Sau Ðêm Bố Ráp epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 28
gày mai hé màn. Ánh nắng đi thăm họ qua các song ly gỗ đóng mặt tiền gác lại thành một thứ cũi nhốt thú rừng.
Quít giựt mình thức dậy thì thấy đã trưa lắm rồi. Hai chị em gần tới sáng mới thiếp đi được nên ngủ quên, khách dưới nhà ra đi lúc nào họ không hay.
Được cái khỏi lo gì hết là ở dưới ấy không có cái gì đáng giá để mà mất, ngoài mấy chiếc xoong sau nhà bếp.
Quít đánh thức em dậy để rồi cả hai tuột xuống dưới nhà.
Ương còn con nít nên khi được gọi dậy chưa thể định thần ngay như người lớn, ngơ ngác dòm quanh, không biết đây là đâu và người chị gái trước mặt nó là ai. Giây lát sau, nhớ ra mọi việc, nó nhoẻn miệng cười một nụ cười dễ thương quá sức cho đến nỗi Quít muốn ôm mà cắn vào má nó một cái.
Quen vén khéo theo thói ở quê cũ, Ương xếp mền, cuốn mùng lại, chớ không để nó bừa bãi mà đi như Quít.
Thấy tác phong của đứa em nhà quê nầy, Quít giựt mình nhận ra là nàng đã bỏ quên nhiều đức tánh cũ, cần phải tập lại cho quen thói mới được, nếu không, Tâm nó chê thì đừng có trách.
Khi chải gỡ xong xuôi, Quít do dự không biết có nên sai em ra bến xe mua quà sáng hay không. Nó là đứa có nhan sắc lại không biết tự vệ mà ngoài ấy thì quỷ dịch rất nhiều.
Nhưng nghĩ, nàng thấy phải cho Ương ra tập cho nó dạn với thành phố cho nó học khôn lần lần, chớ giữ nó trong nhà, mai mốt khi nàng không thể bảo hộ nó được nữa, nó sẽ thành một miếng mồi ngon cho bọn lưu manh.
Nàng lại quyết định để Ương đi chợ mua ăn mỗi hôm, nên khi hai chị em lót dạ xong, mỗi đứa mỗi gói bắp nấu, Quít sửa soạn để dẫn đường cho Ương biết chợ chồm hổm Bàu Sen một lần.
Hôm nay có em, lại có công việc nhiều, nàng không còn thì giờ đâu để mà buồn hay lo nghĩ nữa.
Công việc của nàng hôm nay là dọn dẹp bếp mà hôm qua đã bỏ dở, và đi Chợ Lớn mua một chiếc đồng hồ reo, chớ không thể trường kỳ thức suốt sáng như mấy đêm đầu nữa mà chịu cho thấu được lâu dài.
Nơi chợ lộ thiên trong xóm bên kia đường, Quít đưa Ương qua các hàng cá, hàng thịt, hàng rau cải rồi hỏi vặn lại để biết chắc rằng Ương biết đường về nhà, Quít đi bộ ra Trần Hưng Đạo để đón xe đi sắm đồng hồ báo thức.
Mười giờ trưa nàng về tới nhà thì thấy Ương đã làm xong cả mọi công việc mà nàng định là dọn quét và tổ chức lai nhà bếp.
Quít sung sướng quá như mình được một em dâu mới, từ đây mặc sức mà đỡ đần tay chơn.
Trong bữa ăn, nàng báo tin:
- Mai nầy anh về!
- Vậy sao hả chị? Bao lâu anh mới đi một chuyến chị?
- Bốn mươi tám tiếng. Mỗi chuyến đi hai ngày rưỡi.
- Anh ra làm sao chị?
- Anh hiền hiền ở cái mặt, mà lòng dạ cũng hiền từ lắm.
- Em sợ anh quá.
- Ẳnh ăn thịt ăn cá gì em mà em sợ?
- Em sợ anh không cho chị nuôi em.
- Đã nói quyền hành ở cả trong tay chị kia mà.
Mặc dầu được chị đỡ như vậy, Ương cũng không hết hồi hộp. Nó làm như người anh rể nuôi của nó sắp về tới nơi. Quít hỏi:
- Nói chuyện em. Em có biết may vá gì hay không?
- Dạ cũng biết, nhưng em không biết cắt cũng chẳng biết ráp áo dài.
- Để chị chỉ biểu cho. Và chị sẽ mua len dạy em đan áo lạnh, đan nón vớ trẻ con vân vân. Nếu em khéo tay thì vài tháng sau, em sẽ đan cho thật nhiều rồi mang đi bán ở các nhà hộ sinh trong thành phố.
- Họ mua sao chị?
- Mua chớ, nếu ta bán rẻ được. Đó là những người nghèo khổ, không sắm nổi đồ sang trọng cho con mà cũng không nghĩ đến chuyện sắm các thứ xa xí phẩm ấy.
Nhưng nếu ta mang đến tận tay họ, họ thấy đẹp lại rẻ tiền, họ ham mà mua ngay. Tuy nói thế chớ cũng không chắc thành công. Đó chỉ là một cuộc dọ dẫm sinh kế của em thôi.
Đêm rồi, Quít đã nghĩ nát óc mới tìm ra được một nghề cho Ương. Đó là nghề mà một người đã mách cho nàng lúc trước, khi nàng làm bộ than rằng muốn hoàn lương mà không biết lấy gì sống, cốt xin một sự trợ giúp của ông ấy, nhưng ông ấy không cho tiền mà chỉ mách nghề thôi.
Cứ theo ông ta thì nghề đó "sống" lắm, ông quả quyết đã thấy nhiều cô gái sống được rồi. Nhưng Quít lúc đó chỉ muốn làm giàu thôi, không đủ can đảm ngồi cúp lưng cúp cổ từ sáng đến mười giờ tối để chỉ sản xuất được leo heo vài chiếc mũ và vài đôi vớ trẻ con.
- Học có lâu lắm không chị?
- Học một ngày là biết ngay, nhưng phải làm nhiều ngày mới khéo tay được, và nhứt là mới ăn gian được.
- Ăn gian cách nào chị?
- Ăn gian là ăn gian chỉ. Đan thế nào cho thưa cho đỡ hao chỉ, mà xem cứ như là nhặt mũi lắm vậy.
Bí quyết là ở chỗ đó. Chỉ có cách ấy mới hạ giá vốn món đồ được để bán cho rẻ mạt, bình dân mới mua nổi.
- Nhưng sợ trẻ con không ấm?
- Ấm chết đi chớ, vì ra khỏi nhà hộ sinh là họ cấp tốc mua than đốt lên dưới giường của họ để nướng cả hai mẹ con họ thì còn lạnh làm sao cho được.
Ương cười ngất, nhớ lại những lần má nó sanh em, ba nó cũng đốt lửa lên mà nướng má nó với em nó.
Nói tới vụ nhúm lửa, Quít lại nhớ tới Tâm, anh thợ chụm lửa đầu máy hỏa xa.
Nàng ngó ra ngoài như theo dõi anh con trai hiền lành ấy trên dặm đường xa của anh.
Không biết trong cuộc đời mới sau nầy anh ta sẽ đối xử ra sao với nàng. Trước kia tuy nàng không toại nguyện chớ đời nàng cũng đã tốt đẹp lắm trong mối tình câm lặng và đầy mặc cảm của anh ta. Nhưng sau trận sóng gió vừa qua...
Sau Ðêm Bố Ráp Sau Ðêm Bố Ráp - Bình Nguyên Lộc Sau Ðêm Bố Ráp