Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lục Tiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28 : Cãi Vã
C
hung Thanh Lộ cười khẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp pha vẻ lạnh lẽo: "Chửi ngươi thì đã sao? Một tên nhóc con có cha là một gã tu đạo chẳng ra gì, phải dựa dẫm vào Tôn trưởng lão mới có được một chân bái nhập tông môn, giờ còn muốn một bước lên trời? Nằm mơ đi!"
Tôn Hữu thoáng nhìn nàng, rồi đột nhiên mỉm cười, nói: "Ta cảm thấy ngươi rất giống cha ta."
Chung Thanh Lộ còn đang ngây ngốc chưa kịp phản ứng, bỗng một cánh tay từ bên cạnh đưa ra kéo lấy tay nàng, chính là Chung Thanh Trúc, xem chừng có phần khẩn trương. Nhưng còn không đợi Chung Thanh Lộ kịp phản bác, Tôn Hữu đã bình thản châm biếm:
"Ngươi giống với cha ta, thường hay mắng chửi người khác, thân hình cũng khác hẳn người thường, chắc sống cũng không dễ ha."
Đâu đó trong thành Lưu Vân xa xôi, một gã béo nào đó đang nhàn rỗi bất chợt hắt hơi một cái.
Chung Thanh Lộ sau một lúc ngây ngốc cũng lập tức tỉnh ngộ. Cha của Tôn Hữu là Tôn Phong, con trai thứ hai của một trong đương kim tứ đại trưởng lão Lăng Tiêu Tông hiện giờ, ở trong Tôn Gia địa vị không thấp, trong tay còn nắm giữ không ít quyền lực, nhưng vì tư chất tu đạo bình thường, kém xa so với vị đại ca thiên tư hơn người tinh tiến vượt bậc đến nay đã là cao thủ cảnh giới Thần Ý đỉnh phong. Tuy rằng hắn đã từng bái nhập môn hạ Lăng Tiêu Tông, nhưng tu luyện mấy chục năm trời vẫn chỉ giậm chân ở cảnh giới Luyện Khí, cộng với thân hình béo ụ, nên bị hầu hết những thế gia phụ thuộc cười nhạo mỉa mai sau lưng. Chẳng qua, người tu đạo xưa nay cảnh giới càng cao thì việc nói dõi càng khó khăn, Tôn trưởng lão tuy rằng thất vọng, ngày thường gặp mặt cũng có quở trách đôi câu, nhưng mọi người đều biết lão vẫn rất thương con, đây cũng là nguyên nhân cha con Tôn hữu được như hiện giờ.
Dù Tôn hữu chưa nói lời thô tục, nhưng đã đem nguyên lời Chung Thanh Lộ chửi cha mình hoàn trả, lại còn mang ý mỉa mai ác độc hơn hẳn, khiến Chung Thanh Lộ tức đến mặt mũi trắng bệch không còn gọt máu. Nàng là một thiếu nữ mười hai, cái tuổi đã biết chưng diện, vốn đã không hài lòng với cơ thể hơi béo của mình, nên rất dị ứng khi người khác nhắc đến nó. Đừng nói là ở Chung gia không ai dám nhắc đến chữ "Béo" trước mặt nàng, mà cho dù lúc ra ngoài gặp mặt chơi đùa với con cháu những thế gia khác, dù là những kẻ ngạo mạn như Cam Trạch, Hầu Viễn Lương, bình thường cũng không dám nhắc đến điều kiêng kị này.
Ai ngờ hôm nay vừa đến Lăng Tiêu Tông liền bị Tôn Hữu xoáy sâu vào vết thương này, nàng thiếu điều tức đến ngất đi, nếu không phải có người bên cạnh giữ chặt lại, chỉ sợ nàng đã lao lên mà liều mạng với hắn rồi.
Thẩm Thạch đứng ở một bên nhìn thoáng qua Chung Thanh Trúc đang đứng cạnh Chung Thanh Lộ, thấy khuôn mặt hai người này có vài phần tương tự, về tuổi tác Chung Thanh Lộ có vẻ lớn hơn một chút, hơn nữa từ tên của hai nàng mà suy đoán thì hẳn là tỷ muội ruột thịt. Lúc trước trên vách đá gặp phải sự cố bất ngờ, do lúc đó vội vàng không nhìn kỹ, chỉ nhớ tên người mắng chửi, hiện giờ nhìn kĩ lại, thấy đây là một thiếu nữ xinh xắn nho nhã, da trắng như tuyết, một đôi mắt sáng trong như thu thủy, dù tuổi nhỏ thân hình còn chưa nẩy nở, nhưng nhan sắc cũng đã khiến người khác lóa mắt.
Nếu nói dung mạo Chung Thanh Lộ cũng có vài phần dáng dấp mỹ nhân, chẳng qua là bị thân hình hơi mập làm lu mờ đôi chút, thì vị thiếu nữ đứng cạnh nàng ta kia đúng là một tiểu mỹ nhân rồi.
Có điều lúc này vẻ mặt Chung Thanh Trúc lại lộ rõ sự lo lắng, nắm chặt lấy cánh tay Chung Thanh Lộ không buông, hạ giọng nói: "Tỷ tỷ, chớ có làm loạn, chúng ta đang ở Lăng Tiêu Tông đấy."
Chung Thanh Lộ trước giờ ngang ngạnh đã quen, hôm nay lại bị Tôn Hữu châm chọc ác nghiệt như vậy tức sao chịu nổi, đâu còn để lời khuyên bảo của thiếu nữ vào tai, cố sức giằng ra để nhào về phía Thẩm Thạch và Tôn hữu.
Chung Thanh Trúc cuống lên, nhớ tới lời trưởng bối trong nhà đã nhiều lần khuyên bảo lúc trước, Lăng Tiêu Tông là tông môn đại phái môn qui sâm nghiêm, tuyệt không thể xằng bậy, nếu lỡ phạm vào môn quy, chọc giận đến người tiếp dẫn, không chừng sẽ bị đuổi khỏi môn tường, mà có lẽ từ nay về sau tiên duyên cũng đoạn. Lập tức nàng cố hết sức giữ lấy Chung Thanh Lộ, một mặt hạ giọng khuyên bảo, một mặt quay đầu nhìn quanh, đúng lúc trông thấy Tôn Hữu dường như còn muốn mở miệng, liền vội vàng la lên:
"Vị đại ca này, ngươi, xin ngươi đừng nói nữa mà, nói nữa là có chuyện xảy ra mất!"
Tôn Hữu thoáng ngây người, nhìn nàng mỉm cười gật đầu xem như đáp ứng, sau đó lui về sau một bước, trở lại bên cạnh Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch hơi bất đắc dĩ nhìn hắn, thấp giọng nói: "Vậy là được rồi."
Tôn Hữu bĩu môi, cười gượng: "Cũng đâu phải ta thích cãi nhau, ngươi cũng thấy đấy, là cô ta không chịu bỏ qua, đã vậy còn lôi cả phụ thân ta vào."
Chẳng qua là dù hắn lui một bước, bên kia Chung Thanh Lộ nhìn thấy lại càng tức giận, nhưng giãy dụa kịch liệt vẫn không thoát được khỏi Chung Thanh Trúc. Nàng tức quá bèn vung tay lên, mắt thấy tưởng chừng như Chung Thanh Trúc sẽ ăn một cái tát, nhưng khi gần tới nơi nàng đã kịp thu tay chỉ phớt nhẹ qua đôi má mà không đánh thật sự, song cũng khiến cho Chung Thanh Trúc hoảng sợ, không tự chủ mà lui về sau một bước, hai tay ôm lấy má, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt đã mang theo vài phần ủy khuất.
Nhưng không hiểu sao sau khi vất vả lắm mới thoát khỏi Chung Thanh Trúc, Chung Thanh Lộ lại không chú ý tới Tôn Hữu, mà vẻ mặt mang đầy tức giận trừng mắt nhìn Chung Thanh Trúc, giống như một cô gái điêu ngoa ngang ngược đang giận cá chém thớt, giận dữ quát lên: "Chung Thanh Trúc, ngươi giả bộ tốt lành làm gì?"
Thân thể thiếu nữ xinh đẹp kia khẽ run lên, răng cắn bờ môi, chậm rãi cúi đầu xuống. Dường như ở trước mặt vị tỷ tỷ này từ đó đến giờ bị khinh bỉ đã quen, không hề có ý phản kháng, dù có ủy khuất cũng cố nhịn.
Thẩm Thạch ở một bên nhìn tình hình như vậy cũng khẽ nhíu mày, trong lòng sinh ý đồng cảm với thiếu nữ Chung Thanh Trúc này, nỗi oán giận lúc trước trên vách đá Bái Tiên Nham suýt chút nữa bị nàng hại chết bỗng xua tan rất nhiều. Chẳng qua là nghe tên, Chung Thanh Trúc hẳn là xuất thân từ Chung gia, so với Chung Thanh Lộ tuy ít tuổi hơn nhưng xem như là đệ tử cùng thế hệ. Mặt khác, dựa theo lời Tôn Hữu, nàng xuất thân từ một nhánh phụ của Chung gia, do đó có lẽ là do thiên tư không tệ nên mới có được cơ hội bái nhập tông môn tu luyện.
Chung Thanh Lộ tức giận mắng Chung Thanh Trúc vài câu, đảo mắt liền nhớ tới sau lưng hãy còn một tên "Cừu địch" thật sự, nàng xoay phắt lại, nhìn chằm chằm lấy Tôn Hữu, oán hận nói: "Tiểu tử thối, hôm nay không tiện, đợi sau này an ổn rồi hãy xem ta dạy dỗ ngươi thế nào."
Tôn Hữu bật cười nhìn lại, tặc lưỡi "Chậc chậc": "Lời ngươi vừa nói, nghe dễ sợ quá, nhưng trước kia ta không nghĩ ngươi lại đần như vậy. Nếu lời này là Cam Trạch bên Cam Gia nói ra, ta còn sợ Cam Gia hắn trong tông môn nhiều bạn cũ, hay là Hầu Viễn Lương ở Hầu Gia nói lời này, ta cũng còn kiêng kị vài phần, hiện giờ Hầu gia bọn hắn có hẳn một vị lão tổ Nguyên Đan cảnh trong môn, lợi hại vô cùng. Nhưng nếu như là ngươi nói thì..."
Nói đến đây, Tôn Hữu nhàn nhã bẻ ngón tay, thản nhiên nói: "Chung gia các ngươi có gì chứ, những năm qua cũng chỉ là một gia tộc phụ thuộc một lòng vì tông môn tìm Linh thảo. Ngày nay Thần Tiên Hội trải rộng khắp nơi, tông môn cùng bọn họ giao dịch một ngày, còn hơn Chung gia các ngươi thu hoạch một tháng. Còn nói đến chỗ dựa trong môn, trăm năm qua Chung gia nhân tài điêu linh, nếu ta nhớ không lầm, hơn sáu mươi năm nay, không xuất hiện dù chỉ một vị tu sĩ Thần Ý cảnh? Lời nói thì ghê gớm, đáng tiếc là dọa không chết người đâu."
Chung Thanh Lộ tức giận đến nỗi mặt hết đỏ lại trắng, cả cơ thể cũng run lên bần bật, không nói nổi ra lời. Trái lại Chung Thanh Trúc đứng bên cạnh nàng cắn răng bước lên, nhìn Tôn Hữu nói: "Vị đại ca này, ta không biết người xuất từ thế gia nào. Nhưng mà, hiện giờ Chung gia xuống dốc, chỉ cần hậu nhân chúng ta ra sức tu hành, mai sau chắc chắn sẽ có ngày hưng thịnh. Ngươi, ngươi không được khinh người quá đáng..."
Tôn Hữu ho khan một tiếng, nhìn khuôn mặt Chung Thanh Trúc tuy tuổi nhỏ nhưng đã rất có phong thái, nhún vai nói: "Người vừa rồi cũng thấy đó thôi, ta đâu có chủ động trêu chọc cô ta, đều là nàng hết mắng ta lại đụng chạm tới cha ta, nên mới đáp lại vài câu. Chẳng lẽ ngươi muốn ta giống người, bị đánh mắng cũng không đáp trả sao?"
Chung Thanh Trúc chợt nghẹn lời, vô thức cắn bờ môi. Động tác vô ý này thế mà lại khiến nàng trong lúc ủy khuất thêm đáng yêu vô cùng.
Sau cùng, Chung Thanh Trúc vẫn liên tục khuyên bảo rồi kéo Chung Thanh Lộ đi, lúc gần đi khuất, nàng ta vẫn vô cùng oán hận nhìn chằm chằm về phía sau, ngay cả Thẩm Thạch đứng cạnh Tôn Hữu cũng bị nàng trừng mắt nhìn một cái.
Thẩm Thạch đứng một bên, im lặng một lát rồi thở dài, lòng thầm lắc đầu, nghĩ lại hôm nay toàn gặp những chuyện không đâu, quay đầu sang nhìn về phía Tôn Hữu. Tôn Hữu bỗng thấy chột dạ, giang tay ra phân bua:
"Đại ca, là do nha đầu ngốc kia ngang ngược, đâu phải hoàn toàn do ta chứ."
Thẩm Thạch bĩu môi, rồi bỗng mở miệng hỏi: "Đúng rồi, theo lời ngươi vừa nói thì lệnh tôn là một người béo hả?"
Tôn Hữu gật gật đầu: "Béo lắm, béo khủng khiếp, đi vài bước thôi đã thở hồng hộc, mỗi lần ông nội nhìn thấy bộ dạng của cha ta, đều nổi giận mắng ổng một trận."
Thẩm Thạch chìm vào suy tưởng, Tôn Hữu thấy hơi kỳ quái nhìn hắn, hỏi: "Mà ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Hình bóng người cha già không rõ tung tích lướt qua trong tâm trí Thẩm Thạch, đại chưởng quỹ của Thiên Nhất Lâu thành Tây Lô ở Âm Châu năm nào cũng nổi danh là một người béo tốt. Hắn nhìn Tôn Hữu đứng cạnh, lòng bỗng thấy thân thiết hơn nhiều, tuy rằng đây chỉ là cảm giác kì lạ thoáng qua, rồi đưa tay vỗ nhè bả vai Tôn Hữu, nói:
"Ta cảm thấy hai chúng ta rất có duyên đấy."
"Sao cơ?" Tôn Hữu không hiểu ra sao, nghi hoặc gãi gãi đầu.
※※※
Hơn bốn trăm tân đệ tử, sau cùng chia thành hơn bốn mươi ba nhóm, mỗi nhóm mười người, do một vị sư huynh dẫn đường, chia nhau đi sâu vào trong đảo.
Thẩm Thạch và Tôn Hữu ở chung một nhóm. Ngoài hai người ra, có lẽ do lúc trước cãi vã thành thân hay sao mà tỷ muội Chung gia cũng xếp chung trong nhóm.Trừ chuyện này ra, còn sáu người nữa, song đều không có ai xuất thân từ đệ tử thế gia.
Mười người, bảy nam ba nữ, ngoài Chung Thanh Lộ và Chung Thanh Trúc ra, còn có một thiếu nữ tên là Hạ Tiểu Mai, nhìn qua dung mạo bình thường, nhưng tính tình cởi mở hoạt bát. Mọi người mới đi theo vị sư huynh dẫn đầu một lúc, nàng ta đã bắt chuyện với hầu hết mọi người, thành ra quen mặt cả rồi.
Về phần vị sư huynh giám sát và dẫn đường cho bọn họ tên là Tô Hà, nhìn qua tuổi cũng không lớn, còn chưa đến hai mươi, cử chỉ nhã nhặn, nét mặt thường đượm nụ cười, không phải là người khó tính. Trên đường đi Hạ Tiểu Mai có đánh bạo hỏi hắn mấy câu, Tô Hà đều mỉm cười trả lời hết cả, cùng mọi người hòa đồng rất nhanh, khiến những đệ tử mới đến an tâm rất nhiều.
Đi đã khá lâu, Thẩm Thạch dần dần phát hiện ra hòn đảo này thật sự so với mình tưởng tượng lớn hơn rất nhiều, Tô Hà dẫn bọn họ từ bờ cát theo con dường bên trái đi đã rất xa, hai bên đường cây cối mọc thành rừng, gió biển thổi qua tán lá nghe sào sạc, một cảm giác mát mẽ lan khắp toàn thân.
Rừng cây phía trước bỗng thưa dần, lộ ra bãi cát trắng xóa đằng trước, thủy triều êm ả lên xuống đều đặn, sâu vào phía trong hơn mười trượng là một ngọn đồi nằm dưới chân núi.
Đối diện với mặt biển, hình thành một dải phòng ốc động phủ, nằm song song với nhau.
Tô Hà quay đầu nói với đám người Thẩm Thạch: "Được rồi, mấy năm về sau, các ngươi sẽ ở nơi này đấy."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lục Tiên
Tiêu Đỉnh
Lục Tiên - Tiêu Đỉnh
https://isach.info/story.php?story=luc_tien__tieu_dinh