Chương 29
auve vươn vai. Ôi, khoan khoái - nàng vẫn đang còn nửa mê nửa tỉnh. Cũng khoan khoái như được ăn, được nghe nhạc hoặc ôm hôn người mình yêu. Nàng ngáp. Ngáp cũng khoái như vươn vai vậy thôi.
Nàng lăn vào giữa giường lấy tay tìm Ben mà không thấy. Nàng mở mắt nhìn căn phòng tối và không lấy gì làm quen thuộc lắm. Đây là lần đầu tiên nàng ngủ dậy trong phòng Ben. Trời còn là đêm không? Anh chàng biến đi đâu nhỉ? Nàng đợi 1 lát, suýt nữa thì ngủ trở lại, rồi vẫn không thấy gã xuất hiện, nàng bèn trườn ra khỏi giường và kéo rèm lên.
Mặt trời yếu ớt tháng 3 làm Fauve phải nheo mắt. Những đám mây nhỏ bồng bềnh rất cao trên bầu trời phía trên thành phố và 1 làn không khí lạnh chui qua khe cửa sổ. Nàng lại nằm xuống và xem xét tình hình. Gọi 1 cái thì gã sẽ bổ vào ngay nhưng tốt hơn là dậy mặc qua quýt thứ gì vào người và đi đánh răng cái đã chăng? Nàng áp dụng giải pháp cuối cùng và vì không thấy quần áo mình đâu cả nên nàng cứ đành trần truồng vậy.
Trong buồng tắm, nàng đọc dòng chữ viết trong gương: 'Em yêu, anh xuống nhà mua cái gì cho bữa sáng. Sẽ trở lại trong 5'. Yêu em - Ben'
sáng kiến vậy thay, nàng vừa nói vừa đưa mắt tìm cái bàn chải đánh răng. 1 bữa ăn sáng rực rỡ, dâm dật, và tình dục đó là cách duy nhất để bắt đầu 1 buổi sáng chủ nhật ở New York. Và quan trọng hơn, điều này chứng tỏ gã không hề giám định trước chuyện sáng nay nàng có thể thức dậy ở đây. Nếu không, gã đã mua sắm đầy đủ tủ lạnh từ hôm trước. 1 điểm tốt - 1 gã đàn ông không cho mình là kẻ không sao cưỡng nổi. Chỉ có mỗi 1 cái bàn chải đánh răng, vừa mềm nhũn vừa ướt, cứ là phải dùng vậy vì không còn cách nào khác cả. Nàng tắm thật nhanh, lau người bằng 1 cái khăn còn ẩm và mặc vào bộ đồ ngủ sạch nhưng đã sờn treo ở đầu giường.
Fauve đi ra ngoài phòng và hiểu ngay rằng chả có ma nào đang chuẩn bị món gì ngon ngon trong bếp. Căn phòng không chỉ trống rỗng mà còn không có hơi người và giá lạnh. Thấy rõ là đã được 1 họa sĩ trang trí sắp đặt.
2 tờ báo, tờ New York Times và Sunday News gã mua tại 1 kios ở Madison Avenue ngay lúc về, vứt lung tung trên 1 cái bàn thấp. Nàng cầm lên, liếc nhìn mấy hàng tít lớn rồi đặt xuống. Nàng cảm thấy vui đến nổi chả có tâm trí đâu đọc 1 tờ báo. Sáng nay, nàng vẫn cảm thấy chút mệt mỏi mơ hồ, kiểu như thân xác đang còn xúc động vì đã được sử dụng tốt. Tin tức tốt lành gì nàng sẽ đọc được trên tờ Times đây? Chắc chắc chẳng có gì để bỏ công in ấn, nàng nghĩ và ngồi thoải mái xuống tràng kỷ.
Có nên vào bếp pha trà? Không, tốt hơn là cứ đợi Ben quay về. Sau cái đêm vừa trải qua, 1 tách trà là quá nhàm chán để bắt đầu 1 ngày chủ nhật kỳ diệu, hỡi ơi mới ngắn ngủi làm sao, bởi vì hắn biết đến trưa nay nàng phải đi Rome cũng với 5 cô người mẫu do Valentino chọn lựa để làm 1 cuộc trình diễn mùa xuân của mình. Sau Rome, bọn họ sẽ đi Milan rồi Paris. Nàng phải vắng mặt ở nhà ít nhất 2 tuần.
Benjamin Franklin Litchfield, anh trốn đâu rồi? Đây là lần đầu tiên nàng ngủ qua đêm với Ben, hoặc với bất kỳ ai khác, nàng nghĩ, tính toán trong đầu bản danh sách ngắn ngủi những tình nhân của mình. Nàng biết rằng sự trinh tiết đã lỗi thời, nhưng ngoài Ben ra nàng chỉ có 2 tình nhân khác mà thôi.
Mỗi khi có thì giờ nghĩ đến chuyện này - cũng họa hoằn thôi - Fauve cho rằng lối sống của nàng thật kỳ lạ đối với những năm 70 quá phóng túng này. Dù vẫn làm việc rất nhiều và từ lâu đã độc lập về mặt tài chính, nàng vẫn tiếp tục sống với Maggy và mới chỉ có nhà riêng cách đây 2 năm. Nàng từng bị không ít gã đàn ông săn đuổi, nhưng trong vòng 3 năm tiếp theo kỳ nghỉ hè cuối cùng của nàng ở Provence, Fauve đã bị những kỷ niệm về Eric Avigdor ám ảnh quá nhiều để có thể nghĩ đến bất cứ ai khác.
Tới 1 lúc, những lá thư không đủ để bồi bổ cho tình yêu. Sau tốt nghiệp Mỹ thuật, Eric phải đi làm nghĩa vụ quân sự mất 2 năm mà không có dịp nào đi Mỹ cả. Đến bản thân nàng cũng chỉ có những dịp nghỉ hè ngắn ngủi thì lại rơi vào đúng lúc những thời kỳ Eric không được rỗi rãi.
Đến 1 lúc, Fauve nhận ra rằng cả 2 đứa đều tỏ ra không thực tế chút nào khi hy vọng gặp lại nhau. Năm tháng rôi qua, kỷ niệm về những tuần ngắn ngủi đánh bạn với Eric cũng bị phai mờ. Tuy nhiên có những khoảnh khắc hiện ra rõ ràng và sống động đến nỗi nàng không dám nghĩ tới. Nhưng mà sợi dây gắn bó 2 đứa đã đứt rồi, đã bị thời gian gậm nhấm. Nghĩ lại, nàng không có đến 1 ngày hoàn toàn chung với Eric, chỉ là những giây phút, những khoảnh khắc mà thôi.
2 đứa đã thực sự yêu nhau chưa? Fauve buồn bã nghĩ bụng, hay là họ đã nhầm? Nàng đoán chắc là anh ấy cũng cảm thấy y như vậy.
Fauve đã lao hết mình vào công việc và quả thấy là càng khó khăn khi phải cầm bút viết thư cho Eric. Làm sao anh ấy có thể thích thú với cái thế giới thời trang mốt miếc hoàn toàn xa lạ với anh? Việc Laurence Hutton chấp nhận trình diễn cho Avedon, chỉ mỗi 1 cái xu chiêng bằng đăng ten đen, 1 cái quần lót cùng màu và 1 cái mũ quái đản liệu có thể làm cho anh vui?
Những chuyện lặt vặt hàng ngày, ngân nga trong đời tư và nghề nghiệp của nàng bỗng trở nên tầm thường và chẳng quan trọng khi kể lại trong thư đã khiến nàng đã xé liền 5 cái trước khi gửi đi 1 lá.
Nếu Maggy không đột ngột lấy chồng 1 cách lạ lùng như vậy thì Fauve hiện giờ vẫn tiện ở chung với bà ngoại đấy. Và cả 3, Darcy, ngoại và nàng vẫn cùng nhau ăn chung vài bữa, theo thói quen của bà. Nàng cảm thấy hạnh phúc biết bao được sống với Magali, đến nỗi chẳng muốn xa bà tí nào, nhưng lại cũng thấy phải để cho 2 người được yên tĩnh. Magali đã phản đối nàng đến cùng: cứ coi ông bà như cặp vợ chồng trẻ thì thật nực cười, nhưng Fauve biết đã đến lúc phải đi rồi.
Nàng tìm được căn hộ 2 phòng trong 1 tòa lầu chật hẹp bằng đá nâu nằm kề đại lộ số 3, và cũng ở đó đúng vào dịp 20 tuổi, nàng có mối tình đầu, tiếp đến mối tình thứ 2. Cả 2 cuộc tình này đều không thực sự mỹ mãn. Vẫn thiếu 1 cái gì đó, 1 cái yếu tố chủ chốt, và nếu nhất thiết phải đặt cho nó 1 cái tên, thì cái tên duy nhất nảy ra trong đầu là từ lãng mạn.
Phải chăng nàng vẫn giữ mối u hoài ngớ ngẩn cứ đi tìm cái thứ chỉ đến có 1 lần trong đời. Kinh nghiệm về thể xác của 2 cuộc tình kia đều tốt đẹp. Cả 2 cu cậu đều thông minh, vui tính, nhưng họ vẫn thiếu 1 tầm cỡ dài rộng, 1 ý niệm thơ ca Fauve từng biết tới vào 1 ngày trên những con đường xứ Provence.
Fauve không bao giờ để 2 gã tình lang này ở hết đêm cùng nàng. Nàng không thể hình dung được sẽ thức dậy vào buổi sáng bên cạnh họ. Về 1 ý nghĩa nào đó, phải thật là thân mật lắm để thức dậy bên cạnh 1 gã đàn ông, còn làm tình với họ lại là chuyện khác.
Từ sáng đến tối, khi đi ngủ, nàng nghĩ rằng thức giấc với Ben Litchfield có thể là 1 sự phát hiện. 1 nốt lãng mạn bay trong không khí, chỉ được đòi tỏa rộng ra. Gã đã thử nói đến việc cưới xin, nhưng nàng vội ngăn lại: chọn không đúng lúc rồi!
Giờ đây - Fauve vừa nghĩ vừa bóp bóp đôi chân lạnh giá, nàng chỉ có trong đầu 1 ý nghĩ: đớp. Quỷ tha ma bắt cái chủ nghĩa lãng mạn đi! Cái nàng thích là những thỏi xúc xích vùng quên, loại nhỏ, tẩm gia vị, màu nâu và ròn tan. Ben liệu có mang món ấy về? Hoặc giả những cái bánh ngọt phết bơ với mứt dâu... có thể anh ta tìm loại bánh briot và bánh mì crossance và những lát giăm bông mỏng xứ Virginie hoặc 1 cái ga tô trên rắc kem và nho. Chúa ơi, sao mà đói!
Fauve ngồi xếp chân bằng tròn, theo tư thế hoa sen để ấm người lên 1 chút.
Fauve đã nghe nói về Ben Litchfield trước khi đi chơi với gã. Mọi cô biên tập viên các tạp chí thời trang đều mê gã như điếu đổ. Nàng đã chăm chú nhận xét gã, tưởng là gã vẫn đinh ninh rằng mọi cô gái đều sẵn sàng ngã vào tay mình. Nhưng không, nàng không nhìn thấy dấu vết của thói tự mãn ấy ở anh chàng. Đầu óc gã nhanh nhạy, tò mò, hơi phức tạp và gã hiểu khi nàng nói đến chuyện làm ăn buôn bán và biết tha thứ khi nàng đến chậm giờ. Nàng yêu tính quả cảm, cái châm biếm và thông cảm những lo toan của gã, bởi vì nhờ Darcy mà nghề làm báo không còn gì là bí mật với nàng nữa. Ben đã theo đuổi nàng 1 cách ráo riết để rồi cuối cùng, nàng phải chịu ăn nằm với gã cách đây mấy tháng. Đây là 1 người tình hết sức... dễ chịu. Fauve nghĩ, cố tìm 1 cái từ thích hợp. Nàng cảm thấy dễ chịu, an tâm với gã.
Bụng sôi lên vì đói và nàng lại nghĩ đến việc phải đọc báo cho qua thì giờ. Ben đã đọc tờ Times và tờ News lúc nào nhỉ? Nhớ mang máng đâu như nàng đã tỉnh giấc ngủ vào nửa đêm và nhìn thấy ánh đèn trong buồng tắm. Anh chàng bị mất ngủ chăng?
Có tiếng chìa khóa lạch cạch trong ổ, và gã bước vào, khệ nệ những bọc lớn nhỏ khiến Fauve phải chạy lại đỡ dùm.
- 2 bịch Kellog, sữa, trứng... thế này thôi à? - nàng hỏi, vẻ thất vọng.
- Anh không biết em thích loại rượu ngô hay rượu gạo nên đã mua cả 2 thứ. Bánh mì và bơ đã có sẵn trong bếp rồi.
Gã hôn vào mũi nàng.
- Anh đi hàng tiếng đồng hồ.
- Anh tưởng em còn ngủ đấy. Anh phải đi đến tận nhà hàng Hotaling ở Times Square, hơn nữa quầy báo sáng nay lại mở cửa muộn. Tất nhiên là anh phải đợi - gã nói và đặt xuống bàn từng xếp báo các loại - Thấy chưa, anh kiếm được cả tờ Miami Herald, thật vớ bở! Tờ báo này thường là ngày chủ nhật bói không ra. Bù lại việc không kiếm nổi tờ Chicago Trib. Tờ này không thể tìm đâu ra trước thứ 2. Cho anh hôn cái nữa đi.
- Anh có mua món thịt xông khói không?
- Anh đã nghĩ tới, nhưng mà chỉ có mỗi cái chảo, nó lại nhỏ quá không nấu đủ thứ được.
- Sao anh không nghĩ đến việc làm món thịt xông khói trước rồi sau đó lấy mỡ ấy mà rán trứng? - Nàng hỏi, háo hức vì thấy rất thèm ăn.
- Con gà con thông minh của anh, em thấy đấy, anh cần phải có vợ. Chúng ta sẽ thử làm cái trò ấy vào dịp khác - Gã nói, vẻ mặt xa vắng vừa đảo mắt nhìn qua các tờ báo.
Gã rút riêng ra mấy trang báo đặt xuống mặt bàn thấp.
- Anh tìm gì trong tờ báo thế? Có tin quan trọng à?
- Hừm... không có gì đặc biêt đâu... Anh phải xem qua tờ tạp chí ngày chủ nhật và chuyên mục phụ nữ xem giúp bạn hoặc dành cho bà, thưa bà... Những tên quái quỷ gì đấy anh cứ quên hoài.
- Anh phải đọc nó à?
- Em sẽ ngạc nhiên thấy nẩy ra nhiều ý mới chứa đựng trong các trang lá cải ngày chủ nhật. Đầy ắp thông tin - gã thì thầm run rẩy dở nhanh tờ Cleveland Plain Dealer. A lạy chúa, thằng cha mất dạy này đã không cho anh tờ báo tốt rồi. Trong này không có mục phụ nữ. Không thể tin vào bọn này được. Lỗi đâu phải do lão bán báo. Đó là lỗi của mấy thằng mất dạy phát báo ngày thứ 7 bằng máy bay.
- Ben ơi!
- Cái gì thế, em yêu?
Gã ngẩn mặt lên:
- Ta quay vào giường đi.
- Ngay bây giờ?
- ừ, ngay lập tức - nàng nói quàng tay vào cổ gã và tháo kính của gã ra.
- Trước bữa điểm tâm à?
- Làm lúc đói thì tốt hơn.
- Tốt - gã liếc nhìn chồng báo đầy vẻ nuối tiếc - Này...
- Có lẽ anh ưng đọc báo trong khi em chuẩn bị bữa ăn sáng rồi sau đó mới trở vào giường?
- Ý kiến tuyệt diệu! Ôi, em yêu, anh yêu em vô cùng.
- Ben, quần áo em đâu rồi?
- Tại sao, em mặc thế không thấy dễ chịu à?
- Áo ngủ rộng quá và em đi chân không?
- Anh treo cả lên mắc trong lúc em ngủ. Anh ghét phải ngủ dậy trong 1 cái buồng bề bộn.
- Cảm ơn, - nàng nói trong khi gã hau háu cúi xuống cái chuyên mục phụ nữ của tờ Los Angeles Times.
5phút sau, Fauve lặng lẽ rút lui khỏi ngôi nhà, đến khi Ben biết thì đã quá muộn rồi. Trên mặt gương buồng tắm, gã nhìn thấy dòng chữ viết bằng son bôi môi: "Em đi ăn sáng".
o O o
Rome.
Fauve, kéo theo 5 cô gái giống như 1 đàn lính lê dương giữa đám người La Mã mập mạp, đi tới 1 chiếc bàn trống may mà tìm thấy ở tầng trên nhà hàng Rosati.
- Ngồi xuống cả đây, nhanh lên - Nàng ra lệnh, bởi đã có kinh nghiệm rất khó tìm được 1 bàn trống ở nhà Rosati. Trong bọn, chỉ có Fauve từng biết Rome. Nàng đã đồng ý cho họ 1 ngày nghỉ để lấy lại sức sau chuyến đi và thăm thú thành phố và đã có quyết định ăn uống 1 chút ở nhà hàng Rosati.
Không có gì làm dân La Mã phải ngạc nhiên, không có gì làm họ phải xúc động. Họ tách ra khỏi đám khách du lịch, rất giữ kẽ, gần như không chịu trò chuyện gì với khách. Từ thuở cổ đại, họ đã chia đôi thành phố cho những kẻ hành hương toàn thế giới. Với dân La Mã, khách nước ngoài nào cũng đều là dân tỉnh lẻ đơn giản. Họ không nhìn, cũng không nghe thấy làn sóng khách du lịch không ngừng đổ về bao quanh họ. Chỉ có 1 ngoại lệ làm cho mọi người La Mã phải quay đầu lại.
- Tất cả những người này đều có vẻ đáng yêu - Arkansas nhận xét,
Fauve đưa mắt nhìn những khuôn mặt như bị thôi miên đang vây quanh nàng. Họ khỏi cần che giấu sự thích thú của họ. Chưa bao giờ trong lịch sử thời trang, lại có 1 sự sùng bái như vậy đối với những cô gái Mỹ to mà gầy với mái tóc lộng lẫy và nước da rực rỡ. Thế giới cũ dường như bất lực không thể sản sinh ra bất cứ 1 cái gì giống những con người siêu đẹp này, vừa tươi cười vừa sexy, từng tàn phá cả Châu Âu.
Đó là những cover-girls Mỹ, chuyên có ảnh chụp trên các tờ tảm chí đảm nhiệm việc trình diễn những sưu tập của các tiệm may phụ nữ. Thế nhưng những vị này lại tạo model với những cô gái khác và con gái châu Âu lại thạo việc trình diễn trên bục gỗ nhiều hơn so với con gái Mỹ chỉ quen làm mẫu cho ông phó nháy. Nhưng bây giờ, ngành may mặc cao cấp lại làm ta hình dung ra 1 con thú xù lông kéo theo sau nó 1 lô 1 lốc những sản phẩm chế tạo hàng loạt và bán ra dưới tên ký của mỗi ông chủ nhà may. Tất nhiên, người ta vẫn còn làm ra những áo dài tay khâu ở Paris, ở Rome, hoặc ở London, nhưng mấy bà khách hàng giàu có chịu mua nó về đều được xem đó là những con khủng long ở trong thời kỳ tuyệt diệt.
Và những cuộc trình diễn thời trang chưa bao giờ lại ngoại mục như ngày nay. Những người mẫu thuộc các hãng lớn nhất ở New York đều tham gia. Tốn kém hàng núi tiền nhưng các mẫu quần áo đã được tiêu thụ từ Indiana đến Oslo, từ Tokyo đến Hambourg.
Sự sùng bái các manơcanh Mỹ tràn lan cả châu Âu đến nỗi Maggy, Wilhaermina và Eileen Ford phải cử bọn con cái trong nhà sang Paris hoặc Rome trong hàng tháng liền đã trở thành chuyện cơm bữa. Tại đó, những cô gái vô danh này, ngay lập tức được các ông phó nháy - những amatơ rất mê cái khuôn mặt Mỹ tươi rói - bâu lấy như ruồi. Mấy cô ả học cách mặc những bộ đắt tiền hơn và sang trọng hơn nhiều so với những bộ đồ phụ nữ Mỹ vẫn sùng bái. Những tay làm đầu loại hảo hạng, những tay hóa trang kỳ tài, theo nhiều lần thử đi thử lại đã tạo ra cho họ những model tuyệt hảo. Mấy ả chỉ còn việc dựng lấy bộ sưu tập của mình bằng cách cắt ra khoảng 1 tá ảnh in trong tờ Bazaar hoặc tờ Vogue. Khi những bà hoàng sắc đẹp này quay về New York, đẹp lộng lẫy, chắc chắn họ sẽ được tung hô như đã từng phải làm việc 3 năm ở mới gây dựng nổi.
Khi họ quay về.
Maggy và Fauve biết mình thật mạo hiểm khi đưa đám người mẫu này sang châu Âu. Hầu hết những người bọn họ đều tạm trú ở nhà riêng, được các hãng địa phương bao thầu - mấy hãng này đều có quan hệ chặt chẽ với hãng Lunel. Nhưng dù sao thì họ vẫn còn rất trẻ, phải sống rất xa gia đình, và công việc có thể gặp nhiều va vấp. Cứ từ 2, hoặc 3 tháng 1, hãng Lunel phải cử người sang đó để biết chắc rằng mọi việc trót lọt. Năm nay, Fauve sử dụng chuyến đi này để làm 1 vòng thăm thú tất cả số manơcanh của hãng Lunel hiện đang làm việc tại châu Âu.
- Mình đã nói với bạn thế nào về chuyện của những người La Mã? _ Nàng hỏi Arkansas đang cười với các bạn khác.
- Nói rằng, không bao giờ được tin vào họ - cô này trả lời vui vẻ.
- Thế bạn nghĩ bạn đang cười với ai vậy?
- Tôi cũng không biết... có lẽ đó là những người khách nước ngoài như ta thôi. Họ đâu có cài lý lịch trên ngực áo, Fauve? Chị có biết tại sao chị đa nghi như thế không? Bởi vì chị là người thành phố. Thực ra những người này có vẻ rất dễ thương.
- Và bạn cũng muốn dễ thương như vậy chứ gì? Ô lạy chúa, các bạn muốn tôi phải chịu đựng như thế này cả 2 tuần lễ chăng? Thôi, khỏi phải trả lời. Theo tôi thì mới là mở đầu chuyến đi thôi.
- Nhưng mà chị Fauve ạ - Angel phải đối, cô nàng vừa từ miền Nam Carolina thẳng tới đây, 1 cái bang, thật là bí hiểm, đã cung cấp được nhiều manơcanh nhất so với các tiểu bang khác - mẹ em thường nói rằng chuyện véo mông phụ nữ vẫn là món thể thao của dân tộc họ. Tập quán của xứ sở đấy! Mẹ em nói là không nên trèo lên những con ngựa lớn nếu không thì họ sẽ tưởng mình là con gái quê.
- Bọn móc túi vẫn áp dụng trò thể thao này đấy. Trong lúc đứa véo mông bạn thì chiến hữu nó véo luôn ví bạn. Sự thực đã từng diễn ra như vậy. Bạn phải có cách giải thích cho mẹ bạn rằng thời thế đã thay đổi - Fauve nói giọng khô khốc.
- Chúng ta sẽ không nằm liền 2 tuần lễ ở đây mà không được thò mũi ra ngoài đâu - Ivy Columbo phản đối, nói đặc giọng Boston. - Buổi tối phải đi ăn nhà hàng chứ.
Nàng Ivy xuất sắc được cả 2 hãng Radecliffe và Lunel chấp nhận trong cùng 1 tuần. Radecliffe thế là không may.
- Nghe đây - Fauve nói - dân ở Milan lại khác, họ nghĩ đến công việc nhiều hơn, và phần nào ít nguy hiểm hơn. Khi nào đến đó, các bạn có thể đi ăn nhà hàng nếu như ta còn đủ sức sau 1 ngày lao động, điều này thì tôi ngờ lắm. Nhưng chừng nào còn ở Rome, thì tôi vẫn không thả các bạn ra 1'.
Fauve nhìn những khuôn mặt giận hờn. 1 gã phục vụ mang đến 1 chai vang.
- Những ngài ở bàn bên có nhã ý mời các bà 1 cốc vang - gã nói.
Fauve làm động tác hất tay như muốn xua đuổi họ.
- Xin cảm ơn mấy ngài ấy nhưng nhờ anh nói với họ là tôn giáo nước chúng tôi cấm không được uống thứ vang mà không do chúng tôi bỏ tiền túi ra mua.
- Ôi, đồ dịch hạch - Arkansas thì thầm.
- Đồ phá thối - Angel làu bàu.
- Dù sao cũng cần tỏ ra đáng yêu 1 chút chứ - Ivy phản đối. Đến cả Bambi 1 và Bambi 2 từ nãy giờ không nói năng gì, cũng nhìn Fauve vẻ trách móc.
- Nghe này các bạn trẻ, - Fauve nói giọng nghiêm túc - đây là buổi sáng đầu tiên của ngày đầu tiên của chuyến đi này, thế mà chưa chi các bạn đã muốn làm khó dễ. Nếu tôi cứ để cho bất kỳ ai đó đều mời ta 1 cốc thì hỏng rồi. Sẽ không bình yên được lấy 1'. Không biết các bạn có hiểu ý tôi không? Không nói 1 câu, không nhìn 1 lần - cũng không cười 1 cái - Nàng kết luận, làm bộ mặt hết sức quan trọng, bởi vì, những muốn xứng đáng với vai trò chăn dắt của mình.
Nàng chịu trách nhiệm về toàn đội và không muốn họ nghi ngờ chút nào về quyền lực của mình. Fauve mải nói đến nỗi không nhận thấy 1 người vừa đứng dậy bất thần và rẽ đám đông đi về phía nàng. Gã đứng sau nàng 1 lúc, nhìn nàng vẻ nghi hoặc rồi cuối xuống đặt 1 cái hôn lên đầu nàng. Fauve ngây người ra mấy giây đồng hồ, miệng há hốc rồi nhảy chồm lên:
- Tại sao anh dám... Nàng hét lên như còi ủ vừa lúc Eric Avigdor ôm lấy nàng vào lòng.
Các cô gái vỗ tay reo hò nhưng Fauve chẳng nghe thấy gì cả.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió