Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Người Hầu của Ác Quỷ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
No.27: Cô Đơn
G
iọng nói đó...
Cô bỏ hai tay mình ra khỏi tai. Đôi môi hé mở, mắt nhìn về một nơi vô định.
Cô đang định hình lại những gì mình nghe thấy.
...Nghe thật buồn, và... não nề...?
Hàng mi dài hơi khép lại. An Nhi im lặng để lắng nghe những lời cầu xin đầy bi thương ấy. Dù có hơi độc ác và tàn nhẫn nhưng..., xem kìa, chẳng phải cô gái ấy đang rất đau đớn sao? Có lẽ đã có một chuyện đau lòng nào đó đã xảy đến với cô và người cô yêu, nhưng số phận nghiệt ngã đã không cho họ đến với nhau. Hay một gã nào đó đã chia rẽ họ, và cô gái ấy hận người đó, ghét người đó, thậm chí còn không muốn anh ta có mặt trên đời này. An Nhi hiểu được một phần, chút ít thôi...
Hình như cô đã từng trải qua cảm giác ấy. Đau đớn lắm. Nhục nhã lắm. Cái cách bị người khác hạ thấp nhân phẩm của mình, cái cách bị họ xem thường mình, coi mình là một đứa hèn nhát và yếu ớt, coi mình như không tồn tại, hệt không khí. Những hành động đó... thật đáng trách.
Nhưng cô gái này chỉ đơn thuần là ghen ghét cái sự xâm phạm ấy.
... Thượng đế, làm ơn..., xin Người...
Giọng nói ấy lại tiếp tục. Lần này tha thiết hơn, lại mang thêm chút khẩn trương.
Cô thả lỏng người mình. Khi ấy, cô mới cảm thấy chính cơ thể mình thật nặng, đến nỗi chân cô dường như không còn giữ vững được nữa.
Rồi dột nhiên, một âm thanh chói tai vang lên khiến cô thoát ra khỏi dòng mê hoặc ngập suy nghĩ.
RẦM!!!
Âm thanh ấy đủ để chứng tỏ mọi thứ đổ xuống như cơn mưa nặng hạt trút lên đầu người.
Cô choàng mở mắt.
Và những gì cô thấy bây giờ là, Andrea đã chết, với vũng máu ngập nền gỗ lạnh và đôi mắt mở to như người mất hồn. Đôi môi nhỏ xinh tái lại, thành một màu thâm tím.
Lục Duy gục ngã. Khuôn mặt nhăn nhuốm thể hiện cơn đau đang bấu chặt lấy vùng bụng. Cậu co quắp người lại, một tay cào cái sàn gỗ, trông thô bạo đến nỗi cô tưởng móng tay cậu có thể rạch luôn cả cái nền cứng ấy. Min hốt hoảng không biết làm sao, con bé chỉ có thể quỳ xuống cạnh cậu, giọt nước dâng trào nơi khoé mắt, mồm liên tục gọi cậu chủ của mình, trấn an, lo lắng...
Và Đình Phong, như một con người đang bị thứ sâu bọ gớm ghiếc nào đó gặm nhấm lấy cơ thể. Toàn thân hắn nổi lên những vết phồng rộp trông vô cùng kinh tởm, ngoại trừ khuôn mặt đẹp trời cho vẫn chưa hề bị đụng đến, da thịt hắn bắt đầu trở nên xấu xí,... hệt một con quái vật. Mái tóc trắng rũ xuống che gần hết đôi mắt đang nhắm im lìm và lặng lẽ. Từ trán chảy ra một giọt máu đỏ tươi. Trên sàn, mảnh thuỷ tinh gần như đâm hết vào má trái hắn. Cửa sổ vỡ. Trương Dũng không có ở đây. Anh ta đã trốn ra ngoài... bỏ mặc vị tiểu thư của mình đang dần lạnh ngắt.
Cô chỉ biết đứng chết trân tại chỗ.
Nguyên Khôi bò lồm cồm dậy. Nhưng anh vẫn phải nằm sấp bởi vết thương quá lớn ở lưng. Anh mấp máy môi, cố bật ra lời nói để chèn đi tiếng rên rỉ của mình.
- An... An Nhi...
- Nguyên Khôi! - Một tia vui mừng thoáng hiện lên trong mắt cô. Cô vội vàng chạy tới.
- Tôi là Thiên Thần... Và mạng sống của tôi có giới hạn... - Anh thều thào - Hãy đưa Đình Phong và Lục Duy tới bệnh viện thành phố, may ra nó còn giúp ích được một chút...
- Còn anh thì sao? Anh nói mạng sống của mình có giới hạn là thế nào? - Giọng cô đầy khẩn trương.
- Ha, - Nguyên Khôi khẽ cười, thở hắt - Tôi chỉ có thể sống cho đến khi hoàn thành được mục tiêu của mình, cũng chính là ước muốn hai người...
- Hai người?
- Ừ..., là Andrea, chủ nhân của tôi và... vợ tôi...
- Gì chứ? Anh mà có vợ được sao?
- Haha, như tôi đã nói, cô gái nhìn thấy đôi cánh trắng của tôi đầu tiên ấy... - Anh nhìn An Nhi đầy giễu cợt.
- Nguyên Khôi!
- Tôi biết là cô sẽ hơi tức...
- Không! Chân của anh kìa! - Mặt cô tái xanh.
Phải, chân anh đang dần biến mất. Các tinh thể đen như vũ trụ ăn mòn anh. Từ từ và chậm rãi. Anh dần tan biến vào hư không. Trước khi cái vật thể kỳ lạ đó tiến sâu tới ngực, Nguyên Khôi gượng nở một nụ cười. Nó ấm áp như để trấn an An Nhi.
"..."
"Tạm biệt..."
Cô chỉ kịp nghe được hai từ cuối. Và cô cam đoan anh đã không hề hé môi ra. Đôi mắt anh đã cho cô biết suy nghĩ của mình.
Vừa dứt lời, Nguyên Khôi biến mất. Nhưng cái âm thanh ngân dài vẫn vang vọng đâu đó.
Các hạt tinh thể đen bé xíu như hạt tuyết khẽ bay lên. Nhẹ bẫng hệt lông vũ. Lặng lẽ làm tan biến hình thể một thiên thần... mất cánh.
An Nhi trầm ngâm một lúc.
Nơi anh vừa tựa trên mặt sàn - vẫn nhoe nhoét vết máu bừa bộn. Chắc đôi cánh ở lưng anh vô tình quẹt qua, trong một phút giây nào đó.
Cô đứng lên. Lặng lẽ bước từng bước nặng nề đến Đình Phong, đỡ hắn ra ngoài ngồi vào xe. Min giương đôi mắt đẫm nước lên và làm theo. Cố gượng Lục Duy dậy. Cậu phải nhấc từng bước đau đớn đến nỗi chỉ muốn khuỵu xuống mà nằm vật ra, chờ đợi cái chết.
o O o
- Mọi chuyện cứ để chúng tôi. Hai người không cần lo lắng. - Nói rồi vị bác sỹ vào phòng phẫu thuật.
Chiếc đèn bật lên màu đỏ, báo hiệu đang tiến hành công việc.
Min ngồi sụp xuống. Hai tay đan chặt vào nhau, thầm cầu nguyện phúc lành cho bọn họ. Nó nhìn qua An Nhi, đôi mắt cô vẫn không thay đổi từ nãy đến giờ. Vẫn một màu bình yên như mặt nước lặng, không chút dao động, biểu cảm. Cô không nói gì. Im lặng. Câm nín. Min thấy cô bình tĩnh đến vậy, lòng không khỏi lo toan. Trông An Nhi còn không giống như đang thở. Cô như người mất hồn. Chẳng nhẽ đã có cú sốc nào lớn đến thế ư?
An Nhi chỉ đang yên lặng lắng nghe cái giọng nói trong đầu mình. Chúng hệt mệnh lệnh khiến cô dù không muốn cũng phải làm theo.
Đó là giọng nói của một cô gái.
Nghe run sợ và đáng thương lắm.
Phải... cô ấy đang sợ hãi.
Chất giọng bé nhỏ và yếu ớt, cùng với sự khẩn cầu với Thượng đế khiến người nghe phải chú ý đến và lòng bỗng trào dâng cảm giác thương hại.
Cô gái ấy muốn giết kẻ thù mình.
Muốn được một tình yêu trọn vẹn với người mình thích.
Đột nhiên, những cái tên thân quen được giọng nói kia liệt kê ra...
"Trương Dũng"...
"Nguyên Khôi"...
"Đình Phong"...
"Lục Duy"...
"Min"...
"Và An Nhi"...
Bọn họ... CHẮC CHẮN PHẢI CHẾT.
Cô giật mình. Nhưng không muốn thoát khỏi sự mê hoặc của giọng nói trong đầu.
Sau đó cô nghe thấy tiếng thì thầm. Tiếng xì xào to nhỏ đang bàn tán về vấn đề nào đó.
Họ đang bàn tán. Đang chỉ trỏ.
Não bộ cô cho cô thấy một ảo ảnh.
Không gian xung quanh được diễn tả bằng màu đen tối. Đầy những ưu sầu, phiền muộn, nỗi căm hờn, hận thù sâu sắc. Chính giữa không gian rộng lớn tưởng chừng như có thể ôm trọn cả vũ trụ ấy là một cô bé.
Trông nó thật nhỏ nhắn làm sao.
Cô bé đang ngồi quỳ trên hai chân mình. Đầu cúi xuống làm tóc mái che hết đôi mắt. Hai bàn tay áp lên nhau, dường như đang bấu chặt lấy tay còn lại. Với cái bóng ngả dài sau lưng, cô bé trông càng cô đơn hơn. Tựa như trên đời không ai muốn làm bạn với cô bé, thậm chí đến gần cũng không muốn.
Rồi An Nhi lại nghe thấy những tiếng xì xầm nổi lên.
Không gian đen kịt vẽ ra những cái miệng cười màu đỏ choét cùng với đôi mắt cười híp lại.
Tất cả... đều đang nói về cô bé ngồi đó.
Hình hài bé nhỏ khẽ run lên.
Miệng cô bé lẩm bẩm, một từ nào đó...
Mà theo An Nhi đọc được là... "CHẾT ĐI..."
"... Đình Phong".
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Người Hầu của Ác Quỷ
Lyn
Người Hầu của Ác Quỷ - Lyn
https://isach.info/story.php?story=nguoi_hau_cua_ac_quy__lyn