Chương 28
tsuko khám xong cho Tokita vào sáng hôm sau.
Cô dặn Mariko khóa cửa cẩn thận, rồi dẫn anh về căn hộ của mình. Có cố thế nào đi nữa thì với sức vóc yếu đuối, cô không thể tự mình dìu thân thể đồ sộ của Tokita được. May mắn thay, dù đã gần như không nhận thức được mọi thứ xung quanh, anh vẫn có thể theo Atsuko về phòng. Khi Tokita ngủ rồi, cô chụp Gorgones lên đầu anh và dùng máy thu để phân tích giấc mơ.
Atsuko thở phào nhẹ nhõm vì nhân tính của Tokita vẫn chưa đến nỗi bị phá hủy hoàn toàn. Tình trạng anh gần giống với bệnh nhân tâm thần phân liệt cấp tính, nhưng không phải giai đoạn cấp tính ngay sau khi phát bệnh. Tokita vốn không bị loạn thần, trí não anh đơn giản chỉ bất thình lình bị tiêm nhiễm những hình ảnh bạo lực phi lý. Bây giờ tình hình nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng Atsuko tự tin dần dần sẽ chữa khỏi được cho Tokita. Chỉ cần chú ý sao cho bệnh không tái phát vào thời kỳ hồi phục và phát triển thành hội chứng mãn tính là được.
Những hình ảnh được truyền vào tiềm thức của Tokita có lẽ là giấc mơ của Himuro sau khi cậu ta đã mắc tâm thần phân liệt. Một con búp bê Nhật mái bằng ngang trán, sô cô la và những thứ kẹo bánh tẩm đường ngọt lợ, những trò chơi trên vô tuyến dành cho trẻ nhỏ, cô không thể nghĩ ra đây là giấc mơ của ai khác ngoài Himuro. Cậu ta phát bệnh cũng vì bị truyền vào tiềm thức những hình ảnh từ giấc mơ của một bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt nghiêm trọng. Atsuko biết thế bởi cô đã từng chữa trị và tiếp xúc với thế giới trong tiềm thức của bệnh nhân này rồi. Con búp bê liến thoắng một tràng dài vô nghĩa bằng tiếng Đức, “Vào những năm sáu mươi, mặt trời mọc giữa buổi đêm”, rồi “Vì cuộc chiến tranh Việt Nam, cha đã dẫn tôi tới một nhà hàng sang trọng và tận hưởng bầu không khí nhục dục ở đó”, hay “Hồi vịnh Ise có bão, tôi đã đi tắm cùng Thủ tướng Nakasone, lúc đó tôi còn có thể nổi trên mặt nước.” Kể cả khi còn thức, Tokita Kousaku vẫn tiếp tục nghe thấy những lời lảm nhảm vô nghĩa của con búp bê kỳ dị kia.
Kẻ thủ ác đã truyền những giấc mơ của một bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt nghiêm trọng vào tiềm thức Himuro, rồi thu lại nội dung giấc mơ của Himuro khi cậu ta đã loạn trí, sau đó phát lại những hình ảnh đó trong đầu Tokita. Dù giữa hai người có sự chênh lệch về trình độ trí tuệ, nhưng bởi đều là otaku, nên có lẽ làm nhiễu loạn đầu óc của Tokita với những giấc mơ của Himuro cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Nghĩ ra được một trò xấu xa bỉ ổi đến thế này, chắc chỉ có Inui Seijirou mà thôi.
Kể cả trong lúc Atsuko đang khám cho Tokita Kousaku, thỉnh thoảng màn hình PT của cô vẫn nhận được những hình ảnh cho thấy Inui và Osanai đang sử dụng DC Mini để giao tiếp với nhau. Rất nhiều khung cảnh phảng phất bầu không khí ma quái của một thứ dị giáo nào đó, dường như Inui đang thuyết giảng cho Osanai trong mơ bằng một phương thức mang tính nhục dục và tôn giáo, nhưng bởi các hình ảnh chỉ là những mảnh ghép đứt gãy không liền mạch, Atsuko không thể biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Máy thu của cô không thể xâm nhập vào thiết bị DC Mini mà hai kẻ đó đang dùng được. Cô cần một chiếc DC Mini để bước vào giấc mơ của Inui và Osanai và tìm hiểu âm mưu của chúng. Atsuko muốn có trong tay một chiếc DC Mini, nếu có được nó, cô có thể lật ngược ván bài và dập tắt âm mưu phản trắc của kẻ xấu.
Tokita từng thừa nhận tình cảm của mình trước Atsuko, nhưng giờ tâm trí anh đã trôi dạt thật xa đến một nơi giọng nói của cô không thể với tới. Càng buồn bã xót xa vì điều đó bao nhiêu, cô lại càng căm hận những kẻ đã làm Tokita ra nông nỗi này bấy nhiêu. Kẻ chủ mưu và tay sai của hắn đều biết cô yêu Tokita. Chúng gây ra tất cả những tội ác tày trời này, trong đầu nhận thức rõ ràng cô yêu Tokita đến nhường nào. Phải báo thù, một tia suy nghĩ vụt qua trong tâm trí Atsuko. Giá như có DC Mini, cô đã có thể trả thù lũ ác nhân kia rồi. Đây là lần đầu tiên cô nghĩ đến những chuyện như thế. Dù kẻ địch là ai đi chăng nữa, cô hoàn toàn có thể đứng lên đối đầu với chúng. Tâm trí bỗng chốc tràn ngập hận thù, Atsuko quên mất bản thân mình cũng sẽ gặp rất nhiều hiểm nguy trong cuộc chiến này.
Tảng sáng, cô thiếp đi một lát và thức dậy lúc 9 giờ. Cô gọi điện cho quản lý chung cư, nhờ anh ta đổi ổ khóa nhà. Có khả năng kẻ xấu có chìa khóa chính, không những căn hộ của Tokita mà nhà ai hắn cũng có thể đột nhập vào được. Sau đó cô liên lạc với Mariko, nhờ bà trông coi Tokita trong lúc mình đi vắng, dặn dò bà kỹ lưỡng để không ai có thể làm hại anh thêm được nữa. Atsuko cũng gọi sang phòng của Shima Toratarou ở chung tầng để cảnh báo về mối nguy hiểm đang rình rập, nhưng hình như ông đã đi làm nên không ai nghe máy.
Vài ngày đã trôi qua kể từ khi cô định đi gặp Viện trưởng để nói chuyện. Bởi có quá nhiều chuyện cấp bách xảy đến dồn dập nên mãi cô vẫn chưa gặp ông được. Lái chiếc Marginal qua trung tâm thành phố đông nghẹt người, cô tự nhủ đến Viện rồi phải sang văn phòng của Shima ngay.
Nhưng khi đến Viện, Atsuko nhận được thông báo đã tìm thấy Himuro. Bệnh viện trực tiếp gọi cho cô, trình bày rằng một y tá đã nhìn thấy cậu ta thơ thẩn đi lại giữa đám đông những bệnh nhân trong phòng chờ bệnh viện. Cô lập tức chạy sang đó.
Himuro ngồi trong phòng chờ ở tầng một, vài bác sĩ và y tá vây quanh cậu ta, xôn xao chỉ trỏ. Thân thể Himuro bốc mùi nồng nặc, đầu tóc rối bù như tổ quạ, ria mép một hàng thưa lớt phớt, cả người lấm lem đất cát. Chiếc áo blouse trắng cậu ta mặc từ ngày mất tích giờ đây nhàu nhĩ, bẩn thỉu. Cậu ta không mặc quần, có lẽ bởi đã lỡ dây chất thải của bản thân lên đó. Chân không đi giày. Không ai biết Himuro đã ở đâu trước khi được phát hiện đứng trước cửa phòng chờ, hay làm sao cậu ta đến được đó.
May mắn thay, Osanai vẫn chưa đi làm nên Atsuko nhờ hai y tá khác dẫn Himuro tới phòng khám của cô trong Viện Nghiên cứu. Mặt Himuro vô cảm, không mảy may có phản ứng gì trước sự huyên náo xung quanh, cậu ta chỉ ngoan ngoãn đi theo hai người y tá. Nói cậu ta không biểu lộ cảm xúc gì cũng chưa chắc đúng, mặt Himuro đã biến dạng hoàn toàn, gương mặt vốn tròn trịa như quả bóng của cậu ta đã bị bóp méo thành một thứ xấu xa gớm ghiếc, dường như không thuộc về thế giới này.
Hai y tá đặt thân hình núng nính mỡ của Himuro lên giường. Sau khi họ đi rồi, cô cho cậu ta ngủ, sang phòng nghiên cứu kế bên và dùng máy quét để kiểm tra ý thức của bệnh nhân. Kakimoto Nobue không ở đây nên cô đành phải tự mình thiết lập mọi thông số.
Atsuko rùng mình. Nhìn vào màn hình, cô chỉ thấy những mảnh ghép rời rạc của ý thức. Trong miền tâm trí gần như hoàn toàn trống rỗng ấy, chỉ còn lác đác xuất hiện những hình ảnh vô nghĩa: quả hạnh nhân thối rữa, ống Braun bị vỡ, những đồ vật nhỏ như cúc áo, kẹp giấy, mảnh vỡ đồ chơi hay giấy gói kẹo, biểu tượng nhà vệ sinh nữ và biển báo tàu điện ngầm. Thi thoảng lại thấy một con búp bê Nhật ngoác miệng cười ma quái hiện ra nơi góc tận cùng của miền ý thức.
Sau đó, Atsuko dùng máy quét để thu được những hình ảnh rõ nét hơn. Vẫn không có gì thay đổi, cô chỉ tìm thấy những suy tưởng đứt gãy không liền mạch, hoàn toàn không thấy dấu hiệu của tư duy. Atsuko sợ hãi, từ bỏ việc dùng máy thu để xâm nhập vào tiềm thức Himuro. Chìm quá sâu vào tâm tưởng của một người đã bị phá hủy hoàn toàn nhân cách như thế này, chính cô cũng có khả năng hóa điên mất.
Những người đã đẩy Himuro đến bước đường này, chắc hẳn cũng biết những việc chúng làm sẽ đập tan nhân cách của cậu ta. Chúng tự tin rằng không còn gì có thể cứu chữa nổi Himuro, cậu ta không cách nào có thể nói ra những điều gây bất lợi cho chúng nữa, nên bây giờ mới thả tên tù nhân chúng đã giam giữ suốt bao nhiêu ngày qua. Nhưng để xóa sạch mọi dấu vết của nhân tính trong một con người như thế này, không biết phải mất bao nhiêu thời gian, không biết những hình ảnh được truyền vào trong tiềm thức Himuro phải ghê rợn đến mức nào. Sự tàn độc của kẻ thủ ác, trước vốn mờ mịt, nay trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Đây là một tội ác ngang với tội sát nhân. Chỉ còn một cách để ngăn chặn sự tàn bạo này trước khi chính cô cũng bị kéo vào âm mưu của chúng, cô phải tự mình chiến đấu tới cùng.
Atsuko cắn môi, nhìn Himuro đang thiếp ngủ qua cánh cửa kính. Một lúc sau, cô bước sang phòng bệnh nhân và kiểm tra đầu cậu ta. Không thể có chuyện kẻ gian lại thả Himuro ra mà vẫn để DC Mini nguyên vị trí cũ được, nhưng biết đâu cậu ta cũng có vết thương như Tokita.
Tóc Himuro khá mềm và mỏng so với tóc đàn ông. Atsuko vạch tóc cậu ta ra và phát hiện ra một mảng hói chừng bảy, tám mi-li-mét màu chì, nổi bật hẳn trên vùng da đầu trắng hếu. Tokita từng nói, DC Mini được cấu thành bởi các nguyên tử sinh hóa, có chức năng tự lắp ráp của protein, hai người có thể xâm nhập vào ý thức của nhau nhờ vào dòng điện trong cơ thể. Atsuko cũng bắt đầu nhớ ra hình dạng và màu sắc của DC Mini.
Cô hoảng sợ hét lên.
Đây không phải mảng hói, mà là đáy của DC Mini. Do được gắn vào đầu Himuro trong một thời gian dài, nó đã bám dính vào da đầu cậu ta, không thể dùng tay nhấc ra được nữa. Thậm chí có phẫu thuật cũng không lấy ra nổi, vì DC Mini đã dính ở mức độ nguyên tử, thậm chí phân tử mất rồi. Giờ cô đã hiểu vết thương trên đầu Tokita do đâu mà có. Thủ phạm đã cố bứt DC Mini ra khi các đầu nhọn của nó chuẩn bị bám dính vào da đầu anh.
Atsuko không hề nhận ra mình đang gào thét trong kinh hoàng, cũng chẳng nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang réo inh ỏi trong phòng làm việc của cô.
Kẻ Trộm Giấc Mơ Kẻ Trộm Giấc Mơ - Yasutaka Tsutsui Kẻ Trộm Giấc Mơ