Nhà Có Chó Dữ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 27
u đi vào cùng Tư Nam, nhìn thế nào cũng cảm thấy Uông Phong Lân cười rất quỉ dị: "Có chuyện gì buồn cười vậy?"
"Không có gì!" Uông Phong Lân rút lại nụ cười một chút, "Chính là có chuyện cần phải làm phiền cậu đi nhờ A Kha nhà cậu thôi!"
"Chuyện gì?" Tu hỏi.
"Mới lúc nãy Tỉnh Thượng Đan tới, nói với tôi là anh cô ta với tên nào đó họ Trịnh muốn giết tôi ngay sau hôn lễ của tôi với cô ta." Uông Phong Lân kể lại.
"Cô ta mà có lòng như vậy sao?" Tu quăng ánh mắt thăm dò về phía Uông Phong Lân, vẫn cảm giác hắn đang cười mơ hồ, nhìn nghiêng qua Tư Nam bên kia, cũng giống như đang nín cười.
"Quả nhiên, Tu nhạy cảm hơn so với hai chúng tôi nha." Uông Phong Lân đưa ngón cái lên tán thưởng Tu, "Lúc đầu chúng tôi còn không có nghi ngờ cái gì, suy nghĩ một hồi mới cảm thấy được thay đổi của cô ta có chút đột ngột."
"Cậu muốn tôi tìm A Kha nhờ đi điều tra Tỉnh Thượng Đan?" Tu hỏi.
Uông Phong Lân lập tức gật đầu: "Không sai!"
"Lần trước, tin tức của cậu ta không phải cũng nói với Tư Nam sao? Vậy thì cứ để Tư Nam tìm thẳng cậu ta không phải tốt sao?" Tu không rõ Uông Phong Lân tại sao lại nhất định muốn mình đi làm việc này.
"Tu à," Uông Phong Lân lại cố nói lời thấm thía, "Chúng tôi là đang tạo cơ hội cho cậu với cậu ta nha, có phải không? Cậu chẳng lẽ cứ muốn tránh né A Kha nhà cậu?"
"Tôi không cần cứ phải vì công việc mà đi tìm cậu ta?" Tu bĩu môi.
"Anh không phải sợ không phải nói chuyện công việc thì bạn ấy không chịu gặp anh nha?" Tư Nam nhẹ giọng hỏi một câu.
Tu sửng sốt, nhìn Tư Nam một chút lại nhìn Uông Phong Lân một chút: "A Kha nói với các người cái gì?"
Uông Phong Lân lập tức xua tay: "Tôi toàn nằm ở đây, cái gì tôi biết đầu nói hết với cậu rồi nha!"
"Cũng không có gì cả!" Giọng điệu Tư Nam rất thoải mái, "A Kha nói là có người nào bị biến thành chó sói."
"Biến thành chó sói?" Uông Phong Lân dùng bộ mặt kinh ngạc phối hợp theo, kéo chăn lại, "Rất đáng sợ đó! Tiểu Nam, bảo vệ anh!"
"Ha ha." Tư Nam nhìn trên mặt Tu thoáng chốc đã đỏ ửng, xem ra quả nhiên đã từng "biến thành chó sói" rồi, "Bọn em chỉ nghĩ, nếu như anh lấy chuyện công việc đi tìm bạn ấy, bạn ấy chắc là sẽ không có sợ ai đó nửa đường hóa chó sói chứ?"
"Hừ!" Tu hừ một tiếng, đứng dậy, "Không có việc gì tôi đi làm việc trước!"
"Cậu chừng nào thì tìm A Kha?" Uông Phong Lân hỏi dồn.
"Tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ta ngay." Tu khinh bỉ, "Sau đó hết giờ làm việc tôi sẽ đi gặp cậu ta! Tôi sẽ không để mọi chuyện bị chậm trễ đâu!"
"Tôi không phải lo lắng cái đó, tôi lo lắng cho cậu nha!" Uông Phong Lân vừa nói lại còn nháy mắt với Tư Nam.
Tư Nam nhịn cười đến mức hai vai cũng run run.
"Hai người các người!" Tu hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài, thật sự là bị hai cái tên quái đản này đánh bại rồi, nếu mấy cô gái xinh đẹp mê trai trong công ti biết hai tên đẹp trai ngời ngời lại bại hoại như vậy thì chẳng biết có bao nhiêu con mắt sẽ bị lòi tròng nữa.
Hết giờ làm việc, Tư Nam dắt theo bạn chó vàng to con A Kim mai phục trong một chiếc xe cũng không quá mức nổi bật của Uông Phong Lân đậu ở bãi đậu xe. Nhìn thấy Tu xuất hiện, lập tức khởi động xe, bám đuôi theo xe của Tu.
Tu chạy xe từ tập đoàn Uông thị đến hầm đậu xe của một khách sạn thì dừng lại, Tư Nam mang theo A Kim cũng đi vào bãi đậu xe, chuẩn bị đi vào trong đó.
"Không xong, khách sạn không cho chó vào trong!" Tư Nam bĩu môi nhìn về phía A Kim.
"Gấu gấu!" (Vậy làm sao giờ?) Chó cưng cũng không có kiên nhẫn.
"Thật đáng tiếc!" Tư Nam ngồi ở trong xe, ngả người ra sau ghế.
Bạn chó vàng to con nhìn nghiêng nghiêng thấy hàng nút chạy dọc trên áo sơ mi, lên đến ngực có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn ngực trắng nõn, trong lòng chiếc xe chật chội này hình như rất thích hợp nha... Ái ui, không xong, lại xịt máu mũi rồi.
"Này, làm sao vậy?" Tư Nam cuống quít rút khăn tay ra giúp anh lau, "Anh khó chịu chỗ nào, hay lại nghĩ cái gì hả?"
Không dám trả lời, mặc dù thật ra mình có trả lời, em cũng nghe không hiểu bao nhiêu. Nhưng mà muốn nói là đang muốn làm vài thứ trong xe thì chắc chắn sẽ bị đá bay ra ngoài cho coi! Hay là để sau này cứ trực tiếp làm là được! Không thể để cho em có đề phòng trước được.
"Được rồi!" Ánh mắt Tư Nam lại thay đổi, "Em gọi điện thoại cho Tu, nói cho anh ấy biết em muốn dẫn anh vào."
"Gâu?" (Hả?)
"Nói là anh có phát hiện..." Giọng nói Tư Nam đột nhiên ngừng lại, ánh mắt thay đổi mục tiêu sang một chiếc xe bên ngoài.
"Gấu!" (này!) nhỏ giọng kêu một tiếng, vị trí này khi nhìn ra bên ngoài thì bị Tư Nam cản trở, không phát hiện được gì cả.
"Em nhìn thấy An Chi Huyến với Tằng Khải Trữ tới đây!" Tư Nam quay đầu lại nhìn về phía chó cưng đang bày ra vẻ mặt cảnh giác cùng tò mò, "Xem ra, em thật sự phải gọi điện thoại cho Tu, nhờ anh ấy nói với quản lí ở đây để cho chúng ta đi vào rồi!"
"Gấu!" (Đúng vậy!) ôi, bản thân anh là tổng tài hôm nay muốn đi vào nhà hàng của mình, hóa ra lại phải nhờ người thông báo mới được sao!
Tư Nam bấm số gọi cho Tu, lập tức nghe thấy tiếng của Tu: "Alo? Chuyện gì vậy, Tư Nam?"
"Tu, em với A Kim đang ở dưới hầm khách sạn Tư Thịnh của Uông thị thì nhìn thấy An Chi Huyến với Tằng Khải Trữ đi với nhau cho nên muốn bám theo vào trong. Nhưng mà không có cách nào cho A Kim đi vào hết!" Tư Nam cố gắng giải thích ngắn gọn.
"Như vậy à?" Tu nghĩ một chút, "Em đợi một chút, anh lập tức nói giám đốc khách sạn xuống đưa bọn em lên."
"OK!" Tư Nam gật đầu, "Em với A Kim đang ở trong cái xe biển số 0902 của Phong Lân, đang ở trong bãi đậu xe."
"Được! Anh lập tức cho người xuống đón bọn em!" Tu ngắt điện thoại.
Tư Nam đưa tay xoa xoa mớ lông vàng trên đầu chó cưng: "Tu nói chúng ta chờ một chút, anh ấy sẽ lập tức cho giám đốc nhà hàng xuống đón chúng ta."
"Uông!" (Được.) Tựa đầu gối lên đùi Tư Nam.
"Anh lười quá đi!" Tư Nam xoa xoa những sợi lông vàng đang dụi vào trong lòng mình.
Giám đốc khách sạn đi vào bãi đậu xe, nhìn lung tung cuối cùng mới phát hiện ra chỗ đậu xe của Tư Nam cùng với bạn chó to.
"Anh Đường," giám đốc đứng ngoài xe gật đầu với Tư Nam, "Tôi là giám đốc của khách sạn Tư Thịnh, họ Hoàng, anh có thể gọi tôi là Ken, Tu có dặn dò để tôi đi đón anh."
"Cảm ơn nhiều!" Tư Nam mở cửa bên phía A Kim, sau đó mình cũng xuống xe, "Bởi vì biết khách sạn không cho mang chó vàng, cho nên phải làm phiền anh đến đón chúng tôi."
"Anh Đường, khách sáo rồi! Chúng tôi đã sớm nghe qua bên ban giám đốc nói về anh và A Kim, rất đẹp trai!"
A Kim mặc kệ ông ta, nghênh ngang đi vào lối dành riêng cho nhân viên.
"Oa, quả nhiên là lợi hại! Lần đầu tiên đến đã biết lối đi dành riêng cho nhân viên." Ken kinh ngạc nhìn theo bóng lưng A Kim.
"Tôi nghĩ, cục cưng còn biết cái lối đi dành riêng cho tổng tài kia đi như thế nào nữa!" Tư Nam hừ một tiếng, nghĩ đến tên kia lúc trước mang theo không biết bao nhiêu mĩ nữ đi qua cái hành lang bí mật này, không khỏi cong miệng lên.
Nghe thấy Tư Nam nói như vậy, bạn chó vàng to con nhà mình lập tức dừng bước chạy lại bên ống quần em cọ cọ rồi lại cọ cọ, đầu thì ngẩng lên ra sức lấy lòng em: "Gấu gâu!" (Đừng nóng giận mừ!)
Cũng cảm giác thấy bản thân tự nhiên ăn giấm như vậy chẳng có đạo lí chút nào, Tư Nam cười nhẹ một chút: "Ken, Tu đã nói với anh tôi muốn tìm ai rồi chứ?"
"Có nói rồi! Trợ lí Tu cũng đang ở tầng hai mươi bảy. Ông Tằng cũng là hội viên ở đây, cho nên phòng của ông ấy cũng vừa khéo cách một phòng với phòng của trợ lí Tu." Ken giải thích.
"Tốt lắm, tôi sẽ ở phòng giữa hai phòng đó!" Tư Nam theo thói quen đưa tay sờ sờ mớ lông vàng trên đầu bạn chó vàng to con, "Đi nào, đi nào!"
"Gâu!" (Được!)
Ken nhìn theo một người một chó kia, sờ sờ cái trán của mình một chút, hẳn là không có bị sốt chứ, không phải ảo giác, nhưng mà tại sao lại cảm giác thấy một người một chó này nhìn kiểu gì cũng rất ám muội vậy? Mặc dù đã sớm nghe trên ban giám đốc nói tổng tài có một vị trợ lí tuổi còn trẻ và rất đẹp trai, lại còn đặc biệt cho cậu ta dắt theo một con chó lông vàng cao to vạm vỡ cùng đi làm, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên, không nói tới vị trợ lí Đường này chẳng những đẹp trai mà còn đẹp tới mức khiến cho nhiều cô gái phải xấu hổ, còn cái con chó to kia cũng quá đáng lắm rồi? Đối với chỗ này giống như rất là quen thuộc, hơn nữa bộ dáng nó chạy đến lấy lòng chủ nhân, nhìn kiểu gì cũng vô cùng ám muội.
"Ken?" Tư Nam quay đầu lại gọi ông ta, "Còn phải làm phiền anh giúp tôi đem chìa khóa phòng lên!"
"Có ngay! Có ngay! Anh đến thang máy dành riêng cho tổng tài lên tầng hai mươi bảy chờ tôi?"
"Được!" Tư Nam gật đầu, "Gặp lại sau." Nhìn qua đại sảnh, bên kia đang phải chờ làm thủ tục, hẳn là sẽ không nhanh hơn mình bao nhiêu đâu!
Ngồi xổm xuống trong thang máy dành riêng cho tổng tài, Tư Nam ra sức chà đạp bằng cách vò vò mớ lông vàng trên người chó cưng, chó cưng cũng hưởng thụ sự "hành hạ" của người thương.
"Anh Đường, đây là chìa khóa phòng." Ken tiến vào rất nhanh, đem chìa khóa phòng giao cho Tư Nam.
"Cảm ơn!" Tư Nam gật đầu với Ken, sau đó ra dấu im lặng với A Kim, dụ dỗ bạn chó to đi vào cái phòng "ở giữa" kia, đóng cửa lại.
"Gấu gấu gấu?" Chúng ta làm sao biết cách vách đang làm cái gì?)
.
Tư Nam cũng không để ý đến anh, từ trong túi trước lấy ra hai cục nhỏ nhỏ màu đen giống như là nút áo.
"Gấu gâu?" Đây là cái gì?)
"Anh là tổng tài mà cái gì cũng không biết là sao?" Tư Nam hừ một tiếng: "Sản phẩm mới nhất của bộ phận kĩ thuật, máy nghe trộm."
"Gâu?" (Hả?)
Tư Nam đem một "hột nút" gắn lên vách tường ở phía đông, sau đó đặt cái còn lại lên loa ngoài của điện thoại, chọn chế độ rảnh tay, tiếp theo bấm lên nút speakerphone.
"Ô, oh oh..." Hóa ra trong điện thoại truyền đến tiếng thở dốc ám muội.
"Á?" Tư Nam che miệng lại, nhìn bạn chó to bên cạnh vẻ mặt mịt mờ, "Bên này là phòng Tu với A Kha? Mới nãy không phải Ken nói bên này là phòng An Chi Huyến với Tằng Khải Trữ sao?"
"Gấu!" (Đúng vậy!)
"Oh oh ah, oh... Chậm một chút đi..." Tiếng thở dốc mập mờ.
"Đây không phải tiếng của A Kha!" Tư Nam nhỏ giọng nói.
"Gấu!" (Kì quái!)
Tư Nam đứng dậy, đem hột nút đặt trên tường phía đông chuyển qua bên tường phía tây.
"Anh đừng chạm vào tôi!" Lần này chính là tiếng của A Kha, "Ô..." Rõ ràng là bị hôn rồi!
Tư Nam che miệng lại, trừng mắt buồn cười.
"Em lúc nào cũng ngon miệng hết vậy!" Tiếng của Tu, rõ ràng là rất vội vàng.
"Tôi cũng không phải là miếng bánh ngọt!" Hô hấp của A Kha còn chưa có đều lại.
"Em so với bánh ngọt còn ngon hơn nhiều!" Tiếng của Tu bị bao phủ trong tiếng cọ xát ám muội.
Tư Nam rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bò lăn ra cười.
A Kim trên nền nhà cũng cười lăn lộn. Khó có thể tưởng tượng, Tu mặt mũi lúc nào cũng lạnh lùng sẽ có vẻ mặt như thế nào khi nói mấy câu đó nữa, càng khó tưởng tượng bộ mặt A Kha sẽ như thế nào khi nghe mấy câu nói này.
Tư Nam lần nữa đem hột nút đổi lại sang tường phía Đông
"Thế nào?" Một giọng lạnh lùng hỏi.
"Đủ rồi, anh!" Một giọng khác trả lời lại.
"Gấu..."
A Kim hú lên một tiếng, Tư Nam liền làm ra một động tác im lặng, cẩn thận lắng nghe: "Có ba người!"
"Uông!" (Đúng vậy!) không sai, ngoại trừ hai người đang nói chuyện, vẫn còn tiếng thở gấp của một người.
Tư Nam nhíu nhíu mày, không phải chỉ có hai người sao? Vậy người thứ ba là ai?"
"Không có việc gì, có thể đi được rồi!" Chính là tiếng của Tằng Khải Trữ.
"Nếu có việc gì thì tìm tôi!" Một giọng nói khác vang lên, sau đó là tiếng mở cửa.
Tư Nam đứng dậy, hé cánh cửa ra tạo thành một khe nhỏ nhìn ra, một người đàn ông xa lạ từ trong phòng sát vách đi ra, trang phục có chút kì quái? Tư Nam hạ hai mắt xuống, nhìn A Kim bên cạnh một chút, bộ mặt của chó cưng lộ rõ vẻ đã hiểu, Tư Nam mơ hồ cũng biết đó là người nào rồi. Quay lại tiếp tục nghe lén!
Nhà Có Chó Dữ Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà Có Chó Dữ