Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nghiêm! Bên Trái, Quay
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 29
T
rần Mặc Mặc nói láo và lạc đường là chuyện thường thấy. Cô đã từng nói cô có một người anh họ rất đẹp trai, da trắng như tuyết, mặt lớn chừng bàn tay, vóc người cao to, ánh mắt lấp lánh có hồn, dung mạo giống như Ngô Ngạn Tổ*. Nhưng cô và Tam Tử về sau gặp anh họ của Trần Mặc Mặc nhất trí cho rằng hắn là tôn đại thánh. Cô còn nói mẹ cô là người Pháp, nhưng dáng cô được di truyền từ cha nên cô không có mắt xanh.
*Ngô Ngạn Tổ- mỹ nam điển trai nhất Trung Quốc
Ngô Ngạn Tổ (tên tiếng Anh: Daniel Wu) là một diễn viên điện ảnh, đạo diễn, kiêm nhà sản xuất phim người Mỹ gốc Hoa của điện ảnh Hồng Kông. Khởi nghiệp từ năm 1998, tính đến nay anh đã đóng hơn 40 phim. Ngô từng được mệnh danh là "Lưu Đức Hoa trẻ,"Anh nổi tiếng là diễn viên hàng đầu của nền công nghiệp điện ảnh Hoa ngữ với khả năng diễn xuất đa dạng và đặc biệt.
Đối với lời nói dối của Trần Mặc Mặc Tống Mộ Thanh coi nhưng nghe trò vui, nhưng Tam Tử lại phản ứng kịch liệt hơn. Mỗi khi Trần Mặc Mặc mắt sáng lên, điềm báo rằng cô sắp nói láo thì Tam Tử luôn dùng ánh mắt hận không thể xẻo thịt từ trên người cô xuống mang đi kho tàu, hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Mặc. Sau đó Trần Mặc Mặc liền trầm mặc ngậm kín miệng.
Khi Tam Tử vẫn thò lò nước mũi, cậu ta thích tiểu muội muội thanh thuần, điềm đạm đáng yêu phiên bản thứ nhất. Nhưng phương thức cậu ta biểu đạt ái mộ hết sức bất đồng với người khác, khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận. Nhìn thấy cô bé cậu ta thích liền đem nước mũi cọ cọ lên người đo. Trần Mặc Mặc đối với việc Tam Tử không cọ nước mũi lên người cô thì hết sức tức giận, chạy tới nói với Tống Mộ Thanh, Tam Tử khi dễ cô nương nhà người ta khóc. Vì vậy Tống Mộ Thanh ghét nhất là việc lấy mạnh hiếp yếu, níu lấy cổ áo của Tam Tử đánh cậu ta một trận.
Sau khi lên cấp ba, Tam Tử không còn nước mũi nữa, cũng không yêu thích tiểu muội muội nữa. Luôn đi theo nữ sinh có vóc dáng lồi lõm lấy lòng, luôn dán lấy người ta, hễ chỉ đi đến đâu đều đi. Trần Mặc Mặc lại ghen, hô to gọi nhỏ chạy tới nói cho Tống Mộ Thanh, Tam Tử si mê một người chị lớn tuổi. Vì muốn vĩnh viễn được ở cùng với cô ta nên chuẩn bị bỏ nhà trốn đi, mang cô bỏ trốn kết quả bị bạn trai của chị ta đánh ột trận. Tống Mộ Thanh cảm thấy chuyện này hết sức trọng đại, hết sức thành thật báo cho Triệu Nghị. Sau đó Tam Tử bị Triệu Nghị bắt về nhà họ Liễu, hai tuần lễ liền không liên lạc được với người bên ngoài.
Xét thấytrải qua một thời gian dài vấn đề Trần Mặc Mặc nói láo, Tống Mộ Thanh cảm thấy lời nói của Trần Mặc Mặc không thể tin, ít nhất là phóng đại lên nhiều lần.
Khi thấy Lận Khiêm, anh mặc dù không cười như Trần Mặc Mặc miêu tả, nhưng xác thực là hai dạng với Tống Mộ Thanh thường thấy. Một lạnh, một ấm.
Anh ngồi ở một bên sân, mắt không biết chăm chú về nơi nào, hoặc là không có nhìn, hai tay đặt trên đầu gối, mười ngón tay bắt chéo. Bên cạnh anh là một thiếu nữ nửa ngồi, cô bé ôm một cánh tay của anh dùng sức lay, khiến cho Lận Khiêm dao động như một con lât đật, giống như đang làm nũng với anh.
Tống Mộ Thanh nhìn thấy Lận Khiêm thu lại nụ cười, đột nhiên quay đầu đi, anh nghiêm mặt như là đang giáo huấn cô.
Trong khu vực quản lý nhiều người, cơ hồ tất cả vùng đất đều bị chiếm. Tống Mộ Thanh không biết anh nói cái gì, nhưng nét mặt uy nghiêm của anh lại mang nhiều cưng chiều. Vì vậy cô kết luận quan hệ của họ hẳn không phải giống như Trần Mặc Mặc nói.
Giống như là nhận thấy được ánh mắt nhìn chăm chú, Lận Khiêm quay đầu lại. Vừa nhìn thấy Tống Mộ Thanh đã đổi một thân quần áo thể thao liền cau mày.
Anh nhất định lại nghĩ rằng, người phụ nữ này mua được người nào, đánh như thế nào cũng không dừng sao? Tống Mộ Thanh nhướng mày cười. Vô tình gặp được hay cố ý an bài cũng không sao cả, dù sao cũng là gặp được anh.
Nghĩ đến anh còn chưa cho cô một câu trả lời xác đáng, khóe miệng Tống Mộ Thanh nâng lên khiêu khích đi đến chỗ anh.
Trần Mặc Mặc vừa thay xong quần áo nhìn thấy hướng Tống Mộ Thanh đi, lại nhìn vẻ mặt của cô và Lận Khiêm, chỉ sợ một lát Lận Khiêm thà chết không theo, Tống Mộ Thanh tức giận ép mua buộc bán, giằng co không xong liền đánh nhau. Mặc dù cô biết Tống Mộ Thanh biến thân sẽ thành tiểu quái, không mất mấy phút quật ngã được ba nam sinh. Nhưng người cao ngựa lớn lại xuất thân nhà binh như Lận Khiêm muốn quật ngã cô đơn giản như bóp chết một con kiến? Huống chi, lần đó Tống Mộ Thanh mặc dù cùng Tam Tử giải quyết ba tên khốn kiếp kia chính co cũng giúp một cánh tay.
Nhìn tiểu cô nương bên cạnh Lận Khiêm như chim nhỏ nép vào người, hai đối một, đây không phải là khi dễ người ta hay sao? Cô lập tức liền nhảy lên, vừa muốn xông tới liền bị người lôi kéo cổ ó. Triệu Nghị lạnh lùng nói ở sau lưng cô: “Có kịch vui để xem, an phận ở một bên một chút.”
“Bọn họ khi dễ người, anh nhanh buông tay!”
“Em nghĩ muốn đi hỗ trợ? Thôi đi, chỉ bằng thông minh của em, chỉ là,thêm phiền cho Mộ Thanh.”
Trần Mặc Mặc đứng im mềm nhũn tay chân, đầu liền gục xuống.
Tống Mộ Thanh đứng trước mặt Lận Khiêm, nói thẳng: “Chuyện ngày hôm qua anh còn chưa cho tôi một lời rõ ràng.”
“Chị là ai?”
Lận Khiêm còn chưa mở lời, tiểu cô nương bên cạnh anh vọt đứng lên, tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm Tống Mộ Thanh.
“Cô là ai?” Tống Mộ Thanh không trả lời mà hỏi lại. Cô bé trong lòng nghĩ cái gì liền lộ hết ở trên mặt. Đại khái đoán được cô và Lận Khiêm có quan hệ gì, Tống Mộ Thanh thay đổi nét mặt, khẽ mỉm cười.
“Chị không cần biết tôi là ai. Chị biết anh tôi? Nói cho chị biết, tôi có chị dâu rồi, chị đừng có ý tưởng cua anh trai tôi!” Cô bé hả hê giương cằm.
Tống Mộ Thanh cười, lộ ra lúm má đồng tiền bên má phải. Sắc mặt Lận Khiêm lạnh lẽo.
“Trương Thiến Thiến!” Anh khẽ hô một tiếng.
Nghe được tiếng của anh, Trương Thiến Thiến quệt mồm bất mãn lầu bầu một câu, trợn mắt nhìn Tống Mộ Thanh không để cho cô tiến gần Lận Khiêm.
“Làm sao cô lại ở đây?” Lận Khiêm giống như lúc này mới phát hiện ra có cô đứng trước mặt mình, ngẩng đầu lên nhìn cô, không nhịn được hỏi.
“Anh có thể tới, tôi làm sao lại không thể? Hơn nữa đâu cũng không phải doanh trại không phải người nào cũng có thể vào của các anh. Tôi ở đây không kỳ quái, ngược lại Lận đoàn trưởng anh bận rộn đến ký túc xá luôn không thấy bóng người, thế nào lại rảnh rỗi tới nơi này? Anh nhìn nơi này nhiều người như vậy, doanh trại lại rộng thoáng, lão nhân gia anh không ở đó lại ngây ngô chạy tới đây làm gì?” Tay phải cô cầm vợt bóng bàn, vừa nói chuyện vừa đánh giỡn mấy phát. Dáng vẻ không chút để ý.
Trong lời nói của cô toàn mang theo ý châm biếm. Lận Khiêm không ngốc làm sao nghe không hiểu. Vốn là cảm giác mình để ý, nhưng cô vừa nói như thế, ngược lại anh không nên đến chỗ này để đụng phải cô.
“Tôi chỉ nói một câu cô nói tới mười câu.”
“”Thôi! Tôi cũng không uổng nói nữa, tôi hỏi tiếp câu ngày hôm qua, anh chưa cho câu trả lời quan trọng!” Cô đem vợt chống xuống đất, nhìn thẳng vào anh.
Lận Khiêm không tránh né, nhưng Tống Mộ Thanh không nhìn được từ trong ánh mắt anh tột cùng anh có ý gì. Chỉ cảm thấy ánh mắt dần dần như dây leo, quấn cô, lôi cô xuống sâu hơn. Từ trong mắt anh cô nhìn thấy bóng hình mình, một thân trang phục chỉnh tề, nhưng thái độ có chút… Ngu!
“Tôi……”
“Còn chưa nói cho tôi biết chị là ai? Tìm anh tôi làm gì?”
Trương Thiến Thiến đột nhiên chặn ngang, cắt đứt lời nói của Lận Khiêm.
Trong nháy mắt Tống Mộ Thanh nổi giận, cô bé này thế nào lại giống “đau bụng” không có mắt vậy? Giờ phút này Lận Khiêm cũng có suy nghĩ giống cô.
“Trương Thiến Thiến, em đứng yên một bên cho anh!”
“Em không!” Cô bé cứng cổ cùng tranh luận với Lận Khiêm. Cố chấp hỏi Tống Mộ Thanh: “Chị là ai?”
“Tôi là Tống Mộ Thanh.” Cô hít sâu một hơi, sau đó tận lực nói từng chữ.
Trương Thiến Thiến gãi gãi đầu, cảm thấy cái tên này có chút quen quen, sau đó hai mắt tỏa sáng nhào tới cô.
“Chị dâu……Làm sao chị không nói sớm chị là chị dâu của em? Hiểu lầm hiểu lầm, em là em họ của chị nha……” Cô bé kích động ôm Tống Mộ Thanh rồi nhảy,chỉ kém ở trên mặt cô liếm mấy cái.
Tống Mộ Thanh toàn thân cứng ngắc, không hiểu là như thế nào, nhìn Lận Khiêm muốn hỏi: “Đầu óc em họ anh không dùng được?” Bị anh trừng một cái, lộ ra vẻ tức giận, cô sờ sờ mũi.
Lận Khiêm đem Trương Thiến Thiến mứng như điên kéo từ trên người Tống Mộ Thanh xuống, đặt lên ghế bên cạnh: “Lộn xộn nữa ném em ra ngoài.”
Trương Thiến Thiến bất động, trơ mắt nhìn Tống Mộ Thanh: “Chị dâu……”
Tống Mộ Thanh thấy sắc mặt Lận Khiêm tức giận, cười khan hai tiếng: “Ha ha, chị không ngại em gọi như vậy, chỉ là nên hỏi an hem một chút.”
Cô khéo léo chuyển đề tài. Trương Thiến Thiến nghe lời này liền bị Tống Mộ Thanh gạt, cho rằng vợ chồng son bọn họ gây gổ. Cô bé tự nhận giải quyết thay Lận Khiêm, vì vậy nhảy lên bên tai của Tống Mộ Thanh “nhẹ giọng” nói: “Em nói với chị nha, an hem là phải dụ dỗ, làm nũng với anh ấy. Chị làm nũng với anh ấy thì cái gì anh ấy cũng nghe theo chị.”
Làm nũng?
Trong trí nhớ của Tống Mộ Thanh cho tới bây giờ cũng không có hình ảnh như vậy. Cô nhìn qua Trương Thiến Thiến rồi nhìn Lận Khiêm, mặt của anh âm trầm như sắp có bão tuyết. Vừa nghĩ tới mình giống Trương Thiến Thiến kéo tay anh, bĩu môi rầm rì uốn éo giống như bánh quai chèo. Trên đầu cô liền nổi lên từng trận da gà.
“An hem thích mềm không thích cứng……” Trương Thiến Thiến sợ liếc nhìn vẻ mặt âm trầm của Lận Khiêm, cuối cùng ở bên tai cô nói một câu.
Lận Khiêm lại lườm cô bé một cái, nhìn Tống Mộ Thanh vẻ mặt không có gì.
“Ở đây khó nói. Tôi sẽ gọi điện thoại cho cô nói rõ ràng.” Anh nói.
Cô biết anh tuyệt đối không có nhanh như vậy liền thay đổi ý. Anh còn bận tâm thể diện của cô, hai lần đều không cự tuyệt cô trước mặt người khác.
Tống Mộ Thanh suy nghĩ một chút, giống như mình đang dây dưa như vậy cũng không tốt. Nhưng cô từ nhỏ đã là một đứa lì lợm, không đụng vỡ đầu chảy máu sẽ không quay đầu lại. Cũng giống như vậy, anh không có một câu trả lời dứt khoát, cô sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ lại.
Cô gật đầu một cái. Lận Khiêm liền mang theo Trương Thiến Thiến đang bĩu môi rời đi. Trương Thiến Thiến không tình nguyện, kéo mạnh tay Lận Khiêm, vừa đi vừa oán: “Anh không dễ gì có hai ngày nghỉ, anh đã đồng ý phải bồi em chơi một ngày… Anh đã đồng ý bồi em giảm cân, anh gạt người! Còn có chị dâu của em, anh không để cho em cùng nói chuyện với chị ấy……”
Tống Mộ Thanh không quay đầu lại, đổi vợt sang tay trái, nhặt quả cầu rơi ở trên đất lên, vung tay đánh quả cầu thành một vòng cung.
‘Lận Khiêm, anh đứng lại cho lão tử.” Âm thanh phẫn nộ ở trước cửa vang lên.
Không đưa tới nhiều ánh mắt nhưng bởi vì không có nhiều người tên Lận Khiêm, mà âm thanh này vô cùng quen thuộc, Tống Mộ Thanh nhìn sang.
Tam Tử khập khiễng khí thế hung hăng đi tới chỗ Lận Khiêm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nghiêm! Bên Trái, Quay
Nhất Ngột
Nghiêm! Bên Trái, Quay - Nhất Ngột
https://isach.info/story.php?story=nghiem_ben_trai_quay__nhat_ngot