Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 29
hu không vui khi phải nhượng bộ yêu cầu của Graham Strickland là được nói chuyện với Tracy trước khi ra trình diện cảnh sát. Đối với Zhu, Strickland là kẻ tình nghi của một vụ giết người cực kỳ tàn độc, và nếu Zhu có thể làm theo cách của mình, anh đã cho Đội Phản ứng nhanh ập vào văn phòng của Phil Montgomery, tra còng vào tay Strickland và gô cổ hắn đi thẳng về trung tâm thành phố, ném hắn vào phòng hỏi cung ở sở cảnh sát.
Tracy cũng chẳng muốn xoa dịu tinh thần cho Strickland, nhưng cô có một kế hoạch làm việc khác; cô muốn biết Strickland biết những gì về vụ mất tích của Andrea Strickland và Devin Chambers, và sẽ chẳng còn cơ hội nào tốt hơn để có thể tìm ra. Strickland không còn bất cứ điểm tựa nào nữa và có vẻ như hắn đang sợ hãi. Hai điều này kết hợp lại có lẽ sẽ khiến hắn lau sạch cái vẻ khinh khinh tự mãn trên khuôn mặt và bắt hắn phải nói ra sự thật hoặc chí ít cũng là một ít sự thật.
“Nếu hắn muốn nói chuyện, hãy cứ để cho hắn nói.” Tracy giải thích với Zhu. “Đó có lẽ là cơ hội duy nhất để chúng tôi có thể lấy thông tin từ hắn. Đôi lúc luật sư của hắn sẽ thuyết phục hắn giữ im lặng. Anh sẽ có thể tóm được hắn sau khi hắn nói chuyện với tôi.”
“Tôi không thích cái cảm giác mình là người bị lôi ra xoay vòng vòng.” Zhu nói.
“Chào mừng gia nhập hội.” Kins nói. “Đó là một thằng khó ưa.”
“Đúng là như thế.” Tracy đồng tình, nhưng cô quay sang lườm anh một cái để anh biết rằng lời nói của anh chẳng giúp ích gì trong tình huống này. “Nhưng tình thế đã thay đổi rất nhiều. Hắn là kẻ tình nghi trong cái chết của hai người khác nữa, và tôi tò mò đến phát điên, không biết hắn sẽ giải thích chuyện này như thế nào.”
Sau một hồi, Zhu và sếp của anh ta cũng đã xuôi xuôi, Kins lái xe đưa Tracy tới văn phòng của Phil Montgomery. Kins chờ đợi ở bên ngoài sảnh của tòa nhà cùng với những người khác, trong khi đó, Tracy đi lên tầng trên bằng thang máy. Montgomery gặp cô ở khu vực phía bên ngoài cửa chính của công ty luật. Ông ta có vẻ đã cạn kiệt sức lực. Dường như ông ta vừa mới trở về văn phòng sau một ngày dài làm việc ở tòa. Ông ta vẫn đang đeo cà vạt và mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, nhưng ông ta nới lỏng nút thắt trên cổ và xắn tay áo sơ mi lên cao. Mồ hôi thấm ướt hai bên nách áo nhìn như hai nửa vầng trăng.
“Tâm trạng anh ta đang cực kỳ tồi tệ.” Montgomery nói.
Tracy chẳng quan tâm lắm, nhưng cô muốn nghe những gì Strickland chịu nói ra, cho nên từ giờ cho tới lúc cô tin rằng anh ta đang cố gắng thao túng cô, cô sẽ cư xử tử tế với anh ta.
“Ông có nghĩ anh ta có ý định tự tử không?“ Cô hỏi.
“Có thể. Anh ta không nói gì nhiều. “
“Ông đảm bảo anh ta không có vũ khí trong tay chứ?”
Montgomery gật đầu. “Chắc chắn rồi. Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều có thể đồng ý rằng đây sẽ tương tự như một buổi thẩm vấn khi thân chủ của tôi đã bị tạm giam.”
“Đồng ý.” Tracy nói. Cô cầm điện thoại lên. “Vậy là, tôi sẽ ghi âm lại. Tôi sẽ đọc cho anh ta nghe quyền Miranda mà anh ta có.”
“Như vậy tôi sẽ khuyên thân chủ thành thật khai báo.”
“Tôi hiểu.” Cô đáp.
Montgomery mở cửa và dẫn cô đi vào bên trong sảnh. Họ đi ngang qua bàn lễ tân. “Anh ấy đang ở trong phòng họp.” Montgomery rẽ sang bên trái, tiếp tục đi ngang một bàn làm việc để trống và một văn phòng tắt đèn tối om. Ông ta dừng lại bên ngoài một cánh cửa đang đóng, đứng im, rồi ngoái đầu lại nhìn Tracy như thể muốn hỏi “Cô đã sẵn sàng chưa?”
Thế rồi ông ta đẩy cánh cửa mở ra.
Graham Strickland đang ngồi ở góc xa nhất của căn phòng, ngước mắt lên nhìn. Hai cánh tay của anh ta đặt lên mặt bàn phòng họp, hai bàn tay ôm chặt lấy một cốc đồ uống. Sau lưng anh ta, bên ngoài những khung cửa sổ bằng kính trong suốt nối từ sàn nhà lên trần là quang cảnh trải dài từ khu trung tâm của thành phố Portland cho tới khu chân đồi xanh ngắt ở phía xa. Dù trên người anh ta vẫn là bộ đồ anh ta đã mặc lúc buổi chiều, nhưng Strickland bây giờ không còn gọn gàng và chỉn chu như trước nữa, anh ta cũng không còn trưng ra nụ cười kênh kiệu và thái độ ngạo mạn nữa. Hai vai anh ta rũ xuống. Hai con mắt của anh ta hõm sâu, ánh nhìn của anh ta lơ đãng và xa xăm. Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta u ám và rầu rĩ như của một đứa trẻ mới bị tóm vì gây ra một tội gì đó và biết rằng hình phạt dành cho mình sẽ vô cùng khắc nghiệt.
Montgomery vòng qua cái bàn, đi tới chỗ một chiếc ghế ở ngay bên cạnh thân chủ của mình, và để một cuốn sổ cùng một chiếc bút bi lên bàn. Tracy đi về phía đối diện. Cô kéo một chiếc ghế nhìn trực diện vào Strickland.
Khi cả hai đã an tọa, Montgomery nói. “Tôi đã nói với điều tra viên Crosswhite rằng tôi sẽ coi đây là một buổi thẩm vấn khi anh đã bị tạm giam, anh Graham ạ. Vì lý do đó, cô ấy sẽ đọc cho anh nghe quyền Miranda.”
“Và tôi sẽ ghi âm cuộc nói chuyện của chúng ta.” Nói rồi, Tracy đặt điện thoại lên bàn, ở ngay vị trí chính giữa, và ấn nút “Ghi âm”.
Strickland gật đầu.
“Anh Strickland, chúng ta có mặt trong phòng họp tại văn phòng làm việc của luật sư đại diện cho anh.” Cô nói. “Tôi sẽ đọc cho anh biết quyền Miranda mà anh có. Anh có quyền giữ im lặng. Bất cứ những gì anh nói có thể và sẽ được sử dụng để chống lại anh tại tòa. Anh có quyền có luật sư…” Sau khi đọc xong tất cả, cô nói: “Anh đã hiểu các quyền mà tôi vừa mới đọc cho anh nghe rồi chứ?”
Strickland khẽ gật đầu.
“Chúng ta phải trả lời thành tiếng.” Montgomery nói. Ông ta ngồi ở một góc có thể nhìn trực diện cả Strickland lẫn Tracy, tay cầm chiếc bút bi.
“Vâng, tôi đã hiểu.” Strickland đáp, giọng không khác gì như đang thì thầm.
Tracy nói. “Tôi được biết anh đã đưa ra yêu cầu được nói chuyện với tôi.”
Strickland gật đầu.
“Nói thành lời.” Montgomery nói.
“Vâng.”
Strickland ngả lưng ra sau và hít một hơi thật dài. Ngực anh ta run lên. Anh ta cần vài phút để khống chế cảm xúc của mình. Tracy chờ đợi. Trước đây, cô đã từng lấy lời khai từ những kẻ mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội, và Strickland có đầy đủ những đặc điểm của một kẻ như thế. Họ thường là những kẻ thông minh, những bậc thầy trong việc thao túng người khác, họ có thể diễn đúng như những gì người khác mong muốn, họ khiến cho ngay cả các diễn viên xuất sắc nhất ở trường Juilliard cũng phải cảm thấy mình chỉ là tay mơ. Cô vẫn chưa quên Strickland đã yêu cầu được nói chuyện với cô, một người phụ nữ, và cô đang rất cảnh giác trong trường hợp yêu cầu của hắn chỉ là một cách để thao túng cô hoặc các quy trình pháp lý chắc chắn sẽ diễn ra tiếp sau đây.
“Tôi không giết Megan.” Anh ta nói.
Tracy không đáp lời.
“Tôi không giết Devin Chambers và tôi cũng không giết vợ mình. Tôi biết là cô nghĩ tôi đã làm việc đó, nhưng tôi không hề làm.”
“Anh đã nói gì với Megan Chen khi anh gặp cô ấy vào bữa trưa hôm nay?” Tracy hỏi.
“Tôi nói với cô ấy là có vấn đề phát sinh mà tôi cần giải quyết, nhưng tôi sẽ gặp cô ấy ở căn hộ của tôi khi nào xong việc.”
“Quay trở lại căn hộ có nằm trong dự định ban đầu của anh không?”
“Tôi đã hi vọng như thế.” Strickland nói.
“Làm thế nào cô ấy vào trong được?”
“Cô ấy biết mật mã.”
“Hai người hẹn hò với nhau sao?”
“Chúng tôi có đi chơi với nhau vài lần.”
“Hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi và anh bạn đồng nghiệp của tôi rời nhà hàng?”
“Tôi ở lại thêm vài phút nữa để kiểm tra và trả lời một số email, sau đó tôi gọi điện tới văn phòng và nói với họ là tôi sẽ ở lại ăn trưa lâu hơn một chút, nhưng tôi sẽ trở lại văn phòng vì cuộc hẹn mà tôi có vào lúc ba giờ.” Strickland lại hít thêm một hơi nữa thật sâu, hai tay run rẩy nhất chiếc cốc để lên miệng và nhấp một hớp trà. Sau khi đặt chiếc cốc xuống, anh ta nói tiếp. “Tôi gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa và lái xe trở về nhà.”
“Anh có gọi điện báo cho cô ấy biết là anh đang trên đường về không?”
“Không.”
“Tại sao lại không?”
“Megan thích khiến tôi ngạc nhiên.”
“Khiến anh ngạc nhiên bằng cách nào?”
“Để tôi nói hết được không? Tôi nghĩ cô sẽ hiểu rõ ngay đây thôi.”
“Anh nói tiếp đi.”
“Tôi đỗ xe ở vị trí đỗ của mình bên dưới tòa nhà. Xe của Megan đỗ ở vị trí dành cho khách.”
“Loại xe gì?” Tracy hỏi.
“Xe của cô ấy hả? Một chiếc Camry màu xanh nước biển. Tôi đi thang máy từ bãi đỗ xe lên thẳng chiếu nghỉ tầng nhà mình.”
“Tôi để ý thấy anh cần mật mã để vào được cửa chính của tòa nhà và căn hộ. Anh có cần mật mã để đi thang máy từ bãi đỗ xe lên chiếu nghỉ không?”
“Có.” Anh ta đáp.
“Megan cũng biết mật mã đó sao?”
Strickland gật đầu. “Nó giống với mật mã cửa chính.” Anh ta hít một hơi rồi thở mạnh ra. “Khi tôi bước vào trong, tôi gọi lớn tên cô ấy, nhưng cô ấy không trả lời. Tôi gọi thêm vài lần nữa, và khi cô ấy vẫn không trả lời, tôi ngờ rằng hoặc cô ấy đang tắm ở tầng trên hoặc đang trốn tôi.”
“Anh có để ý thấy thứ gì đó bất thường không? Có thứ gì xáo trộn khiến anh cảm thấy cảnh giác không?”
“Không.”
“Tại sao anh lại nghĩ là cô ấy đang trốn vì cô ấy thích khiến anh ngạc nhiên sao?”
“Vâng. Cô ấy sẽ nhảy ào ra hoặc chơi ú òa dưới chăn.”
“Cô ấy từng gây bất ngờ cho anh như vậy rồi, đúng không?”
“Đúng thế.”
“Vậy anh đã làm gì khi anh về đến nhà?”
“Tôi đi lên cầu thang.” Ánh mắt của Strickland có vẻ lơ đễnh. “Phòng ngủ bị chặn bởi một tấm bình phong. Tôi không nhìn thấy gì hết. Tôi gọi tên cô ấy khi tôi đi vòng qua tấm bình phong. Tôi đã nghĩ cô ấy sẽ nhảy ào ra với tôi… và rồi đó là lúc tôi nhìn thấy cô ấy, và máu.”
“Cô ấy ở đâu?” Tracy hỏi.
Strickland ngẩng đầu lên, có vẻ như anh ta không nghe thấy câu hỏi. “Sao cơ?”
“Anh tìm thấy cô ấy ở đâu?”
“Trên giường. Cô ấy ở trên giường.”
“Vị trí như thế nào?”
“Tôi không hiểu câu hỏi.”
“Cô ấy ngồi hay nằm?”
“Cô ấy nằm úp, tay trái gần như vòng quanh đầu.” Strickland nhấc tay lên và uốn cong nó quanh đầu. “Giống như cô ấy đang ngủ.”
Đó cũng là những gì mà Tracy đã nghĩ khi cô nhìn thấy cái xác. Không có dấu hiệu nào cho thấy Megan Chen cố gắng bỏ chạy hoặc tìm cách né tránh kẻ sát nhân, điều đó có nghĩa là hoặc cô ta biết kẻ đó hoặc hắn đã khiến cô ta bất ngờ. Cả hai trường hợp đều có thể đúng với Strickland.
“Và anh nói trước đây cô ấy đã từng làm thế với anh, dùng cách tương tự để khiến anh bất ngờ?”
“Đúng thế.”
“Trong những trường hợp đó, cô ấy thường ở trong tư thế nào?”
“Cô ấy sẽ trốn dưới chăn. Rồi cô ấy ngồi bật dậy và hét lớn “Bất ngờ chưa!” Strickland nói với giọng không có một chút năng lượng nào.
“Anh có lý giải gì cho việc vì sao cô ấy lại nằm úp bụng không?”
Strickland nhún vai. “Như tôi đã nói, cô ấy trông như đang ngủ say.”
“Rồi sau đó anh làm gì?”
Strickland lắc đầu. “Tôi nhìn thấy khẩu súng ở bên cạnh giường và tôi giật bắn ra sau. Tôi va đầu phải lan can cầu thang và bị choáng. Tôi không biết nữa. Tôi chỉ biết quay đầu đi và bỏ chạy. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi chỗ đó.”
“Anh có chạm vào người cô ấy không?”
Strickland lắc đầu rất dứt khoát. “Không. Có máu và…” Anh ta nhắm chặt mắt lại.
“Anh có chạm vào khẩu súng không?”
“Không.” Anh ta nói nhỏ.
“Anh đã đi đâu sau khi rời căn hộ?”
“Tôi không biết phải đi đâu.” Strickland thở một hơi mạnh, như thể chuẩn bị nôn. Nếu như anh ta đang diễn, đây quả là một màn biểu diễn tuyệt đỉnh. “Tôi không biết phải làm gì. Tôi lái xe đi và cố tìm Phil, nhưng ông ấy lại đang ở tòa. Cuối cùng, khi tôi tìm được ông ấy, ông ấy bảo tôi tới đây.”
“Tại sao anh không gọi điện cho cảnh sát?”
“Tôi biết nói gì với họ?” Strickland lên giọng như muốn thách thức, nhưng giọng thách thức đó chỉ xuất hiện trong chốc lát. Anh ta thở dài và ngồi thượt ra sau. “Tôi biết phải nói gì đây, rằng có một người phụ nữ đã chết ở trên giường của tôi sao? Văn phòng công tố đã cho tôi là kẻ tình nghi sau vụ Andrea mất tích, và tôi biết cô nghĩ tôi có liên quan tới việc Devin mất tích. Ai sẽ tin tôi cơ chứ?”
“Ý anh là sao?”
“Đó là căn hộ của tôi. Cô ấy nằm trên giường của tôi. Cô đã nhìn thấy cô ấy ở cùng với tôi vài tiếng trước. Tôi là một luật sư. Tôi biết điều đó sẽ khiến mọi người nghĩ gì.”
Và đó cũng là điều khiến Tracy băn khoăn. Những gì vụ án này khiến mọi người nghĩ. Nó thật dễ dàng, quá dễ dàng. Tuy nhiên, có thể Strickland có chủ đích khiến mọi người nghĩ rằng vụ án quá dễ dàng để Tracy ngay lập tức nghĩ rằng không thể nào là anh ta làm.
“Đó có phải là súng của anh không?”
“Tôi không sở hữu súng.”
“Megan Chen có sở hữu súng không?”
“Theo tôi biết thì không.”
“Tại sao anh lại yêu cầu nói chuyện với tôi hả anh Strickland?”
Hai mắt anh ta mở rộng, hai con ngươi dãn căng ra. Người ta gọi đó là đương đầu hay bỏ chạy. Strickland đã trốn chạy, nhưng bây giờ dường như anh ta đang có ý định đương đầu.
“Bởi vì có một kẻ nào đó rõ ràng đang có ý định cố gắng hủy hoại cuộc đời tôi.”
“Tại sao lại có người muốn hủy hoại cuộc đời anh?”
Strickland đu đưa trên chiếc ghế và ngước mắt nhìn lên một góc trần nhà. Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống gò mà anh ta. “Vì Andrea.”
“Andrea làm sao?”
Anh ta lau đi hàng nước mắt trước khi lại hướng ánh nhìn về phía đối diện. Sau vài phút dài ngập ngừng, anh ta nói: “Nghe này, đúng là tôi đã có ý định giết Andrea.” Anh ta lại dừng lại. Phil Montgomery vẫn ngồi im như lúc ban đầu. Tracy chờ đợi. “Cô ấy muốn leo núi Rainier. Tôi thì không hề muốn. Đó là sự thật. Lần thứ nhất tôi đã không thể làm được và thực sự tôi không muốn thử thêm lần thứ hai nữa. Tôi mắc chứng say độ cao và thực sự tôi không muốn dành sức lực đi tập luyện thêm một lần nữa. Nhưng rồi…” Anh ta nuốt nước bọt và lau đi những giọt nước mắt đang tiếp tục rơi. “… Tôi đã nghĩ về việc đó.”
Tracy nhìn xuống chiếc điện thoại để đảm bảo rằng nó vẫn đang tiếp tục ghi âm. Cô nói nhỏ, một cách có chủ đích. “Và anh thấy đó là cơ hội để hạ sát vợ mình?”
“Anh ấy không nói như thế.” Montgomery nói.
Tracy mặc kệ ông ta.
Strickland nhắm mắt, lắc lư ghế. “Đúng thế.” Anh ta nói, mặc dù câu nói đó gần như không thể nghe thấy.
“Có phải anh mới nói “Đúng thế” không?” Cô hỏi.
“Đúng.”
“Anh đã giết cô ấy?”
“Không.”
“Tôi không hiểu.”
“Tôi đã định đẩy cô ấy ngã xuống núi. Nhưng tôi đã không làm thế.” Strickland vội nói thêm. “Tôi đã không làm thế. Những gì tôi nói với vị điều tra viên đó về việc cô ấy tỉnh dậy để đi vệ sinh là sự thật. Tôi đã không làm gì cả.”
“Nói tôi nghe.” Tracy nói. “Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?”
Strickland hít thêm vài hơi nữa thật sâu. Montgomery ngồi đó, tay chống lên cằm, khuỷu tay tựa lên mặt bàn. Ông ta không ghi chép nữa.
“Công việc làm ăn của tôi đang thất bại. Tôi đã đầu tư tất cả những gì chúng tôi có, và tôi sắp mất hết, mất tất cả. Tôi đã làm giả một lá thư của một quản lý tại công ty luật nói rằng tôi chuẩn bị được thăng chức lên làm luật sư cộng sự và sẽ nhận được mức lương cao hơn, và ngân hàng thông báo rằng tôi sẽ bị khởi kiện nếu không thể tìm ra cách trả hết khoản tiền đó. Tôi cầu xin Andrea cho tôi mượn tiền từ tài khoản tín thác, nhưng cô ấy không chịu. Vì thế tôi đã nói với cô ấy rằng tôi đã làm giả tên của cô ấy trong bảo lãnh ngân hàng và thuê nhà, và nếu cô ấy không đưa cho tôi một ít tiền để trả cho chủ nợ, cô ấy sẽ mất tất cả.”
“Phản ứng của cô ấy như thế nào?”
“Cô ấy rất tức giận. Chúng tôi đã cãi nhau.”
“Hai người có động chân động tay không?”
“Tôi rất tức giận. Tôi đã đi uống rượu. Tôi nắm lấy tay cô ấy và cô ấy đá tôi. Tôi đã đánh cô ấy. Chẳng có gì đáng khoe, nhưng tôi đã đánh cô ấy. Rồi sau đó tôi bỏ đi.”
“Trước đây anh đã từng bạo hành cô ấy?”
“Không. Chỉ có một lần đó thôi. Tôi đã nhất thời nóng nảy.”
Tracy cảm thấy nghi ngờ.
“Tôi cảm tưởng như mọi thứ xung quanh tôi sụp đổ và cô ấy chẳng chịu làm gì để giúp đỡ tôi.”
Tracy không thể tìm ra một chút nào sự cảm thông, nhưng cô vẫn tiếp tục đi theo cuộc trò chuyện mà Strickland đã gợi mở ra. “Anh đã đi đâu sau đó?“
“Một quán bar. Tôi tới một quán bar ở gần căn hộ của mình, và tôi đã ngồi nghĩ xem mình phải làm gì, làm cách nào để có được đủ tiền.”
“Anh bắt đầu nghĩ ra các cách để có thể giết cô ấy?”
“Anh ấy không nói như vậy.” Montgomery liếc nhanh sang Tracy và nói.
“Anh có cân nhắc việc giết Andrea để có thể lấy được số tiền đó không?”
“Không, chưa phải lúc đó.” Strickland nói. “Khi đó, tôi thậm chí còn chưa nghĩ tới chuyện leo núi Rainier. Là Andrea đã đưa ra đề nghị khi tôi quay trở về căn hộ hai ngày sau đó, nhưng đó không phải là điều tôi muốn kể với cô. Điều tôi muốn kể là như thế này. Tối hôm đó, khi tôi ở trong quán bar, tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình, và khi tôi ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy Devin Chambers.”
“Devin Chambers có mặt trong quán bar sao?” Tracy hỏi, vẻ nghi ngờ.
“Đúng thế.”
“Vậy là anh có quen cô ấy.”
“Chúng tôi đã gặp mặt vài lần, nhưng cũng không thể nói là tôi quen cô ấy.”
“Anh có hỏi xem cô ấy đang làm gì ở đó không?”
“Không.”
“Trước đó anh đã từng tới quán bar đó chưa?”
“Chắc chắn rồi, rất nhiều lần.”
“Anh đã từng gặp cô ấy ở đó chưa?”
“Chưa”
“Và anh không hỏi xem cô ấy đang làm gì ở đó sao?”
“Không. Cô ấy chỉ gọi “Graham?” và tôi quay người lại.”
“Cô ấy ở đó một mình à?”
“Không, cô ấy ở đó với vài người khác nữa. Họ đang chuẩn bị đi về và cô ấy nhìn thấy tôi nên đi tới để chào hỏi. Tôi đoán lúc đó trông tôi rất thảm hại bởi vì cô ấy đã hỏi tôi rằng tôi đã gặp chuyện gì hay sao.”
“Anh đã kể cho cô ấy nghe những gì?”
“Tôi đã kể cho cô ấy nghe tất cả mọi chuyện. Tôi kể cho cô ấy nghe rằng tôi đã uống say quá và tôi nổi điên lên với Andrea, và chúng tôi đã cãi nhau, đánh nhau. Tôi muốn bôi xấu Andrea, cô biết đấy, thật là ích kỉ. Thế nên tôi kể hết mọi chuyện với Devin.”
“Anh có kể cho cô ấy nghe về tài khoản tín thác của Andrea không?”
“Có. Tôi nói rằng cô ấy có đủ số tiền đó nhưng cô ấy không chịu cho tôi sử dụng nó để cứu lấy chúng tôi.”
“Cô ấy phản ứng như thế nào khi anh kể chuyện này?”
“Cô ấy nói rằng nếu cô ấy có khoản tiền đó và tôi là chồng của cô ấy, cô ấy sẽ đưa tiền cho tôi.”
“Cô ấy đã nói thế sao?”
Anh ta gật đầu.
“Tối đó anh đã về nhà cùng cô ấy sao?”
Strickland gật đầu. “Vâng.”
“Và anh đã qua đêm với cô ấy?”
“Đúng thế. Tôi đã quá giận Andrea.” Anh ta vội vàng nói thêm, như muốn hợp lí hóa việc lên giường với người bạn thân nhất của vợ.
“Sau đêm hôm đó, anh có tiếp tục gặp cô ấy nữa không?”
Strickland cúi đầu xuống. “Có.”
“Devin có nằm trong kế hoạch giết Andrea của anh không?”
“Tôi đã nói rồi mà, lúc đó tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó. Tôi chỉ muốn khiến Andrea tổn thương thôi, cô hiểu chứ?”
“Và anh nghĩ lên giường với bạn cô ấy là một cách để khiến cô ấy tổn thương?”
Anh ta gật đầu, rồi nhìn vào máy điện thoại đang ghi âm và nói “Đúng vậy”.
“Tại sao sau đó anh vẫn tiếp tục gặp cô ấy?”
“Tôi không biết nữa.”
“Anh đã bao giờ kể cho Andrea nghe chuyện giữa anh và Devin chưa?”
“Chưa.”
“Devin có kể cho Andrea không?”
“Tôi không biết nữa. Tôi nghĩ là không. Tôi không biết tại sao cô ấy phải làm thế.”
“Vậy là anh đã lên kế hoạch giết Andrea trên núi Rainier?”
Montgomery dường như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi ông ta dừng lại.
“Như tôi đã kể lúc trước, khi tôi quay trở về căn hộ vào buổi tối Chủ nhật, tôi đã xin lỗi Andrea.” Strickland nói. “Tôi đã mua cho cô ấy vài món quà, một cuốn sách và một ít hoa tươi, và tôi nói rằng tôi rất xin lỗi.”
“Anh thực sự hối lỗi? Hay là anh chỉ nói là anh xin lỗi thôi?”
“Có lẽ là cả hai. Tôi không có chỗ nào khác để đi. Và chúng tôi đã nói chuyện về những áp lực trong công việc kinh doanh và chúng tôi đã xa cách nhau như thế nào và đó là lúc Andrea đưa ra đề nghị đi leo núi Rainier.”
“Hoàn toàn bất ngờ sao?”
“Đúng thế.”
Tracy không dám chắc là cô tin câu chuyện này.
Strickland tiếp tục. “Tôi đã rất ngạc nhiên bởi vì tôi không nghĩ sau lần đầu tiên, cô ấy lại thích thú chuyện đi leo núi. Cô ấy nói rằng đó sẽ là một việc mà hai chúng tôi có thể làm cùng nhau, và nó sẽ giúp ích cho cuộc hôn nhân của chúng tôi.”
“Nhưng anh thì không muốn?“
“Lúc đầu tôi nói rằng tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó, nhưng chỉ bởi vì tôi không muốn bắt đầu một cuộc cãi vả khác.”
“Bắt đầu từ khi nào anh nghĩ tới khả năng sẽ đẩy Andrea xuống núi?”
Một lần nữa, Montgomery tiếp tục giữ im lặng.
“Tuyến đường mà Andrea muốn chọn không quá đông người. Nhiều người đã thiệt mạng trên tuyến đường đó hơn bất cứ tuyến đường nào khác. Tôi bắt đầu nghĩ rằng có thể việc này sẽ thành công.”
“Cái gì sẽ thành công?“ Cô muốn Strickland phải nói rõ ra.
“Đó chỉ là một thoáng suy nghĩ thôi, cô hiểu chứ? Kiểu như, sẽ thế nào nếu cô ấy rơi xuống?”
“Bắt đầu từ khi nào anh cân nhắc nghiêm túc về chuyện đó?”
“Khi Devin đưa ra gợi ý.”
Tracy cố gắng không tạm dừng một giây nào và để cho Montgomery có thời gian để kết thúc buổi nói chuyện. “Devin đã đưa ra gợi ý về chuyện giết hại Andrea sao?”
“Một đêm nọ, khi ở trên giường, cô ấy nói 'Anh biết là tất cả các vấn đề của anh sẽ được giải quyết nếu anh có thể tiếp cận tài khoản tín thác phải không?'”
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Sau đó một khoảng thời gian, có phải chừng một tháng không nhỉ?”
“Hai người đã ở đâu?”
“Trong một khách sạn ở Seattle. Chúng tôi đã đi xa để không bị ai trông thấy.”
“Hãy kể tôi nghe cô ấy đã nói những gì, thật chính xác.”
“Chính là những gì tôi vừa kể với cô đấy. Cô ấy nói rằng ngân hàng sẽ không khởi tố nếu tôi trả được hết khoản nợ, rằng những gì họ thực sự muốn là đòi lại được tiền của họ, nhưng những điều đó tôi đều đã biết, vì thế tôi nói “Thật tuyệt, nhưng Andrea sẽ không để anh động đến số tiền đó đâu”. Và cô ấy nói 'Số tiền sẽ ra sao nếu Andrea gặp phải chuyện gì đó?'”
“Anh biết câu trả lời chứ?” Tracy hỏi.
“Không. Tôi chưa từng nhìn thấy các tài liệu liên quan tới tài khoản tín thác đó. Nhưng tôi biết rằng Andrea không có người thân, và Oregon là một bang có luật tài sản đồng sở hữu.
“Và rồi chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi tìm thấy một bản sao các tài liệu liên quan tới tài khoản tín thác ở trong nhà, và theo những gì tôi đọc được, nếu có chuyện gì không may xảy ra với Andrea, số tiền đó sẽ thuộc về tôi theo luật tài sản đồng sở hữu trừ trường hợp cô ấy có để lại di chúc, điều này tôi không biết, nhưng tôi chắc là không có.”
“Anh có kể cho Devin biết những gì anh tìm được không?”
“Có.”
“Phản ứng của cô ấy như thế nào?”
“Cô ấy nói “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Andrea không xuống được núi?””
“Và đó là lúc anh lên kế hoạch đẩy cô ấy xuống núi?”
Strickland gật đầu. “Tôi đã thử tìm hiểu.” Anh ta ngừng lại. “Tôi lấy một li nước được không?”
Montgomery giúp anh ta rót nước từ trong bình. Strickland uống liền một hơi. Rồi anh ta nói tiếp: “Tôi đã quyết định tôi có thể ra tay vào buổi sáng sớm khi chúng tôi sắp leo lên đỉnh từ Thumb Rock. Đó là nơi người ta khó có thể tìm thấy xác của cô ấy nhất, và nếu như họ có tìm được thì cũng có thể dễ dàng nói rằng cô ấy đã tự ngã xuống.”
“Chính xác thì anh đã định làm những gì hả anh Strickland?”
Anh ta nuốt một hơi nước bọt. “Tôi định sẽ đẩy cô ấy xuống khỏi vách núi khi chúng tôi tiến gần tới một khu vực có tên là Willis Wall. Đó là một vách núi sâu cả trăm mét.”
“Và thực tế chuyện gì đã xảy ra?”
“Tất cả những gì tôi đã kể với vị điều tra viên kia. Đêm đó, chúng tôi đi ngủ và tôi nhớ rằng tôi gần như kiệt sức. Tôi gần như chẳng thể ngóc đầu lên nổi. Tôi có cảm giác như mình bị đánh thuốc.”
Tracy nhớ lại lời người kiểm lâm nói rằng người ta cảm thấy kích động và không thể nào yên giấc vào đêm trước khi họ leo lên tới đỉnh. “Anh có biết tại sao lại như vậy không?”
Anh ta lắc đầu. “Tôi không biết nữa. Có lẽ là do độ cao, nhưng tôi cũng không biết có phải không.”
“Anh có làm gì đó trước khi đi ngủ không?”
Strickland nhún vai. “Cũng chẳng có gì. Chúng tôi ăn bữa tối đã được đóng gói sẵn và uống ít trà.”
“Ai chuẩn bị bữa tối và pha trà?”
“Andrea.”
“Rồi sau đó thì sao?”
“Rồi chúng tôi chui vào trong túi ngủ và tôi cảm thấy buồn ngủ. Tôi lờ mờ nhớ rằng Andrea thức dậy và nói rằng cô ấy muốn ra ngoài đi vệ sinh.”
“Anh có nói gì với cô ấy không?”
Strickland lắc đầu. “Tôi thực sự mê man, mộng mị. Tôi nhớ là đầu tôi nặng trịch. Rồi tôi lại chìm vào giấc ngủ.”
Tracy nhớ lại những lời nhận xét của người kiểm lâm. “Anh lên kế hoạch giết vợ và rồi anh lại chìm vào giấc ngủ sao?”
Anh ta lắc đầu. “Tôi biết nghe thật vô lí, nhưng đó là những gì đã xảy ra. Có lẽ là do tôi lại bị sốc độ cao. Tôi đang nói sự thật.”
“Anh có đặt chuông báo thức không?”
“Tôi nghĩ là có.”
“Anh có kiểm tra chuông báo thức khi anh thức giấc không?”
“Tôi không nhớ nữa. Tôi nhớ là khi tôi tỉnh dậy, tôi có cảm giác chao đảo như kiểu vừa mới hết say, và rồi tôi nhận ra Andrea không ở trong túi ngủ của cô ấy.”
“Anh có đi tìm cô ấy không?”
“Tất nhiên rồi. Tôi đã gọi to tên của cô ấy. Khi cô ấy không trả lời, tôi mặc đồ và đi ra ngoài tìm cô ấy, tìm kiếm các dấu hiệu của cô ấy, nhưng sáng hôm đó trời có tuyết và tôi không thể nhìn thấy bất kì dấu vết nào cả.”
“Anh tìm cô ấy trong bao lâu?”
“Tôi không nhớ là bao lâu nữa.”
“Trong đầu anh đã nghĩ chuyện gì xảy ra với cô ấy?”
“Tôi không dám chắc nữa. Tôi đoán có lẽ tôi đã nghĩ cô ấy đi loanh quanh và có thể đã bị ngã xuống núi.”
“Anh đã có cảm giác như thế nào?”
“Tôi chẳng cảm thấy gì, và đầu tôi cũng chẳng nghĩ được gì, thật sự là thế ngoại trừ việc đi xuống núi và sẽ nói những gì.”
“Được rồi, và anh đã làm những gì?” Tracy hỏi. Cô đã đọc các bản báo cáo về hai cuộc phỏng vấn giữa Strickland với Glenn Hicks và Stan Fields và cô quyết định sẽ hỏi lại thêm một lần nữa để xem có điều gì thiếu thống nhất trong câu chuyện của anh ta hay không.
“Tôi thu dọn đồ đạc, đi xuống chỗ trạm kiểm lâm và kể lại cho anh ta những gì đã xảy ra.”
“Anh đã kể những gì với người kiểm lâm?”
“Y hệt những gì tôi mới kể với cô.”
Tracy suy nghĩ một lát. Cô quyết định đổi sang chủ đề khác. “Anh có nói chuyện với Devin Chambers khi anh trở về nhà không?”
“Không phải ngay lập tức.”
“Tại sao?”
“Tôi không biết nữa. Chỉ là tôi… không nói thôi. Tôi thực sự cảm thấy bối rối. Tôi không biết mình phải nghĩ gì nữa. Và người của sở cảnh sát tới tìm tôi suốt, xoay tôi như chong chóng, hết thẩm vấn lại đến lục soát căn hộ.”
“Có phải anh lo lắng người ta sẽ nghĩ ra sao nếu như họ tiến hành điều tra, và điện thoại của anh cho thấy những cuộc gọi đầu tiên của anh là dành cho người phụ nữ mà anh đang ngoại tình?”
“Có, tôi có nghĩ về chuyện đó.”
“Anh có nói chuyện với Devin một lần nào không?”
Anh ta lắc đầu. “Không. Khi tôi cố liên lạc, tôi phát hiện ra là cô ấy đã bỏ đi rồi.”
“Ý anh là sao? “Cô ấy đã bỏ đi”?” Tracy hỏi.
“Tôi đã gọi cho cô ấy.”
“Khi nào?”
“Tôi không nhớ là khi nào, nhưng cô ấy không trả lời điện thoại của tôi. Vì thế tôi đã tới căn hộ của cô ấy và gõ cửa. Cô ấy không mở cửa và xe ô tô của cô ấy cũng không có ở đó. Ngày hôm sau, tôi tới chỗ cô ấy làm việc và đợi cô ấy ở bên ngoài, nhưng tôi không hề nhìn thấy cô ấy. Cuối cùng, tôi gọi điện tới văn phòng và yêu cầu được nói chuyện với cô ấy. Người ta nói với tôi rằng cô ấy không còn làm việc ở đó nữa.”
“Anh có nghĩ ra được nguyên nhân nào khiến cô ấy rời đi không?”
“Lúc ban đầu, tôi không dám chắc, nhưng rồi, khi điều tra viên bắt đầu hỏi tôi về hợp đồng bảo hiểm được để tên tôi là người thụ hưởng, và về chuyện sếp của Andrea nói rằng tôi đang lừa dối cô ấy, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu tôi là Devin và Andrea đã gài bẫy khiến mọi người nghĩ rằng tôi đã giết hại Andrea, và rồi họ đã ôm hết số tiền và bỏ đi đâu đó.”
“Anh có biết chuyện hợp đồng bảo hiểm để tên anh là người thụ hưởng không?”
“Tôi có biết, nhưng đó là gợi ý của Andrea. Và cô ấy nói rằng cô ấy không cần tới bảo hiểm, bởi vì cô ấy đã có tài khoản tín thác rồi.”
“Anh có biết chuyện Andrea đã đi xin tư vấn ở chỗ luật sư chuyên giải quyết các vụ ly hôn không?”
“Mãi sau này tôi mới biết.”
“Anh phát hiện ra số tiền của Andrea biến mất từ lúc nào?”
“Khi tôi phát hiện ra Devin đã bỏ đi.” Strickland liếc nhìn luật sư của mình. “Phil nói với tôi là số tiền đó đã bị mất.”
“Anh có nghi ngờ là Devin đã lấy mất số tiền đó không?”
“Có.” Strickland nhún vai. “Nhưng tôi biết phải làm gì đây? Ông điều tra viên kia đã hỏi tôi tại sao tôi không thử tìm lại số tiền đó… Tôi biết nói với ai? Nói cái gì bây giờ?”
Đúng đấy, ai được nhỉ? Tracy nghĩ trong đầu. “Anh có thử tìm Devin không?”
“Không.” Anh ta vừa đáp vừa lắc đầu rất dứt khoát. “Cho tới lúc đó, tôi đã thuê Phil và tôi biết tôi là kẻ bị tình nghi trong cái chết của Andrea. Điều đó xuất hiện trên các tờ báo và bản tin. Các phóng viên chờ đầy bên ngoài căn hộ, gọi điện cho tôi, đi theo sau tôi. Đi tìm người phụ nữ mà tôi đã ngoại tình, người đã cùng lên kế hoạch với tôi để đánh cắp số tiền của Andrea, là việc cuối cùng mà tôi cần làm vào lúc ấy.
“Anh cũng không thuê người truy lùng tung tích để tìm kiếm cô ta?”
“Thuê cái gì cơ? Tôi còn chẳng biết đó là cái gì.”
“Một dạng thám tử tư.”
“Không.”
“Còn bây giờ thì sao hả Graham? Anh có nghĩ là Devin và Andrea đã lên kế hoạch cho chuyện này không?”
“Thực sự là tôi cũng không biết nữa.” Strickland nói. “Nhưng tôi không giết bất kì ai trong số họ, và đó là sự thật.”
“Còn ai nữa biết mật mã tòa nhà và căn hộ của anh không? Ai có khả năng biết mật mã thang máy?”
Strickland nhìn thẳng vào cô, lần đầu tiên trong suốt buổi phỏng vấn, đôi mắt của anh ta có vẻ tập trung. “Chỉ có mình Andrea thôi.” Anh ta nói.
Khi Tracy kết thúc cuộc phỏng vấn với Graham Strickland, đồng hồ đã gần điểm tám giờ ba mươi. Họ đã nói chuyện với nhau trong gần ba giờ đồng hồ. Ra đến ngoài sảnh, Tracy gọi Zhu lại và nói rằng anh có thể lên trên. Zhu tra còng vào tay Strickland và áp giải anh ta ra khỏi tòa nhà, đi tới phía sau xe cảnh sát. Chiếc xe này sẽ chở anh ta tới trại tạm giam quận Multnomah. Anh ta sẽ bị tạm giam do bị nghi ngờ là kẻ đã sát hại Megan Chen. Sáng hôm sau, anh ta sẽ bị đưa ra tòa, chính thức bị buộc tội, và theo những gì anh ta đã nói với Tracy, anh ta sẽ biện hộ kêu oan.
Cho tới lúc này, họ đã tìm ra mối liên hệ giữa Devin Chambers và Graham Strickland, nhưng chứng cứ để chứng minh anh ta là kẻ ra tay sát hại cô gái kia vẫn rất mong manh và hầu như vẫn chỉ là những chứng cứ suy diễn. Nếu bồi thẩm đoàn kết luận Strickland là kẻ đã giết Chen, các cơ quan chức năng ở Seatlle sẽ quyết định chẳng có lý do gì lại sử dụng tiền của người nộp thuế để mở thêm một vụ xét xử nữa nhằm buộc tội anh ta là kẻ sát hại Chambers. Còn về phần Andrea Strickland, do vẫn chưa tìm thấy xác nên cô ta vẫn tiếp tục là một trường hợp mất tích, và cô ta cũng chẳng có người thân thích nào yêu cầu đẩy nhanh tốc độ điều tra cả.
Tracy dành thêm hai giờ đồng hồ nữa ở Sở Cảnh sát Portland để tóm tắt lại cuộc nói chuyện giữa cô và Strickland cho Zhu và các đồng nghiệp của anh ta. Một chuyên gia máy tính chuyển bản ghi âm cuộc thẩm vấn từ điện thoại của cô vào trong hệ thống của họ. Sau khi kết thúc tất cả, Tracy cùng Kins quay trở về khách sạn, mệt mỏi và chán nản. Quán bar ở sảnh nhà hàng vẫn còn mở. Họ tìm một bàn ở trong góc. Cả hai đều chưa ăn gì kể từ sau bữa trưa.
“Bếp vẫn còn phục vụ chứ?” Kins hỏi người bồi bàn.
“Tôi sẽ kiểm tra lại. Có lẽ chỉ có thể chọn một vài món nhất định thôi. Anh có nghĩ ra mình muốn gọi món gì chưa?”
“Một cái burger cỡ lớn.” Kins nói. “Này Tracy?”
“Hả?” Đầu óc cô cảm thấy mệt như thể Hoóc môn hưng phấn đã bơm ra liên tục trong suốt cuộc thẩm vấn của cô với Strickland, cô đã tập trung quan sát tất cả những phản ứng và cử chỉ dù là nhỏ nhất của Strickland, cố gắng xác định xem liệu anh ta có đang nói dối ở đâu hay không.
“Cô có muốn gọi món gì ăn không?” Kins nhắc lại.
“Anh gọi món gì rồi?”
“Hamburger.”
Cô không muốn ăn thứ gì đó quá nhiều chất như thế. “Có salad Caesar chứ?” Cô hỏi người phục vụ bàn.
“Tôi sẽ kiểm tra lại nhanh thôi. Anh chị muốn uống gì không?”
“Jack and Coke” Tracy nói với người phục vụ bàn.
“Cho hai cốc.” Kins nói.
“Tôi không muốn tin gã đó.” Tracy nói với Kins. “Thực sự là tôi không muốn, nhưng tôi cũng không muốn không tin hắn bởi những cảm nhận cá nhân của tôi về hắn.”
“Nhưng cô vẫn không tin những gì hắn nói, có phải không?”
“Tôi có nhiều điều thắc mắc.”
“Có vẻ như hắn chẳng hề tự thú thêm bất cứ điều gì mà hắn chưa từng nói hoặc chúng ta chưa từng đặt ra nghi vấn cả, Tracy ạ. Cứ thử nghĩ mà xem. Và đến cuối cùng, hắn không hề thừa nhận mình từng ra tay sát hại bất cứ người nào.”
“Hắn thừa nhận là hắn có ý định giết Andrea, và hắn thừa nhận là hắn có quan hệ với Devin Chambers.”
“Chỉ là để đối phó thôi. Hắn là luật sư, và hắn biết điều đó.” Kins nói. “Và hắn có luật sư bào chữa tư vấn cho hắn. Cả hai đều biết rằng hắn không thể bị buộc tội chỉ vì có ý nghĩ gây ra tội ác.”
“Điều đó khiến chúng ta bước một bước gần hơn tới cả người vợ của hắn lẫn Chambers…”
“Cả hai chúng ta đều biết rằng có thể hắn sẽ không bao giờ bị khởi tố vì hai người đó nếu họ buộc tội hắn đã giết Chen.”
“Chưa chắc hắn đã biết chuyện đó.”
“Chúng ta vẫn chẳng đi được tới đâu cả.” Kins lắc đầu, nói. “Nếu không có thêm bằng chứng chứng minh hắn có liên quan tới cái chết của cô ta…”
“Chung một cỡ đạn, cùng một khẩu súng thì sao?” Cô nói.
“Nhưng vấn đề là nếu không tìm thấy viên đạn đã giết chết Chambers, chúng ta vẫn không thể tìm ra mối liên hệ giữa khẩu súng với kẻ đã giết cô ta hay với hắn.”
“Vậy tại sao hắn lại giết Megan Chen? Chúng ta có thể suy đoán động cơ hắn hạ sát Andrea Strickland và Devin Chambers, nhưng động cơ gì khiến hắn giết Chen?”
“Có thể hắn đã thú nhận điều gì đó với cô ta, và khi chúng ta xuất hiện, hắn lo sợ rằng cô gái đó sẽ nói lộ ra chuyện gì.”
“Không phải người nào xem tivi cũng học được.”
“Có camera an ninh không?”
“Có một cái ở trong tầng hầm đỗ xe, nhưng trong thang máy và sảnh chính tòa nhà thì không có. Các hình ảnh thu được từ camera tầng hầm đỗ xe cho thấy Megan Chen đưa xe vào bãi rồi rời khỏi xe, đi về phía thang máy. Nửa giờ sau đó, Strickland về đến nơi.”
“Không còn xe nào khác sao?”
“Không.”
“Kẻ đó phải biết mật mã để vào được tòa nhà và vào được căn hộ.”
“Chính xác là thế.” Kins nói. “Và Chen cũng không hề cố gắng bỏ chạy hoặc tìm cách trốn, một dấu hiệu khá rõ ràng cho thấy cô ta quen biết kẻ giết người.”
Tracy ngả lưng ra sau, tạm quên đi tâm trí đang vô cùng mỏi mệt và cố gắng tập trung. “Vậy tại sao cô ta lại nằm úp mặt?”
“Có thể là cô ta đang trốn dưới chăn, như cô nói.”
“Nằm sấp bụng sao?”
“Cũng có thể là hắn đã đặt xác cô ta như vậy.”
“Không thể nào. Có thể dám chắc điều đó qua các vết máu ở hiện trường.”
Kins nhún vai. “Có thể cô ta ngủ quên trong lúc chờ đợi.”
“Hắn nói hắn gọi lớn tên cô ta khi hắn bước vào.”
“Đó có thể là một lời nói dối.” Kins nói. “Có thể hắn đã cố gắng âm thầm tiến tới gần cô ta. Có thể cô ta đã uống rượu trước khi lên giường với hắn ta như dự định. Việc xét nghiệm chất độc sẽ cho chúng ta câu trả lời.”
Thế rồi họ lại ngồi im trong yên lặng, Kins ngước mắt nhìn lên chiếc ti vi màn hình phẳng lúc này đang chiếu kênh thể thao ESPN. Tracy có thể đoán chính xác nhờ nhạc hiệu đặc trưng, thứ chỉ phát ra tại nhà của cô mỗi khi Dan tới chơi. Người phục vụ bàn quay lại, mang đồ ăn tới cho họ.
Kins tóm lấy một con dao và bắt đầu cắt chiếc bánh hamburger ra làm hai. “Không phải tôi cố tình trích dẫn lời của Johnny Nolasco đâu.” Anh nói. “Nhưng có lẽ chúng ta không nên phức tạp hóa chuyện này. Đôi lúc những chuyện này chính là những gì chúng ta nhìn thấy.”
“Vấn đề là ở chỗ đó.” Tracy vừa nói vừa lấy nĩa xắn món salad của mình. “Đây có vẻ là một vụ án quá đơn giản trong một chuỗi vụ án mà cho đến lúc này chỉ thấy khó nhằn chứ chẳng đơn giản chút nào. Nó có vẻ quá dễ dàng, Kins ạ, như kiểu có một kẻ nào đó muốn vụ án này đơn giản như chính những gì chúng ta cảm nhận.”
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt