Phi Trường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Phần III. 05
el quay lại, đóng cánh cửa văn phòng của mình sau khi phóng viên tờ Tribune rời đi, Cindy đang đứng, đeo găng tay. Cô ta nhận xét chua cay, “Mười lăm chuyện đang xảy ra, tôi tin lời anh nói. Dù mười bốn chuyện kia là gì đi nữa, tôi chắc chắn tất cả họ sẽ được ưu tiên hơn tôi”.
“Đó là một mặt của lời nói”, Mel phản đối, “Như cô biết rất rõ. Tôi đã nói tôi rất tiếc. Tôi đâu biết điều này sẽ xảy ra hay không - ít nhất, không phải tất cả cùng một lúc”.
“Nhưng anh thích điều đó, phải không? Tất cả. Nhiều hơn tôi, nhà cửa, những đứa trẻ, một đời sống xã hội đàng hoàng”.
“A!” Mel nói. “Tôi đã thắc mắc khi cô đề cập đến điều đó”. Ông dừng lại. “Ôi, chết tiệt! Tại sao chúng ta lại tiếp tục cãi nhau chứ? Chúng ta đã giải quyết mọi thứ rồi mà, phải không? Đâu cần phải cãi nhau thêm nữa”.
“Không”, Cindy nói. Cô bất ngờ khuất phục. “Không, tôi cho rằng không phải thế”.
Có một sự im lặng tuyệt đối. Mel là người đầu tiên phá tan nó.
“Nhìn xem, ly hôn là một điều hết sức hệ trọng đối với cả hai chúng ta; đối với Roberta và Libby cũng vậy. Nếu cô còn bất kỳ nghi ngại nào…”
“Không phải chúng ta đã vượt qua điều đó rồi sao?”
“Đúng; nhưng nếu cô muốn, chúng ta sẽ bàn luận chuyện đó năm mươi lần nữa cũng được”.
“Tôi không muốn”. Cindy lắc đầu dứt khoát. “Tôi chẳng có bất kỳ nghi ngại gì. Cũng như anh, thực sự là không. Phải không?”
“Không”, Mel nói. “Tôi sợ tôi cũng không”.
Cindy định nói gì đó, rồi dừng lại. Cô đã định nói với Mel về Lionel Urquhart, nhưng đã quyết định kìm lại. Sau này, có rất nhiều thời gian để Mel tự mình tìm ra điều đó. Đối với Derek Eden, người mà Cindy đã suy nghĩ trong lúc phái đoàn Meadowood ở trong văn phòng, cô không có ý định tiết lộ sự tồn tại của hắn ta với Mel hay Lionel.
Có tiếng gõ cửa - nhẹ nhưng dứt khoát - trên cánh cửa trước.
“Ôi Chúa ơi!” Cindy lẩm bẩm, “Không có quyền riêng tư chút nào à?”
Mel quát, “Ai đấy?”
Cửa mở ra. “Chỉ có tôi”, Tanya Livingston nói. “Ông Mel, tôi cần vài lời khuyên...” Ngay khi nhìn thấy Cindy, cô đột ngột dừng lại. “Xin lỗi. Tôi nghĩ ông chỉ có một mình”.
“Ông ấy sắp như vậy”, Cindy nói. “Hầu như bất cứ lúc nào”.
“Xin đừng làm thế!” Tanya đỏ mặt. “Tôi có thể quay lại sau, bà Bakersfeld. Tôi không biết tôi đã làm phiền bà”.
Đôi mắt của Cindy lướt qua Tanya, cứng ngắc trong bộ đồng phục Trans America.
“Đó có lẽ là lúc chúng tôi bị quấy rầy”, Cindy nói. “Sau tất cả, đó là ba phút tốt đẹp kể từ khi những người cuối cùng rời đi, và điều đó lâu hơn chúng tôi thường có với nhau”. Cô quay về phía Mel. “Không phải sao?”
Ông lắc đầu, không nói lời nào.
“Nhân tiện”. Cindy quay lại với Tanya. “Tôi rất tò mò một điều. Làm thế nào cô chắc chắn tôi là ai?”
Tanya bối rối giây lát. Bình tĩnh lại, cô mỉm cười. “Tôi đoán ra”.
Cindy nhướn mày lên. “Tôi có nên làm như vậy không?” Cô liếc nhìn Mel.
“Không”, ông nói. Rồi ông giới thiệu họ với nhau.
Mel nhận thức được rằng Cindy đang thầm đánh giá Tanya Livingston. Ông không nghi ngờ chút nào rằng vợ ông đã có một số kết luận về quan hệ của Tanya và bản thân ông; Mel từ lâu đã biết rằng bản năng của Cindy về mối quan hệ nam nữ là chính xác một cách lạ thường. Bên cạnh đó, ông chắc chắn rằng lời giới thiệu của mình về Tanya đã để lộ điều gì đó. Vợ chồng ông đã quá quen thuộc với những sắc thái lời nói của nhau. Thậm chí ông sẽ không ngạc nhiên nếu Cindy đoán được về cuộc hẹn của chính ông và Tanya vào đêm nay, mặc dù có lẽ, ông đã nhìn nhận, trí tưởng tượng đã đưa ông đi quá xa.
Thôi kệ, Cindy có biết hoặc đoán được bất cứ điều gì, ông cho rằng nó không còn thực sự quan trọng. Rốt cuộc, cô ấy là người đã yêu cầu ly hôn, vậy tại sao cô ấy phải phản đối người khác trong cuộc sống của Mel, là Tanya có ý nghĩa nhiều hay ít như thế nào, và ông không chắc về điều đó không? Nhưng sau đó, Mel tự nhắc nhở mình, đó là cách suy nghĩ logic. Phụ nữ - bao gồm Cindy, và có lẽ cả Tanya - hiếm khi có logic.
Ý nghĩ cuối cùng được chứng tỏ là đúng.
“Thật tuyệt cho anh”, Cindy nói với ông bằng sự ngọt ngào giả tạo, “Không phải là những phái đoàn những ông già buồn tẻ đến gặp anh với những vấn đề”. Cô liếc mắt nhìn Tanya. “Cô nói rằng cô có một vấn đề à?”
Tanya đối diện với cuộc kiểm tra một cách bình tĩnh. “Tôi nói tôi cần hỏi ý kiến”.
“Ồ, thật vậy sao! Ý kiến gì? Về công việc, hay chuyện riêng?... Hay có lẽ cô quên mất rồi”.
“Cindy”, Mel sẵng giọng, “Thôi đi! Cô không có quyền…”
“Không có quyền gì? Và tại sao phải thôi đi?” Giọng vợ ông nhạo báng; ông có ấn tượng rằng cô đang lấy làm thích thú một cách ngoan cố. “Anh không phải lúc nào cũng nói với tôi rằng tôi không quan tâm đến công việc của anh hay sao? Bây giờ tôi đang lo lắng về vấn đề bạn của anh đấy... đó là, nếu anh có vấn đề”.
Tanya nói rõ ràng, “Đó là chuyện về Chuyến Hai”. Cô nói thêm. “Chuyến bay của Trans America đi Rome, thưa bà Bakersfeld. Nó đã cất cánh nửa giờ trước”.
Mel hỏi, “Chuyện gì về Chuyến Hai?”
“Nói thực ra”, Tanya ấp úng, “Tôi cũng chưa thực sự chắc chắn”.
“Tiếp tục đi”, Cindy bảo. “Nghĩ đại ra chuyện gì đó đi”.
Mel quát, “Thôi, im đi!” Ông hỏi Tanya, “Có chuyện gì vậy?”
Tanya liếc nhìn Cindy, rồi nói với ông về cuộc trò chuyện của cô với Thanh tra Hải quan Standish. Cô mô tả người đàn ông với chiếc cặp ngoại giao khả nghi, người mà Standish nghi ngờ buôn lậu.
“Ông ta đã lên Chuyến Hai?”
“Vâng, phải”.
“Ngay cả khi người đàn ông đó đang buôn lậu”, Mel chỉ ra, “Nó sẽ đến Ý. Chuyện đó không làm cho Hải quan Hoa Kỳ lo lắng. Hãy để cho các nước khác tự trông chừng lấy mình”.
“Tôi biết. Ông TBVC cũng nói như vậy”. Tanya đã mô tả cuộc trao đổi giữa cô và ông TBVC, kết thúc bằng chỉ thị khó chịu nhưng kiên quyết, “Quên đi!”
Mel nhìn bối rối. “Như vậy tôi không hiểu tại sao...”
“Tôi đã nói với ông rằng tôi không chắc lắm, và có lẽ điều này thật ngớ ngẩn. Nhưng tôi cứ nghĩ về nó, nên tôi bắt đầu kiểm tra”.
“Kiểm tra cái gì?”
Cả hai người đã quên mất Cindy.
“Thanh tra Standish”, Tanya nói, “Nói với tôi rằng người đàn ông - người có chiếc cặp ngoại giao - gần như là người cuối cùng lên máy bay. Ông ấy chắc chắn bởi vì ông ấy đang ở cổng khởi hành, và ông ấy nhớ đã thấy một bà già...” Cô sửa lại. “Phần đó không quan trọng. Dù sao, một vài phút trước, tôi đã giữ nhân viên trực cổng Chuyến Hai lại và chúng tôi đã xem xét bảng danh sách hành khách cùng nhau. Anh ta không thể nhớ người đàn ông với chiếc cặp, nhưng chúng tôi đã thu hẹp nó xuống còn năm cái tên”.
“Rồi sao nữa?”
“Chỉ vì linh cảm tôi đã gọi cho quầy check-in của chúng tôi để xem có ai nhớ bất cứ điều gì về năm người đó không. Tại quầy ở sân bay, không có ai làm. Nhưng ở trung tâm thành phố, một trong những nhân viên đã nhớ đến người đàn ông - người có chiếc cặp. Vì vậy, tôi biết tên ông ta; và mô tả phù hợp với... mọi thứ”.
“Tôi vẫn không thấy có gì quá đặc biệt. Ông ta phải check-in ở đâu đó. Vì vậy, ông ta đã check-in tại trung tâm thành phố, cũng bình thường thôi”.
“Lý do người nhân viên nhớ đến ông ta”, Tanya nói, “Đó là vì ông ta không có bất kỳ hành lý nào, ngoại trừ chiếc cặp nhỏ. Ngoài ra, người nhân viên cho biết, ông ta cực kỳ lo lắng”.
“Nhiều người rất lo lắng trước khi bay...” Ngay lập tức Mel dừng lại. Ông cau mày. “Không có hành lý! Cho một chuyến bay đến Rome!”
“Đúng rồi. Ngoại trừ cái va li nhỏ mà ông ta mang theo, cái làm cho thanh tra Standish chú ý. Người nhân viên ở trung tâm thành phố gọi nó là một chiếc cặp”.
“Nhưng không ai đi một hành trình như thế mà không có hành lý. Nó vô lý thật”.
“Đó là những gì tôi đã nghĩ”. Một lần nữa Tanya ngập ngừng. “Nó thật vô lý trừ phi...”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi đã biết trước rằng chuyến bay sẽ không bao giờ đến nơi mà nó phải đến. Nếu biết được điều đó, cũng sẽ biết được rằng sẽ không cần bất kỳ hành lý nào”.
“Tanya”, Mel nhẹ nhàng nói, “Cô đang cố nói điều gì?”
Cô trả lời giọng không thoải mái, “Tôi không chắc lắm; đó là lý do tôi đến nói chuyện với ông. Khi tôi nghĩ về điều đó, nó có vẻ ngớ ngẩn và hoang tưởng, dù sao...”
“Nói tiếp đi”.
“Thôi được, giả sử rằng người đàn ông mà chúng ta đã nói không buôn lậu gì cả; ít nhất, theo cách chúng ta đều biết. Giả sử lý do khiến ông ta không có hành lý nào, vì lo lắng, vì đã thể hiện theo cách mà Thanh tra Standish chú ý... giả sử thay vì có một loại hàng lậu nào đó trong đó... ông ta có một… quả bom”.
Họ nhìn sửng nhau. Tâm trí của Mel đang suy đoán, đánh giá các khả năng. Đối với ông, ý tưởng mà Tanya vừa nêu ra có vẻ vô lý và xa vời. Tuy nhiên... trong quá khứ, thỉnh thoảng, những điều vô lý như vậy đã từng xảy ra. Câu hỏi là: Sẽ quyết định như thế nào nếu chuyện này xảy ra vào một thời điểm khác? Càng nghĩ về nó, ông càng nhận ra rằng toàn bộ tình tiết của người đàn ông với chiếc cặp ngoại giao có thể dễ dàng vô tội; trong thực tế, có lẽ là đúng. Nếu điều đó được chứng minh là đúng sau khi tạo ra một sự ồn ào, bất cứ ai bắt đầu sự ồn ào đó sẽ tự biến mình thành kẻ ngốc. Không ai muốn làm điều đó. Tuy nhiên, vì sự an toàn của một chiếc máy bay và hành khách có liên quan, liệu việc biến mình thành kẻ ngốc có là vấn đề? Rõ ràng là không. Mặt khác, những hành động quyết liệt chống lại một vụ đánh bom kinh hoàng phải có một lý do chính đáng hơn một vài nghi ngờ, cộng với sự linh cảm. Có cách nào, Mel tự hỏi, có thể tìm thấy trong đó một gợi ý mạnh mẽ hơn, thậm chí là chứng minh chính xác?
Trước mắt, ông không thể nghĩ ra một khả năng nào.
Nhưng có một cái gì đó ông có thể kiểm tra. Đó là phải đi đường vòng, nhưng những gì cần là một cuộc điện thoại. Ông cho rằng việc nhìn thấy Vernon Demerest tối nay, với lời nhắc nhở về cuộc đụng độ trước Hội đồng quản trị sân bay, đã khiến ông nghĩ về nó.
Lần thứ hai trong tối nay, Mel phải tham khảo danh sách điện thoại ở cuốn sổ trong túi. Rồi sử dụng điện thoại nội bộ sân bay trên bàn làm việc, ông quay số quầy bán bảo hiểm trong sảnh chính của nhà ga. Cô nhân viên bán hàng trả lời là một nhân viên lâu năm mà Mel biết rõ.
“Marj”, ông hỏi, sau khi tự giới thiệu, “Tối nay, cô có bán được nhiều khế ước bảo hiểm cho Chuyến Hai Trans America không?”
“Nhiều hơn bình thường một ít, thưa ông Bakersfeld. Nhưng chúng tôi đều bán được cho tất cả các chuyến bay; loại thời tiết này luôn luôn làm được điều đó. Trên Chuyến Hai, tôi đã bán được khoảng một tá, và tôi biết Bunnie - đó là cô gái đang làm cùng tôi - cũng đã bán được một số như vậy”.
“Tôi muốn cô làm một việc”, Mel nói với cô ấy, “Là đọc cho tôi tất cả các tên và số tiền bảo hiểm”. Khi ông cảm thấy cô gái do dự, “Nếu cần, tôi sẽ gọi cho quản lý của cô và xin phép. Nhưng cô biết ông ấy sẽ cho phép, và tôi muốn cô hãy tin tôi rằng điều này rất quan trọng. Làm theo cách này, cô có thể tiết kiệm thời gian của tôi”.
“Được rồi, thưa ông Bakersfeld; nếu ông nói nó ổn. Nhưng sẽ mất vài phút để thu thập các khế ước với nhau”.
“Tôi sẽ chờ”.
Mel nghe tiếng điện thoại đặt xuống, cô gái xin lỗi ai đó tại quầy bảo hiểm vì sự gián đoạn công việc. Có tiếng xào xạc của giấy tờ, rồi giọng nói của một cô gái khác hỏi, “Có chuyện gì không đúng à?”
Che ống nói của điện thoại, Mel hỏi Tanya, “Cái họ của người đàn ông với chiếc cặp ấy là gì?”
Cô nhìn vào cuốn số ghỉ. “Guerrero, hoặc có thể là Buerrero; chúng tôi đã đánh vần cả hai cách”. Cô thấy Mel giật mình. “Tên là D.O.”
Tay Mel vẫn che ống nói điện thoại. Tâm trí ông đang tập trung. Người phụ nữ đã được đưa đến văn phòng của ông nửa giờ trước có tên là Guerrero; ông nhớ trung úy Ordway đã nói vậy. Bà ta là người mà cảnh sát sân bay đã tìm thấy đang lang thang trong nhà ga. Theo Ned Ordway, người phụ nữ đang đau khổ và khóc; cảnh sát không thể hiểu được bà ấy nói gì. Mel đã cố gắng đích thân nói chuyện với bà ấy, nhưng không được. Ông đã nhìn thấy người phụ nữ rời khỏi phòng ngoài khi phái đoàn của Meadowood đến. Tất nhiên, có thể không có mối liên quan nào...
Qua điện thoại, Mel vẫn có thể nghe thấy những giọng nói tại quầy bảo hiểm nổi lên trên tiếng ồn ào của sảnh chính trong nhà ga.
“Tanya”, ông nói nhẹ nhàng, “Khoảng hai mươi phút trước, có một người phụ nữ ở phòng ngoài - trung niên, ăn mặc xoàng xĩnh; bà ấy trông ướt sũng và bết đất. Tôi tin rằng bà ấy đã đi ra khi một số người khác đến đây, nhưng bà ấy có thể vẫn còn quanh đây. Nếu bà ấy ở bất cứ đâu bên ngoài, hãy đưa bà ấy vào đây. Trong bất trường hợp nào, nếu cô tìm thấy bà ấy, đừng để bà ấy biến mất”. Tanya có vẻ bối rối. Ông nói thêm, “Họ của bà ấy là Guerrero”.
Khi Tanya rời văn phòng, cô nhân viên bán hàng ở quầy bảo hiểm gọi lại. “Tôi đã có tất cả những khế ước bảo hiểm đó, thưa ông Bakersfeld. Ông đã sẵn sàng nghe chưa ạ?”
“Có, Marj. Tiếp tục đi”.
Ông lắng nghe thật cẩn thận. Khi một cái tên gần cuối được đọc, ông có cảm giác đột ngột căng thẳng. Lần đầu tiên giọng nói của ông có vẻ khẩn cấp. “Cho tôi biết về khế ước đó. Cô đã viết nó phải không?”
“Không ạ. Đó là của Bunnie. Tôi sẽ để ông nói chuyện với chị ấy”.
Ông lắng nghe những gì cô gái kia nói và hỏi hai hoặc ba câu. Trao đổi của họ ngắn gọn. Ông ngắt kết nối và đang quay số khác khi Tanya trở lại.
Mặc dù đôi mắt cô đầy những thắc mắc mà ngay lúc đó ông lờ đi, cô báo cáo ngay lập tức, “Trên tầng lửng không có ai. Vẫn còn cả triệu người ở dưới, và ông sẽ không bao giờ tìm được ai cả trong số đó. Có nên gọi bằng hệ thống phát thanh không?”
“Chúng ta nên thử, mặc dù tôi không có nhiều hy vọng”. Trên cơ sở những gì ông đã học được, Mel nghĩ, không tìm được gì nhiều qua người phụ nữ Guerrero, vì vậy bây giờ không chắc là hệ thống phát thanh sẽ làm được. Ngoài ra, đến lúc này bà ta có thể đã rời sân bay và đi được nửa đường về thành phố. Ông tự trách mình vì đã không cố gắng nói chuyện với bà ta, như ông dự định, nhưng đã có những chuyện khác phải lo: phái đoàn Meadowood; lo lắng về em trai Keith - Mel nhớ rằng ông đã cân nhắc quay trở lại tháp KSKL... Tốt, bây giờ điều đó sẽ phải đợi... sau đó tới Cindy. Với cảm giác có lỗi vì ông đã không nhận thấy trước đó, rằng Cindy đã bỏ đi.
Ông với lấy micro của hệ thống phát thanh trên bàn và đẩy nó về phía Tanya.
Điện thoại reo, đó là trụ sở cảnh sát sân bay trả lời ông đã gọi trước đó. Mel nói thật nhanh, “Tôi cần gặp trung úy Ordway. Anh ấy vẫn còn trong nhà ga phải không?”
“Vâng còn, thưa ngài”. Trung sĩ cảnh sát trực rất quen thuộc với giọng nói của Mel.
“Hãy tìm anh ấy nhanh hết sức; tôi sẽ chờ máy. Và nhân tiện, cho biết tên của một người phụ nữ họ là Guerrero, người mà một cảnh sát của anh đã nhặt được tối nay là gì? Tôi nghĩ là tôi biết, nhưng tôi muốn biết chắc chắn”.
“Chỉ một phút thôi, thưa ngài. Tôi sẽ tìm”. Một lát sau anh ta nói, “Đó là Inez; Inez Guerrero. Và chúng tôi đã gọi trung úy vào máy nhắn tin của anh ấy”.
Mel nhận thức được rằng Trung úy Ordway, giống như nhiều người khác ở sân bay, luôn mang theo một máy thu radio bỏ túi, phát ra tín hiệu “bíp-bíp” nếu có yêu cầu khẩn cấp. Ở đâu đó, tại thời điểm này, Ordway chắc chắn đang vội vã tìm một chiếc điện thoại.
Mel đưa ra những chỉ dẫn ngắn gọn cho Tanya, sau đó nhấn nút chuyển đổi trên micro của hệ thống phát thanh, nút này ngắt tất cả những thông báo khác trong nhà ga. Qua cánh cửa mở phía trước và tầng lửng, ông nghe thấy một thông báo khởi hành chuyến bay của American Airlines đột ngột dừng lại giữa chừng. Trước lúc đó trong tám năm Mel làm tổng giám đốc sân bay, ông chỉ sử dụng micro này hai lần. Lần đầu tiên - in sâu trong ký ức của Mel - là lần thông báo về cái chết của Tổng thống Kennedy; lần thứ hai, một năm sau, là khi một đứa trẻ bị lạc và khóc lóc, lang thang đi vào văn phòng của Mel. Thông thường có các thủ tục để xử lý những đứa trẻ bị thất lạc, nhưng lúc đó Mel đã sử dụng chính chiếc micro này để báo cho cha mẹ đứa bé đang phát điên lên vì lo lắng.
Bây giờ ông gật đầu ra hiệu Tanya bắt đầu thông báo của cô, còn nhớ rằng ông vẫn chưa chắc tại sao họ cần người phụ nữ, Inez Guerrero, vì chắc chắn không có gì sai cả. Tuy nhiên, bản năng nói với ông rằng có; rằng một cái gì đó nghiêm trọng đã xảy ra, hoặc đang xảy ra; và khi có một câu đố loại đó, điều thông minh và cấp bách cần làm là thu thập tất cả những mảnh ghép nhiều nhất có thể, hy vọng rằng bằng cách nào đó, với sự giúp đỡ từ người khác, có thể ghép chúng lại với nhau để trở thành có ý nghĩa.
“Xin chú ý”, Tanya nói bằng giọng rõ ràng, bình tĩnh của mình, giờ đây có thể nghe thấy trong mọi ngóc ngách của nhà ga. “Bà Inez Guerrero, hay Buerrero, vui lòng đến ngay văn phòng tổng giám đốc sân bay trên tầng lửng hành chính của nhà ga chính. Hãy yêu cầu bất kỳ nhân viên hãng hàng không hoặc nhân viên sân bay nào để được hướng dẫn. Xin nhắc lại...”
Có tiếng clíck trong điện thoại của Mel. Trung úy Ordway trên đường dây.
“Chúng tôi cần người phụ nữ đó”, Mel nói với anh ta. “Cái người đã ở đây hồi nãy - Guerrero. Chúng tôi đang thông báo...”
“Tôi biết rồi”, Ordway nói. “Tôi có thể nghe thấy”.
“Chúng tôi cần bà ấy gấp; tôi sẽ giải thích sau. Còn bây giờ, hãy tin tôi...”
“Tôi tin ông. Lần cuối ông gặp bà ấy khi nào?”
“Ở ngoài văn phòng của tôi. Khi bà ấy ở cùng anh”.
“Được rồi. Còn gì nữa không ạ?”
“Chỉ có việc này có thể là rất nghiêm trọng. Tôi đề nghị anh bỏ hết mọi thứ; sử dụng tất cả người của anh. Và cho dù anh có tìm thấy bà ấy hay không, hãy sớm lên đây”.
“Rõ”. Có tiếng click khi Ordway gác máy.
Tanya đã hoàn thành thông báo của mình; cô nhấn nút tắt micro. Bên ngoài, Mel có thể nghe thấy một thông báo khác bắt đầu, “Chú ý ông Lester Mainwaring. Yêu cầu ông Mainwaring và tất cả các thành viên trong nhóm của ông tập hợp ngay lối vào nhà ga chính”.
“Lester Mainwaring” là mật ngữ của sân bay để gọi cảnh sát. Thông thường, một thông báo như vậy có nghĩa là cảnh sát viên đang làm nhiệm vụ gần nơi tin nhắn đã chỉ định phải đến ngay đó. Tất cả các thành viên trong nhóm của anh ta có nghĩa là mọi cảnh sát viên trong nhà ga. Hầu hết các sân bay đều có hệ thống tương tự để cảnh báo cảnh sát viên của họ mà không làm cho công chúng chú ý.
Ordway đã không lãng phí thời gian. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh ta sẽ thông báo cho người của mình về Inez Guerrero khi họ tập hợp về lối vào chính.
“Hãy gọi cho ông TBVC của cô”, Mel hướng dẫn Tanya. “Yêu cầu ông ta đến văn phòng này càng nhanh càng tốt. Nói với ông ấy là việc quan trọng”. Như tự nói với bản thân mình, ông nói thêm, “Chúng ta sẽ bắt đầu bằng cách tập hợp mọi người ở đây”.
Tanya gọi điện, rồi báo cáo, “Ông ấy đang đến”. Giọng cô lo lắng, phản bội lại giọng bình tĩnh thường ngày.
Mel đi ra cửa văn phòng, đóng nó lại.
“Ông vẫn chưa giải thích gì cho tôi”, Tanya nói, “Ông đã phát hiện ra chuyện gì?”
Mel lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận.
“Cái ông Guerrero của cô, người không có hành lý nào ngoại trừ chiếc cặp ngoại giao nhỏ, và người mà cô nghĩ có thể mang một quả bom trên Chuyến Hai, đã mua bảo hiểm chuyến bay ngay trước khi cất cánh với giá ba trăm nghìn dollar. Người thụ hưởng là bà Inez Guerrero. Y đã trả tiền cho nó bằng cái trông giống như những đồng tiền lẻ cuối cùng của y”.
“Chúa ơi!” Khuôn mặt của Tanya trở nên trắng bệch. Cô thì thầm, “Ôi, Trời ơi... không!”
 Phi Trường  Phi Trường - Arthur Hailey  Phi Trường