie cùng bọn trẻ đi tới Wilmington xem xiếc khỉ. Katie không tin nổi khi thấy hóa ra trò này đúng y như tên gọi của nó: khỉ mặc đồ cao bồi cưỡi chó và chăn cừu suốt gần một giờ, sau đó tới màn pháo hoa không thua gì pháo hoa chào mừng Quốc khánh. Trên đường ra khỏi đó, Katie quay sang anh mỉm cười.
“Đó chắc là trò điên rồ nhất mà em từng xem đấy,” cô lắc đầu nói.
“Thế nên em nghĩ ở miền Nam văn hóa nghèo nàn lắm chứ gì.”
Cô cười to. “Người ta lấy những ý tưởng này từ đâu ra vậy nhỉ?”
“Anh không biết. Nhưng thật may là anh đã nghe được tin về buổi biểu diễn này. Họ chỉ lưu lại thị trấn vài ngày thôi.” A đưa mắt quanh bãi tìm xe.
“Đúng thế, thật khó tưởng tượng ra cuộc đời em sẽ thiếu trọn vẹn thế nào nếu em không bao giờ được xem khỉ cưỡi chó.”
“Bọn trẻ thích trò đó mà!” Alex phản đối.
“Bọn trẻ mê nó,” Katie đồng tình. “Nhưng em không biết được liệu bọn khỉ thì có thích thú gì không. Em thấy bọn khỉ trông không vui lắm.”
Alex liếc nhìn cô. “Anh không chắc mình có thể biết bọn khỉ vui hay không.”
“Vậy mới nói,” cô đáp.
“Này, đâu phải lỗi của anh chứ, còn một tháng nữa mới tới khai giảng mà anh thì cạn hết trò mới để làm với bọn trẻ rồi.”
“Bọn nhỏ đâu cần ngày nào cũng có gì đó đặc biệt.”
“Anh biết. Chúng không đòi hỏi. Nhưng anh cũng không muốn các con xem ti vi suốt.”
“Bọn nhỏ đâu có xem ti vi quá nhiều.”
“Đó là vì anh đưa chúng đi xem xiếc khỉ.”
“Thế tuần tới thì sao?”
“Dễ lắm. Có lễ hội ở thị trấn. Kiểu lưu diễn ấy mà.”
Cô mỉm cười. “Những kiểu cưỡi như thế luôn khiến em thấy nôn nao trong ruột.”
“Nhưng dù sao bọn trẻ cũng thích những trò đó cơ mà. Mà nhắc anh mới nhớ. Thứ Bảy tới em có làm việc không?”
“Em không chắc. Sao anh?
“Vì anh đang hy vọng em sẽ đi xem lễ hội với mấy bố con anh.”
“Anh muốn em bị quặn cả ruột gan lên đấy à?”
“Nếu không muốn thì em đâu cần phải chơi mấy trò đu quay ấy. Nhưng anh muốn nhờ em một việc.”
“Việc gì vậy?”
“Anh mong em trông nom bọn trẻ tối đó. Con gái bà Joyce bay về Raleigh, bà ấy nhờ anh chở ra sân bay đón con. Bà ấy không thích phải lái xe buổi tối.”
“Em sẵn lòng trông bọn trẻ.”
“Thế tức là sẽ phải tới chỗ anh đấy, như thế bọn trẻ mới có thể đi ngủ đúng giờ quy định được.”
Cô nhìn anh. “Chỗ anh á? Em đã về nhà anh bao giờ đâu.”
“À, thì...”
Chừng như anh không biết nói gì nữa, cô bèn mỉm cười. “Không vấn đề gì đâu,” cô nói. “Ý kiến ấy nghe thú vị lắm. Có thể cô cháu em sẽ cùng nhau xem phim và ăn bỏng ngô.”
Alex yên lặng bước tiếp mấy bước rồi đột nhiên anh hỏi, “Đã bao giờ em muốn có con chưa?”
Katie ngần ngừ. “Em không chắc,” cuối cùng cô nói. “Em chưa bao giờ nghĩ nhiều về chuyện đó.”
“Chưa bao giờ sao?”
Cô lắc đầu. “Hồi ở Atlantic City em còn quá trẻ, cái ý tưởng có con với Kevin thì em không chịu nổi đâu, còn mấy tháng lại đây thì đầu em mải nghĩ chuyện khác.
“Nhưng nếu suy nghĩ hẳn hoi về chuyện đó thì em thấy sao?” anh kiên trì.
“Em vẫn không biết. Em cho là còn phụ thuộc vào nhiều thứ.”
“Như những thứ gì?”
“Trước hết liệu em có được kết hôn không, trước nhất là vậy. Mà anh biết đấy, em không thể kết hôn.”
“Erin không thể kết hôn,” anh nói. “Nhưng chắc Katie thì được. Cô ấy có bằng lái xe rồi mà, nhớ không.”
Katie im lặng bước tiếp vài bước. “Có lẽ cô ấy có thể, nhưng cô ấy sẽ không làm chuyện đó nếu không gặp được người phù hợp đâu.”
Anh cười giòn và vòng tay quanh người cô. “Anh biết em làm việc ở quán Ivan chỉ vì thời điểm ấy em cần công việc đó, nhưng đã bao giờ em nghĩ tới chuyện làm việc gì đó khác không?”
“Như việc gì cơ?”
“Anh không biết. Vào đại học, lấy tấm bằng, tìm một công việc em thực sự yêu thích.”
“Điều gì khiến anh nghĩ em không thích làm bồi bàn nhỉ?”
“Không có gì.” Anh nhún vai. “Anh chỉ tò mò biết đâu có thể em thích việc gì khác.”
Cô ngẫm nghĩ. “Hồi còn nhỏ, cũng như những cô bé em quen, em yêu thú vật và nghĩ mình sẽ thành bác sĩ thú y. Nhưng giờ làm sao em có thể trở lại trường để thực hiện ước mơ đó nữa. Phải mất rất lâu.”
“Thiếu gì công việc liên quan đến thú vật nhỉ. Ví dụ như em có thể trở thành huấn luyện viên xiếc khỉ.“Em không nghĩ thế đâu. Em còn chưa khẳng định đuợc bọn khỉ có thích trò đó không nữa.”
“Em tự nhiên thấy thương bọn khỉ à?”
“Ai mà không thế chứ? Ý em là lúc đầu kẻ nào đã có cái ý tưởng ấy?”
“Nếu anh sai thì cứ sửa lưng anh nhé, nhưng anh tưởng anh đã nghe tiếng em cười chứ.”
“Em không muốn ba bố con buồn.”
Anh lại cười, kéo cô vào sát hơn. Phía trước họ, Josh và Kristen đã dựa phịch người vào xe. Cô biết chắc chúng sẽ ngủ gật trước khi về tới Southport.
“Em chưa trả lời câu hỏi của anh,” Alex nói. “Về chuyện em muốn làm gì với cuộc đời mình ấy.”
“Có lẽ những mơ ước của em quá phức tạp. Có lẽ em nghĩ công việc chỉ là công việc thôi.”
“Điều đó có nghĩa là gì?”
“Có lẽ em không muốn bị định nghĩa bởi công việc em làm. Có lẽ em muốn được định nghĩa bởi chính con người em.”
Anh ngẫm nghĩ về lời đáp ấy. “Được,” anh nói. “Thế thì em muốn trở thành người như thế nào?”
“Anh muốn biết thật à?”
“Không thì anh đã chẳng hỏi.”
Cô ngừng lời và nhìn sâu vào mắt anh. “Em muốn làm một người vợ, một người mẹ,” cuối cùng cô nói.
Anh cau mày. “Nhưng anh tưởng em đã bảo em chưa chắc mình muốn có con hay không k
Cô vênh mặt, trông xinh đẹp hơn bao giờ hết. “Thì đã sao nào?”
o O o
Bọn trẻ ngủ khì trước khi xe ra đến đường cao tốc. Chặng đường về khá dài, chừng nửa tiếng, nhưng cả Alex và Katie đều không muốn tiếng chuyện trò của mình sẽ vô tình đánh thức bọn trẻ. Họ chỉ yên lặng nắm tay nhau suốt thời gian lái xe về lại Southport.
Khi Alex dừng xe trước nhà Katie, cô nhận ra Jo đang ngồi trên bậc thềm nhà, như thể đang đợi cô. Trời tối như mực, cô không biết Alex có nhìn ra Jo không, nhưng đúng lúc đó Kristen trở mình nên anh quay lại vỗ về cho con khỏi tỉnh giấc. Katie vươn người tới hôn anh.
“Có lẽ em nên nói chuyện với cô ấy,” Katie thì thầm.
“Ai cơ? Kristen ấy à?”
“Hàng xóm của em.” Katie mỉm cười, trỏ tay qua vai. “Đúng hơn là có lẽ cô ấy muốn nói chuyện với em.”
“Ồ.” Anh gật đầu. “Được rồi.” Anh liếc về phía thềm nhà Jo rồi quay lại. “Tối nay anh vui lắm.”
“Em cũng thế.”
Alex hôn cô trước khi cô mở cửa xe, và khi anh lái xe ra khỏi ngõ, cô bèn dợm bước sang nhà Jo. Jo mỉm cười vẫy vẫy tay, và Katie cảm thấy mình dần dần thả lỏng người. Kể từ buổi tối trong quán bar hai người chưa nói chuyện với nhau, và khi cô bước tới, Jo liền đứng dậy đi lại lan can.
“Trước hết, tôi muốn xin lỗi vì cách nói chuyện với cô,” Jo nói ngay. “Tôi thật không phải phép. Tôi đã sai, chuyện đó sẽ không tái diễn nữa đâu.”
Katie bước lên bậc tam cấp rồi ngồi xuống trước thềm, vẫy Jo lại ngồi bên cạnh cô trên bậc thang trên cùng. “Không sao đâu,” cô nói. “Tôi không giận
“Tôi vẫn cảm thấy thật tệ hại,” Jo nói đầy vẻ hối lỗi. “Tôi không biết cái gì đã ám vào mình nữa.”
“Tôi biết đấy,” Katie nói. “Rõ ràng mà. Chị quan tâm tới họ. Và chị muốn đề phòng cho họ.”
“Dù thế đáng lẽ tôi cũng không nên nói với cô theo cách đó. Tại chuyện đó mà mấy ngày nay tôi không dám qua nhà cô. Tôi thấy xấu hổ lắm, với lại tôi biết cô sẽ không bao giờ tha lỗi cho tôi.”
Katie chạm lên cánh tay Jo. “Nghe chị xin lỗi thế này tôi rất vui, nhưng không cần phải thế đâu. Thực tình chị đã khiến tôi nhận ra một số điều quan trọng về bản thân.”
“Thật ư?”
Katie gật đầu. “Với lại nói để chị biết, tôi nghĩ tôi sẽ ở lại Southport một thời gian dài đấy.”
“Hôm nọ tôi thấy cô lái xe.”
“Khó tin lắm đúng không? Tôi vẫn chưa cảm thấy thoải mái khi ngồi sau vô lăng.”
“Rồi sẽ thoải mái thôi,” Jo nói. “Đi ô tô dễ hơn đi xe đạp nữa kìa.”
“Hằng ngày tôi vẫn sẽ đi xe đạp,” cô nói. “Tôi đâu đủ tiền mua xe hơi.”
“Tôi định bảo cô cứ dùng xe tôi cũng được, nhưng nó lại vào hiệu sửa xe rồi. Cái gì cũng hỏng suốt thôi. Có khi tôi quay ra đi xe đạp cho xong.”
“Mong ước gì cũng phải cẩn thận đấy nhé.”
“Giờ giọng điệu cô lại giống tôi rồi đấy.” Jo hất cằm về phía con đường. “Tôi mừng cho cô và Alex. Cả bọn trẻ nữa. Cô rất có ý nghĩa với họ
“Sao chị có thể dám chắc như thế?”
“Vì tôi thấy cách anh ấy nhìn cô. Và cách cô nhìn ba bố con họ.”
“Chúng tôi dành nhiều thời gian bên nhau thôi,” Katie thoái thác.
Jo lắc đầu. “Hơn thế nhiều. Hai người trông như đang yêu nhau.” Thấy Katie đỏ bừng mặt, Jo hơi bối rối. “Rồi, để tôi thú nhận luôn vậy. Dù cô chưa khi nào phát hiện ra, nhưng phải nói là tôi đã thấy cái kiểu hai người hôn tạm biệt nhau rồi.”
“Chị do thám chúng tôi đấy à?” Katie vờ tỏ ra bất mãn.
“Tất nhiên rồi.” Jo khịt mũi. “Còn việc gì khác để giết thời gian đâu cơ chứ? Rõ là quanh đây chưa từng có chuyện thú vị nào khác xảy ra.” Jo ngừng lời. “Cô yêu anh ấy thật lòng, phải không?”
Katie gật đầu. “Tôi yêu cả bọn trẻ nữa.”
“Tôi rất mừng.” Jo chắp hai tay vào nhau, kiểu cầu nguyện.
Katie khựng lại. “Chị biết vợ anh ấy không?”
“Có,” Jo nói.
Katie nhìn xuống con đường. “Chị ấy thế nào? Alex đã kể cho tôi nghe và tôi cũng đã phần nào mường tượng trong đầu hình ảnh chị ấy... “
Jo không để cô nói hết câu. “Dựa trên những gì tôi từng thấy thì cô ấy rất giống cô. Tôi muốn nói là theo hướng tích cực ấy. Cô ấy yêu Alex và yêu bọn trẻ. Họ là những gì quan trọng nhất trong cuộc đời cô ấy. Thật ra cô chỉ cần biết về cô ấy ngần đó là đủ.”
“Chị có nghĩ chị ấy mến tôi không?”
“Có chứ,” Jo nói. “Tôi chắc chắn là cô ấy mến cô đấy.
Thiên đường bình yên Thiên đường bình yên - Nicholas Sparks Thiên đường bình yên