Chương 27: Người Bênh Vực
uý ông Aldo Sanvini, quản thủ những cuốn sách hiếm trong thư viện Sansoviniana ở San Marco, có chút ngạc nhiên khi đuợc một người đẹp tóc vàng nhờ giúp cô ta lấy xuống những sổ sách phường hội về người thổi thủy tinh và làm guơng thế kỷ thứ mười bảy. Nhưng cô phải là một bạn đọc đã đăng ký. Anh kiểm tra cái thẻ mới ép nhựa của cô-xét tên thì rõ ràng là dân Venice. Anh nhún vai, rồi trao cho cô một đôi găng tay bằng vải mỏng lấy trong cái hộp. "Cô phải đeo thứ này vào, thưa cô. Mấy tập sách này rất xưa và mỏng manh. Ngoài ra cô cũng phải dùng giá để sách đuợc cung cấp để giảm thiểu sự hư hại cho sống sách, và chỉ lật trang bằng thẻ làm dấu ép nhựa. Xin đừng sờ trực tiếp vào giấy."
Cô gật đầu nghiêm túc suốt lúc anh hướng dẫn. Mắt cô màu xanh lá có những vân bạc ở chính giữa, màu của lá olive trong trang trại nơi Aldo Sanini lớn lên. Anh thủ thư bỗng thấy tim mình đập nhanh và đẩy kính lên mũi, như anh vẫn làm mỗi khi xao động. Aldo Savini vẫn chưa đến bốn mươi, và bên dưới chiếc áo gile len và cà vạt, một trái tim lãng mạn đang đập. Khi anh giúp cô đỡ mấy cuốn sách xưa xuống cho ngày liên quan, vầng tóc vàng của cô quét trên cánh tay anh và anh có thể cảm thấy mùi dầu gội dừa của cô lẫn trong mùi da cũ và giấy da của sách. Khi cô mìm cười và cám ơn anh, Aldo Savani nghĩ mình có thể giết rồng vì quý cô Manin.
Aldo Savani gặp "Công chúa", như anh âm thầm đặt tên cho cô, nhiều lần trong vài tháng sau đó, lúc nào cô cũng có những yêu cầu kỳ lạ, khơi dậy sự quan tâm của anh với tư cách quản thủ thư viện cũng nhiều như vẻ ngoài của cô đánh thức anh như một người đàn ông. Những ghi chép phường hội, ghi chép tồn kho, di chúc giấy chứng tử và khai sinh, thư từ hợp đồng công việc, anh đã tìm tất cả những thứ này cho cô. Những câu hỏi của cô, hỏi bằng giọng Venice rất chuẩn, cũng làm anh tò mò. Những câu hỏi ấy luôn xoay quanh cùng một người đàn ông, Corrado Manin. Ngay cả Aldo Savini, trong cuộc đời khép kín của mình, cũng đã nghe danh người này. Cô quấy rầy anh bằng những câu hỏi vì chẳng mấy chốc cô biết đuợc là Aldo đuợc đào tạo ngành cổ tự học tại đại học Bologna, và có thể đọc cổ tự khó đọc mà cô không đọc được. Những tài liệu này có nhắc đến Corrado Manin không? Tấm gương mà nữ bá tuớc Dandolo để lại cho nhà thờ Frari có phải là một tấm của Manin không? Những hợp đồng công việc cho Dinh thự Bruni này, nó có nhắc đến cây đèn chùm của Manin không? Dinh thự này được xây vào năm nào? Sổ đăng ký tàu này, mục ghi vào đề là Manin hay Marin? Các giấy chứng tử đã dẫn ra là ngộ độc, cái ký hiệu này có nghĩa là thủy ngân, hay một hợp chất nào khác? Aldo Savini trở nên thấy cuốn hút vào cuộc kiếm tìm, cũng như anh bị cô cuốn hút. Rõ ràng cô có ít giúp sức từ Ca’ Foscari vì cô thường tới lui từ thư viện đến đại học để xin lời khuyên, và trở về với một loạt đầu mối mới. Anh đoán ra được ngay người giúo sức cho cô là Ermano Padovani, một học giả lỗi lạc đã viết nhiều cuốn sách nằm trong chính thư viện này. Một số Chủ nhật cô chẳng hề đến, và Aldo biết rằng cô đang tiếp tục cuộc tìm kiếm ở nơi nào khác, xem ra giáo sư đã cho cô được tiếp cận khá toàn diện những văn khố kín cổng quý giá nhất và xa xôi nhất trong thành phố.
Trong đầu óc lãng mạn của mình, Aldo Savini đã trở thành hiệp sĩ bênh vực cho sự nghiệp của công chúa tóc vàng. Anh thấy mình giáp mặt hiệp sĩ bóng tối, Ermanno Padovani, trong các danh sách kiến thức thư mục. Anh quyết tâm đem đến cho cô một kiểu chuyển biến nào đó, truớc giáo sư, để anh có thể là người hùng của cô.
Suốt những tháng giữa mùa đông sau đó, giấc mơ đầy tinh thần thượng võ của Aldo Savini đã có một bước chuyển biến mới. Vì chẳng mấy chốc đã rõ là cô đang có thai. Anh thấy bụng cô to dần, khuôn mặt thiên thần của cô có nét tròn trịa, có vẻ dịu dàng hiền hậu. Có lần anh thấy cô, đắm chìm theo cuốn sổ đăng ký tàu, mái tóc vén qua một bên ngấn cổ cao, ghi chép vào một cuốn sổ tay nằm cân trên bụng cô. Tim anh gần như ngừng đập. Anh, Aldo Savini, sẽ bảo vệ cô khỏi kẻ quyến rũ ngu ngốc của cô, bất luận hắn là ai. Anh sẽ giúp cô hoàn tất cuộc kiếm tìm của cô. Anh phải suy nghĩ nhiều cho bước chuyển biến đó. Và thế là một ngày, bước chuyển biến đã đến.
Đã nhiều tuần này, Aldo nhận ra là có một vài yếu tố liên quan đến Pháp đang len lỏi vào cuộc tìm kiếm. Những câu hỏi về gửi hàng về cung điện Versaille, về thương mại thủy tinh đến Pháp, về triều đình Louis XIV Vua Mặt Trời. Rồi anh chợt nhận ra - nếu cô quan tâm đến bất kỳ triều đình nào ở Châu Âu vào thế kỷ thứ mười bảy thì có một nhân vật có mặt ở mọi nơi luôn có thể giúp cô, một nhân vật xuất thân từ chính thành phố này.
Đại sứ Venice.
Công chúa đã rất hào hứng khi anh cho cô xem tài liệu. Sau khi đọc nó ba lần, cô kéo cuốn sách thư từ qua bàn anh với một tốc độ làm anh e ngại cho tình trạng của cô, mà giờ đã đến phát triển rất nhanh. Cô quấy rầy anh với chuyện làm một bản sao cho đến khi cuối cùng anh cầm bức thư ấy vào phòng riêng bên trong, nơi có những máy quét, máy in chuyên dụng nằm im không hoạt động. Thấp bè bè và đắt tiền, mấy cái máy này có thể sao chụp lại ngay cả bản viết trên giấy da tinh vi nhất nhờ sự sử dụng công nghệ Laser hồng ngoại. Không thể để những tài liệu này phơi ra dưới các dải ánh sáng mạnh của máy photocopy văn phòng được, Aldo Savini nghĩ trìu mến. Anh mang trở lại mấy trang thư cho Công chúa, đang ngồi chờ ở bàn anh. Cô chụp mấy tờ giấy vào bụng, quay mặt ra ngoài như thể cô không muốn đứa bé bên trong cô đọc thấy nội dung. Cô trông khích động nhưng không vui mấy. Thế nhưng, vẫn với cung cách đàng hoàng như mọi khi, cô mỉm với anh một nụ cười vô song. "Cám ơn, ông Savini." cô nói.
Anh đẩy kính lên mũi, thu hết can đảm, nhưng cô đã quay đi trước khi anh kịp thốt ra cái tên "Aldo".
Cô không nghe thấy anh – cô đang bước qua mấy chồng sách, đầu óc cô đã ở đâu khác. Và theo truyền thống thượng võ cao cả mà Aldo Savini rất gắn bó, anh không bao giờ còn gặp lại cô nữa.
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano - Marina Fiorato Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano