Chương 28
hị có chắc là kế hoạch này mang lại hiệu quả không?”, Tara hỏi khi Liz đang tròng vào người chiếc váy trắng mà cô đã mặc ngày hôm kia, lúc trở về. Khuôn mặt trang điểm khiến người khác khó lòng phát hiện. Họ sẽ nhờ vào quyền năng gọi mây của Ian cũng như khiến đám đông chú ý những lời cô “phán” để họ vì mải nghe mà không nhận ra rồi buột miệng gọi tên cô. Ưm... bay chờn vờn bên trên họ hệt như một thiên thần mà cô đang cố làm cho giống. Ai có thể cãi lại một vị khách đến từ thiên đường chứ? Khoan đã... Là cô chứ ai. Khi Elise xuất hiện trước lúc họ đánh bại Grainna lần trước, cô đã cãi lại bà đấy thôi.
Lần này sẽ có hiệu quả. Phải có hiệu quả. “Lần này phải được.”
“Em không thể tin được là chị có thể bay.”
“Là đà thôi. Chị có thể bay là đà rất tốt, chứ chưa sẵn sàng nhảy lên một mỏm đá hay liều mình lao xuống bên dưới.”
“Nhưng em vẫn thấy rất tuyệt. Em nghĩ lẽ ra mọi người phải đoán ra được chị chính là nguyên nhân đằng sau vụ chúng ta bay lên khi xác lập vòng tròn.” Tara nhại lại mấy câu thần chú và hai chị em cười phá lên.
Liz cười khúc khích trước khi tô son môi màu hồng rực.
“Úi chà, em có thể tin vào bọn chị không?”
“Không hẳn.” Tara cúi xuống đằng sau và chải đầu cho Liz. “Chị chưa kể em nghe về chị và Fin.”
“Ồ.” Cô nên nói gì đây? Kể cho em gái nghe cô đã ngủ với Fin là điều không cần thiết. Bất kỳ ai có mắt đều có thể nhìn thấy mối quan hệ của họ đã thay đổi. Khỉ thật, chuyện này thậm chí đã xảy ra trước khi họ rời khỏi đây. Giờ họ đang bận rộn với việc chiến đấu với Grainna và không thể nghĩ nhiều đến những cái nếu-thế-thì-sao.
“Sao hả, không nói được chứ gì? Chị có bao giờ nói không nên lời như thế đâu.”
“Chỉ là đang cân nhắc nói như thế nào thôi.
“Thì cân nhắc nhanh lên. Trước khi Duncan và Todd quay lại.”
Cô có thể nói gì bây giờ? Hai người tìm thấy cảm giác dễ chịu trong vòng tay nhau. Đã tận hưởng sự gần gũi tuyệt vời bên nhau, giống nhau về “khoản” hiếu thắng. Ừ thì hai người luôn khắc khẩu với nhau nhưng rồi “ghét của nào trời trao của ấy”, hai người đã có một kết thúc có hậu. Khi nụ cười tự mãn xuất hiện trên nét mặt, Liz vội dập tắt ngay.
“Có say mê không?” “Cái gì?”
“Say mê, lạ lùng, sung sướng?” Tara vẫn kỳ kèo và chưa chịu buông tha. “Có thể việc Grainna đưa hai người đến thế kỷ XXI là một cơ hội hiếm có đấy chứ? Chị đang phải lòng anh ấy.”
“Thôi đi. Grainna là một mụ phù thủy. Mục tiêu của mụ không phải gắn kết Fin và chị với nhau, mà là chia rẽ bọn chị. Chị vui mừng vì đã làm lành với mẹ và khiến cha không còn bắt nạt mẹ được nữa. Chị biết mình đã cố gắng, ngay cả khi ông ấy lúc nào cũng đối xử với con cái không ra gì.”
“À há.”
“À há? À há là sao đấy?”
“Chị đã không phủ nhận điều đó.”
Đúng, cô đã không phủ nhận, Liz trầm ngâm. Làm sao mà phủ nhận được chứ? Nói thế thì khác nào phủ nhận bầu trời màu xanh. Nhưng Chúa ơi, chuyện này thật đáng sợ. Sợ vì không biết liệu Fin có cảm thấy say mê cô như thế không, sợ vì không biết ngày mai sẽ ra sao, sợ khi nhớ lại những lần gần gũi mà không có bảo vệ và kết quả là Simon có mặt trên đời này.
Sợ. Sợ đến chết khiếp.
Có giọng nói lạo xạo vang lên từ máy bộ đàm. Cái chuông reo thật đúng lúc, cô không phải giải thích này nọ.
“Mấy chị em sẵn sàng chưa?” Giọng của Todd. “Năm phút nữa thôi”, Tara bảo.
Liz khoác áo choàng dài đen vào, che đi váy, tóc và lối trang điểm của thế kỷ XXI.
Tara bồng Briac lên, cù vào mũi thằng bé khiến cu cậu cười nắc nẻ và cô mỉm cười nhìn nó.
“Chị có thể làm được tất cả những điều này và đồng thời giữ anh ấy.”
“Chị được lựa chọn sao? Chị sẽ không để một trong những cô hầu gái sơ sẩy buông rơi anh ấy khi “thiên thần” xuất hiện. Thêm nữa, chị là một phụ nữ hiện đại. Làm- nhiều-việc-cùng-một-lúc là tên lót của chị.”
* * *
“Chú có chắc là cô ấy có thể làm được chuyện này không?”, Duncan hỏi Fin khi họ vào vị trí.
“Cô ấy có thể bay.”
“Cô ấy có thể kiểm soát được không?”
“Chỉ mỗi cái tính cứng đầu của cô ấy không thôi cũng đã đủ để kiểm soát được nó rồi.”
Nét nghiêm nghị trên gương mặt của Duncan biến mất, thay vào đó là sự ngạc nhiên. “Chú hiểu cô ấy rõ quá nhỉ.”
Fin tán thành.
* * *
“Rất nhiều.” Cô đã nghĩ ra cách tập trung mọi người từ mỗi thị tộc để chống lại Grainna và những chiến binh bị mụ phù thủy khống chế. Sử dụng những chiến thuật mà Selma đã sử dụng trong tương lai. Nếu Liz là đàn ông, cô chắc chắn sẽ là một chiến binh tài ba và dũng cảm. Nếu anh chịu thừa nhận, anh sẽ nói hiện giờ cô là một chiến binh.
Duncan khoanh tay ngang ngực và nói, “Sống với cô ấy sẽ không dễ dàng đâu”.
Fin ngửa đầu ra sau cười vang. “Có ai nói em muốn dễ dàng đâu? Em sẽ không bao giờ chán cuộc sống với Lizzy.”
“Thế khi nào chú nói với cô ấy chuyện kết hôn?”
“Anh không nhớ chút gì về chuyện của mình à. Em sẽ không bao giờ nói với cô ấy chuyện như thế.”
Nụ cười trên môi Duncan tắt ngóm. “Chú không định để cô ấy đi, đúng không?”
“Đừng có vớ vẩn. Em sẽ yêu cầu Elizabeth ở bên em.” “Thế nếu cô ấy không đồng ý thì sao?”
Fin nhướng mày, cân nhắc lời nói của anh mình. “Thì em sẽ vác cô ấy lên vai và nhắc cho cô ấy nhớ ai khỏe hơn.”
“Không dễ dàng và không bao giờ chán.” Duncan vỗ vai em trai.
Tatiana ngồi bên bếp lò, khuấy cái nồi đang sôi. Ian không xích cô, cũng không cho người canh giữ cô. Khi cô hỏi lý do, ông trả lời, “Ta tin cháu sẽ làm điều đúng đắn”.
Tại sao ông lại tin cô? Làm thế nào ông có thể tin cô sau tất cả những gì cô làm? Cô cụp mắt xuống đất, tập trung vào việc nấu nướng và phụ việc cho mấy cô hầu gái.
Grainna đã thôi tìm cách xâm nhập vào đầu cô, ngoại trừ lần trước, khi cô ở giữa những người nhà MacCoinnichs. Tatiana thấy biết ơn vì điều đó.
Cô nhắm mắt một thoáng, cơn mệt mỏi tràn qua người. Cô không thể ngủ vì sợ Grainna vào đầu mình.
“Cô nên ngủ một lát đi.”
Giọng nói của Cian khiến tim cô lạc nhịp. Cậu có vẻ mệt mỏi nhưng còn khá hơn cô. Cậu mặc váy và áo choàng không tay, thanh gươm đeo ngang hông. Tóc cậu ướt, như thể vừa mới gội đầu. Cô không thể nhịn được cười.
“Tôi không thể ngủ”, cô đáp. “Mụ ta sẽ tìm cách đi vào đầu tôi như mọt ăn gỗ vậy.”
“Đấy không phải là lỗi của cô. Giờ tôi hiểu rồi.” Cậu bước tới đủ gần để cô có thể ngửi thấy mùi xà bông trên da cậu. Sạch sẽ, trong sáng, những đặc điểm mà cô không hề có.
Cô lùi lại. “Xin anh đừng. Chúng ta không bao giờ có thể, Cian.”
Cậu đưa tay chạm vào má cô, vuốt ve. Cô thở ra, và cho phép mình tận hưởng cử chỉ âu yếm đó.
“Cha tôi nhìn thấy điều tốt đẹp nơi em. Nhưng ông ấy chưa chấp nhận mở lòng ra với em như tôi.”
Mắt ngấn lệ, nhưng cô cố dằn lại. Cô nắm lấy tay Cian và gieo vào lòng bàn tay cậu một nụ hôn dịu dàng trước khi lùi ra. Cảm giác xao xuyến quen thuộc dấy lên trong cô. Một hình ảnh trắng muốt ngập tràn tâm trí cô, sự bình yên lan tỏa theo thiên thần. Rồi nỗi đau xuất hiện, máu. Rồi không còn gì nữa.
“Tatiana? Tatiana?” Khi cô mở mắt ra, Cian ôm lấy cô. Cô ngã xuống đất, và một trong mấy cô hầu gái chạy đến.
“Tôi... tôi thấy mệt.” Dù đột nhiên cô không còn thấy mệt gì nữa.
“Lấy nước cho cô ấy, Alice”, Cian ra lệnh.
“Em không nghe gì cả. Em chỉ thấy thôi, Cian. Đó là lý do tại sao Grainna để em sống.”
“Tại sao bây giờ em nói với tôi chuyện này?”
“Bởi vì em có thể.” Và có lẽ sau này cô sẽ không thể. Cô giữ điều đó cho riêng mình biết.
“Tôi đi tìm cha đây.”
Tatiana gật đầu. “Anh đi đi.” Và xin đừng ngoái lại.
Trước khi quay đi, cậu giúp cô đứng lên, nắm lấy cánh tay cô, và bóp nhẹ. “Tôi sẽ bảo vệ cho em.”
“Em chưa bao giờ nói dối về cảm xúc của mình đối với anh, Cian. Chưa bao giờ.”
Cậu mỉm cười, ghé môi trao cho cô nụ hôn ngọt ngào nhất, rồi quay người đi.
Khi cậu đi khỏi, cô đưa tay lên miệng và để mặc nước mắt tuôn trào.
Khi cô uống nước xong và Alice quay về với công việc của mình, Tatiana nói. “Có một thiên thần xuất hiện.”
“Em đang nói gì thế?”
“Một thiên thần. Tôi trông thấy. Thiên thần mang theo sự bình yên.”
Cậu cau mày. “Thế em nghe gì?”
* * *
Như đã tính trước, bầu trời đầy mây, nhờ vào Ian, với ánh chớp chỉ vừa đủ để làm nổi bật bất kỳ điều gì họ mong muốn. Myra với Todd đứng bên cạnh cô, Amber, Simon và Cian ở gần lều. Tara đứng gần Lora và Ian đứng ở giữa những người trong gia đình, trong khi Duncan cùng Fin quan sát, đợi tín hiệu của cô ở bờ đông.
Sân khấu đã được dựng lên, và “buổi biểu diễn” sắp bắt đầu. Quá uổng phí, cô đang không sắm một vai trong bộ phim Hollywood nào đấy khi có cơ hội tốt thế này.
“Sẵn sàng chưa?”
“Chưa, nhưng tôi còn lựa chọn nào khác đâu? Đó là ý tưởng của tôi mà.”
“Ý tưởng quá chuẩn luôn, tất cả mọi thứ đều được định liệu đâu ra đó”, Todd lên tiếng.
Myra gật đầu đồng tình. “Chị bay được thật sao?”
Có thể không? Trời đất, nếu không được thì sao đây? Theo bản năng, người cô nhấc lên khỏi mặt đất vài phân. Myra há hốc miệng và Todd thì thào những lời báng bổ gì đấy.
“Bay lên. Bay lên nào.”
“Được rồi, cô-gái-bay, sẵn sàng chưa?” Cô mỉm cười trước câu nói của Todd. Chưa. Toàn thân cô run rẩy và đột nhiên điếng người khi nghĩ liệu kế hoạch của mình có thành công được hay không.
“Đừng như thế”, Myra mắng, rõ ràng là cô đọc được cảm xúc của Liz. “Kế hoạch rất chắc chắn, Todd kể em nghe rằng trong thời đại của chị, chị đã là một nhà...”, cô thở ra và lên giọng, “Nhà thám tử đại tài. Chị có khả năng dẫn dắt người khác, Lizzy. Cứ nghĩ cách chị đã khống chế quyền năng của tất cả chúng ta mà xem, quyền năng Druid, những câu thần chú... chị đều làm rất tốt. Kế hoạch này sẽ thành công. Em biết chắc như vậy”.
Liz chạm chân xuống đất và ôm choàng lấy Myra. “Cảm ơn. Em là một kẻ nói dối đại tài, nhưng cảm ơn.”
Todd nghiêng đầu sang một bên. “Nói dối không phải là thế mạnh của cô ấy đâu. Nhưng cô ấy đúng về khả năng của chị là dẫn dắt người khác và kiểm soát tình hình tốt. Nói hệt như một vị thần và khiến người khác phải lắng nghe. Rồi nếu gặp may, và có thể thêm một chút phép màu, hai người có thể khiến mọi người quên sạch những chuyện này khi xong việc.”
Todd nói đúng. Kế hoạch hoàn hảo. Kế hoạch của cô rất vững chắc, và là cái duy nhất họ có.
Simon, con sẵn sàng chưa?
Cậu đáp lại ngay. Sẵn sàng. Liz biết con trai cô ra hiệu cho Tara, Tara nói cho Duncan. Đợi Ian bắt đầu đã.
Được rồi. Ngay cả trong đầu cô, giọng của Simon cũng không có chút nao núng.
“Chúng ta đã sẵn sàng”, cô nói với Myra và Todd. Họ nín thở, chờ đợi.
Rồi hít những hơi thật sâu cho đến khi bầu trời đằng tây có ánh chớp lóe lên và mặt đất rung chuyển bởi tiếng sấm do Ian gọi đến.
“Buổi biểu diễn bắt đầu.”
Liz phóng người bay lên, cao hơn cả mấy tán cây, và cách xa bất kỳ thứ gì có thể che khuất cô.
Khỉ thật, Simon đã làm như thế nào nhỉ? Cô vừa nghĩ xong thì có tiếng Simon vang lên trong đầu. Đừng nhìn xuống và mỉm cười đi. Khi mình cố cười được thì sẽ không sợ gì cả.
Liz dang rộng hai tay, một phần bởi cô nghĩ rằng như thế sẽ giúp cô giữ thăng bằng, phần khác bởi vì cô muốn có vẻ hệt một thiên thần “thứ thiệt” chứ không phải là một thiên thần “mạo danh” và để lộ vẻ sợ sệt ra ngoài mặt.
Cô bay lơ lửng bên trên đám đông. Một vài người quỳ mọp xuống trong khi những người khác ngước lên nhìn không chớp mắt. Myra và Todd ra khỏi rừng và đứng xem hệt như những người khác, nhưng kỳ thực họ chỉ tập trung vào đám đông, những chiến binh có thể cảm thấy bị đe dọa và muốn đánh trả.
Simon, ra hiệu cho Ian đi. Lizzy ra lệnh cho con trai khi cô vươn hai tay lên bầu trời. Chớp loé lên và sấm vang rền.
“Từ thiên đàng, ta xuống đây cùng các ngươi.” Nhiều dân làng làm dấu thánh và quỳ mọp xuống. Đến lượt Fin, Simon.
“Xuống đây tống khứ bọn ma quỷ đang hoành hành.” Liz gập hai bàn tay lại và hạ xuống gần nửa mét.
Fin dùng quyền năng khiến mặt đất rung chuyển.
Cô phóng vút lên và xoay tròn để đảm bảo đám đông nghe rõ lời mình. “Có một phù thủy đang ngụ ở phía Tây. Quyền năng của mụ ta rất mạnh. Mụ ta đã chia rẽ gia đình của các ngươi. Mụ ta là lý do khiến các ngươi đau khổ. Mụ ta làm vậy vì đó là cách duy nhất để duy trì sự tồn tại cơn thịnh nộ của mình.”
Nhìn thấy người phụ nữ trong trang phục trắng toát, Tatiana quan sát kỹ hình dáng của cô, dựa vào đôi mắt và kiến thức của mình, cô biết đây không phải là thiên thần. Nhưng những người xung quanh cô đang quỳ mọp, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt của người đang lơ lửng bên trên.
Bầu trời đen kịt mây và mặt trời chiếu ánh sáng le lói mang lại cho gia đình Cian quyền năng họ cần.
Alice, chị hầu gái, thì thầm, “Tôi có thể làm gì được cho cô?”.
Cần phải có một đội quân mới có thể đánh bại được Grainna. Với số lượng bốn chọi một, chắc hẳn đám người này sẽ áp đảo quân của Grainna. Những ý nghĩ đó chợt lặng đi, và đầu Tatiana bắt đầu đau dữ dội.
“Không.” Cô ôm lấy đầu. “Để tôi yên.” Nhưng Grainna đã đi vào tiềm thức của cô, và bên trong cô đột nhiên lạnh toát.
Tatiana nhắm nghiền hai mắt, không để Grainna nhìn xuyên qua chúng. Rồi hai mắt cô mở bừng ra, không phải theo ý muốn của cô mà là của mụ phù thủy. Cố đưa hai tay lên che lấy mắt, cô quay người bỏ chạy khỏi đám đông và người phụ nữ giả làm thiên thần.
Ngươi tưởng ta sẽ để cho ngươi đi dễ dàng như vậy sao?
Đầu cô đau nhức. “Không, tôi biết bà sẽ không bao giờ trả tự do cho tôi.”
Quay lại để ta nhìn nào.
Không, cô sẽ không xem nữa vì việc này sẽ khiến Grainna biết được chuyện gì đang xảy ra và mụ lại có thêm sức mạnh. Nhưng đầu cô như muốn nứt toác ra và tự nó quay mòng mòng hoặc theo ý muốn của Grainna. Tatiana mở mắt ra chớp chớp.
Grainna hét lên bên trong đầu cô.
“Dừng lại.” Lời nói đó không phải của Tatiana mà là của mụ phù thủy. Khi nó được thốt ra khỏi miệng cô, vài người đưa mắt sang Tatiana.
“Đây là một phép màu, cô gái. Hãy lắng nghe thiên thần đi.” Một phụ nữ lạ cố gắng xoa dịu cô. Bà ta không biết rằng Grainna đang nhìn xuyên qua mắt cô.
Tatiana quay người vùng chạy ra khỏi đám đông. Cô vấp phải bếp lửa, trông thấy một con dao thái thịt, bèn chộp lấy chuôi dao và chạy tiếp.
Tatiana thở hổn hển. Hông đau nhói. Khi đến được mỏm đá thì cô đã cách đám đông khá xa.
Grainna khiến người cô quay tròn. Khi mở mắt ra, cô không thể nhìn thấy gì nữa. Tatiana biết mụ đã tìm được một người khác để khống chế.
“Không”, cô hét lên, quay người về phía biển. Cô sẽ không phản bội Cian. Không bao giờ nữa. Sẽ có máu, đau đớn, hoà bình, và rồi không còn gì.
Sẽ không có sự phản bội.
Cô dịch tới sát mỏm đá hơn và nhảy xuống.
Không. Grainna rống lên. Tatiana cảm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên và ném trở vào.
Đau điếng nhưng Tatiana không màng đến, cô đứng lên làm lại.
Lần này, khi Grainna kéo được cô lại, Tatiana đâm thẳng vào tim mình bằng con dao lấy được bên bếp lửa và ngã xuống.
Rồi thiên thần đến bên cô. Thiên thần đích thực. Sáng lòa, và cưỡi trên gió. “Suỵt, con của ta.” Giọng thiên thần vang rền như của hàng ngàn người. Có tiếng nhạc réo rắt, đầy ma lực. Bình yên.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề