Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Những Kẻ Phiêu Lưu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 5
C
hiếc Citroen đen dừng lại bên sân polo và Jaime Xenos bước ra. Ông nhìn đám người ngựa rối mù, nheo mắt. "Dax đâu?"
"Cậu ấy ở bên đội mũ xanh trắng", Mèo Bự nói. "Kia kìa".
Một con ngựa tách ra khỏi đám rối mù, lao xuống cuối sân. Một cậu bé mảnh khảnh đang lách gậy, lừa quả cầu dọc sân bằng những cú đánh chắc nịch đầy cẩn trọng, không để cho cầu thoát khỏi vòng kiểm soát của mình.
Một đối phương lao chéo sân tới. Dax liệng mình trên yên, đánh quả cầu suốt sân đến một đồng đội. Người này đánh trái cầu xuống cuối sân, ở đó, Dax thảnh thơi lẩy nó vào giữa hai cột gôn mà không một đối thủ quanh mình.
"Ông Xenos?"
Ông lãnh sự quay lại. Giọng nói của người đàn ông gầy như cái lạt, đầy mùi mồ hôi ngựa. "Vâng?"
"Tôi là huấn luyện viên polo, Fernande Arnouil. Tôi rất hân hạnh được gặp ngài".
Jaime Xenos gất đầu. "Rất sung sướng được gặp ông".
"Thưa ngài, tôi rất sung sướng vì ngài đã đến. Ngài có xem con trai ngài chơi không đấy?"
"Chỉ mới một chút thôi. Thú thật là tôi không biết môn này".
"Cũng hiểu được ạ", người huấn luyện viên trả lời như chữa lỗi. "Rất tiếc là chỉ trong vài năm gần đây, môn này đã không còn phổ biến nữa". Ông ta ra hiệu về phía chiếc xe. "Và tôi tin là sự chiến thắng của chiếc xe bé nhỏ kia là một đóng góp lớn cho sự suy thoái của môn thể thao này".
Xenos nhã nhặn gật đầu.
"Các trang thanh niên ngày nay không học cưỡi ngựa nữa. Họ thú học lái xe hơn. Cho nên khi một trang thanh niên lịch lãm như con trai ngài đến đây thì điều quan trọng là tài năng của anh ấy phải được phát triển".
"Thế nó chơi cũng được à?"
Arnouil gật đầu. "Cậu ấy như một người hồi tổ về lại ngày xưa ấy. Con trai ngài sinh ra để chơi môn này. Cứ như thể cậu ấy ra đời với đôi chân đặt sẵn trong bàn đạp ngựa rồi".
"Tôi rất hãnh diện" cha Dax nhìn dọc sân. Một hiệp đấu khác đang sôi sục. Dax đang điều khiển con ngựa bằng hai đầu gối, cố giữ cầu, rồi ngả người như rời hẳn khỏi yên, đánh ngược trái cầu trở lại qua chân ngựa. Một đồng đội chặn trái cầu rồi như lao ra khỏi sân trong khi Dax lừa một phần của đội bạn theo mình.
"Đẹp quá!" người huấn luyện viên quay lại cha Dax. "Ngài đã thấy vì sao tôi mời ngài đến chứ ạ?" Ông lãnh sự gật đầu. "Sang năm, con trai ngài sẽ mười sáu tuổi. Cậu ấy sẽ được phép chơi trong các cuộc thi đấu liên trường".
"Tốt".
"Nhưng để được phép, cậu ấy phải có ngựa riêng. Đó là luật".
Ông lãnh sự gật đầu. "Thế nếu nó không có?"
Arnouil nhún vai kiểu Gaulois điển hình. "Cậu ấy không thể chơi, cho dù có cừ đến mức nào đi nữa".
Jaime Xenos nhìn ra sân. "Nó cần mấy con?"
"Ít nhất là hai. Tốt hơn là ba hoặc bốn. Mỗi hiệp nên có một con ngựa mới".
Ông lãnh sự không nhìn người huấn luyện viên. "Một con ngựa như vậy bao nhiêu tiền?"
"Ba đến bốn mươi ngàn franc".
"Vậy à?" Xenos trả lời, đầy suy tư.
Người huấn luyện viên nheo mắt liếc ông ranh mãnh. "Nếu ngài có khó khăn trong việc kiếm những con ngựa này", ông ta nói một cách ngoại giao, "có lẽ tôi có thể tìm một người tài trợ".
Xenos hiểu ông ta nói gì, gặng cười. "Nếu ông cho là đáng", ông nói. "thì con trai tôi sẽ co ngựa của nó".
"Thưa ngài, tôi rất sung sướng vì ngài đã nghĩ như thế. Ngài không cần phải tiếc. Co ntrai ngài sẽ trở thành một trong những cầu thủ lớn nhất trong thời đại của chúng ta".
Họ bắt tay, ông lãnh sự nhìn người đàn ông nhỏ bé có cặp giò như hai cánh cung đi về cuối sân, và hiểu Mèo Bự đang nghĩ gì. Ông mệt mỏi bước vào xe. "Cậu thấy thế nào?"
Mèo Bự nhún vai. "Cũng chỉ là một trò chơi thôi ạ".
Cha Dax lắc đầu. "Hơn thế nữa. Là trò chơi của những người có khả năng".
"Thế thì bỏ thôi ạ".
"Chúng ta không thể bỏ được".
"Chúng ta không thể chơi được", Mèo Bự đốp chát. ""Còn bao nhiêu là nhu cầu thúc bách khác".
"Cũng là một cách để Dax có thể trở thành một biểu trưng của đất nước chúng ta. Người Pháp có thể giúp chúng ta".
"Thế thì nói Tổng thống gửi một trăm sáu mươi ngàn franc sang để mua ngựa".
Ông lãnh sự mỉm cười. "Mèo Bự, cậu quả là kỳ tài".
Mèo Bự nhìn ông qua gương hậu không hiểu ông nói gì.
"không phải tiền, mà là ngựa. Những con ngựa đốm mình dây với những cặp chân như dê núi phải là hoàn hảo đối với trò chơi này. Tôi chắc Tổng thống sẽ vui vẻ gửi mấy con ngựa sang đây".
Người huấn luyện viên gặp Dax khi cậu vừa ra khỏi phòng thay quần áo. "Tôi vừa nói chuyện với cha cậu", ông nói "Ông đảm bảo với tôi là sang năm cậu sẽ có ngựa".
"Thật à?" Người huấn luyện viên gật đầu. Cặp mắt Dax quét một lượt sân. "Ông ấy còn ở đây không?"
"Ở cuối sân, gần cổng ấy".
Nhưng Dax đã nhìn thấy chiếc xe và chạy về cuối sân. Cha cậu ra khỏi xe, ôm lấy cậu. "Sao bố không bảo con là bố đến?"
Cha cậu mỉm cười. Dax lớn phổng hẳn lên, đã đứng đến vai cha. "Bố không chắc là có thể đến được".
"Con mừng là bố đã đến". Đây là lần đầu tiên ông đến trường.
"Có chỗ nào ta có thể uống trà được không?"
"Có một quán ở trong làng".
Họ lên xe. "Huấn luyện viên bảo con là bố nói với ông ấy sang năm con sẽ có ngựa riêng".
"Đúng".
"Làm gì có tiền ạ?" Dax hỏi. "Chúng ta chịu thôi".
Ông lãnh sự mỉm cười. "Tổng thống sẽ gửi cho chúng ta bốn con ngựa núi".
Dax lặng lẽ nhìn ông.
"Có sao không ạ?"
Một thoáng âu lo trên mặt cha làm Dax không nỡ lòng nào mà nói với ông rằng những con ngựa chơi polo tốt đòi hỏi phải qua nhiều năm tập luyện. "Thế thì tuyệt thật". Cậu siết chặt tay cha.
"Thôi đừng có ngu", Sergei nói. "Nghỉ hè với bọn tớ ở Cannes đi. Cha Robert có một vila ở đấy, cả một chiếc tàu nữa".
"Không. Tớ phải làm việc với bọn ngựa xem thử vào mùa thu tới chúng có khá hơn không".
"Chỉ phí thời gian thôi", Sergei nói chắc. "Cậu sẽ không bao giờ biến được những con ngựa núi ấy thành ngựa polo đâu".
"Huấn luyện viên bảo cứ thử xem".
"Tớ không hiểu tại sao bố cậu không mua những con ngựa polo bình thường. Mọi người đều biết cánh Nam Mỹ các cậu tiêu tiền như rác mà".
Dax cười thầm. Sergei có biết sự thật đâu. "Nếu được thì sẽ là một điều tốt cho đất nước tớ. Bố tớ vẫn bảo điều đó sẽ thuyết phục được dân Âu châu là bọn mình có thể làm được những việc khác ngoài việc trồng chuối và cà phê".
Sergei đứng lên. "Tớ vào làng đây. Có một em hầu bàn mới toanh trong quán đấy. Đi không?"
Dax lắc đầu. Nó còn nhiều việc phải làm với năm franc. "Không. Tớ phải chuẩn bị cho kỳ thi".
Sau khi Sergei đi, Dax ngồi lặng thinh. Thế là đã ba năm nó ở Pháp. Cảm thấy bồn chồn, nó đứng dậy, đến bên cửa sổ, nhìn xuống những thảm cỏ và vườn cây được chăm sóc cẩn thận.
Bỗng nó nhớ những dãy núi hoang sơ. Ở đây cái gì cũng quá sạch sẽ và quá ngăn nắp. Chẳng có cái hưng phấn trong việc tìm ra một con đường mới, một con đường mới từ trên núi xuống. Ở đây chỉ toàn là đường sẵn có để theo.
Hầu như tất cả các nền văn minh đều như thế. Thậm chí bố nó, người đã được chuẩn bị để tôn trọng và tuân thủ luật lệ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tất cả chỉ để dẫn đến sự tù hãm này. Với mỗi thất bại mới, thất vọng mới, ông như co lại và lún sâu vào nội tâm. Việc phản phúc của Ramirez mới chỉ là bắt đầu.
Còn bao sự cố khác mà sự tinh vi và tính huỷ hoại của nó còn khủng khiếp hơn nhiều. Những hứa hẹn ủng hộ nền độc lập của Corteguay của giới chính trị và tài phiệt Anh, Mỹ. Có những nếp nhăn mà Dax chưa từng thấy trên mặt cha. Sự rụt rè, sự bất trắc trong phong cách ông đã đánh dấu sự bắt đầu tuổi già của ông. Tiếng chuông của ba năm trời đầy thất bại đã thỉnh.
Dax cảm nhận được tất cả, và có lúc nó muốn kêu lên với cha rằng cuộc sống này không phải của họ, rằng họ phải về nhà, về với những cánh đồng, những dãy núi, với thế giới mà họ hiểu biết. Nhưng nó biết cha sẽ không nghe, không thể nghe. Quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ, hy vọng thành công vẫn âm ỉ trong ông.
Có tiếng gõ cửa nhẹ phía sau. Nó quay lại "Vào đi".
Cậu mở ra và Nam tước De Coyne bước vào. Hai người chưa từng gặp nhau. "Tôi là cha của Robert. Cháu là Dax phải không?"
"Thưa ông vâng ạ".
"Thế Robert đâu?"
"Thưa ông, cậu ấy về ngay đấy ạ".
"Tôi ngồi được chứ?". Không đợi trả lời, Nam tước ngồi xuống chiếc ghế bành. Ông liếc quanh phòng. "Không thay đổi mấy kể từ lần trước tôi đến đây".
"Có lẽ không ạ".
Bỗng Nam tước nhìn nó. "Có lẽ dù cho ta có rất muốn thay đổi đi chăng nữa, thì sự vật vẫn chẳng thay đổi là bao".
"Thưa ông, cháu không biết ạ". Dax không hiểu lắm sự ẩn dụ của Nam tước. "Cháu cho là còn tuỳ thuộc vào thứ mà ta muốn thay đổi ạ".
Nam tước gật đầu. "Robert có nói là cháu có thể sẽ cùng nghỉ hè với chúng tôi."
"Thưa ông, có lẽ là không. Cháu rất biết ơn ạ".
"Vì sao cháu không đến?"
Dax cảm thấy khập khiễng trong câu trả lời. "Cháu dạy mấy con ngựa Corteguay chơi polo ạ".
Nam tước gật đầu một cách trịnh trọng. "Rất nên. Tôi sẽ rất quan tâm đến kết quả này. Nếu cháu thành công thì rất có giá trị cho đất nước cháu. Nó sẽ chỉ cho nước Pháp thấy rằng Corteguay có thể làm những thứ khác ngoài trồng chuối và cà phê".
Dax nhìn ông chằm chằm. Đấy chính là lời cha Dax đã nói. Nó thấy phấn chấn hẳn lên. Nếu một người như cha của Robert cũng cảm thấy thế thì có lẽ sự thể không đến nỗi tồi lắm. Có lẽ vẫn còn hy vọng cho nhiệm vụ của cha nó.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Những Kẻ Phiêu Lưu
Harold Robbins
Những Kẻ Phiêu Lưu - Harold Robbins
https://isach.info/story.php?story=nhung_ke_phieu_luu__harold_robbins