Chương 28
aylor tự hào là chuyên gia trong lĩnh vực luật lao động và nhân sự. Cô đã làm việc hết sức để tạo sự riêng biệt này: cô đã đăng ký các tuần báo lao động và nhân sự, cô nghiên cứu các vụ tương tự để học hỏi khuynh hướng và các thay đổi trong lĩnh vực của cô, cô tham dự hội nghị và các thảo luận và thậm chí đồng chủ tịch Ủy ban Luật Lao động của Các Luật sư trẻ của Hiệp hội Luật sư Chicago.
Nói tóm lại, khi nói đến Luật Lao động và Nhân sự, Taylor có tài.
Trái lại, khi nói đến vũ hội trang trọng của Hollywood, tài của Taylor... à, ừ... không nhiều lắm. Trong lĩnh vực này, cô cần viện trợ. Cô cần chuyên gia về các vấn đề của Hollywood, một người đã chăm chỉ học biết các kiến thức đó, một người đã đăng ký các số báo và học hỏi các khuynh hướng và sự thay đổi của lĩnh vực đặc biệt đó.
Nên cô gọi cho Val.
Và Val gần như nổi khùng.
" Vũ hội Black and Pink."
Val hét lớn đến nỗi Taylor phải đưa cái điện thoại ra xa.
"Taylor Donovan, mày là người phụ nữ may mắn nhất thế giới! Tao sẵn sàng mất cánh tay phải để được đi vũ hội Black and Pink!"
"Vậy khi đó tao đề nghị mày nên mặc một chiếc áo đầm không dây."
"Taylor," Val hét lên cảnh cáo. "Mày không chịu nghiêm túc gì cả! Đầm của mày, giày của mày, tóc của mày và trang điểm của mày - mọi thứ của mày - cần phải được lên kế hoạch đến từng chi tiết nhỏ nhất." Rồi Val bắt đầu cuống, lẩm bẩm một cách không tập trung ở đầu dây bên kia. "Mày gọi và cho tao thông báo trước có 3 ngày? Không thể làm được, không đủ thời gian. Mà được rồi, sẽ ổn thôi, ừ, tao sẽ giúp mày, mày sẽ đẹp mê hồn, và tên bạn trai ngôi sao điện ảnh tuyệt vời của mày sẽ không nói lên lời khi vừa thấy mày." Cô ngừng lại để gây sự chú ý. "Khoan đã - mày sẽ đi cùng với ai hôm đó?"
Taylor cười khẩy. Ha ha. "Không nén nổi mà phải hỏi hả mày?"
"Nếu không có mấy nhận xét đầy ác ý này, tao sợ tao sẽ giết mày mất, tao đang ghen tị thế đấy." Rồi Val trở lại nghiêm túc. "Được, để dự vũ hội Black and Pink, chúng ta cần nghĩ đến Hollywood với phong vị cổ điển. Hollywood thời huy hoàng xa xưa. Nghĩ đến Ava Gardner. Nghĩ đến Ingrid Bergman, Audrey Hepburn, và Grace Kelly. Mày sẽ mặc màu đen..."
"Nhưng lúc nào tao chẳng mặc đen," Taylor xen vô, "Tao đang nghĩ..."
"Taylor, mày đang cố giết tao hả? Chúng ta không có thời gian để mày chạy tìm đôi giày sẽ hợp với cái áo màu mận chín kinh khủng mày đã mua giảm giá tại Saks!"
Taylor cảm thấy rất tự ái vì điều này. Như cô sẽ có ngày mặc màu mận chín!
"Nói đến giày," Val nói tiếp, "mày sẽ đi đến Christian Louboutin, viết xuống mày..."
Và thế là kế hoạch tiếp tục.
Cám ơn sự tuyệt vời của ngành công nghệ thông tin, Taylor cảm thấy như Val đang cùng mua sắm với cô khi cô đến Rodeo Drive vào tối thứ Năm sau giờ làm việc. Khi người bán hàng không để ý, cô dùng máy di động chụp vội các chiếc đầm và kiểu giày cô thích để gửi Val để Val nhận xét ngay.
Hai cô gọi nhau nhiều lần trong suốt 2 ngày kế tiếp. Và trong cuộc gọi cuối cùng vào sáng sớm thứ Bảy, khi Taylor chuẩn bị làm mọi việc cần thiết, Val nghe giọng cô có chút do dự và hỏi cô về chuyện đó.
"Tao cảm thấy ái ngại khi đi dự tiệc," Taylor thừa nhận. "Giống như tao đang làm Scott hiểu lầm."
"Mày nên nghĩ như vầy nè," Val bảo cô, "là đi với Scott Casey đến vũ hội Black and Pink sẽ cứu tình bạn của tụi mình. Bởi vì nếu tao biết mày từ chối một lời mời như vậy, tao sẽ không bao giờ nói chuyện với mày nữa."
Taylor mỉm cười biết ơn. "Cám ơn mày vì điều đó."
Val thở dài ao ước. "Bây giờ lo đi dự vũ hội thần kỳ của mày đi, và mai gọi cho tao để kể tao nghe từng chi tiết. Và Taylor - cho hắn chết luôn."
Dù không nói ra, Taylor biết rõ là "hắn" mà Val vừa đề cập không phải là Scott Casey.
Tối hôm đó, khi Taylor bước ra vườn của tòa lâu đài của Tony Bredstone, cô thấy ngay lý do vũ hội Black and Pink một trong những vũ hội Hollywood được nhiều người thèm tham dự nhất. Cô cố ghi nhận các chi tiết hoành tráng của vũ hội để có thể kể Val nghe vào sáng mai.
Ngôi nhà của vị chủ tịch hãng phim nằm trên một khu đất rộng 5 hec-ta ở Bel Air. Phần tầng trệt của ngôi nhà đã được biến thành một phòng khiêu vũ ngoài trời, với bàn tiệc phủ khăn trắng và các bộ đồ ăn bằng pha lê. Những ánh nến lung ling rải rác khắp nơi tạo ra một ánh sáng ấm cúng. Những ánh đèn nhấp nháy treo trên những hình điêu khắc nghệ thuật xếp quanh sàn khiêu vũ. Những người bồi với nơ đen ở cổ mang các khay bạc đựng đầy các ly sâm-panh đi tới đi lui, một dàn nhạc cổ điển đang chơi từ ban công tầng trên.
Đối với Taylor, nó giống như một cảnh của phim vậy. Và đó là một ý nghĩ hợp lý, khi các vị khách xung quanh là những diễn viên nam nữ cô đã nhìn thấy trong nhiều bộ phim. Đối với một luật sư từ Chicago đến, đây giống như lễ trao giải Oscar, chỉ thiếu mỗi mấy đoạn dông dài tôi-thật-hân-hạnh-được-đề-cử thôi.
Scott nắm tay Taylor và đưa cô vào buổi tiệc. Anh trông thật đẹp trai trong bộ tu-xe-đô, chắc chắn không ai có thể phủ nhận điều này. Anh đi thẳng đến quầy bar, nói cái gì đó như cần một li. Taylor từ chối khi cô thấy vài thợ săn ảnh đang đứng cạnh đó.
"Có chuyện gì?" Scott đã hỏi cô. Rồi khi thấy lý do làm cô do dự. "Ồ đó hả.... đừng lo, đây chỉ là mấy người chụp ảnh của hãng phim. Họ chụp mấy sự kiện tình nguyện như vầy để đăng báo nghiêm túc, không có gì mà chánh án của em có thể thấy đâu."
Taylor vẫn ngần ngại. "Tôi không biết, hay là anh đi lấy nước cho chúng ta vậy? Tôi sẽ chờ ở đó."
Cô có thể thề là cô thấy lóe lên trong mắt Scott lúc đó một tia... thất vọng? giận dữ? Nhưng rồi anh mỉm cười.
"Đừng có đa nghi quá, Người Phụ nữ Bí mật," Anh giơ tay lên thề với vẻ nghiêm túc giả tạo. "Con người thật bí mật của em sẽ được an toàn với anh. Anh hứa mà."
Nhưng có cái gì đó trong nụ cười của anh làm Taylor không thật tin tưởng... Cô đang cố nghĩ xem đó là cái gì thì một ai đó túm lấy Scott từ phía sau.
"Cậu không tính lén lút đi ngang qua mà không chào chứ, chiến hữu?" một giọng Ai-nhĩ-lan vang lên.
Quya sang, Taylor thấy hai diễn viên khoảng hai mươi mấy tuổi mà cô nhận ra là đã đóng với Scott trong phim A Viking's Quest.
"Ê, tên quái nào để tụi tạp nham tụi bay vô đây!" Scott la lên và trong cơn phấn khích, giọng Úc của anh càng thể hiện rõ.
Taylor đã nghe đồn - ai cũng nghe hết - về việc Scott và các bạn diễn trong phim A Viking's Quest đã trở nên thân thiết thế nào sau 3 tháng đóng phim gian khổ. Thậm chí có tin đồn là một tối cả nhóm đã đi xăm "AVQ" lên những chỗ bí mật trên cơ thể sau khi hoàn tất một ngày quay phim. Val đã rất thất vọng là Taylor đã không có được chứng cớ nào để khẳng định chuyện này.
Taylor ngó các bạn của Scott kéo anh vào một vòng các cái ôm mạnh bạo và đầy chất nam nhi.
"Tạp nham hả? À... coi tên này nè, diễn viên nổi tiếng đó," một diễn viên người Anh nói. Anh ta, cũng như Scott đã có cơ hội tỏa sáng với phim A Viking's Quest và cũng đang rất thành công, đã giành được một vai một người nghiện rượu đang cố bỏ rượu trong một chương trình truyền hình có tỉ lệ người xem cao nhất năm.
"Cái chết tiệt gì đây?" một diễn viên Ai-nhĩ-lan lên tiếng hỏi. Theo những gì cô biết, anh ta chưa đóng gì khác từ sau phim A Viking's Quest cả. "Mày không có gì uống cả - tại sao vậy?" anh ta hỏi Scott với giọng thật nặng âm điệu Ai-nhĩ-lan. "Tụi mình phải sửa ngay vụ này mới được."
Trước khi Taylor biết chuyện gì đang diễn ra, hai diễn viên đó đã kéo Scott đến bar gọi thức uống. Để cô một mình ngoài sân.
Taylor nhìn quanh và không nhận ra ai hết. Không hiểu sao, chuyện này hay diễn ra với cô ở các buổi tiệc Hollywood. Có lẽ vì cô không là ai hết.
Không muốn đứng mãi ngoài sân, Taylor đi tìm phòng trang điểm, nghĩ là đó là chỗ duy nhất ở một buổi tiệc như vầy một cô gái cô đơn như cô sẽ không bị coi là dị hợm.
Điều Taylor không nhận ra là khi cô đang đi xuyên qua đám đông, mọi người ở vũ hội đều đang chú ý đến cô. Gần như rất chú ý.
Cô không hề biết nhưng lý do mà không ai dám tiếp cận cô là bởi vì tất cả đều cho rằng cô là một ai đó họ nên biết và quá bối rối để thừa nhận là họ không biết. Nên thay vào đó họ quay sang thì thầm với nhau
Nhắc tôi đi - tôi biết cô ta nhưng bỗng nhiên không nhớ nổi tên cô ta - cô ta là ai thế?
Và khi chẳng ai có thể xác định Taylor là ai, sự bí mật về cô càng trở nên sâu xa hơn.
Cô ta đến đây với Scott Casey, ai đó nói.
Không, không, họ chỉ vô tình bước vô cùng lúc thôi. Kìa, anh ta đang ở đằng kia, cười đùa với nhóm bạn đóng phim. Nếu Scott Casey đi cùng với cô ta, lẽ ra anh ta nên lấy nước cho cô ta uống chứ?
Và một chuyện kỳ lạ xảy ra.
Tất cả các giọng nói đều lặng đi trong sự ngưỡng mộ.
Khoan đã - nhìn đằng kia, không phải Jason Andrews đó sao? Ngay bên quầy bar đằng đó kìa, ngồi một mình đó. Nhìn cách anh ta ngắm cô ta kìa.
Một sự im lặng lạ kỳ lan ra khắp vũ hội.
Cô có nghĩ đó là...
Ừ, đúng rồi, chị có thể đoán vì mái tóc dài sẫm màu đó, giống như trong tấm hình trên các tạp chí, tôi nghĩ chị có thể đúng rồi...
Đó là Người Phụ Nữ Bí Mật
Người thật, ngay ở vũ hội của họ. Đám đông không thể làm gì khác ngoài việc chăm chú nhìn. Ý kiến chung là tưởng cô cao hơn một chút.
Tiếng thì thầm nhanh chóng lan đến các tay săn ảnh đang đứng bên lề vũ hội chụp hình Alec Baldwin lén lút lấy thêm một miếng phô mai từ khay người bồi vừa cầm đi ngang qua, hay Salma Hayek đánh đổ sâm-panh lên chiếc áo hiệu Manolos trắng lúc đang cụng ly với Brad Grey.
Nghe tiếng thì thầm, các tay săn ảnh trở nên tỉnh táo hẳn như đám linh dương chợt phát hiện ra một con sư tử cái đang ở gần bên. Tai họ vểnh lên, mắt họ mở lớn và đảo qua đảo lại trong khoảng sân rông của tòa lâu đài cho đến khi họ thấy cô.
Người Phụ Nữ Bí Mật! Đây mới là tin đáng tiền, ít nhất là hơn 20 lần tấm ảnh của Gyllenhaal. Nhưng không phải một mình, cô ta cần được nhìn thấy với anh ta.
Nên cánh săn ảnh chờ đợi, cùng với các khách dự tiệc đang chú ý, khi Người Phụ Nữ Bí Mật đi vào nhà. Họ đứng yên, sẵn sàng và khi Jason đặt li của anh xuống và đứng dậy rời quầy bar như đi theo cô.
Đám đông hích nhau. Thật là gay cấn! Thật là hồi hộp!
Họ không thể chờ xem chuyện gì sắp xảy ra.
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại