Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngày Em Đến
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 29
L
ại mấy ngày nữa trôi qua, chuyện của Trần Bình Bình tạm thời như tro bụi lắng xuống, cảnh sát chính thức chuyển giao hồ sơ lên Tòa án, bước tiếp theo chính là chờ lệnh gọi của Tòa.
Người nhà Trần Bình Bình đã nhận thi thể về, tạm thời để ở nhà xác bệnh viện, một nhà hơn hai mươi người chen chúc trong phòng khách sạn bàn bạc suốt một ngày trời, rốt cuộc đến tối cũng đã có quyết định, liền tìm Hứa Dương nhờ cậu ta gọi điện cho Trương Tư Ninh, giúp chuyển lời với cô kết quả thảo luận của bọn họ.
“Chị Tư Ninh….” Hứa Dương ngập ngừng trong điện thoại, cậu nói rất nhỏ: “Người nhà họ Trần không có ý định đem chị Bình Bình về quê, nói sẽ trực tiếp hỏa táng ở Vũ Lăng, nhưng mà….bọn họ muốn chị chi tiền ra làm tang sự.”
Trương Tư Ninh vừa nghe xong lập tức phát hỏa, cô với người nhà Trần Bình Bình không quen biết, mấy ngày nay họ ăn ở đều do người bên cô sắp xếp, ăn cũng cô ở cũng cô, bây giờ ngay cả tang sự cũng muốn cô bỏ tiền ra, thật quá đáng, đúng là được voi đòi tiên mà. Hơn nữa, cô và Trần Bình Bình có quan hệ gì chứ? Là con cháu có hiếu hay bạn bè người thân?! Trần Bình Bình cũng không phải không cha không mẹ không bà con! Chẳng lẽ gia đình nghèo khó tới mức ngay cả chút tiền đám tang của con mình cũng không muốn bỏ ra sao!
Bảo cô bỏ ra số tiền này….đây là trù ẻo hay là lừa tiền cô?! thật sự nghĩ cô ‘coi tiền như rác’ sao!
“Số tiền này chị sẽ không chi ra,” Trương Tư Ninh vô cùng cứng rắn nói: “Em nói với bọn họ, trong nhà chị còn có ông bà cha mẹ, đứng ra tổ chức tang sự cho người ngoài, chuyện như vậy chị không làm được, chị còn hy vọng người thân của mình có thể sống lâu trăm tuổi.” Tuy rằng có mâu thuẫn với người nhà, nhưng đó chỉ là mâu thuẫn trong gia đình, hiện tại, người nhà Trần Bình Bình yêu cầu cô xuất tiền ra làm tang sự, chuyện này thật vô đạo đức mà. Hơn nữa, năm nay tuổi của ông nội cũng đã cao, người nhà họ Trương đều khá mê tín, những chuyện xui xẻo thế này đều hết sức kiêng kị, Trương Tư Ninh đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Hứa Dương cũng biết cô sẽ không đồng ý, loại chuyện viển vông thế này, không hiểu người nhà Trần Bình Bình nghĩ thế nào nữa. Hỏa táng thì có thể tốn bao nhiêu tiền, chỉ vì chút tiền này mà đắc tội với người khác….thật không nên chút nào, sau này vụ kiện của Trần Bình Bình có sự cố gì xảy ra còn phải nhờ người ta dựa vào mối quan hệ tìm cách giải quyết, lúc này đắc tội với người ta, hoàn toàn là vì cái lợi nhỏ mà mất lớn. Có điều trước đó lúc ở trong khách sạn cậu cũng đã khuyên qua, nhưng người ta không nghe, cậu cũng không còn cách nào khác, gọi cuộc điện thoại này cũng chỉ vì nghĩ đến Trần Bình Bình.
Đề nghị quái lạ này là do chị của Trần Bình Bình đưa ra, không phải cô ta thật sự để ý đến chi phí hỏa táng, mà chỉ muốn thông qua chuyện này xem thử giới hạn cuối cùng của Trương Tư Ninh đến mức nào, nếu cô đồng ý, thì bọn họ có thể đòi nhiều tiền hơn, nếu không đồng ý, thì đòi ít lại một chút, chỉ đơn giản vậy thôi.
Nhưng tóm tại, số tiền bồi thường này nhất định phải đòi cho bằng được.
Nếu Trương Tư Ninh biết được mục đích của họ thế này, có lẽ việc đầu tiên cô làm chính là chân chó ôm đùi Vệ Cẩm Huyên hô to ‘Thánh Thần’, tiếc là lúc này cô còn chưa biết, chỉ cho là người nhà họ Trần ham món lợi nhỏ nên không hiểu phép tắc. Nên sau khi cúp điện thoại cũng không để trong lòng, đến lúc ăn cơm tối đã không còn tức giận nữa.
Buổi tối, Vệ Cẩm Huyên lại đi đến gần mười hai giờ mới về tới nhà, chỉ cần đứng gần một chút đã có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh. Trương Tư Ninh cũng lười phải nói nhiều, đi trước thím Tào một bước chạy vào phòng bếp bưng canh giải rượu ra, đặt trên bàn rồi bảo anh uống.
Kể từ khi vào ở nhà Vệ Cẩm Huyên, cô mới biết anh bận rộn tới mức nào. Chưa nói đến việc hầu như cứ cách ngày lại phải xã giao trên bàn rượu, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy anh ở thư phòng làm việc đến hai ba giờ sáng đã đủ khiến cô chắt lưỡi hít hà rồi, vậy mà sáng hôm sau người này vẫn xuất hiện tràn đầy năng lượng, nếu không phải là trâu bò, à không, phải là tê giác - trâu bò tiến hóa, thì thật sự không thể nào làm được như vậy.
Đêm nay, Vệ Cẩm Huyên uống khá nhiều, nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Trương Tư Ninh, liền đưa tay kéo cô đến bên cạnh: “Không thích tôi uống rượu?” Giọng nói anh trầm thấp, khàn khàn, vừa rung động lại dễ nghe. Cùng với cổ áo sơ mi và cà vạt đã được nới lỏng, mái tóc hơi lộn xộn khiến cả người anh toát ra một vẻ đẹp biếng nhác.
Trái tim Trương Tư Ninh lỡ nhịp, có chút hoảng loạn, nhưng nét mặt cô vẫn phẳng lặng, chỉ nhíu mũi nói: “Chúng ta cũng không phải ngày đầu tiên quen biết.” Cô ghét anh uống rượu, vẫn luôn biểu hiện rất rõ ràng đó được không.
Vệ Cẩm Huyên khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nheo mắt ngắm nhìn cô, từ mái tóc dài buông xõa phía sau, đến khuôn mặt thanh tú, cái cổ mảnh mai trắng ngần, xương quai xanh khêu gợi ẩn hiện dưới áo len màu lam, phía dưới là chiếc quần bút chì màu đen thẳng thớm, đường cong rõ nét, cả người tràn ngập hơi thở xinh đẹp. Vệ Cẩm Huyên khẽ dùng lực kéo cô ngồi xuống cạnh mình. Thuận thế nghiêng đầu, tựa lên vai cô: “Tư Ninh, Tư Ninh.” Anh khẽ gọi, như lời thì thầm nhỏ nhẹ của tình nhân, nhẹ đến mức dường như không thể nghe thấy.
Nhưng Trương Tư Ninh nghe rất rõ, gò má cô ửng hồng, vờ tức giận ra vẻ hung dữ: “Gọi gì chứ?!” Đợi hồi lâu không nghe tiếng đáp lại, nghiêng đầu xuống nhìn, anh vậy mà đã ngủ thiếp đi!
Đúng lúc, thím Tào đi từ phòng bếp ra, nhìn thấy cảnh này, bà cười một tiếng bước tới khẽ nói: “Vừa rồi trước khi đi lão Trịnh có nói Vệ tiên sinh đã nôn trên đường, nên tôi đoán bây giờ đang ngủ.” Sợ cô không hiểu, liền giải thích: “Vệ tiên sinh không giống với người khác, bình thường khi uống rượu sẽ không nôn, chỉ nôn khi nào đã thật say, khi say chỉ ngủ chứ không ầm ĩ.”
Trương Tư Ninh nhớ tới lần trước ở nhà cô, anh cũng nôn ra sau đó rất nhanh chóng ngủ thiếp đi, bây giờ mới biết, thì ra anh khác biệt người ta như vậy, nghĩ lại cũng thật thú vị.
“Vậy làm sao bây giờ?” Cô không dám lộn xộn, nhưng cũng không thể cứ để anh dựa vào vai mình ngủ như vậy được.
Thím Tào mỉm cười nói: “Bình thường, Vệ tiên sinh uống say, khi ngủ sẽ rất khó đánh thức, cứ để ông chủ ngủ ở phòng khách thôi, tôi đi lấy chăn và gối đầu xuống.” Nói xong liền chuẩn bị lên lầu, Trương Tư Ninh vội vàng gọi với theo: “Thím Tào, cả cháu nữa, đêm nay cháu cũng ngủ ở phòng khách.” Vệ Cẩm Huyên ngủ dưới lầu, sao cô dám một mình lên lầu hai ngủ chứ.
Thím Tào quay đầu lại nhìn cô, cười rất thoải mái: “Được, để tôi ôm xuống luôn.”
Thím Tào đã đi ngủ, vì Trương Tư Ninh mạnh mẽ yêu cầu, nên tất cả đèn phòng khách đều bật lên, trong phòng rất sáng. Vệ Cẩm Huyên ngủ ở ghế sofa rộng, cô ngủ trên ghế sofa đôi bên cạnh, mặc dù ghế hơi ngắn nhưng co chân một chút cũng ổn.
Trương Tư Ninh mở tivi phòng khách lên, hiện tại cô không ngủ được, gần đây không mở cửa buôn bán, ngày nào cũng ngủ no mắt, lúc chiều còn nằm trên ghế trong sân đánh một giấc.
Trương Tư Ninh lúc thì xem tivi, lúc thì ngắm Vệ Cẩm Huyên, đối với cô mà nói, chuyện này khá mới mẻ, cùng một người đàn ông ngủ chung phòng, khoảng cách gần như vậy, ngay cả lông mi xoăn dài đổ bóng râm dưới mắt anh, cô cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, trước đây chưa từng để ý, lúc này nhìn kỹ, thì ra dáng vẻ khi ngủ của anh lại vô hại như vậy, môi khẽ cong lên, có chút trẻ con đáng yêu.
“Vệ - Cẩm - Huyên.” Cô khẽ gọi tên anh từng chữ từng chữ, mang theo chút mềm mại lưu luyến, người đàn ông này, rõ ràng chỉ quen biết nhau một thời gian ngắn ngủi, nhưng anh đã mang lại cho cô cảm giác đặc biệt như vậy. Cho cô sự cưng chiều, cho cô điểm tựa, cho cô cảm giác an toàn.
Trương Tư Ninh nghĩ, có lẽ anh thích cô, phụ nữ thường rất nhạy cảm ở khía cạnh này, nhưng trực giác cũng mách bảo cô rằng, cảm giác này quá mông lung, cô không nên phá vỡ nó.
Sáng hôm sau, Vệ Cẩm Huyên thức dậy rất sớm, anh chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa cái trán hơi khó chịu, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Trương Tư Ninh đang ngủ rất say trên ghế sofa bên cạnh.
Anh ngạc nhiên nhưng nghĩ tới lá gan thỏ gần đây của cô, liền hiểu được vì sao nha đầu này cũng ngủ ở phòng khách. Anh cười thầm, đã qua nhiều ngày mà sao lá gan vẫn nhỏ như vậy. Thấy cô cuộn tròn chen người trên ghế, Vệ Cẩm Huyên đưa tay khẽ đẩy cô: “Tư Ninh.”
Trương Tư Ninh tỉnh dậy rất nhanh, anh vừa gọi hai tiếng cô đã tỉnh.
“Anh dậy rồi sao?” Cô dụi mắt ngồi dậy, khuôn mặt vẫn còn mang dáng vẻ mơ màng chưa tỉnh ngủ. Vệ Cẩm Huyên đưa tay lau khóe miệng cô: “Em chảy nước miếng.” Anh đưa ngón tay đến trước mặt cô, trên đó có một vết ướt. Trương Tư Ninh chớp mắt, nhìn xuống ngón tay anh, rồi nhìn lên mặt anh, ừm một tiếng, rồi à một tiếng, lấy tay quệt quệt mặt: “Còn nữa không?” Cô úp mặt xuống một bên để anh có thể nhìn rõ, vừa tự nhiên, thong dong lại bình tĩnh, hoàn toàn không có chút xấu hổ nào một cô gái bình thường nên có. Cô phản ứng vô tư như thế, Vệ Cẩm Huyên muốn trêu cô cũng chẳng thể nói nên lời.
Trương Tư Ninh vén chăn, mang dép lê vào rồi đứng dậy, duỗi lưng một cái, vừa len lén liếc mắt, đừng mơ, cô không ngốc để anh chế giễu đâu.
Thím Tào đang chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp, nghe thấy tiếng động, liền bước ra nói bữa sáng phải đợi thêm chút nữa, rồi đưa chén canh giải rượu trong tay cho Vệ Cẩm Huyên uống.
Hôm nay cuối tuần, Vệ Cẩm Huyên cố ý dành ra một ngày, ăn sáng xong sẽ đưa Trương Tư Ninh đến chùa thắp hương. Trương Tư Ninh nghe xong dĩ nhiên rất vui vẻ, hào hứng chạy lên lầu thay quần áo, lúc này không hề sợ ma quỷ nữa.
Hôm nay, Lão Trịnh nghỉ ngơi, con của ông, tiểu Trịnh tới thay ca.
Tiểu Trịnh khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tóc húi cua, dáng người cao lớn vạm vỡ, nhưng nhìn qua có vẻ rất ngay thẳng, thật thà, lúc lái xe ánh mắt không nhìn ngó lung tung, rất phép tắc.
Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên ngồi phía sau, hai người nói chuyện phiếm câu có câu không, sau đó Trương Tư Ninh kể cho anh nghe chuyện hôm qua Hứa Dương gọi điện đến, dáng vẻ châm chọc nói: “Người nhà này đúng là có một không hai mà, làm gì có ai lại để cho người ngoài xuất tiền ra tổ chức tang sự chứ, lúc đó nghe xong tôi rất giận, ông nội tôi, ba tôi, chú tôi, cô và cả anh chị em họ tôi còn đang sống rất tốt đây nè! Làm như vậy không phải muốn tôi gặp xui xẻo sao?! Hơn nữa, bọn họ là người thân Trần Bình Bình, ngay cả chút tiền ấy cũng không sẵn lòng bỏ ra, thật khiến người ta thất vọng chua xót mà.” Uổng công cô lúc đầu thấy người nhà họ Trần thương tâm khóc lóc, còn xúc động một phen.
Vệ Cẩm Huyên nghe xong, khuôn mặt có chút nghiền ngẫm, đưa tay xoa nhẹ đầu cô: “Tư Ninh ngốc à.” Giọng nói trầm thấp dịu dàng tựa như tiếng thở dài rất êm tai nhưng nội dung lại khiến người ta phát hỏa, Trương Tư Ninh đẩy tay anh ra: “Nói ai ngốc chứ!”
Anh lơ đễnh thu tay về, ánh mắt lướt nhanh qua đôi môi đỏ hồng của cô, khẽ nói: “Vẫn chưa hiểu tại sao người ta lại đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy sao?”
Trương Tư Ninh nhíu mày, không rõ anh có ý gì.
Vệ Cẩm Huyên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, bất đắc dĩ nghĩ, bình thường rất thông minh nhưng sao không nghĩ đến chuyện người ta muốn đi ‘đường ngang ngõ tắt’ cho nhanh chứ! Nha đầu này, không chừng tương lai bị người ta lừa bán mà còn giúp người ta đếm tiền đây!
Anh thở dài, giải thích: “Đây là bọn họ muốn dò xét giới hạn làm người của em, người nhà họ Trần không phải kẻ đần độn, sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc chỉ vì một hai ngàn đồng tiền mai táng mà dễ dàng đắc tội với em. Em có tin, đợi đến lễ tang của Trần Bình Bình, bọn họ sẽ như sư tử há rộng mồm xông vào em không?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngày Em Đến
Tĩnh Phi Tuyết
Ngày Em Đến - Tĩnh Phi Tuyết
https://isach.info/story.php?story=ngay_em_den__tinh_phi_tuyet