Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đô Thị Tàng Kiều
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 29: Một Quả Bom Có Bao Nhiêu Uy Lực?
D
iệp Lăng Phi lái xe chạy vùn vụt trên đường cao tốc. Chu Hân Mính ở đằng sau lưng bắt buộc phải ôm lấy eo hắn.
Một mùi thơm thanh nhã như hoa lan từ thân thể của Chu Hân Mính lan vào trong lỗ mũi của Diệp Lăng Phi. Bộ ngực mềm mại đầy đặn của nàng tựa sát vào sau lưng hắn. Diệp Lăng Phi chính là lưu manh đệ nhất thành phố Vọng Hải nên không để ý đến. Hắn tăng tốc xe, chiếc xe máy nổ vang, lao vùn vùn trên đường cao tốc.
- Anh điên rồi, tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện.
Chu Hân Mính ôm chặt lấy eo của Diệp Lăng Phi, gió thổi ù ù bên tai của nàng, mái tóc tung bay trong gió.
- Nữ cảnh sát, chẳng lẽ cô cũng sợ hay sao?
Diệp Lăng Phi la lớn:
- Tin tôi đi, bây giờ cô chỉ cần nhắm mắt lại tôi sẽ cho cô bay.
- Anh là đồ điên, tôi thật không hiểu tại sao tôi lại cho anh chạy xe moto.
Chu Hân Mính tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại có một cảm giác kích thích. Thân là cảnh sát nên tuy rất thích đắm chìm trong tốc độ cho nên nàng phải kìm nén. Hôm nay trong lòng khó chịu, muốn phát tiết ra ngoài cho nên nang đã bị câu nói của Diệp Lăng Phi đã thuyết phục hoàn toàn, nàng nhắm mắt lại.
Diệp Lăng Phi điên cuồng lao trên đường, từng chiếc từng chiếc xe hơi đều bị hắn bỏ lại phía sau. Bỗng nhiên Diệp Lăng Phi phanh gấp lại, chiếc xe máy nghiêng nghiêng rung chuyển, trượt một đường dài mới dừng lại.
- Chờ tôi.
Diệp Lăng Phi dừng xe máy lại, đi thẳng đến cửa hàng phía trước, mua hai chai bia và một cái bịch ni lông đặt ở trên xe máy.
- Đi nào.
Diệp Lăng Phi lại một lần nữa phóng xe đi. Lần này Diệp Lăng Phi phóng xe lao lên trên cầu vượt, hướng ra ngoài ngoại thành mà chạy. Con đường này không còn nhiều xe như trong thành thị nữa. Một lúc sau, Diệp Lăng Phi lấy một *** bia đưa cho Chu Hân Mính, tự mình cũng mở một *** ra.
- Tên điên này, anh định đưa tôi đến nơi nào đây?
Chu Hân Mính vừa cầm bia uống một ngụm vừa hỏi.
- Đi tới chỗ nào thì tính sau.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói.
- Đồ điên.
Chu Hân Mính thầm nói.
Hai mươi phút sau, Diệp Lăng Phi đã dừng xe ở bên bờ biển. Hắn cầm lấy *** bia, đi đến bên bãi cát đặt mông xuống.
- Đồ điên, anh biết là tôi chưa mặc ấm.
Chu Hân Mính tức giận nói:
- Lại chạy đến tận bờ biển, nếu như tôi bị bệnh sẽ đổ toàn bộ lên đầu của anh.
- Nữ cảnh sát, đừng có phàn nàn như vậy, nếu như cô sợ bị cảm lạnh thì tựa vào ngực của tôi đi.
Diệp Lăng Phi dang hai tay ra, vẻ mặt xấu xa nói:
- Đến đây, để tôi cho cô cảm thấy ấm áp.
- Hừ, anh định chiếm tiện nghi của tôi à? Nằm mơ đi!
Chu Hân Mính thở phì phì đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi. Nàng cũng ngồi trên bãi cát, hôm nay nàng mặc một chiếc quần jean ngắn, lộ ra hai cái đùi trắng như tuyết, từng luồng gió thổi qua khiến cho nàng cảm thấy rét lạnh.
Diệp Lăng Phi cởi áo khoác ngoài, choàng lên trên người Diệp Lăng Phi. Bây giờ hắn chỉ còn một chiếc áo thun. Chu Hân Mính uống một ngụm bia thì cảm thấy trong lòng ấm áp, bỗng nhiên nàng thấy Diệp Lăng Phi cũng không còn đáng ghét như trước kia nữa. Nàng vừa uống bia vừa hồi hộp, xem ra tìm Diệp Lăng Phi tâm sự quả là có hứng thú.
- Diệp Lăng Phi, anh thật là cổ quái, tôi không đoán ra anh là người như thế nào.
Diệp Lăng Phi cười cười, hắn nhìn Chu Hân Mính hỏi:
- Tôi có điểm nào cổ quái?
- Không biết nữa, anh có một cảm giác cổ quái không nói nên lời.
Chu Hân Mính cũng không dám khẳng định, nàng nghi ngờ hỏi:
- Xe của anh có đúng là không có bảo hiểm không?
- Đúng thế.
Diệp Lăng Phi gật đầu:
- Nói đúng hơn là chưa kịp mua bảo hiểm.
-Vậy thì tôi không làm phiền anh nữa. Chỉ là anh vẫn rất chán ghét. Tôi chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào như anh, ắn nói lưu manh đến nỗi tôi cũng phải cam bái hạ phong.
Chu Hân Mính nói lời này cũng thật lòng. Nói thế nào thì nàng cũng là đại mỹ nữ, nam nhân nào gặp nàng cũng phải ngẩn người nhìn nàng, nước miếng nhỏ giọt. Vậy mà hết lần này đến lần khác Diệp Lăng Phi lại không bị nàng câu dẫn, lại còn bị hắn trêu chọc. Đây chính là lý do Chu Hân MÍnh không tha cho hắn.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, đưa tay ném vỏ bia, tiếng nước ùm một cái vang lên. Hắn xoay đầu lại nhìn nàng nói:
- Mỗi người có một cuộc sống, cho nên có một thái độ sống không giống nhau. Nữ cảnh sát, nếu như cô từng trải qua những chuyện như tôi thì cô cũng sẽ hiểu thái độ sống của tôi.
- Đừng gọi tôi là nữ cảnh sát, tôi không thích. Tôi tên là Chu Hân Mính, anh cứ gọi tôi là Hân Mính.
Chu Hân Mính uống hơi nhiều bia cho nên khuôn mặt lúc này đã đỏ như quả táo chín mọng.
Diệp Lăng Phi cười cười. Hắn phát hiện thấy Chu Hân Mính kỳ thật cũng là một cô gái rất đáng yêu. Khi thổ lộ cảm xúc của mình thì cũng là người bạn không tệ:
- Hân Mính, tôi cảm thấy có một cảm giác rất kỳ quái.
Diệp Lăng Phi đổi giọng gọi Chu Hân Mính là Hân Mính. Cách xưng hô này thật là mập mờ nhưng Chu Hân Minh không phải là một cô gái so đo, nàng nghe Diệp Lăng Phi gọi mình thì dùng một cặp mắt mê ly nhìn chằm chằm:
- Kỳ quái, tôi kỳ quái gì cơ?
- Vụ nổ đó.
Diệp Lăng Phi nhắc nhở Chu Hân Mính.
- Tôi cho rằng, phải quả bom lớn lắm mới khiến chiếc xe nổ tan tành như vậy.
Chu Hân Mính nở ra mốt nụ cười, nàng duỗi bàn tay phải đặt lên trên vai Diệp Lăng Phi nói:
- Đó là do anh không biết. Uy lực của một quả bom rất lớn. Anh biết không, chỉ cần 250g thuốc nổ TNT cũng đủ biến xe anh thành đống sắt vụn.
Diệp Lăng Phi lè lè lưỡi, giả bộ giật mình nói:
- Thuốc nổ TNT, trời ạ, thành phố Vọng Hải chúng ta cũng có thứ này sao? Kinh khủng quá, từ nay về sau tôi phải cẩn thận mới được, không chừng bị nổ chết cũng nên. Chỉ là, nói đi thì cũng phải nói lại, công nghệ chế tạo bom này làm sao mà có được nhỉ?
- Đây cũng là do anh không biết. Hai vụ án nổ bom này đề là do một người làm, mục đích là vì tiền. Dựa theo thủ pháp thì đây chính là chuyên gia chế tạo bom.
Chu Hân Mính đã uống hơi nhiều cho nên cũng quên mất là cảnh sát thì phải giữ bí mật, tất cả đều nói ra:
- Nếu là chuyên gia chế tạo bom mà phải mua bom sao? Anh đúng là đồ ngốc.
Chu Hân Mính nói xong liền duỗi tay phải ra chọc chọ vào đầu Diệp Lăng Phi, sau đó ngã vào trong lồng ngựccủa hắn. Có đại mỹ nhân ở trong ngực, đừng nói là Diệp Lăng Phi mày ngay cả thánh nhân cũng không kìm được. Đôi môi anh đào nhỏ nhắn mê người cùng với gò má trắng hồng, đôi mắt xinh đẹp lung linh vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa Chu Hân Mính còn có một khí chất câu hồn, khiến cho người ta phải ngẩn ngơ.
Diệp Lăng Phi ho khan một tiếng. Lúc này không phải là hắn không muốn hôn, chỉ sợ rằng Chu Hân Mính mà ngủ mất thì sẽ uổng phí tâm sức đêm nay. Hai tay hắn khẽ chạm vào cặp đùn trắng trẻo của nàng, vuốt ve cười nói:
- Tôi là đồ ngốc, là một sắc lang. Chú ý, bây giờ tôi đang nhân cơ hội để vô lễ với cô đó.
Chu Hân Mính khẽ cười nói:
- Tôi biết rõ anh là sắc lang, chỉ là tôi không sợ anh.
Chu Hân Mính chống tay xuống cát, lật mình ngồi dậy.
Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính định ngồi dậy thì đưa tay đỡ nàng, đợ sau khi nàng đã ngồi dậy vững vàng hắn mới lẩm bẩm:
- Tôi cảm thấy khó hiểu, bom rốt cuộc từ đâu tới nhỉ? Muốn lấy bom từ bên ngoài vào là một chuyện rất khó. Phương pháp dễ dàng nhất chính là mua nguyên liệu để chế tạo. Tôi cũng không tin thành phố Vọng Hải lớn như vậy là không bán nguyên liệu, lên mạng tìm một số tài liệu hướng dẫn chế tạo thì ai mà chả chế tạo ra được, cần gì phải là chuyên gia?
Người nói vô ý, người nghe hữu tình. Diệp Lăng Phi lầm bầm nói câu này đã lọt vào tai của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính đang say bỗng nhiên bừng tỉnh lại, chụp lấy vai của Diệp Lăng Phi, dồn dập hỏi:
- Diệp Lăng Phi anh vừa nói cái gì? Nói lại thêm lần nữa nào.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đô Thị Tàng Kiều
Tam Dương Trư Trư
Đô Thị Tàng Kiều - Tam Dương Trư Trư
https://isach.info/story.php?story=do_thi_tang_kieu__tam_duong_tru_tru