Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tạ Khương Qua
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 29: Quay Trở Lại Bangkok ( 2)
H
ai người đều đứng ngẩn ngơ tại chỗ, Tạ Khương Qua bỏ tay ra khỏi gương mặt cô, còn Tô Vũ thì rũ
mắt. Họ cứ thể đứng yên trong ánh nắng chiều.
“Tôi không giận cô.” Tạ Khương Qua nói rất khẽ. Cậu nhích lại gần Tô Vũ hơn chút, “Đói bụng chưa?”
Tô Vũ sờ sờ bụng mình. Cả ngày nay cô gần như không ăn gì, hơn nữa trước giờ cô không ăn đồ ăn trên máy bay.
“Cô lén chạy về đây à?”
Tô Vũ1gật đầu.
Tạ Khương Qua khẽ thở dài: “Tức là bây giờ trên người cô không có một đồng nào và cũng không có chỗ nào để đi?”
Cô lại gật đầu lần nữa. Xuất nhập cảnh thường hạn chế số lượng tiền mặt nên nếu mang vượt mức sẽ phải làm đủ thứ thủ tục, để tránh phiền phức không đáng có nên cô mang rất ít tiền mặt, sau nhiều chuyến đi lại, cô đã dùng hết sạch tiền rồi.
“Đi thôi.” Tạ Khương Qua8kéo tay Tô Vũ.
“Đi đâu?” Cô vẫn không nhúc nhích.
“Đến nhà tôi, tôi nấu cơm cho cô.” Tạ Khương Qua nói chắc nịch không cho phép cô từ chối. Hình như Tô Vũ đã quên mất dáng vẻ nước mắt nước mũi tèm nhem của mình ban nãy, cô lại lại tỏ vẻ kênh kiệu bà đây không muốn, Tạ Khương Qua kéo mấy lần cô mới chịu đi theo sau. Đi được vài bước, cô lại nhíu mày gọi: “Tạ Khương Qua!”
“Sao?”
“Sau này2không được thở dài, người lớn mới làm thế” Tô Vũ nhấn mạnh, cô không thích cậu thở dài, hễ nghe thấy là cô lại nao lòng.
Tạ Khương Qua dừng bước, quay đầu lại, hơi cúi người xuống, lướt mắt tới lui trên gương mặt Tô Vũ, cuối cùng dừng lại trên đôi môi cô. Tô Vũ nhìn cậu như thể sắp thốt ra câu “muốn chết hả?”, song cậu không quan tâm điều đó, cứ thể sát lại thật gần cô rồi cúi4đầu.
Chưa đợi Tô Vũ cho phép, Tạ Khương Qua đã đặt môi mình lên môi cô.
Tạ... Tạ Khương Qua phát điện gì đấy. Nhưng mà Tô Vũ phát hiện rốt cuộc Tạ Khương Qua cũng chịu khom lưng xuống, cô chỉ cần nhón chân một chút là hai người có thể hôn nhau rồi. Cậu rất thông minh, sau thoáng vụng về ban đầu đã có thể phát huy bản năng vốn có trong chuyện nam nữ, khiến Tô Vũ tự cho là có kinh nghiệm cũng phải thở hổn hển. Cô thầm than, tay nắm chặt rồi thả lỏng, dần dần không thể kiềm chế cứ thể ôm ghì lấy cổ Tạ Khương Qua để níu giữ cơ thể sắp ngã khuỵu của mình. Vậy mà khi tay cô vừa chạm vào, cậu đột nhiên buông cô ra. Tô Vũ ngạc nhiên, Tạ Khương Qua hơi nhếch môi, nắm lấy vai cô: “Giờ cô có còn coi tôi là con nít nữa không hả công chúa hạt đậu?”
Gì cơ? Chỉ vì muốn chứng minh mình là người lớn mà cậu lại tùy tiện hôn cô ư, nói gì thế? Có hôn cũng phải là cô hôn trước mới đúng!
“Tạ Khương Qua!” Tô Vũ tức tối gắt giọng. Song ngoài việc đó ra cô chẳng biết làm gì cả, đành trơ mắt nhìn cậu phớt lờ quay đầu đi.
Tạ Khương Qua nhìn đường phía trước, tự giải thích hành động kỳ quái của mình ba phút trước như sau: Đó là chỉ là biểu hiện theo bản năng của một chàng trai bị kích thích thôi, cũng như khi còn nhỏ, ba từng cười nhạo cậu chân ngắn tay ngắn không thể ném bóng vào rổ được, thế là cậu bắt đầu lén tập luyện, cuối cùng ném bóng vào rổ trước mặt ba cậu.
Chính là như thế đó, rõ ràng là một cô gái còn nhỏ con hơn cả mình, chỉ một tia sét đã đủ làm cô sợ hãi lao vào lòng mình rồi, vậy mà dám bày đặt chế mình trẻ con!
“Tạ Khương Qua!” Tô Vũ luôn theo sau gọi cậu lại. Sao trông cậu kỳ quái vậy, tự dưng lại gật gù thế kia, lại còn...
“Cô muốn gì?” Tạ Khương Qua quay đầu lại, giọng điệu kỳ cục, vẻ mặt còn toát lên sự mất kiên nhẫn. Tô Vũ chỉ con đường mà cậu vừa đi: “Tạ Khương Qua, cậu đi quá rồi.” Đứng trước cửa căn nhà gỗ, vuốt mấy tấm ván gỗ thô ráp, Tô Vũ cảm thấy nơi đây thân thiết, ngay cả chiếc chuông gió làm bằng vỏ sò kia cũng quá đỗi thân quen. Cô không nhịn được định đưa tay đẩy đẩy nó, vậy mà lại bị Tạ Khương Qua giữ tay, cậu ra hiệu bảo cô đừng lên tiếng.
Sau đó, Tạ Khương Qua dắt cô nhẹ nhàng vào nhà, đi qua phòng khách nhỏ như miếng đậu phụ, bước vào phòng riêng của cậu. Dạo này tâm trạng mẹ cậu không ổn định, mỗi lần như thế bà sẽ tỏ vẻ kháng cự với người xa lạ tới gần.
Tô Vũ ngồi trên chiếc giường nhỏ của cậu, cầm quyển tạp chí mà cậu đưa cho. Tạ Khương Qua dặn cô ngồi đây chờ cậu nấu cơm, bảo cô lúc nhàm chán thì hãy đọc tạp chí.
Thật là, cậu cứ coi như cô là con nít ấy.
Mà quả thật, ngồi đợi cậu nấu cơm là chuyện rất nhàm chán, đến mức Tô Vũ phải lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài cho đỡ buồn. Phòng bếp nhà Tạ Khương Qua ở ngay góc hành lang gần cửa sau. Đây chỉ là một khoảnh rất nhỏ, vừa đủ đặt bình gas và chỗ trống cho một người đứng. Mỗi lần Tạ Khương Qua chui ra khỏi bếp đều mướt mát mồ hôi.
Lúc này cậu đang đổ dầu vào nồi, chỉ một lúc sau đã có hương thơm lan tỏa. Ngửi thấy hương thơm kia, Tô Vũ mới nhận ra mình đói bụng sắp chết.
Mười mấy phút sau, Tô Vũ ngồi trong nhà gỗ nhỏ của cậu, ăn bát cơm chỉ có vài lát cà chua và một quả trứng rán do cậu nấu.
Qua khe hở của ngôi nhà gỗ, Tô Vũ nhìn thấy chiếc bàn trà nhỏ ngoài phòng khách biến thành bàn ăn, vừa đủ cho hai mẹ con cậu ngồi. Mẹ Tạ Khương Qua cũng ăn giống như cô, còn trong bát của cậu chỉ có mỗi cơm tẻ. Chẳng lẽ cậu nhường phần ăn của mình cho cô ư?
Tô Vũ cúi đầu nhìn bát cơm của mình. Cô đúng là công chúa hạt đậu õng ẹo như lời mọi người nói, cho dù đang rất đói nhưng cô vẫn không thể nuốt nổi bát cơm tẻ nấu từ loại gạo khác với những thứ cô ăn từ nhỏ tới giờ, chưa kể dầu ăn cũng có vị kì quái. Cô chỉ đành ép mình ăn hết quả trứng rán và ít cà chua cho đỡ cơn đói mà thôi.
Lúc Tạ Khương Qua đi vào, cô lấy cuốn tạp chí đậy lên trên bát cơm. Cậu không nhấc cuốn tạp chí ra, chỉ cầm bát rồi mang đi. Khi cậu trở vào lần nữa mang theo hai quả chuối, nếu cô không đoán sai thì mấy quả chuối này lấy từ nhà cô gái tên Thẩm Họa kia.
Tô Vũ nhận lấy hai quả chuối trong tay cậu rồi để ở một bên, chủ nhân của mấy quả chuối này khiến Tô Vũ không thích.
“Ăn đi, tôi bảo đảm chuối này không có chất hóa học nào đâu.” Tạ Khương Qua bóc vỏ chuối rồi đưa cho Tô Vũ, cậu nói như thể đúng rồi.
Tô Vũ cầm quả chuối nhưng vẫn không nhúc nhích.
“Cô mới ăn một chút thôi...” Mắt Tạ Khương Qua nhìn lên tấm ván gỗ, “Đến tối kiểu gì cũng đói, nhà tôi lại chẳng có gì, chỉ còn mấy tấm ván gỗ này thôi, chẳng lẽ tôi dám để công chúa hạt đậu gặm ván gỗ sao?”
Cậu chưa dứt lời, Tô Vũ đã ăn xong quả chuối, còn tự giác cầm luôn quả chuối còn lại lên ăn. Màn đêm buông xuống, cuối cùng cũng xảy ra vấn đề, ví dụ như chuyện tắm rửa hay ngủ nghỉ. Lúc mấy người đàn ông cởi trần đi ra khỏi cửa nhà tắm, Tô Vũ vội núp sau lưng Tạ Khương Qua, đồng thời cậu cũng thuận tay che cho cô. Thật lâu về sau, Tô Vũ vẫn nhớ kỹ tình cảnh ấy. Tạ Khương Qua đã bỏ ra năm baht thuê phòng tắm nằm ở tít phía Nam. Trên đỉnh đầu chỗ nào cũng có vòi sen, song nếu chỉ chi hai bath thì vẫn phải dùng chung vòi sen với người khác, nhưng nếu bỏ ra năm bath thì mới thuê được chỗ tắm có vòi sen độc lập. Cho dù là nhà tắm độc lập nhưng lại không có trần nhà nên Tô Vũ vẫn cảm thấy sợ, vì vậy cô bắt Tạ Khương Qua đợi ở ngoài, lại còn bắt cậu hát cho cô nghe. Cô cũng không nhớ rõ cậu đã hát những bài nào, chỉ nhớ khi cô ra khỏi phòng tắm, gương mặt cậu hồng hồng rất đáng yêu.
“Tạ Khương Qua, không phải cậu đỏ mặt vì...” Tô Vũ kéo dài giọng. Tạ Khương Qua lập tức ngắt ngang: “Cô đừng suy nghĩ bậy bạ, tại hơi nước nóng quá thôi.” Giải quyết xong vấn đề tắm rửa thì đến chuyện ngủ nghỉ. Lúc này Tô Vũ không một xu dính túi, đương nhiên không thể ở khách sạn xa hoa hạng sang được, mà cho dù là khách sạn bình thường thì cô cũng không chấp nhận nổi.
Cuối cùng, cô đành ngoan ngoãn nghe theo Tạ Khương Qua, ngủ trên chiếc giường nho nhỏ của cậu. Sắp xếp xong xuôi, Tạ Khương Qua cầm áo sơ mi đi ra ngoài, Tô Vũ kéo cậu lại.
“Tạ Khương Qua, đừng đi.” Cô buột miệng thốt ra. ở nơi này, nếu không có Tạ Khương Qua bên cạnh thì cô rất sợ hãi, chỉ lo mấy người đàn ông hay ăn nói thô tục kia đột nhiên xông ra, đập vỡ mấy tấm ván gỗ mỏng dính này bằng một tay rồi bắt cô như chim ưng bắt gà con. “Khương Qua, đừng đi.” Tô Vũ nắm lấy áo sơ mi của Tạ Khương Qua. Tạ Khương Qua nhìn cô một lúc rồi gật đầu. Cậu mở hé cửa sổ ra, hạ rèm cửa bằng mành trúc xuống mới tắt đèn. Xong xuôi, trong phòng chỉ còn lại ánh trăng khoảng mùng bảy, mùng tám, và ánh đèn le lói rọi đến từ các nhà khác. Xung quanh yên tĩnh như tờ, thỉnh thoảng tiếng radio văng vẳng đến từ cửa sổ nhà ai, trên mặt sông dưới các ngôi nhà gỗ, những chú cá nhỏ kéo nhau thành đàn tung tăng vui đùa, mỗi lần chúng nhảy lên đều phát ra tiếng phốc phốc giòn giã. Tô Vũ vui vẻ nằm trên giường, bên cạnh cô là Tạ Khương Qua. Cậu ngồi trên chiếc ghế gỗ duy nhất trong phòng, đầu tựa trên ván gỗ, nhắm mắt lại, tay khoanh trước ngực. Không biết cậu ngủ chưa nhỉ? Tay Tô Vũ chống lên gối. Dưới ánh sáng mờ mờ, cô đưa tay vuốt ve gương mặt cậu từ trán đến sống mũi, xuống khóe môi và cuối cùng đặt tại môi cậu.
Khoảng thời gian gần đây, gương mặt của Tạ Khương Qua thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của cô, dưới ánh mặt trời của thành phố Toronto, mỗi khi gặp chàng trai nào xấp xỉ tuổi Tạ Khương Qua, cô đều nhớ đến cậu.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tạ Khương Qua
Loan
Tạ Khương Qua - Loan
https://isach.info/story.php?story=ta_khuong_qua__loan