Chương 27
rancesca gỡ Teddy khỏi vòng tay Holly Grace. Cô dắt nó ra khỏi hành lang đi lên đằng trước nhà, định bụng đưa nó lên gác, đóng gói đồ đạc, và rời khỏi Wynette mãi mãi. Nhưng khi đi qua cửa tò vò vào phòng khách, cô đứng sững lại.
Dường như cả thiên hạ đã tụ tập về đây để chứng kiến cuộc sống của cô đổ vỡ loảng xoảng. Skeet Cooper đứng bên cửa sổ ăn một miếng bánh chocolate. Miss Sybil ngồi cạnh Doralee trên ghế dài. Bà giúp việc Miss Sybil thuê vừa từ ngoài cửa vào. Và Gerry Jaffe đi tới đi lui trên tấm thảm.
Francesca quay sang định chất vấn Holly Grace về sự hiện diện của Gerry Jaffe thì thấy bạn tốt của cô đang ôm eo Dallie. Nếu cô có từng thắc mắc lòng trung thành của Holly Grace đặt ở bên nào, thì thái độ bảo vệ của chị ta đối với Dallie vừa cho cô câu trả lời.
“Chị mang theo cả thế giới đến đây à?” Francesca sẵng giọng hỏi.
Holly Grace nhìn vượt qua Francesca và, phát hiện ra Gerry, liền bật ra câu chửi thề mà Francesca ước gì Teddy không nghe thấy.
Gerry nom như một người thiếu ngủ, và anh lập tức bước lại chỗ Holly Grace. “Em không thể gọi điện báo anh biết chuyện gì đang xảy ra được sao?”
“Gọi cho anh?” Holly Grace lớn tiếng. “Sao tôi phải gọi cho anh chứ, mà anh đang làm gì ở đây?”
Bà giúp việc vừa đủng đỉnh treo áo khoác vừa quan sát tất cả bọn hò với vẻ tò mò gần như không che giấu. Dallie nhìn Gerry vừa thù địch vừa thích thú. Đây là người đàn ông duy nhất ngoài anh ra có thể khiến cho người đẹp Holly Grace quay mòng mòng.
Francesca cảm thấy hai bên thái dương đau rần rật.
“Em hỏi thế là ý gì?” Gerry nói. “Anh gọi cho Naomi từ Washington và được biết Teddy đã bị bắt cóc và mọi người đều lo lắng. Em nghĩ anh sẽ làm gì? Ở lại Washington và làm như không có chuyện gì à?”
Cuộc khẩu chiến giữa Holly Grace và Gerry trở nên gay gắt và rồi điện thoại đổ chuông. Tất cả mọi người, kể cả bà giúp việc, đều làm ngơ. Francesca cảm thấy nghẹt thở. Cô chỉ còn một ý nghĩ là phải đưa Teddy ra khỏi đây. Điện thoại tiếp tục reo và cuối cùng bà giúp việc đành nhấc chân đi xuống bếp để nghe máy. Holly Grace và Gerry ngừng chiến trong hậm hực.
Đúng lúc đó, Dallie nhìn qua Doralee. “Ai vậy?” anh hỏi, giọng anh chỉ pha một chút hiếu kỳ.
Skeet lắc đầu và nhún vai.
Miss Sybil lục tìm túi đồ thêu của bà tìm mảnh vải canvas.
Holly Grace bắn cho Francesca một tia nhìn phẫn nộ.
Theo ánh mắt của cô vợ cũ, Dallie quay đầu sang Francesca chờ một lời giải thích.
“Con bé là Doralee,” Francesca cứng nhắc cho anh hay. “Nó cần một nơi để ở tạm.”
Dallie ngẫm nghĩ một lúc, rồi gật đầu vui vẻ. “Chào cháu, Doralee.”
Mắt Grace lóe lên và môi cô mím lại rất đáng ngại. “Tôi không tin nổi hai người! Bộ mình hai người còn chưa đủ rắc rối hay sao?”
Bà giúp việc thò đầu vào phòng khách. “Là cuộc gọi cho cô Day.”
Francesca làm ngơ. Mặc dù đầu cô bắt đầu đau như búa bổ, cô quyết định mình đã chịu đựng đủ sự lộng hành của Holly Grace. “Chị im lặng đi, Holly Grace Beaudine. Tôi muốn biết chị đang làm gì ở đây. Tất cả chuyện này đã tệ lắm rồi mà chị còn xuất hiện để vỗ cánh phành phạch quanh Dallie như một con gà mái mẹ kỳ quặc. Anh ta là người lớn! Anh ta không cần chị đánh hộ cuộc chiến của anh ta. Và chắc chắn là không cần chị bảo vệ anh ta khỏi tôi.”
“Có thể tôi không đến đây vì anh ấy, cô chưa bao giờ nghĩ vậy sao?” Holly Grace đáp trả. “Có thể vì tôi không tin hai người đủ sáng suốt để giải quyết tình trạng này.”
“Tôi chán phải nghe về sự sáng suốt của chị rồi,” Francesca bực bội đáp lại. “Tôi phát ốm vì phải nghe về - “
“Tôi phải làm gì với cuộc gọi này đây?” bà giúp việc hỏi. “Người đó nói anh ta là hoàng tử.”
“Mẹ!” Teddy rền rĩ, gãi xoành xoạch cái bụng mẩn ngứa và trừng trừng nhìn Dallie.
Holly Grace chỉ tay vào Doralee. “Đây là ví dụ hoàn hảo về điều tôi đang nói đến! Cô chẳng bao giờ chịu suy nghĩ. Cô cứ - “
Doralee nhảy dựng lên. “Tôi không muốn nghe mấy chuyện khó ngửi này nữa!”
“Đây quả thực không phải việc của em, Holly Grace,” Gerry can thiệp.
“Mẹ!” Teddy lại mếu máo. “Mẹ, con ngứa lắm! Con muốn về nhà!”
“Cô có nói chuyện với cậu hoàng tử này hay không?” bà giúp việc hỏi.
Như có một chiếc búa khoan vào hộp sọ Francesca. Cô muốn hét lên bảo bọn họn để cho cô yên. Tình bạn của cô với Holly Grace đang đổ vỡ trước mắt cô; Doralle nhìn như sắp sửa tấn công ai đó; Teddy đã khóc òa. “Làm ơn…” cô nói. Nhưng không một ai nghe cô.
Không ai ngoại trừ Dallie.
Anh ghé tai Skeet nói nhỏ, “anh trông Teddy giúp tôi nhé?” Skeet gật đầu và tiến lại gần thằng bé. Những tiếng nói giận dữ trở nên ồn ào. Dallie bước tới, khi chưa ai kịp ngăn cản, nhấc bổng Fracesca vắt qua vai. Cô há hốc miệng khi thấy mình bị dốc ngược lên.
“Xin lỗi mọi người,” Dallie nói. “Nhưng các vị phải chờ đến lượt rồi.” Và rồi, trước khi có ai phản ứng, anh đã mang cô ra cửa.
“Mẹ!” Teddy gào lên.
Skeet tóm lấy Teddy khi nó định chạy theo Francesca. “Chớ có nóng giận, nhóc. Đây là chuyện thường khi mẹ cháu và Dallie gặp nhau. Cháu cũng nên làm quen dần đi.”
Francesca nhắm mắt tựa đầu vào cửa sổ xe của Dallie. Tấm kính mát lạnh nơi thái dương cô. Cô biết mình nên phẫn nộ chính đáng, chửi rủa Dallie vì thói độc đoán gia trưởng của anh, nhưng cô quá vui mừng được khoát khỏi những giọng nói hạch hỏi chỉ trích kia. Lo ngại vì đã bỏ mặc Teddy, nhưng cô biết Holly Grace sẽ làm thằng bé bình tĩnh lại.
Giọng hát Barry Manilow bắt đầu vang lên dìu dặt trên radio, Dallie đưa tay định nhấn nút, và rồi, sau khi liếc sang cô, liền dừng lại và để nguyên bài hát. Nhiều dặm trôi qua, cô bắt đầu bình tâm lại. Dallie không nói gì với cô, nhưng với những gì họ đã trải qua, sự im lặng tương đối dễ chịu. Cô đã quên Dallie có thể lặng lẽ như thế nào khi anh không nói chuyện.
Cô nhắm mắt và để đầu óc lang thang cho đến khi chiếc xe rẽ vào một làn đường hẹp dẫn vào một ngôi nhà hai tầng xây bằng đá. Ngôi nhà nhỏ mộc mạc nằm giữa một vườn xoan với một hàng tuyết tùng cổ thụ tạo thành một bức tường chắn gió ở một bên và xa xa là một dãy đồi thấp màu xanh lam. Cô nhìn sang Dallie khi họ dừng lại ở lối đi trước nhà. “Chúng ta đang ở đâu đây?”
Anh tắt máy và lẳng lặng bước ra. Cô cảnh giác nhìn anh đi vòng qua đầu xe và mở cửa cho cô. Đặt một tay lên nóc xe và tay kia lên cánh cửa, anh cúi xuống cô. Khi nhìn vào đôi mắt xanh lạnh lẽo ấy, một điều kì lạ xảy ra ở đâu đó bên trong cô. Đột nhiên cô cảm thấy như một người đói ngấu vừa được bày trước mặt một món tráng miệng hấp dẫn. Cảm giác yếu đuối trong khoảnh khắc ấy làm cô xấu hổ, và cô nhăn mặt.
“Mẹ kiếp, cô đẹp thật,” Dallie khẽ nói.
“Không bằng một nửa so với anh,” cô gắt gỏng, kiên quyết đập tan bất cứ sự khác thường nào đang lan tỏa trong bầu không khí giữa hai người. “Chúng ta đang ở đâu? Ngôi nhà này là của ai?”
“Của tôi.”
“Của anh? Chúng ta không thể nào đi xa Wynette quá hai mươi dặm. Sao anh lại có hai ngôi nhà gần nhau thế?”
“Sau những gì đã xảy ra ở đó, tôi ngạc nhiên vì cô vẫn có thể hỏi được câu ấy.” Anh đứng sang một bên cho cô xuống.
Cô bước ra khỏi xe và nhìn về hiên trước vẻ ngẫm nghĩ. “Đây là một nơi ẩn dật đúng không?”
“Cô gọi vậy cũng được. Và tôi sẽ vô cùng cảm kích nếu cô không nói với ai rằng tôi đã đưa cô tới đây. Mọi người đều biết nơi này, nhưng đến giờ họ vẫn giữ khoảng cách. Song nếu họ biết cô từng đến đây, nó sẽ trở thành nơi dã ngoại và bọn họ sẽ kéo đến với túi ngủ và kim đan và những thùng lạnh đầy Dr Pepper.”
Cô đi đến bậc tam cấp, tò mò ngó vào trong, nhưng trước khi cô kịp đến đó anh đã chạm vào cánh tay cô. “Francie? Vấn đề là, đây là nhà tôi, và chúng ta không thể cãi nhau trong đó.”
Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc. “Điều gì khiến anh nghĩ tôi muốn cãi nhau?” cô hỏi.
“Tôi cho là ở bản tính của cô.”
“Bản tính của tôi! Đầu tiên anh bắt cóc con trai tôi, rồi anh bắt cóc tôi, và giờ anh còn ra cái điều bảo rằng tôi muốn cãi nhau!”
“Cứ gọi tôi là kẻ yếm thế đi.” Anh ngồi xuống bậc cấp trên cùng.
Fracesca ôm lấy hai cánh tay mình, có một cảm giác không thoải mái rằng vừa rồi anh đã chiếm được lợi thế. Sau đó cô rùng mình. Anh đã đem cô ra khỏi nhà mà không có áo khoác, nhiệt độ ngoài trời thì không thể quá bốn độ. “Anh định làm gì thế? Sao anh lại ngồi xuống?”
“Nếu chúng ta định giải quyết chuyện này, hãy thực hiện ở đây. Bởi một khi vào trong nhà chúng ta phải lịch sự với nhau. Tôi nói thật đấy, Francie, ngôi nhà đó là nơi tôi trú ẩn, và tôi không muốn nó bị phá hoại bằng cảnh hai ta đuổi bắt nhau.”
“Thật vớ vẩn,” răng cô bắt đầu đánh đàn. “Chúng ta có nhiều điều cần nói, và tôi không nghĩ ta có thể làm được điều đó một cách êm xuôi.”
Anh vỗ vỗ vào bậc cấp bên cạnh mình.
“Tôi đang lạnh cóng đây,” cô nói, ngồi phịch xuống cạnh anh, nhưng dù ngoài miệng phàn nàn, trong thâm tâm cô thích cái ý tưởng về một ngôi nhà mà ở đó không được phép cãi nhau. Chuyện gì sẽ xảy ra với những mối quan hệ giữa con người nếu có nhiều hơn những ngôi nhà thế này? Chỉ Dallie mới có sáng kiến thú vị như thế. Cô len lén nhích lại gần anh cho ấm. Cô đã quên anh luôn có mùi rất dễ chịu – như xà phòng và quần áo sạch. “Sao chúng ta không ngồi trong xe?” cô đề xuất. “Anh chỉ mặc mỗi áo sơ mi. Anh không thể giữ ấm cho mình được.”
“Nếu chúng ta ở đây, chúng ta sẽ kết thúc nhanh hơn.” Anh hắng giọng. “Trước tiên, tôi xin lỗi vì đã đưa ra nhận xét quá lố về việc cô coi trọng sự nghiệp hơn Teddy. Tôi chưa bao giờ nói mình hoàn hảo, tuy nhiên đó là ngón đòn không đẹp và tôi thấy xấu hổ về bản thân.”
Cô co đầu gối vào sát ngực và gục đầu vào chúng. “Anh có nghĩ đến tác động của nó đối với một người mẹ khi nghe câu đó không?”
“Tôi đã không nghĩ đến,” anh lầm bầm. Rồi anh biện hộ thêm, “Nhưng mẹ kiếp, Francie, tôi ước gì cô đừng nổi đóa lên mỗi khi tôi nói điều gì sai sót có chút xíu. Cô quá ư mẫn cảm.”
Cô bấm những ngón tay vào hai cánh tay, tức điên. Tại sao đàn ông luôn như vậy? Điều gì khiến họ nghĩ rằng họ có thể nói những lời ác độc nhất, tổn thương nhất với một phụ nữ, rồi sau đó muốn cô ta im lặng? Cô nghĩ đến một loạt những nhận xét chua cay cô muốn buông ra, nhưng kìm lại với mong muốn được vào trong nhà. “Teddy có tính cách rất khác biệt,” cô khẳng định. “Nó không giống tôi và không giống anh. Nó là chính nó.”
“Tôi thấy được điều đó.” Anh dang rộng hai đầu gối, gác hai khuỷu tay lên đó và nhìn chằm chằm xuống bậc cấp một hồi lâu. “Có điều nó không phải đứa trẻ bình thường.”
Tất cả sự thiếu tự tin của người mẹ trong cô kêu lên ầm ĩ như một bản nhạc tồi. Vì Teddy không to cao khỏe mạnh, nên Dallie không thích nó. “Thế anh muốn nó làm gì?” cô tức giận hỏi lại. “Ra ngoài đường đánh phụ nữ à?” Anh cứng người lại bên cạnh cô, và cô ước gì mình đã ngậm miệng.
“Làm sao chúng ta giải quyết được chuyện này đây?” anh lẳng lặng hỏi. “Ở gần nhau chưa đầy một phút chúng ta đã cãi nhau om sòm. Có lẽ tốt hơn nên giao hết cho đám luật sư.”
“Có phải anh thật sự muốn thế?”
“Tôi chỉ biết tôi mệt mỏi vì cãi nhau với cô rồi, và chúng ta ở cạnh nhau còn chưa được một ngày.”
Hàm răng cô bắt đầu đánh đàn mạnh hơn. “Teddy không thích anh, Dallie. Tôi sẽ không ép buộc nó dành thời gian với anh.”
“Teddy và tôi chỉ tiếp xúc với nhau sai cách mà thôi. Bọn tôi sẽ phải giải quyết chuyện đó.”
“Sẽ không dễ dàng vậy đâu.”
“Có rất nhiều chuyện không dễ dàng.”
Cô ngóng nhìn về cánh cửa trước. “Hãy tạm dừng chuyện của Teddy và vào trong nhà vài phút đi. Rồi sau khi ấm lên chúng ta có thể quay ra và nói nốt.”
Dallie gật đầu, rồi đứng lên và chìa tay ra. Cô nắm lấy tay anh, nhưng sự tiếp xúc quá ư tuyệt diệu, nên cô vội vàng buông ra ngay khi có thể, quyết định hạn chế sự đụng chạm da thịt giữa họ xuống mức tối thiểu. Trong một thoáng nom anh như đọc được ý nghĩ của cô, rồi anh quay sang mở khóa cửa. “Cô tự rước lấy một thử thách thực sự với cô bé Doralee đó đấy,” anh nhận xét. Bước sang một bên, anh ra hiệu cho cô đi vào một hành lang màu đất nung lấy ánh sáng qua một cửa sổ hình vòm. “Mười năm qua cô đã thu nhặt bao nhiêu kẻ bụi đời rồi?”
“Động vật hay người?”
Anh cười khẽ, khi bước vào phòng khách, cô chợt nhớ Dallie có khiếu thẩm mỹ rất cao. Phòng khách có một tấm thảm Phương Đông bạc màu, một bộ sưu tập những cây đèn bằng đồng, và những chiếc ghế bành. Mọi thứ đều thoải mái và hòa đồng – trừ những bức họa tuyệt đẹp trên tường. “Dallie, anh kiếm đâu ra những cái này vậy?” cô hỏi, bước lại gần một bức tranh sơn dầu nguyên bản vẽ những ngọn núi hoang vu và những bộ xương trắng xóa.
“Chỗ này chỗ kia,” anh nói, như thể không chắc chắn.
“Chúng thật tuyệt vời!” Cô chuyển sang ngắm một bức vẽ khổ lớn nở bung những đóa hoa trừu tượng đẹp đến kì lạ. “Tôi không biết anh sưu tập tác phẩm nghệ thuật đấy.”
“Tôi thích thì mua đại thôi.”
Cô nhướng mày với anh để cho anh biết cái kiểu tỏ vẻ nhà quê của anh không lừa được cô. Những kẻ thô lỗ không mua những bức tranh như thế này. “Dallas, anh có thể thực hiện một cuộc đối thoại không sặc mùi giả tạo được không?”
“Có lẽ là không.” Anh cười rồi chỉ sang phòng ăn. “Có một bức acrylic trong đó có thể cô sẽ thích. Tôi mua nó tại một gallery nhỏ ở Carmel sau khi tôi được double-bogey thứ mười bẩy ở Pebble Beach hai ngày liên tiếp. Tôi chán nản đến mức hoặc phải uống rượu hoặc mua một bức tranh. Tôi có một bức nữa của cùng họa sĩ treo trong ngôi nhà ở Bắc Carolina.”
“Tôi không biết anh có một ngôi nhà ở Bắc Carolina.”
“Nó là một trong những kiểu nhà đương đại nom như một cái két an toàn. Thực ra tôi không quá mê mẩn nó, nhưng nó có góc nhìn đẹp. Phần lớn những ngôi nhà tôi mua gần đây đều cổ điển hơn.”
“Còn nhiều nhà nữa sao?”
Anh nhún vai. “Đành thế thôi vì tôi không thể cứ ở mãi trong nhà nghỉ, và vì tôi bắt đầu ăn nên làm ra ở vài giải đấu và kiếm được mấy tờ séc kha khá, tôi cần làm gì đó với tiền của mình. Thế là tôi mua vài ngôi nhà ở mỗi miền đất nước. Cô muốn uống gì không?”
Cô nhận ra mình chưa ăn gì kể từ tối qua. “Tôi cần đồ ăn hơn. Sau đó tốt hơn tôi nên quay về với Teddy.” Và gọi cho Stefan, cô nghĩ thầm. Và gặp nhân viên xã hội bàn chuyện của Doralee. Và nói chuyện với Holly Grace, người vốn là bạn tốt nhất của cô.
“Cô nuông chiều Teddy quá đấy,” Dallie bình luận, dẫn cô vào bếp.
Cô dừng sững lại. Sự ngừng chiến mong manh giữa họ sụp đổ. Mất một lúc anh mới nhận ra cô không đi theo mình, anh liền quay lại tìm hiểu. Nhìn thấy vẻ mặt cô, anh thở dài và nắm lấy tay cô kéo ra hiên trước. Cô cố vùng ra, nhưng anh nắm rất chặt.
Một cơn gió lạnh táp vào cô khi anh kéo cô ra ngoài. Cô quay phắt lại đối mặt với anh. “Đừng có phán xét việc dạy dỗ của tôi, Dallie. Anh ở bên Teddy chưa tới một tuần, nên đừng tự cho rằng anh quản lí việc nuôi nấng nó. Anh thậm chí không hiểu nó!”
“Tôi biết tôi nhìn thấy gì. Chết tiệt, Francie, tôi đang cố không làm tổn thương những cảm xúc của cô, nhưng với tôi thằng bé là một nỗi thất vọng hoàn toàn.”
Cô cảm thấy đau như bị dao đâm. Teddy – niềm kiêu hãnh và vui sướng của cô, máu thịt của cô, trái tim của cô – làm sao nó có thể là nỗi thất vọng với một người nào đó? “Tôi cóc quan tâm,” cô lạnh lùng nói. “Điều duy nhất làm tôi bận tâm là sự thất vọng mà dường như anh đã gây ra cho nó.”
Dallie thục một tay vào túi quần jeans và nhìn ra rặng tuyết tùng, không nói năng gì. Cơn gió đùa nghịch với một lọn tóc anh, thổi nó khỏi vầng trán. Cuối cùng anh lên tiếng. “Có lẽ ta nên về Wynette thôi. Tôi cho rằng đây vốn không phải là một ý hay.”
Cô nhìn ra rặng tuyết tùng một lúc trước khi chậm chạp gật đầu và bước ra xe.
Chỉ có Teddy và Skeet ở nhà. Dallie bỏ đi luôn mà không nói mình đi đâu, còn Francesca đưa Teddy đi dạo. Hai lần cô cố gắng nói về Dallie, nhưng thằng bé cự tuyệt những nỗ lực của cô và cô không thúc ép nó. Tuy nhiên nó hăm hở nói không ngớt về những đức tính tốt đẹp của Skeet Cooper. Khi hai mẹ con quay về nhà, Teddy chạy đi kiếm snack còn cô đi xuống tầng hầm và gặp Skeet đang quét vec ni lên đầu cây gậy ông đánh bóng hồi nãy. Ông không ngẩng lên khi cô bước vào, cô quan sát ông mấy phút trước khi cất tiếng. “Skeet, tôi muốn cảm ơn ông đã đối xử tốt với Teddy. Hiện giờ nó cần có một người bạn.”
“Cô không phải cám ơn tôi,” Skeet đáp cộc lốc. “Nó là đứa bé ngoan.”
Cô chống khuỷu tay lên cái mỏ cặp, hứng thú quan sát Skeet làm việc. Những động tác chậm rãi, cẩn thận của ông làm đầu óc cô dịu lại khiến cô có thể suy nghĩ mạch lạc hơn. Hai tư giờ trước, tất cả những gì cô muốn là cách ly Teddy khỏi Dallie, nhưng giờ cô cân nhắc ý định tìm cách đưa họ lại gần nhau. Sớm muộn gì Teddy sẽ phải ý thức được quan hệ giữa nó với Dallie. Cô không chịu nổi ý nghĩ con trai mình lớn lên với những vết sẹo tinh thần vì nó ghét bố nó, nếu muốn giải phóng nó khỏi những vết sẹo ấy cô sẽ phải ở lại Wynette thêm vài ngày, cô sẽ ở lại.
Quyết định xong, cô nhìn Skeet. “Ông thực sự thích Teddy chứ?”
“Tất nhiên là tôi thích nó. Nó là kiểu trẻ con mà người ta không ngại ở cùng.”
“Đáng buồn là không phải ai cũng nghĩ như vậy,” cô nói chua chát.
Skeet hắng giọng. “Hãy cho Dallie thời gian, Francie. Tôi biết cô là người nôn nóng, luôn muốn đẩy nhanh mọi việc, những có những chuyện không thể vội vã.”
“Họ ghét nhau, Skeet.”
Ông xoay đầu gậy để kiểm tra rồi nhúng chổi quét vào can vec ni. “Khi hai con người giống nhau quá mức, đôi khi họ khó hòa hợp.”
“Giống nhau?” cô nhìn ông chằm chằm. “Dallie và Teddy chẳng giống nhau chút nào.”
Ông nhìn cô như thể cô là người ngốc nhất ông từng gặp, đoạn ông lắc đầu và quay lại với công việc quét vec ni cho cây gậy.
“Dallie lịch lãm,” cô lí luận. “Anh ta là dân thể thao, bảnh trai – “
Skeet cười mỉm. “Teddy là thằng nhóc hơi thô kệch. Không hiểu sao hai kẻ đẹp mã như cô và Dallie lại sản xuất ra thằng bé đó.”
“Có thể nó thô kệch ở bề ngoài,” cô bảo vệ con, “nhưng bên trong nó là một điều kì diệu đấy.”
Skeet lại tủm tỉm cười, nhúng cây chổi, rồi nhìn sang cô. “Tôi không thích khuyên bảo ai, Francie, nhưng nếu tôi là cô tôi sẽ tập trung vào việc rầy la Dallie về món golf của cậu ta hơn là rầy ra cậu ta về chuyện Teddy.”
Cô ngạc nhiên nhìn ông. “Sao tôi lại phải rầy la anh ta về chuyện golf?”
“Cô sẽ không thoát được cậu ta. Cô biết thế, đúng không? Giờ thì cậu ta đã biết Teddy là con trai mình, cậu ta sẽ liên tục xuất hiện bất kể cô thích hay không.”
Cô đã rút ra kết luận tương tự, nên đành gật đầu.
Ông rê cây chổi theo đường cong uyển chuyển của đầu gậy. “Lời khuyên chân thành nhất của tôi, Francie, là cô hãy dùng bộ não nghĩ ra cách để cậu ta chơi golf tốt hơn.”
Cô hoàn toàn mù mờ. “Ông đang cố nói với tôi điều gì vậy?”
“Đúng cái điều tôi vừa nói.”
“Nhưng tôi có biết gì về golf đâu, và tôi không thấy sự liên quan giữa môn thể thao của Dallie với Teddy.”
“Đặc điểm của lời khuyên là cô có thể tiếp nhận nó hoặc mặc kệ nó.”
Cô nhìn ông dò xét. “Ông biết lí do anh ta chê bai Teddy đúng không?”
“Tôi có một vài phỏng đoán.”
“Có phải vì Teddy trông giống Jaycee? Đúng không?”
Ông khịt mũi. “Dallie hiểu chuyện hơn thế.”
“Vậy thì vì sao?”
Ông gác đầu gậy lên một sào ngang cho khô rồi đặt chổi vào một bình làm loãng vecni. “Cô chỉ cần tập trung và món golf của cậu ta là được. Biết đâu cô sẽ may mắn hơn tôi.”
Và ông không nói thêm điều gì nữa.
Khi Francesca lên nhà, cô thấy Teddy đang chơi đùa với một trong những chú chó Dallie trong sân. Một chiếc phong bì nằm trên mặt bàn bếp với tên cô được viết loằng ngoằng trên đó bằng nét chữ của Gerry. Mở nó ra, cô đọc nội dung bên trong.
Em yêu, cục cưng, sườn cừu, tình yêu của đời anh.
Em nghĩ sao nếu tối nay ta đi nhậu một chầu? Sẽ đón em đi ăn tối rồi thác loạn lúc bẩy giờ. Bạn thân của em già đầu mà không chịu lớn, còn anh là thằng đần độn nhất trên thế giới. Anh hứa sẽ không khóc trên vai em suốt cả buổi tối đâu. Bao giờ thì em hết nhát gan và cho anh lên chương trình truyền hình của em vậy?
Thân yêu, Zorro vĩ đại.
Tái bút: nhớ mang phương tiện tránh thai.
Francesca bật cười. Bất chấp buổi chạm trán liểng xiểng trên con đường Texas mười năm trước, cô và Gerry đã hình thành một tình bạn dễ chịu trong hai năm kể từ khi cô chuyển tới Manhattan. Mấy tháng đầu khi mới gặp anh liên tục xin lỗi vì đã bỏ rơi cô, dù Francesca đã nói hôm đó là anh đã giúp cô mới đúng. Cô ngạc nhiên khi anh đưa lại cô chiếc phong bì cũ ngả vàng đựng hộ chiếu và bốn trăm dollar trong va li của cô được anh cất giữ. Trước đó rất lâu cô đã đưa tiền cho Holly Grace để nhờ chị ta trả lại cho Dallie những gì cô nợ anh, thế là Francesca dùng số tiền đó đãi cả ba một bữa tối thịnh soạn trong thành phố.
Khi Gerry đến đón cô tối hôm ấy, anh mặc áo khoác bomber da, quần màu nâu sẫm và áo len chui đầu màu kem. Anh kéo cô vào vòng tay, hôn chụt lên môi cô, cặp mắt đen long lanh tinh quái. “Người đẹp, tại sao anh không thể yêu em thay vì Holly Grace nhỉ?”
“Vì anh quá thông minh để chịu đựng được em,” cô cười nói.
“Teddy đâu?”
“Nó đã lừa được Doralee và Miss Sybil đưa nó đi xem một phim kinh dị về những con châu chấu giết người.”
Gerry mỉm cười và trở lại nghiêm túc, nhìn cô với vẻ quan tâm. “Thực sự em cảm thấy thế nào? Giai đoạn này khá nhọc nhằn đối với em nhỉ?”
“Em đã có những tuần tươi sáng hơn,” cô thừa nhận. Đến giờ vấn đề duy nhất của cô với Doralee vẫn dậm chân tại chỗ. Chiều hôm đó Miss Sybil nhất định đòi đưa con bé đến tòa thị chính thị trấn, tuyên bố đanh thép với Francesca rằng bà sẽ giữ Doralee cho đến khi tìm được gia đình nhận nuôi nó.
“Chiều nay anh đã nói chuyện với Dallie,” Gerry nói.
“Thế ư?” Francesca kinh ngạc, thật khó tưởng tượng hai người đó ở với nhau.
Gerry giữ cửa cho cô. “Anh cho anh ta mấy lời khuyên không thân thiện lắm về luật và cảnh cáo nếu anh ta còn giở trò tương tự như vậy với Teddy lần nữa anh sẽ đem cả hệ thống luật nước Mĩ dí chết anh ta.”
“Em có thể hình dung anh ta phản ứng ra sao,” cô khô khan đáp.
“Anh sẽ miễn cho em mấy chi tiết đó.” Họ đi ra chiếc xe Toyota Gerry thuê. “Mà lạ lắm nhé. Khi bọn anh lăng mạ nhau xong, anh gần như thấy mình thích tên khốn đó. Ý anh là, anh ghét cái sự thật là anh ta và Holly Grace từng cưới nhau, và anh đặc biệt ghét việc bọn họ vẫn rất quan tâm đến nhau, nhưng khi bọn anh vừa nói chuyện, anh có một cảm giác kỳ cục rằng Dallie và anh đã quen biết nhau từ lâu lắm. Thật điên rồ.”
“Đừng để bị lừa,” Francesca nói khi anh mở cửa xe cho cô. “Lí do duy nhất khiến anh cảm thấy thoải mái với anh ta là vì ở bên anh ta giống như ở với Holly Grace vậy. Nếu anh thích một người trong bọn họ, anh khó mà không thích người còn lại.”
Họ dùng bữa ở một nhà hàng ấm cúng phục vụ món thịt bê ngon tuyệt. Trước khi kết thúc món chính, họ lại sa vào màn tranh luận quen thuộc về việc tại sao Francesca không cho Gerry lên show truyền hình của mình.
“Cho anh lên một lần thôi, người đẹp, đó là tất cả mong ước của anh.”
“Quên đi. Em chả đi guốc trong bụng anh. Anh sẽ xuất hiện với những vết bỏng phóng xạ giả khắp người hoặc anh sẽ tuyên bố trên sóng rằng những tên lửa của Nga đang phóng đến thổi bay bang Nebraska.”
“Thì sao? Em có hàng triệu những kẻ vô cảm thỏa mãn xem chương trình mà không hiểu chúng ta đang sống trước thềm hủy diệt. Công việc của anh là cảnh tỉnh đám người đó.”
“Không phải trong chương trình của em,” cô nói chắc nịch. “Em không vận động những khán giả của mình.”
“Francesca, ngày nay chúng ta không nói về quả pháo mười ba nghìn tấn chúng ta đã thả xuống Nagasaki. Chúng ta nói đến triệu tấn. Nếu hai mươi nghìn triệu tấn ném xuống New York City, nó sẽ gây nhiều hậu quả hơn là phá hỏng một bữa tiệc tối của Donald Trump. Nó sẽ phát tán chất phóng xạ hơn một nghìn dặm vuông, và tám triệu thây người chết cháy sẽ bị bỏ mặc mục rữa trong bùn lầy.”
“Em đang ăn mà, Gerry,” cô phản đối, đặt dĩa xuống.
Từ đầu tới giờ Gerry đã lải nhải về những thảm khốc của chiến tranh hạt nhân đến mức có thể hủy hoại một bữa tối năm món khi anh miêu tả một ca nan y nhiễm độc phóng xạ, rồi anh cắm dĩa vào món khoai tây đút lò. “Em biết loài nào có cơ may sống sót không? Lũ gián. Chúng sẽ bị mù, nhưng chúng vẫn có khả năng phục hồi.”
“Gerry, em yêu quý anh như anh trai, nhưng em sẽ không để anh biến chương trình của em thành rạp xiếc.” Trước khi anh có thể lao vào vòng tranh cãi tiếp theo, cô đổi luôn chủ đề. “Anh có nói chuyện với Holly Grace chiều nay không?”
Anh đặt dĩa xuống và lắc đầu. “Anh đã đến nhà mẹ cô ấy, nhưng bà trốn ra cửa sau khi thấy anh đến.” Anh đẩy đĩa ra, cầm cốc nước lên uống.
Nhìn anh hết sức khổ sở khiến Francesca bị giằng xé giữa mong muốn an ủi anh và thôi thúc nói thẳng cho anh hiểu. Gerry và Holly Grace rõ ràng là yêu nhau, và cô mong họ hãy ngừng ngụy trang những vấn đề của họ. Dù Holly Grace hiếm khi thổ lộ, nhưng Francesca biết chị khao khát có một đứa con, song Gerry không chịu bàn bạc về chuyện đó với chị.
“Tại sao hai người không dàn xếp một thỏa hiệp nào đó?” cô thử đề xuất.
“Cô ấy có thèm nghe đâu,” Gerry đáp. “Cô ấy đinh ninh trong đầu rằng anh đang lợi dụng tên tuổi cô ấy, và – “
Fracesca rên lên. “Lại nữa rồi. Holly Grace muốn một đứa con, Gerry. Sao không ai trong hai người chịu thừa nhận vấn đề thực sự là gì? Em biết không phải chuyện của em, nhưng em nghĩ anh sẽ là một ông bố tuyệt vời, và – “
“Trời hỡi, em và Naomi đang ôn chung một bài răn dạy hay gì vậy?” Anh đột ngột đẩy đĩa ra. “Ta đến Roustabout nhé?”
Roustabout là nơi cuối cùng cô muốn đến. “Em thực sự không – “
“Cái cặp đôi thời trung học chắc chắn có ở đó. Chúng ta đi vào, vờ như không nhìn thấy họ, rồi làm tình trên quầy bar. Em thấy sao?”
“Em xin kiếu.”
“Đi mà, người đẹp. Hai người bọn họ đã ném đã chơi chúng ta bao nhiêu vố. Phải đáp trả chút đỉnh chứ.”
Nói là làm, Gerry làm ngơ mọi phản đối của cô và đẩy cô ra khỏi nhà hàng. Mười lăm phút sau, họ bước qua cửa quán bar. Nơi này y nguyên như trong trí nhớ của Francesca, chỉ có những tấm biển đèn neon quảng cáo bia Lone Star được thay bằng những tấm biển quảng cáo Miller Lite, và những máy chơi game giờ chiếm một góc. Tuy nhiên thực khách thì vẫn vậy.
“Chà, xem ai vừa bước qua cửa kìa,” một giọng nữ nhừa nhựa cất lên từ chiếc bàn cách họ hai mươi feet về bên phải. “Chẳng phải là nữ hoàng nước Anh và lãnh tụ đảng Bolsheviks đi bên cạnh sao.” Holly Grace ngồi với một chai bia trước mặt, bên cạnh cô là Dallie đang nhấm nháp cốc soda. Cảm giác kì lạ ấy lại gợn lên trong người Francesca khi cô bắt gặp đôi mắt xanh ấy nhìn cô qua miệng cốc.
“Không, tôi sai rồi,” Holly Grace tiếp tục khi nhìn đến chiếc váy màu đen và trắng ngà của nhà thiết kế Galanos mà Francesca đang mặc cùng chiếc áo jacket oversize màu đỏ cinnabar. Cô ấy là nữ đô vật trong bùn chúng ta gặp ở Medina County chứ.”
Francesca túm cánh tay Gerry. “Ta đi thôi.”
Đôi môi dày của Gerry mím lại rất nhanh, nhưng anh không nhúc nhích. Holly Grace ngả vành mũ Stetson ra sau, cố ý phớt lờ anh trong lúc xăm soi bộ đồ của Francesca. “Galanos ở Roustabout. Mẹ nó chứ, cô có thể khiến bọn tôi bị đá đít khỏi đây lắm. Cô không chán việc cứ mãi làm trung tâm của sự chú ý sao?”
Francesca quên hết Gerry với Dallie và nhìn Holly Grace với vẻ lo lắng thực sự. Chị ta đang cư xử rất độc địa. Buông tay Gerry, cô đi đến ngồi vào chiếc ghế bên cạnh chị ta. “Chị ổn chứ?” cô hỏi.
Holly Grace quắc mắt với cốc bia, nhưng lặng thinh.
“Ta vào nhà vệ sinh nói chuyện,” Francesca thì thầm, và khi Holly Grace không đáp, cô thêm vào kiên quyết hơn. “Ngay bây giờ.”
Holly Grace ném cho cô ánh mắt nổi loạn giống hệt Teddy khi trái tính trái nết. “Tôi không đi đâu với cô hết. Tôi vẫn còn điên cô vì đã không nói thật với tôi về Teddy.” Cô quay sang Dallie. “Nhảy với em nào, cưng.”
Dallie vẫn nhìn hai người một cách thích thú. Giờ anh đứng dậy khỏi ghế và choàng tay qua vai Holly Grace khi cô đứng lên. “Được thôi, em yêu.”
Hai người đi được nửa bước thì Gerry đã chắn đường. “Xem họ bám lấy nhau thú vị chưa kìa?” anh nói với Francesca. “Đây là khối tình dang dở li kì nhất anh từng gặp.”
“Cứ đi khiêu vũ đi, Holly Grace,” Francesca nói nhỏ, “nhưng trong lúc đó, hãy nghĩ đến việc tôi cần chị cũng nhiều như Dallie vậy.”
Holly Grace thoáng lưỡng lự, nhưng rồi cô quay vào vòng tay Dallie và họ dìu nhau ra sàn nhảy.
Đúng lúc ấy, một trong những khách quen ở Roustabout bước đến xin chữ ký Francesca, và chẳng mấy chốc cô bị người hâm mộ vây kín. Ngoài miệng trò chuyện vui vẻ với họ nhưng trong lòng cô đầy ngao ngán. Qua khóe mắt, cô thấy Gerry đang nói cười với một em gái trẻ trung đẫy đà ở quầy bar. Holly Grace lướt qua họ cùng với Dallie theo điệu vũ, hai thân hình di chuyển cùng nhau thành một khối cơ thể duyên dáng, sự thân mật của họ tuyệt đối đến mức dường như họ quên hẳn thế giới xung quanh. Hai má cô bắt đầu tê dại vì cười nhiều. Cô ký nhiều hơn và đón nhận nhiều hơn những lời khen tặng, nhưng những vị khách của Roustabout không buông tha cô. Họ đã quen mặt với ngôi sao của “China Colt,” nhưng nhìn thấy Francesca Day xinh đẹp là chuyện hoàn toàn khác. Không lâu sau cô phát hiện Holly Grace đang lẻn ra ngoài qua cửa sau của quán. Một bàn tay chạm vào vai cô từ phía sau.
“Xin mọi người thứ lỗi, nhưng Francie đã hứa dành cho tôi điệu nhảy này. Em vẫn nhớ điệu nhảy hai bước chứ?”
Francesca quay về phía Dallie và, sau một giây do dự, bước vào vòng tay anh. Anh giữ cô sát mình, và cô có cảm giác bất an rằng cô đã bị ném về thời điểm mười năm trước khi người đàn ông này còn là trung tâm vũ trụ của cô.
“Cảm giác nhảy với một người mặc váy dài thật hay ho,” anh nói. “Cô độn miếng đệm vai trong áo jacket đấy à?”
Giọng anh êm ái, dịu dàng đầy thích thú. Cảm giác ở gần anh thật ngọt ngào. Quá đỗi ngọt ngào.
“Đừng chạnh lòng vì Holly Grace,” anh nói nhỏ. “Cô ấy cần có chút thời gian.”
Sự thấu hiểu của Dallie, trong hoàn cảnh này, khiến cô ngỡ ngàng. Cô cố gắng trả lời, “tình bạn của cô ấy có rất nhiều ý nghĩa với tôi.”
“Theo ý tôi, thì cái cách tay cộng sản người tình cũ lợi dụng cô ấy mới khiến cô ấy buồn bã hơn cả.”
Francesca nhận ra Dallie không hiểu bản chất của khúc mắc giữa Gerry và Holly Grace, và cô quyết định mình không có phận sự khai sáng cho anh.
“Cô ấy sẽ sớm hồi phục thôi,” anh nói tiếp. “Và tôi biết cô ấy sẽ lấy làm cảm kích nếu cô chờ cô ấy. Giờ thì hãy ngừng lo lắng về Holly Grace và tập trung vào âm nhạc để chúng ta có thể nhảy cho ra hồn, được không?”
Francesca cố nghe theo, nhưng cảm giác về anh quá sắc nét khiến cho việc khiêu vũ vượt ngoài tầm kiểm soát của cô. Nhạc chậm lại thành một bản ballad đồng quê lãng mạn. Quai hàm anh cọ vào đỉnh đầu cô.
“Tối nay cô rất đẹp, Francie.”
Giọng anh mang một âm điệu khàn khản khiến cô mềm nhũn. Anh kéo cô vào sát thêm một khoảng rất nhỏ. “Cô là một tạo vật nhỏ bé làm sao. Tôi đã quên cô nhỏ nhắn như thế nào.”
Đừng quyến rũ tôi, cô muốn van nài khi cảm thấy hơi ấm cơ thể anh thấm sâu vào mình. Đừng dịu ngọt và sexy và khiến tôi quên hết những ngăn cách giữa hai ta. Cô hoang mang cảm thấy những âm thanh xung quanh họ đang mờ đi, tiếng nhạc dần đông cứng, những giọng nói biến mất khiến sàn nhảy dường như chỉ còn lại hai người.
Anh kéo cô vào sát hơn và nhịp điệu của họ thay đổi một cách khó nhận thấy, không còn là một điệu nhảy mà giống như một vòng tay ôm. Cơ thể anh rắn chắc áp vào cơ thể cô, và cô cố gom góp năng lượng để chống lại sự cám dỗ trước anh. “Ta hãy – hãy về bàn thôi.”
“Được.”
Nhưng thay vì buông cô ra, anh lại ấn hai bàn tay họ đang nắm chặt vào giữa hai cơ thể. Bàn tay kia của anh trượt vào bên trong áo khoác của cô khiến lớp lụa mỏng của chiếc váy là thứ duy nhất ngăn cản sự tiếp xúc da thịt giữa họ. Không hiểu sao má cô tìm thấy vai anh. Cô dựa vào nó như thể cô đã về nhà. Hít sâu một hơi, cô nhắm mắt và trôi bồng bềnh cùng anh.
“Francie,” anh thì thầm trong tóc cô, “chúng ta phải làm gì đó với chuyện này.”
Cô định giả bộ không hiểu ý anh, nhưng lúc đó sự đỏng đảnh đã rời xa cô rồi. “Đó – đó chỉ là sự hấp dẫn sinh học đơn thuần. Nếu chúng ta phớt lờ nó, nó sẽ biến mất thôi.”
Anh càng ôm sát cô. “Cô chắc chứ?”
“Chắc chắn.” Cô hy vọng anh không nghe thấy sự run rẩy trong giọng mình. Đột nhiên cô sợ hãi, và cô thấy mình đang nói. “Ôi, Dallie, chuyện này tôi đã gặp cả trăm lần rồi. Với anh tôi dám chắc là cả nghìn lần ấy chứ.”
“Phải,” anh nói bình thản. “Cả nghìn lần.” Đột ngột anh ngừng chuyển động và buông tay xuống. “Francie, nếu nó là điều cô thường xuyên gặp, tôi cảm thấy không muốn nhảy nữa.”
“Được thôi.” Cô tặng anh nụ cười xã giao hoàn hảo nhất của mình và vuốt phẳng lại áo khoác. “Tôi không có vấn đề gì.”
“Gặp lại cô sau.” Anh quay đi.
“Hẹn gặp lại,” cô nói với theo.
Sự giã biệt của họ đầy thân ái. Không lời lẽ tức giận, không cảnh báo nghiêm khắc. Nhưng khi nhìn anh chìm khuất vào đám đông, cô có cảm giác sâu sắc rằng một chiến tuyến mới vừa được lập ra giữa họ.
Fancy Pants (Tiếng Việt) Fancy Pants (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Fancy Pants (Tiếng Việt)