Chương 29
gười còn đang sống sờ sờ vì sao lại trúng thi độc?” Tần Vọng Thiên khó hiểu hỏi: “Nhưng sao toàn bộ người trong Yên Thúy lâu lại bị?”
“Chuyện này nói ra rất dài.” Mộc Lăng suy nghĩ một chút nói: “Vấn đề là ở trên người Ngô Hâm.”
“Ngô Hâm?” Tần Vọng Thiên suy nghĩ một chút: “Là chưởng môn Vô Nhai phái chết cùng Tề Lạc?”
“Phải.” Mộc Lăng nói: “Ngươi còn nhớ thi thể màu đỏ tím chúng ta xem qua ngày trước không?”
“Nhớ rõ.” Tần Vọng Thiên gật đầu.
“Ngô Hâm nói sẽ trở thành thiên hạ vô địch, đại khái là có liên quan tới mấy thi thể kia, nhưng là, hắn không luyện thành được thiên hạ vô địch, trái lại trúng thi độc, sau đó đến Yên Thúy lâu truyền nhiễm cho Lạc Tứ Nương… bởi vì nữ tử tuổi trẻ âm tính cao, cho nên tương đối dễ bị nhiễm… Hơn nữa thi độc sợ nhất là dấm, đám tiểu thư đó bình thường mười ngón tay không dính nước, bình thường cũng ít vận động, còn đám nha hoàn bình thường không có việc gì sẽ đến trù phòng phụ việc, bởi vậy không sao.”
Khi Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên trở lại Nhạc gia trại, trời cũng đã tối, hai người vừa vào cửa trại, chợt nghe bên trong truyền đến một trận tiếng động xôn xao, Mộc Lăng nhạy cảm lập tức cảm giác được… Có chuyện náo nhiệt xem rồi. Cùng Tần Vọng Thiên chạy vào thì thấy trong đại viện có hai đám người đang cãi nhau, cả hai chăm chú nghe, phát hiện một phe là người ủng hộ Nhạc Tại Đình, một phe là người ủng hộ Nhạc Tại Vân, đang cãi vô cùng hăng hái.
“Đều là người của Nhạc gia trại.” Tần Vọng Thiên tiến đến bên tai Mộc Lăng thấp giọng nói: “Xem họ cãi đến mặt đỏ tới mang tai.”
Mộc Lăng nhìn trái nhì phải, không thấy có gì thú vị, liền kéo kéo tay áo Tần Vọng Thiên nói: “Đi Vọng Vọng, chúng ta về phòng ăn.”
Hai người vừa định đi, chợt nghe người phía sau lời nói không hợp tai nhau, đã bắt đầu đánh, ngay lúc đó, chỉ thấy có bóng người chợt lóe lên, một người bay vào trong đám người, hai tay chặn lại, đánh văng hai đám người về hai bên.
Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau, đều có chút nghi hoặc… Người đánh văng đám người là Nhạc Tại Đình, bọn họ nghi hoặc là… Không hiểu vì sao mà dường như võ công của Nhạc Tại Đình tăng cao.
“Nhị thiếu gia?” Đám người đứng về phía Nhạc Tại Vân nói lý do phản đối Nhạc Tại Đình là võ công hắn không tốt, thế nhưng hôm nay dễ dàng bị Nhạc Tại Đình một chưởng đánh văng, đều có chút giật mình, công phu Nhạc Tại Đình rất tốt.
“Các vị!” Nhạc Tại Đình hơi chắp tay, nói: “Ý tốt của các vị, Tại Đình xin ghi nhận, cũng xin tạ ơn, bất quá… Xin các vị dĩ hòa vi quý, đợi đến đại điển kế thừa, ta sẽ cùng Nhạc Tại Vân cạnh tranh công bằng, thỉnh các vị chờ xem, không nên tùy ý động thủ, làm tổn thương hòa khí.”
Mộc Lăng nhìn Tần Vọng Thiên một chút, nhướng nhướng mày với hắn… Luận múa mép khua môi, thật đúng là không ai có khả năng hơn Nhạc Tại Đình.
Hai người tiếp tục đi về, tới cửa viện, chỉ thấy Nhạc Tại Vân đã đứng chờ sẵn.
“Lâm đại ca!” Nhạc Tại Vân thấy Mộc Lăng là vừa mừng vừa sợ, xông tới nói: “Ta một ngày đêm cũng chưa thấy ngươi, hôm nay ngươi đi đâu chơi?”
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, vươn tay vỗ vai hắn: “À, ngày hôm nay đi đến một nơi rất tốt.”
“Nơi nào?” Nhạc Tại Vân hỏi dồn: “Lần sau nếu rãnh rỗi, ta cùng đi với ngươi.”
“Oa!” Mộc Lăng gật đầu: “Đó thật sự là một nơi tốt thiên cổ ít có, tỷ tỷ bên trong người nào cũng đẹp!”
“Sao?” Nhạc Tại Vân ngơ ngác hỏi: “Tỷ tỷ?”
“Đúng vậy!” Mộc Lăng đá đá mày: “Nhất là Lạc Tứ Nương, quả thật là phong hoa tuyệt đại, tuyệt đại phong hoa.”
“Lạc Tứ Nương…” Nhạc Tại Vân nhướng mày, nhìn Mộc Lăng: “Ngươi đi Yên Thúy lâu?”
“Phải.” Mộc Lăng cười tủm tỉm gật đầu: “Tiểu Vân nha, ngươi thật là xấu nha, Lạc Hà thành có một nơi tốt như thế sao lại không nói cho ta biết?”
“Ngươi…” Nhạc Tại Vân nhìn Mộc Lăng một chút, tức giận nói: “Ngươi làm sao có thể đến loại địa phương đó? Đám kỹ nữ đó đều là… Ngươi để các nàng đụng vào ngươi rồi?”
Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, lắc đầu: “Không.”
Nhạc Tại Vân thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Mộc Lăng nói: “Đương nhiên là ta đụng các nàng rồi.”
“Ngươi!” Nhạc Tại Vân cắn răng, đẩy Mộc Lăng một cái, hung hăng nói: “Hạ lưu vô sỉ!” Nói xong xoay người bỏ chạy.
“Oa…” Mộc Lăng vỗ vỗ bên vai bị Nhạc Tại Vân đẩy đau, nói: “Gần đây sao tiểu hài tử nào cũng muốn đánh người vậy?”
“Là ngươi đáng đánh.” Tần Vọng Thiên ở phía sau lạnh lùng nhả một câu: “Người ta không phải là có hảo cảm với ngươi sao, còn nói như vậy?”
Tay Mộc Lăng khoát khoát, sau đó đáp xuống vai Tần Vọng Thiên: “Ngươi không hiểu, phải dạy cho tiểu hài tử điều đúng đắn, cho hắn biết chỗ phồn hoa cùng tỷ tỷ xinh đẹp là nơi rất tốt, mới có thể khiến đời hắn tràn đầy nhạc thú chứ, có đúng hay không?”
Tần Vọng Thiên có chút vô lực nói với Mộc Lăng: “Ngươi nói thẳng với hắn không được sao, quanh co lòng vòng kích người như vậy làm gì?”
Mộc Lăng dẫu dẫu môi, nói: “Tiểu hài tử hiện nay đều rất hư, nói chuyện phải có phương pháp mới được”. Nói xong, trắng mắt liếc Tần Vọng Thiên, về phòng gọi hạ nhân chuẩn bị đồ ăn.
Cứ như vậy qua hai ngày, đại điển kế thừa của Nhạc Tại Đình đã tới gần, toàn bộ Nhạc gia trại cũng náo nhiệt lên, mọi người bắt đầu giăng đèn kết hoa.
Ngày nọ, Lạc Tứ Nương của Yên Thúy lâu phái người đưa đến thiệp mời, nói là muốn mời Mộc Lăng đến, cảm tạ ân cứu mạng của hắn. Lạc Tứ Nương này là mỹ nhân có tiếng ở Lạc Hà thành, nhiều người muốn được nàng liếc mắt cũng khó, hơn nữa nữ tử này tính tình cũng kiêu kì, kẻ không thích nhất định không chịu gặp, đến nay vẫn chưa từng thấy nàng tự mình đưa thiệp mời ai đến. Mộc Lăng sau khi nhận được thư liền vui mừng sung sướng, thay quần áo mới, chuẩn bị đi gặp mỹ nhân.
“Người ta bệnh đã khỏi rồi, ngươi còn đi làm gì?” Tần Vọng Thiên bất mãn nhìn Mộc Lăng.
“Thì bởi vì hết rồi mới phải đi.” Mộc Lăng liếc hắn một cái: “Ta đi xem Lạc Tứ Nương kia có phải đẹp như trong truyền thuyết không!” Nói xong thì kích động chạy ra ngoài.
“Ta cũng đi!” Tần Vọng Thiên theo sau.
“Này… Ta đi gặp mỹ nhân, ngươi đi làm gì?” Mộc Lăng bất mãn khoát khoát tay: “Tiểu hài tử đi chỗ khác chơi.”
“Ngươi dám nói!” Tần Vọng Thiên trừng mắt, nói: “Không phải ngươi nói ta là tiểu hài tử sao? Lão tử cũng đi theo ngươi đến kỹ viện, nhìn xem ai mới là tiểu hài tử!” Nói xong, không để ý tới Mộc Lăng, sải bước đến Yên Thúy lâu.
Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, mắng một câu: “Tên chết tiệt!” Sau đó cũng chạy theo.
Yên Thúy lâu hiện tại đã không còn vắng vẻ sa sút như mấy hôm trước, đã khôi phục lại khung cảnh hoan thanh tiếu ngữ, một loạt cô nương đứng ở lầu hai tiếp chuyện với khách nhân, thấy Mộc Lăng đi tới, các cô nương đều vẫy khăn la: “Lâm tiên sinh, sao giờ mới đến!”
Mộc Lăng ngẩng đầu, chỉ thấy một đoàn oanh oanh yến yến, trong nháy mắt tâm trạng chuyển tốt, vẫy vẫy tay với bọn họ, làm các cô nương lại la lên, Tần Vọng Thiên ở phía sau nghiến răng, rủa thầm… ‘ngươi chờ, đợi một lát sẽ có tuồng hay xem!’
Mộc Lăng quay đầu thấy Tần Vọng Thiên tính toán lộ cả ra mặt, hơi có chút cảnh giác… Tiểu hài tử muốn làm thiêu thân sao!
Hai người vào tửu lâu, tú bà lập tức đi ra nghênh đón, nói: “Lâm ân công! Ngài đã tới, Tứ Nương đã sắp sốt ruột chết rồi!”
“Thật không?” Mộc Lăng cảm thấy rất hứng thú đi theo tú bà, Tần Vọng Thiên cũng muốn theo, Mộc Lăng lại vẫy tay với các cô nương dưới lầu, nói: “Mau tới mời Tần đại gia uống rượu!”
“Vâng!” Cả đám cô nương đều chạy tới, kéo Tần Vọng Thiên: “Đại gia, cùng nhau uống một chén đi…”
Tần Vọng Thiên kinh hãi tóc cũng sắp dựng thẳng, đám kỹ nữ này vừa nhìn đã biết hài tử này tuổi không lớn, vẫn còn non nớt, nói không chừng vẫn còn tơ, liền cười tủm tỉm nói: “Đến đây, tỷ tỷ đánh đàn cho ngươi nghe!”
Tần Vọng Thiên mắt thấy Mộc Lăng đã vào phòng Lạc Tứ Nương, tức giận nghiến răng, nghĩ thầm ‘ngươi chờ, ngày hôm nay không cho ngươi biết lợi hại của ta không được’. Đang nghĩ đã bị đám kỹ nữ lôi đi uống rượu rồi.
Mộc Lăng thấy Tần Vọng Thiên bị lôi đi rồi, thở phào nhẹ nhõm, theo tú bà vào tiểu các của Lạc Tứ Nương, liền nghe được một mùi hương ngát bay vào mũi, nha hoàn Tiểu Ngọc vui mừng hoan hỉ chạy đến, hành lễ với Mộc Lăng: “Lâm ân công, tiểu thư chờ ngài đã lâu.”
Mộc Lăng khoát khoát tay: “Đừng cứ gọi ân công ân công, gọi cái khác đi, nghe khách khí quá.”
“Dạ.” Tiểu Ngọc cười gật đầu: “Vậy… Lâm tiên sinh, mời vào trong.”
Mộc Lăng gật đầu, theo Tiểu Ngọc giở lên rèm châu đi vào. Thấy trên bàn trà một nữ tử đang ngồi ngay ngắn, đầu cài trâm đỏ, mặc sa y tinh sảo vàng nhạt, khuôn mặt thân hình đều là tuyệt mĩ giai nhân, Mộc Lăng gật đầu, nói: “Quả nhiên là mỹ nhân nha!”
Lạc Tứ Nương hầu như mỗi ngày đều được người khen là mỹ nhân, thế nhưng nghe một câu này của Mộc Lăng không khỏi đỏ mặt, nói thế nào đây, trước đây khách nhân khen nàng đẹp, đều là thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng, nhưng một tiếng “mỹ nhân” này của Mộc Lăng, dường như là phát ra từ thật tâm khen nàng đẹp.
“Tiên sinh!” Lạc Tứ Nương đứng lên hành lễ: “Đa tạ ân cứu mạng của tiên sinh, tiên sinh thật sự là thần y, ta cùng bọn tỷ muội uống xong thang thuốc, ngày hôm sau đã khỏi bệnh.”
“Đâu có đâu có.” Mộc Lăng cười tủm tỉm ngồi xuống, thấy trên bàn trà đang đun một ấm trà nhỏ, hỏi: “Đang đun là Phúc Bồn Tử và Tang Diệp sao? Thật thơm quá.”
Lạc Tứ Nương cười cười nói: “Tiên sinh thật tinh mắt, trà này gọi là Lạc Yên Thúy.”
“Ha…” Mộc Lăng gật đầu: “Tên rất hay.”
Lạc Tứ rót một ly trà cho Mộc Lăng, cười hỏi: “Tiên sinh có y thuật rất cao, hẳn là cũng có hiểu biết về trà.”
“Phải, về thức ăn thì ta tương đối có hiểu biết”, Mộc Lăng cười tủm tỉm nói: “Trà sao, thứ nhì.”
“A…” Lạc Tứ Nương bị Mộc Lăng chọc cười, gật đầu với Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc chạy xuống lầu, bưng một thực hạp lên, nói với Mộc Lăng: “Đây là tiểu thư nhà ta sáng sớm xuống bếp tự tay làm cho riêng tiên sinh, tiên sinh nếm thử.”
Thực hạp vừa mở ra, đã nghe thấy một trận kỳ hương xông ra. Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, chỉ thấy bên trong đầy hoa đủ sắc… Là bông cải!
Lạc Tứ Nương bưng thức ăn ra, tự mình dùng đũa gắp đến đĩa nhỏ, đưa sang cho Mộc Lăng, nói: “Tứ Nương thuở nhỏ nghèo khó, sống tại một ngọn núi nhỏ, có đôi khi nạn đói tất cả mọi người không có gì ăn, phía sau núi lại có không ít bông cải, ta liền nghĩ ra ý tưởng, tự chế biến ra món này, tiên sinh nếm thử.”
Mộc Lăng nghe bông cả không ngừng tỏa hương, nhìn thật là đẹp mắt, vươn đũa gắp một đóa bông cải vàng bỏ vào miệng: “Ưm… Ăn ngon!” Mộc Lăng chỉ vào bông cải nói: “Ngọt mà không ngán, bên dưới còn có thịt cá mềm mềm trơn trơn!”
“Phải.” Lạc Tứ Nương tiếp tục gắp cho Mộc Lăng: “Lại nếm thử cái này…”
Hai người vô cùng cao hứng ngồi trong phòng ăn ăn, Tần Vọng Thiên trốn thoát khỏi cái động mời rượu, cầm bình rượu xông lên, vừa tới cửa, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng Mộc Lăng: “Oa… Thật ngọt nha, trắng trắng mềm mềm!”
“Ưm… Tứ Nương ngươi thật sự quá tuyệt vời!”
“Đúng là mỹ vị… Nhân gian cực phẩm.” còn xen kẽ tiếng cười ngọt ngào của Tứ Nương.
“Đầu gỗ chết tiệt!” Tần Vọng Thiên giận trắng mặt, liền nhấc chân xông vào…
Hảo Mộc Vọng Thiên Hảo Mộc Vọng Thiên - Nhĩ Nhã