Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mạnh Bà Truyền
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.4 - Chương 29
H
oa Khai đón lấy bó đuốc từ tay Tử Trúc, đi xem xét xung quanh sơn động. Theo ánh sáng của ngọn đuốc, Hoa Khai mới biết sơn động này còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, không gian rộng lớn, khoáng đạt. Ánh lửa đỏ phản chiếu trên tường đá gập ghềnh lại làm Hoa Khai cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Nàng đưa tay sờ lên vách tường, cảm giác được tuy vách đá gồ ghề sần sùi nhưng không phải là cảm giác bén nhọn nên có của thạch động trong tự nhiên, mà còn có dấu vết đã bị mài mòn.
Hoa Khai cầm bó đuốc soi gần hơn một chút. Nàng nhìn thật kỹ xong liền quay đầu nói với vị đạo sĩ: “Sư phụ, có chữ viết.”
Nghe tiếng của Hoa Khai, vị đạo sĩ và Tử Trúc vội vàng đi qua, cẩn thận xem xét vách tường, quả nhiên thấy trên đó có chữ viết. Hoa Khai lại đi đến nơi khác, phát hiện chữ khắc chi chít khắp nơi trên vách sơn động. Những văn tự này tuy không ngay hàng thẳng lối nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đọc được. Tuy nhiên, bởi vì chúng rất lộn xộn nên dù nhận được mặt chữ cùng không hiểu chúng có nghĩa gì. Hơn nữa, ánh sáng của ngọn đuốc cũng không rọi được xa, vì vậy càng không thể biết trên vách đá này chứa đựng bí mật gì.
Đôi mắt của vị đạo sĩ không còn tỏ như trước, nhìn một lúc lâu cũng không thể thấy rõ ràng, chỉ có thể thở dài nói: “Mờ quá, chờ sáng ngày mai rồi xem lại, bây giờ cũng không nhìn ra được những chữ này nghĩa là gì.”
Hoa Khai gật đầu, cầm đuốc đến bên cạnh vị đạo sĩ. Không có ánh đuốc, Tử Trúc cũng dời mắt khỏi bức tường.
“Các con ra ngoài nhặt ít củi về đốt. Dù sao cũng ở trong núi, ban đêm trời sẽ lạnh hơn.” Vị đạo sĩ căn dặn.
“Con tự đi là được rồi. Hoa Khai, muội ở đây chiếu cố sư phụ.”
Hoa Khai cầm ngọn đuốc đi ở phía trước. “Chỉ có mình ngươi vừa cầm đuốc vừa nhặt củi, liệu có được không?”
Tử Trúc cười dịu dàng: “Cũng đúng, tự nhiên huynh quên mất.” Nói xong, hắn đã đuổi kịp Hoa Khai, cầm lấy đuốc từ trong tay nàng, sóng vai đi tới.
Sau cơn mưa to, bây giờ muốn tìm vài nhánh cây khô cũng không dễ gì, nhưng may mắn thay nơi này có nhiều gốc cổ thụ tàng rất to, hơn mười cây mọc gần nhau hình thành một cái dù thiên nhiên. Hơn nữa, trời cũng nắng được hơn nửa ngày sau cơn mưa, nên có vài nhánh cây không bị ướt nhiều, có thể châm lửa được.
Tử Trúc để Hoa Khai cầm đuốc soi đường, còn mình xoay người đi thu nhặt củi. Nhặt được chừng một bó to, Tử Trúc định bứt sợi dây leo buộc bó củi lại là có thể trở về, nhưng đúng lúc đó, cổ hắn đột nhiên bị đau. Tử Trúc lập tức ném bó cây xuống đất, một bàn tay chụp lên cổ thì chạm phải cái gì đó lạnh bóng, trơn tuột. Tử Trúc hoảng sợ, vội vàng dùng sức nắm lấy nó vật mạnh xuống đất.
Hoa Khai nghe tiếng kêu của Tử Trúc, nàng nhanh chóng cầm đuốc soi xem Tử Trúc đã ném cái gì xuống, chỉ thấy một con rắn xám xịt to chừng hai ngón tay. Nó lập tức lủi vào lớp lá cây thật dày trên mặt đất, thoáng cái đã trốn mất.
Tử Trúc sờ sờ cổ, nơi bị cắn đã rướm máu, cũng không biết con rắn kia có độc hay không. Hắn cười khổ: “Đều tại huynh, không có yêu quái cũng không có nghĩa là không có nguy hiểm, mà huynh lại không cẩn thận như vậy.”
“Hẳn là nó quấn ở nhánh cây trên đầu ngươi, có thể ánh đuốc làm nó giật mình. Đều tại ta đã không chú ý.” Nói xong, Hoa Khai đỡ Tử Trúc chậm rãi đi đến cạnh tảng đá, để hắn ngồi xuống. Nàng cắm bó đuốc xuống đất, sau đó vạch cổ áo Tử Trúc ra, thấy chỗ bị rắn cắn đã bị sưng lên, còn chảy máu đen.
Hoa Khai lập tức ghé miệng xuống cổ Tử Trúc. Tử Trúc lại càng hoảng sợ, vội vàng kéo tay nàng: “Muội làm gì vậy?”
“Hút máu ra. Con rắn này có độc. Nếu là kịch độc mà không hút ra, ngươi sẽ chết.”
“Nhưng mà muội…”
“Dương thọ của ta chưa hết, Diêm Vương sẽ không bắt ta đi đâu.” Nàng bình thản nói, sau đó dùng môi áp lên miệng vết thương của Tử Trúc, hút máu rồi nhổ ra đất. Lặp lại vài lần, máu mới dần chuyển thành màu đỏ như bình thường.
Thời điểm môi Hoa Khai chạm vào cổ mình, cả người Tử Trúc tê rần, trái tim trong ngực đập thình thịch, gương mặt đỏ ửng. Chỉ là xung quanh tối đen như mực, ánh sáng ngọn đuốc mơ hồ lay động đã dấu đi quẫn bách của hắn.
Hoa Khai lấy vài nhánh thảo dược vẫn hay đem bên mình, bỏ lên miệng nhai nát rồi đắp lên vết thương của Tử Trúc. Sau đó nàng xé một mảnh vải ở vạt áo, giúp hắn băng bó. Cho đến lúc này, biểu tình trên mặt Hoa Khai vẫn không thay đổi, vẫn lãnh đạm như trước.
Tử Trúc không giống vậy, mãi đến khi Hoa Khai băng bó xong xuôi hắn vẫn chưa hồi phục tinh thần, trái tim vẫn đánh trống trong lồng ngực. Hoa Khai không chú ý tới vẻ khẩn trương của Tử Trúc. Nàng xoay người nhặt cành khô rơi trên mặt đất, lại giật đứt một sợi dây leo trên cây, dùng nó cột chắc bó củi. Sau đó nàng đến trước mặt Tử Trúc, nói: “Chúng ta về thôi, không thể ở chỗ này lâu, sợ là còn có nguy hiểm khác.”
Lúc này Tử Trúc mới giật mình tỉnh táo, hắn ngượng ngùng đứng lên, muốn lấy bó củi lớn trên tay nàng. Hoa Khai ngăn lại: “Ngươi bị thương, để ta mang cho. Ngươi cầm đuốc là được rồi.” Hoa Khai đã nhiều năm cầm trường kiếm vừa to vừa nặng, nên ôm bó củi này với nàng cũng không đáng gì.
Hoa Khai rút bó đuốc trên mặt đất lên đưa cho Tử Trúc, sau đó dùng tay còn trống cẩn thận dìu hắn đi về. Hai người chìm trong im lặng. Hoa Khai vốn không nói nhiều, còn Tử Trúc vẫn ngại ngùng không biết làm sao, không biết nên nói gì mới phải. Cảm giác âm ấm của môi Hoa Khai dường như vẫn còn lưu lại trên cổ hắn.
Tử Trúc mở miệng, định nói gì đó, nhưng thật lâu sau vẫn không nói nên lời.
Trời đêm lành lạnh, xung quanh là tiếng côn trùng kêu vang, càng nhấn chìm hai người trong im lặng.
Sau khi trở lại sơn động, Hoa Khai thuật lại chuyện Tử Trúc bị rắn cắn với vị đạo sĩ. Ông xem xét vết thương trên cổ Tử Trúc xong mới gật đầu nói: “ Độc tính cũng không nặng, may là nọc độc được hút ra kịp thời, qua vài ngày sẽ ổn thôi.”
Hoa Khai nhặt mấy nhánh cây khô đi nhóm lửa. Nhánh cây hơi ẩm ướt nên ban đầu lửa cháy không được to. Một lúc sau hơi nước bay hết, lửa mới bùng lên, cháy rừng rực làm sơn động cũng ấm áp hơn. Ánh lửa bập bùng chiếu lên văn tự xiêu vẹo trên vách đá khiến chúng càng có vẻ thần bí. Hoa Khai nhìn chăm chú bức tường trước mặt một lúc lâu, vẫn không nhìn ra được gì. Nàng nhặt trường kiếm ở bên cạnh, chém lên trên bệ đá. Trong khoảnh khắc trường kiếm chạm vào bệ đá, Hoa Khai liền cảm thấy có gì không đúng.
Hoa Khai dùng thân kiếm gõ liên tục lên bệ đá, từng đợt âm thanh trống rỗng vang lên. Bệ đá này rỗng ở bên trong. Hoa Khai quay lại nói với vị đạo sĩ và Tử Trúc, hai người dùng hòn đá nhỏ gõ thử, âm thanh trống rỗng lại phát ra.
Hoa Khai cầm đuốc đến gần, ngồi xổm bên cạnh bệ đá, dùng tay vuốt thật cẩn thận trên bề mặt, quả nhiên nàng phát hiện một khe hở rất nhỏ. Cắm đuốc lên mặt đất xong, Hoa Khai dùng mũi trường kiếm đâm vào giữa khe hở, dùng sức nạy kẽ hở ra khoảng hai ngón tay. Sau đó vị đạo sĩ và Tử Trúc cùng nhau nâng phiến đá lên, kéo ra một khoảng đủ rộng.
Hoa Khai dùng đuốc chiếu sáng, phát hiện bên trong phủ đầy cỏ khô. Nàng đẩy lớp cỏ khô ra thì thấy bên trong có mấy tấm gì đó mỏng manh, nhìn sơ giống như quần áo. Nhưng dùng tay sờ thử thì thứ này rất khô ráo, lại man mát, không giống vải vóc mà giống như… da người.
Tử Trúc cũng sờ thử vào thứ đó, hẳn nhiên là có cùng cảm giác với Hoa Khai, trong lòng vô cùng sợ hãi. Hai người nhìn nhau, Tử Trúc hỏi: “Lấy ra thử xem?”
Hoa Khai gật đầu, hai người cẩn thận kéo thứ đó ra, đặt lên trên phiến đá.
Vị đạo sĩ cầm đuốc qua chiếu sáng, tỉ mỉ xem xét. Có hạt vàng vàng, có chỗ trong suốt, là hình dáng con người, còn có tóc bạc thưa thớt và hình dạng tứ chi. Ngay cả nếp nhăn của da mặt bị chảy xệ cũng thấy được. Sắc mặt Hoa Khai và Tử Trúc đồng thời tái nhợt. Những thứ đó quả thật là da người. Chỗ da ngực hơi gồ lên có thể thấy được là da của một nữ nhân. Hơn nữa lúc người này chết đã rất lớn tuổi, bộ da nhăn nheo cằn cỗi.
Mấy bộ da còn lại cũng có cùng hình dáng. Cả thảy có bảy bộ da người, hơn nữa đều được bảo tồn rất tốt. Ngoại trừ trên mỗi tấm da đều bị mở một đường từ đầu đến lưng thì những chỗ khác đều hoàn hảo.
Vị đạo sĩ và Hoa Khai cùng cau mày, Tử Trúc lại cảm thấy hơi buồn nôn. Không biết loại người nào mới có thể đem da người giấu ở đây. Hắn đột nhiên nghĩ đến lão bà bà kia, có linh cảm đây là chuyện rất nghiêm trọng. Tử Trúc kích động lấy cỏ khô nhét vào trong bộ da người, diện mạo cũng từ từ lộ rõ.
Lúc nhét xong bộ da thứ ba, Tử Trúc run run tay dừng lại. Không chỉ hắn, mà vị đạo sĩ và Hoa Khai cũng nhìn ra. Mấy bộ da kia, đều có cùng hình dáng.
Mãi một lúc lâu Tử Trúc mới áp chế được kinh ngạc trong lòng mình, run rẩy nói: “Là bà lão đó… Chính là bà lão đã đến xem tướng.”
Vị đạo sĩ trầm ngâm hồi lâu: “Hay là thật sự đã có người luyện được thuật trường sinh?”
Hoa Khai ngẫm nghĩ, hỏi: “Vậy người đâu? Sao lại tìm không thấy?”
“Đem cất mấy thứ này đi, sáng mai rồi tìm.” Vị đạo sĩ nói.
Tử Trúc gật đầu, sau đó lấy hết cỏ khô trong mấy bộ da ra, rồi cất chúng vào trong bệ đá. Lúc Tử Trúc cất bộ da người cuối cùng thì đột nhiên chạm phải cái gì đó. Hắn cẩn thận lấy nó ra, là một quyển sách đã ố vàng, hình như có từ rất lâu rồi. Quyển sách dày khoảng hai ngón tay, trên mặt có bốn chữ — “Khải tử hoàn sinh”. Tử Trúc tiện tay mở ra, chỉ nhìn sơ đã ngơ ngẩn cả người. Toàn thân hắn run rẩy vì sợ, nhưng lại mang theo một chút hưng phấn và không thể tin được. Hắn thấy Hoa Khai và vị đạo sĩ đang bận chuyện khác, không phát hiện hắn và quyển sách, liền nhanh tay nhét nó vào trong áo, ngón tay còn run bần bật. Cảm giác bồn chồn bất an này mãi cho đến khi trăng lên cao vẫn chưa chịu đi.
Hoa Khai và vị đạo sĩ đã ngủ từ lúc nào, mà Tử Trúc vẫn cứ khẩn trương chạm vào thứ trong ngực áo, cả đêm không ngủ được.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mạnh Bà Truyền
Lý Triều Cẩn
Mạnh Bà Truyền - Lý Triều Cẩn
https://isach.info/story.php?story=manh_ba_truyen__ly_trieu_can