Chương 28 : Phong Vĩ Kê Quan Xà Ngàn Năm
ất luận là hắn hay là viện trưởng Sử Lai Khắc học viện Phất Lan Đức, đều là hạng người cao ngạo. Ở phương diện này, tính cách của Đái Mộc Bạch giống với bọn họ nhất.
" Ngươi ..." Diệp Tri Thu giận giữ, cũng không thèm biện hộ, rất nhanh hướng đến phía Triệu Vô Cực mà đi tới, xem bộ dạng cùng khí thế hung hăng của hắn, rõ ràng là không định từ bỏ ý đồ.
Triệu Vô Cực xoay người, hướng đến bảy tên thiếu niên đã tụ tập xung quanh mình, nói :" Các ngươi thật là một lũ phế vật, ngay cả một lão vương bát đản cũng không trị nổi, đến khi về học viện ta sẽ thu thập các ngươi !"
Mập mạp hảo tâm nhắc nhở :" Triệu sư phụ, lão vương bát đản đó tới kìa !"
Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng :" Tất cả đều trở về đi ngủ đi." nói xong những lời này, hắn mới xoay người lại, đối diện với Diệp Tri Thu toàn thân phát ra hàn khí dày đặc đang đi tới gần.
" Mọi người dùng thực lực nói chuyện nào !" Triệu Vô Cực vẻ mặt cao ngạo, cũng không thèm dùng đến vũ hồn phụ thể, tay phải vung lên, một cái tát hướng đến phía Diệp Tri Thu đánh tới.
Diệp Tri Thu lúc này đã hoàn toàn bị chọc giận, từng trụ thủy băng toàn lực phóng đi, hàn ý mãnh liệt cuồn cuộn hướng đến Triệu Vô Cực, đồng thời thân thể dịch chuyển, dụng quy giáp hướng đến bàn tay của Triệu Vô Cực đỡ lấy. Trong lòng hắn thầm nghĩ, ngươi cũng kiêu ngạo quá, cho dù hồn lực của ngươi mạnh hơn ta nhưng đến ngay cả vũ hồn ngươi cũng không sử dụng, sẽ khiến cho thực lực ngươi giảm nhiều.
Đáng tiếc, bị hại cũng không phải là Triệu Vô Cực.
Đầu tiên, để cho đám Đường Tam phải chịu không ít đau khổ, còn các băng trụ đánh lên trên người Triệu Vô Cực căn bản là không có tác dụng gì cả. Ngay sau đó, thân thể Diệp Tri Thu như đằng vân giá vũ ( cưỡi gió đi mưa ) bị Triệu Vô Cực tát cho một cái bay ra ngoài, trên quy giáp xuất hiện một vết rách lớn. Bay vù vù ra ngoài hơn mười trượng mới ngã xuống đất, Triệu Vô Cực hướng đến chỗ Diệp Tri Thu ngã nhìn với một ánh mắt khinh thường, lúc này mới xoay người mang theo đệ tử Sử Lai Khắc học viện hướng về phía quán rượu, Tẩu Hoàn đi một bên nói thầm :" Không sử dụng vũ hồn đánh người, cảm giác quả nhiên không sai, khó trách..."
Ngay khi bọn Đái Mộc Bạch bị Thương Huy học viện khiêu khích, Triệu Vô Cực ở ngay trên lầu đã thấy được. Hắn vốn không định ra tay, để cho bọn nhỏ này luyện tập phối hợp trong một trận chiến thật. Nhưng về sau nhìn lại, trong khi thấy Đường Tam, Đái Mộc Bạch chờ người vây công Diệp Tri Thu, hắn lập tức nhớ tới trước đó không lâu chính mình cũng bị đặt trong tình cảnh như thế này, trong lúc nhất thời không nhịn được liền ra tay. Chỉ là hắn không nghĩ tới, lão rùa này không ngờ như vậy, nhịn không được tát một cái liền bắn ra xa.
Đương nhiên, nguyên nhân chính thức không phải Triệu Vô Cực không rõ, đối phương chỉ sử dụng kĩ năng phòng ngự của hồn hoàn đầu tiên. Cuối cùng kỹ năng của hai cái hoàn hồn ngàn năm, hai người đều không sử dụng. Bất quá chỉ với một cái tát đã khiến Diệp Tri Thu bắn đi, hắn cũng không có tâm tình đánh tiếp, loại ... này thực lực so với mình yếu hơn nhiều. Lúc này hắn cảm giác giống như là ngày đó chính mình ở trước mặt người kia giống nhau. Diệp Tri Thu trước mặt đông đảo đệ tử học viện miễn cưỡng cố gắng đứng lên, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sau lưng giống như có mọt toàn núi lớn đè nặng, cảm giác không thở nổi, trong lòng cũng không nhịn được hoảng sợ.
Hắn đối với lực phòng ngự của chính mình rất rõ ràng, chỉ không nghĩ là, đối phương ngay cả vũ hồn cũng không thèm dùng đến, tiện tay vung ra một chưởng cũng có khả năng đánh trọng thương mình. Cho dù đối phương nhìn qua chỉ có lực lượng một gã hồn sư, nhưng thật sự chênh lệch này tuyệt không dưới mười lăm cấp, thậm chí còn có thể nhiều hơn nữa.
Vừa nghĩ đến cấp bậc hồn sư của đối phương, Diệp Tri Thu không nhịn được rùng mình một cái, oán độc nhìn thoáng qua hướng mọi người của Sử Lai Khắc học viện vừa rời đi, lúc này liền bám vào một tên đệ tử khỏe mạnh chầm chậm rời đi, trong lúc rút chạy đó nữ đệ tử hướng về phía bọn Đái Mộc Bạch quan sát qua.
Áo Tư Tạp trên mặt có ria mép, Đường Tam cũng không có vẻ gì là xuất chúng, Đái Mộc Bạch cầm tà mâu hiển nhiên ... có lực hấp dẫn nhất, về phần mập mạp, đó luôn luôn là nhân vật bị các nữ tử trực tiếp quên đi.
Đương nhiên Đái Mộc Bạch cũng không có chú ý tới nàng, cũng không phải đầu Bạch hổ này thuần khiết gì cả, thật sự là do nhãn quang của hắn khá cao, về mĩ nữ cao thấp, khả năng thưởng thức của hắn không phải loại người như mập mạp có thể so sánh.
Trên đường trở về, Triệu Vô Cực ở một bên tức giận nói :" Mấy người các ngươi, thực chỉ có thể dọa người, lần này... trở về sau, xem ra ta phải cho các ngươi tiến hành huấn luyện đặc biệt."
Mấy người Đường Tam quay sang nhìn nhau, nhưng đều không có phản bác, trên mặt ngược lại lộ ra vài phần tiếu ý, vị Bất Động Minh Vương này rõ ràng quan tâm, sợ bọn họ xảy ra chuyện, nhưng lại không chịu nói rõ.
Hai mươi, ba mươi cấp hồn sư cùng với năm mươi cấp hồn sư đối chiến, không rơi vào thế hạ phong đã là khá lắm rồi, như thế nào cũng không tính là dọa người, càng huống chi trong mấy người bọn họ lớn nhất mới chỉ có mười lăm tuổi mà thôi.
Triệu Vô Cực ánh mắt đột nhiên chuyển qua trên người Trữ Vinh Vinh," Tại sao vừa rồi ngươi không dùng vũ hồn của mình để phụ trợ mọi người vậy ?"
Trữ Vinh Vinh ánh mắt mở to đầy oan uổng nói :" Khi đó không thích hợp, không ai biết ta là đệ tử của Thất bảo lưu ly tháp, vào thời điểm mấu chốt ta mới phát huy vũ hồn sẽ có hiệu quả cao nhất, rất có tính đột biến."
Mọi người đều hướng nhìn Trữ Vinh Vinh với ánh mắt nghi hoặc nhưng Đường Tam lại gật đầu nói," Xuất chiêu bất ngờ, không thể phòng bị, hiệu quả rất tốt. Nếu như Đái Mộc Bạch thi triển biến Bạch Hổ Kim Cương, đột nhiên lực lượng cùng tốc độ tăng ba mươi phần trăm, sợ rằng cái ... kia huyền quy hồn vương cũng phải chịu tổn hại."
Nghe xong Đường Tam nói, Triệu Vô Cực thản nhiên gật đầu, trầm giọng nói :" Các ngươi phải nhớ kĩ, bảy người các ngươi đồng thời tiến vào Sử Lai Khắc học viện, chính là một chỉnh thể. Các ngươi đều là tiểu quái vật của học viện, sau này đi ra ngoài có thể xưng là Sử Lai Khắc thất quái, tương trợ lẫn nhau. Nếu như thiên phú của các ngươi, nếu phối hợp tốt cùng nhau, chiến thắng khi đánh với một hồn sư cường đại hơn mình cũng không phải việc quá khó."
" Vâng, Triệu sư phụ ."
Trong đông đảo ánh mắt hâm mộ của bình dân, đoàn người Sử Lai Khắc học viện trở về tửu điếm.
Sau một đêm không có chuyện gì, sáng sớm ngày thứ hai khi trời còn tờ mờ, Triệu Vô Cực đã dùng âm thanh to lớn của mình kêu tất cả mọi người dậy.
Đường Tam thì không sao cả, hắn bình thường mỗi ngày đều dậy rất sớm, bây giờ đã hình thành một thói quen tốt, nhưng đối với những người khác, đặc biệt là Áo Tư tạp phải dậy sớm như vậy quả là thống khổ. Trong khi ăn điểm tâm, hầu như mọi người đều trong trạng thái mông lung.
Mặt trời ở phương Đông từ từ mọc lên, đầu tiên như một vòng tròn nhỏ từ từ phóng đại, ngày càng sáng dần lên.
Đường Tam mặc dù mỗi ngày đều chứng kiến qua cảnh này, nhưng bất luận là nhìn bao nhiêu lần, cái loại .... này ánh sáng bình minh xuất hiện mang đến một cảm giác như trước, khiến cho tâm linh của hắn hơi rung động. Quang mang của mặt trời xua tan đi hắc ám, đại biểu cho một ngày mới đã bắt đầu.
Mọi người nhanh chóng rời khỏi trấn nhỏ, nơi này cách Tinh đấu đại sâm lâm rất gần, mọi người toàn lực chạy đi, người hưng phấn nhất tự nhiên chính là người mới có được ba hồn hoàn, Áo Tư Tạp, cũng mong muốn biết được chính mình khi có được hồn hoàn thứ ba sẽ mang lại tột cùng hiệu quả tăng cường như thế nào.
Hắn biết, không cần mình nhắc nhở, Triệu Vô Cực cũng nhất định mang theo mọi người liệp sát một đầu hồn thú ngàn năm cho mình.
Tinh đấu đại sâm lâm nằm ngay ở chính phương Nam của Đấu La đế quốc, rừng rậm chia cách hai đại đế quốc, bởi vì nơi này hồn thú đông đảo, cũng là biên giới của hai nước, chẳng phân biệt được địa phương rõ ràng. Nhìn trên bản đồ, đại bộ phận diện tích của Tinh đấu đại sâm lâm nằm trong Tinh La đế quốc, tất nhiên đến giờ Đấu La đế quốc cũng không có thừa nhận điểm này.
Là một trong tam đại cư địa của hồn thú, nơi này tự nhiên là địa phương mà hồn sư ... hi vọng nhất, bởi vì mỗi lần đến chỗ này cũng đều ý nghĩa việc bọn họ đã tiến giai.
Tinh đấu đại sâm lâm tồn tại trên Đấu La đại lục bao nhiêu năm cũng không một ai có thể nói chính xác, nhưng sau khi đi vào rừng rậm, rừng càng ngày càng rậm rạp đủ để nói cho mọi người thấy được sự tồn tại cửu viễn của nó.
Từ xa xa, Đường Tam mơ hồ cảm giác được một trận thanh khí từ phía trước mặt truyền đến, mang theo thực vật mùi thơm ngát thấm đẫm trong lòng mọi người, một cảm giác thoải mái nói không nên lời. Chầm chậm hút một ngụm không khí trong lành, ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông trên cơ thể dường như được mở ra, cái cảm giác sảng khoái này... khó có thể dùng lời mà diễn tả được.
Vận khởi Tử Cực Ma Đồng dõi mắt hướng về xa, Đường Tam thây một mảng hải dương màu xanh biếc, vừa nhìn qua mảng màu xanh biếc đó đã cảm thấy rung động, những kẻ khác ưa thích không khí trong lành vì vậy mà đến đây.
Rốt cục trước mặt bọn họ đã tới Tinh đấu đại sâm lâm, cây cối cao lớn đã vượt quá hơn hai mươi thước, đây mới chỉ là ... bên ngoài mà thôi, rừng cây rậm rạp căn bản không có đường đi, bóng cây nặng nề, nhìn không ra cảnh tượng chân thật trong đó.
Đi tới phía trước rừng rậm, không khí càng trở nên thoải mái hơn, phảng phất như nhiệt độ cũng giảm xuống vài phần, một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái cùng mùi bùn đất ẩm ướt không ngừng kích thích khứu giác của mọi người.
" Tất cả dừng lại !" Triệu Vô Cực mở miệng nói .
Mọi người cước bộ dừng lại, di chuyển hơn một trăm dặm cũng đã làm cho thân thể bọn họ nóng bừng lên, nhất là Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh, làm hồn sư phụ trợ, tố chất thân thể bọn họ mặc dù không tệ lắm nhưng thực sự cũng không thể so sánh với bọn Đường Tam được.
Áo Tư Tạp thấp giọng ngâm cái chú ngữ hèn mọn, bỉ ổi của hắn, đưa cho mỗi người một cây hương tràng. Trải qua mấy ngày hôm nay phối hợp, mọi người đối với hương tràng của hắn không còn cảm thấy quá phản cảm, còn việc trong khi hắn ngâm xướng chú ngữ thì mọi người làm bộ như không nghe thấy thôi.
Hương tràng vào bụng, hóa thành nhiệt lưu cuồn cuộn, khôi phục toàn bộ thể lực của mọi người, tâm tình của mọi người đều trở nên thoải mái hơn nhiều.
Triệu Vô Cực nghiêm túc nhìn bảy tên đệ tử trước mặt," Các người dã nghe ta nói rồi chứ, Tinh đấu đại sâm lâm không thể có ... quốc gia có thể nuôi dưỡng ma thú ở cái địa phương này. Ở nơi này, ma thú đều cực kì nguy hiểm, các ngươi bất kì lúc nào cũng có thể bị ngàn năm, thậm chí cả vạn năm ma thú cấp bậc công kích. Bởi vậy, sau khi tiến vào rừng rậm, các ngươi cũng không nên cách xa khỏi ta ngoài hai mươi thước. Trữ Vinh Vinh, Áo Tư Tạp hai người các ngươi thân thể yếu hãy đi bên cạnh ta, không được ta ra lệnh, bất kì ai cũng không được phép công kích hồn thú, đã nghe rõ chưa ?"
" Rõ rồi !"
Áo Tư Tạp nhanh chóng ngâm xướng chú ngữ, rất nhanh chóng trên tay hắn đã xuất hiện một bó to tịch tràng cùng hương tràng.
Hắn đưa cho mỗi người một cây hương tràng và một cây tịch tràng, nói : "Hương tràng của ta có thể duy trì sức sống trong mười hai canh giờ, nói cách khác ăn nó trong vòng mười hai canh giờ sẽ có hiệu quả, hương tràng có tác dụng khôi phục thể lực, trị thương còn tịch tràng chủ yếu có tác dụng giải độc .
Mọi người đều tiếp nhận, cẩn thận cất ở trên người, bọn họ hiểu được Áo Tư Tạp lo bọn họ bất ngờ phải đối mặt với nguy cơ thì không kịp đưa hương tràng, nên lúc này hắn mới đưa mỗi người một ít trước.
Sắc mặt có chút tái nhợt, may mà có ria mép che bớt đi nên mới không thấy rõ ràng. Hắn huyễn hóa tạo ra hương tràng có tác dụng rất tốt với sức khỏe của những người khác nhưng chính mình tạo ra lại chỉ có được tác dụng bằng một phần ba, cùng với hồn lực tiêu hao cơ bản là bằng nhau. Như vậy, sau khi bị tiêu hao hồn lực, hắn chỉ có thể nghỉ ngơi tự khôi phục, đương nhiên hương tràng cũng có tác dụng với hắn.
Triệu Vô Cực nhìn mọi người một lượt, thấy bảy thiếu niên cũng đã chuẩn bị tốt, lúc này mới vung tay lên :" Xuất phát !"
Lúc này, Triệu Vô Cực để Đái Mộc Bạch cùng Đường Tam đồng thời đi phía trước, hắn tự mình đi sau cùng, bắt đầu từng bước tiến vào trong Tinh đấu đại sâm lâm.
Sau khi tiến vào Tinh đấu đại sâm lâm ... hưng phấn nhất chính là Tiểu Vũ, nàng tựa hồ như không biết đây là một địa phương nguy hiểm chết người, nhảy nhót khắp nơi, vui vẻ không nói lên lời, khiến Triệu Vô Cực cũng nhíu mày lại, nhưng Tiểu Vũ cũng không có vượt qua phạm vi mà hắn hạn chế nên hắn cũng không nói thêm cái gì .
Trong Tinh đấu đại sâm lâm địa hình vô cùng phức tạp, trong rừng căn bản không có đường đi, công tác mở đường này tự nhiên Đái Mộc Bạch phải đảm nhận.
Xuất ra vũ hồn phụ thể, Đái Mộc Bạch trên hổ chưởng như những lưỡi dao sắc bén, song chưởng huy vũ liên tục khiến những bụi gai phía trước tan nát, một điểm cũng không ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của mọi người.
Đường Tam theo sát sau người Đái Mộc Bạch, dụng thị lực cùng thính lực của mình đạt tới trạng thái mạnh nhất, cẩn thận quan sát chung quanh.
Đại sư đã từng cẩn thận giảng giải cho hắn những tri thức về hồn thú hoang dã. Hồn thú hoang dã công kích rất mạnh, hơn nữa con người sau khi giết bọn chúng thì thực lực tăng lên cực kì đáng sợ... đáng sợ nhất là, trong hồn thú hoang dã, cũng có một số sống thành bầy đàn lớn, rất có thể ở đây sẽ gặp được một đám hồn thú có thực lực mạnh mẽ. Dưới tình huống đó, trừ phi hồn sư có thực lực cực mạnh, nếu không cũng rất khó ngăn cản được.
Cho nên, Đại sư đã dặn ngàn vạn lần, một khi đã tiến vào phạm vi của hồn thú hoang dã, nhất định phải cực kì cẩn thận, không thể sơ suất điều gì nếu không rất có thể sẽ dính phải tai ương.
Đại sư sở dĩ cho Đường Tam đến học tại Sử Lai Khắc học viện, kì thật cũng không phải để hắn học cái gì cả. Khả năng dạy của giáo sư tại Sử Lai Khắc học viện, sao Đại sư lại không thể dạy được chứ, nhưng Đại sư hiểu được thực lực của mình quá thấp, mặc dù có thể dạy được Đường Tam không vấn đề gì nhưng sau khi Đường Tam đạt tới trên ba mươi cấp thì hắn lại không có thể giúp Đường Tam thu được hồn hoàn nữa.
Đạt ba mươi cấp là có thể thu được hoàn hồn của hồn thú ngàn năm cấp bậc, địa phương trong đế quốc có thể nuôi dưỡng hồn thú ngàn năm thì vô cùng hiếm thấy, thuộc tính càng ít và thực lực cũng yếu, chỉ có những khu vực của hồn thú hoang dã mới có thể tìm được hồn thú thích hợp.
Bởi vậy, Đại sư mới để Đường Tam tới Sử Lai Khắc học viện, nguyên nhân chủ yếu chính là hi vọng bằng thực lực của sư phụ Sử Lai Khắc học viện sẽ trợ giúp Đường Tam thu được hồn hoàn thích hợp.
Rất nhanh, bọn họ đã gặp hồn thú, hơn nữa lại là một đám hồn thú.
Nghe âm thanh nhắc nhở của Triệu Vô Cực, mọi người liền đình chỉ di chuyển, Đường Tam quan sát đám hồn thú này... trước tiên phát hiện, đây là một đám ngão xỉ dứu*. Loại... hồn thú này vóc người không lớn, lực công kích cũng không phải là quá mạnh nhưng bọn chúng lại có một hàm răng phi thường lợi hại, có thể xuyên qua kim thiết.
Đường Tam một tay giữ chặt tay của Đái Mộc Bạch đang mở đường phía trước, một tay đưa ra sau lưng hướng mọi người phe phẩy, ý bảo không có gì nguy hiểm. Bằng những kinh nghiệm mà Đại sư truyền thụ cho hắn, hắn liếc mắt qua một cái liền có thể thấy ngay được đám hai ba mươi con ngão xỉ dứu này bất quá chỉ là mười năm hồn thú mà thôi.
Ngão xỉ dứu khứu giác rất nhạy bén, tất nhiên với khoảng cách như vậy cũng đã phát hiện ra bọn họ, nhưng cũng không có biểu hiện gì, hiển nhiên là không hứng thú chút nào với bọn họ.
Đường Tam hướng san một bên chỉ chỉ, Đái Mộc Bạch hiểu ý hướng sang bên cạnh tiếp tục dọn dẹp các bụi gai, trợ giúp mọi người đi tiếp.
Vừa đi về phía trước, Đái Mộc Bạch quay lại thấp giọng hỏi Đường Tam, nói :" Chúng ta vừa tại sao phải đi vòng quanh chúng,bọn ngão xỉ dứu vừa rồi không mạnh, có thể giết được mà!"
Đường Tam mỉm cười nói :" Chúng nó đối với ta không có gì uy hiếp, cần gì phải hạ sát thủ. Nếu như tất cả các hồn sư đều làm như vậy, nhiều ... năm sau này trong sâm lâm không phải hoàn toàn không có hồn thú yếu sao chứ ? Càng huống chi sư phụ ta đã nói qua, với hồn thú hoang dã trong sâm lâm này, cho dù gặp hồn thú đẳng cấp thấp cũng không thể dễ dàng xem thường, bởi vì một khi cùng bọn chúng phát sinh chiến đấu, mùi máu tươi cùng âm thanh sinh ra rất có thể sẽ hấp dẫn hồn thú cường đại đến đây, chúng ta dù sao cẩn thận một chút cũng vẫn hơn."
Đái Mộc Bạch vô cùng bái phục nói :" Sư phụ ngươi nhất định là một vị trưởng giả phi thường cường đại, đây đều làm những kinh nghiệm quý giá."
Đường Tam nhớ đến Đại sư, bất đắc dĩ trên mặt không khỏi hiện ra một tia cười khổ. Cường đại? Đại sư cùng hai chữ này có lẽ hoàn toàn không thích hợp, đây cũng là điều nuối tiếc nhất trong cuộc đời Đại sư!
Tinh đấu đại sâm lâm thật sự quá rậm rạp, ngày qua ngày mọi người đều chỉ thấy tối tăm, dùng từ này để hình dung nó cũng không khoa trương một chút nào, tưởng chừng như trong rừng sâu này, có thể thấy được ánh sáng mặt trời quả thực không dễ dàng gì.
Mọi người đi về phía trước ước chừng một hai canh giờ, lúc này đã đến giữa trưa, suốt một canh giờ nay bọn họ cũng gặp không ít hồn thú nhưng hầu hết là mười năm cùng trăm năm hồn thú, gặp phải hồn thú bọn họ đều tránh ra, cũng không có trực tiếp xung đột. Ngẫu nhiên có kẻ đui mùi muốn tìm cái chết, hổ chưởng của Đái Mộc Bạch liền trực tiếp giải quyết vấn đề, đương nhiên sau khi nghe ý kiến của Đường Tam thì cũng không có ý giết những hồn thú này, chỉ làm cho bọn chúng không dám đuổi theo hoặc đả thương một chút.
" Tốt lắm, mọi người trước tiên nghỉ ngơi trong chốc lát đi !" Triệu Vô Cực lên tiếng nhưng tinh thần trầm tĩnh vẫn bám chặt từng người. Đái Mộc Bạch quét hết những bụi gai tạo thành một vòng tròn, xuất hiện một mảng đất trống gần trăm thước, mọi người ngồi xuống dựa vào cây cối, tạm thời nghỉ ngơi.
Áo Tư Tạp vừa đưa ra hương tràng của hắn, lúc này mọi người cũng không có tâm tình cảm thụ, liền cứ thế mà ăn. Ăn hương tràng của Áo Tư Tạp, uống nước mang sẵn theo bên người, tạm thời nghỉ ngơi, Triệu Vô Cực yêu cầu mỗi người phải nghỉ ngơi trong một canh giờ. Khu vực này vẫn thuộc loại bên ngoài của Tinh đấu đại sâm lâm, cao cấp hồn thú cũng không gặp nhiều, nên tương đối là an toàn. Mục tiêu của bọn họ chính là giúp Áo Tư Tạp liệp sát một hồn thú ngàn năm thích hợp, vì vậy phải tiếp tục xâm nhập bên trong mới được. Nhưng càng vào bên trong càng nguy hiểm, có thời gian nghỉ ngơi là rất tốt bởi vậy tại địa phương tương đối an toàn thế này, cần phải điều chỉnh về trạng thái tốt nhất.
Tiểu Vũ tựa trên vai Đường Tam, không biết tại sao ngay khi tiến vào rừng rậm nàng cảm thấy hoàn toàn hưng phấn. Tại sau khi lần đầu tiên gặp được hồn thú, nàng có vẻ đã không còn hưng phấn như trước, tựa hồ như đang có tâm sự gì đó. Đường Tam cũng hỏi qua nàng vài lần nhưng Tiểu Vũ lại luôn miệng nói mình không có chuyện gì cả.
Trong khi mọi người nghỉ ngơi được khoảng nửa canh giờ, đột nhiên Đường Tam cùng Triệu Vô Cực ánh mắt đồng thời hướng về phía sau lưng.
Triệu Vô Cực quát lớn:" Tất cả đứng lên, có cái gì đó đang tới gần !"
Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch hành động vô cùng ăn ý ... che trở ở trước mặt Áo Tư Tạp cũng Trữ Vinh Vinh, Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh cùng mập mạp cũng đứng ở hai bên. Tất cả mọi người đều phóng thích ra vũ hồn của chính mình, kể cả Triệu Vô Cực.
Âm thanh sa sa truyền đến nơi ngày càng lớn, sợ là cả hồn sư phụ trợ như Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh đều có thể cảm nhận được rõ ràng được sinh vật đang đến gần tốc độ nhanh đến mức nào.
" Chu Trúc Thanh, nhìn xem là cái gì !" Triệu Vô Cực trầm trọng ra lệnh.
Chu Trúc Thanh cũng không lên tiếng, lẳng lặng phóng người lên, lợi trảo trên tay bắn ra, thân thể như giẫm trên đất bằng bay nhanh đến trên một gốc cây đại thụ bên cạnh, hướng đến địa phương chỗ âm thanh truyền đến quan sát.
Mèo quả nhiên thị giác vô cùng xuất sắc, sợ là ban đêm cũng không phải ngoại lệ, càng huống chi bây giờ lại là giữa buổi trưa.
Rất nhanh, thanh âm lạnh nhạt của Chu Trúc Thanh từ trên cây truyền xuống," Tựa hồ như có một con phi xà, chỉ là nó bay không cao, đang phi hành cách mặt đất chừng ba thước ở phía trước, trên đầu nó có một cái mào như mào gà, nhìn qua có vẻ còn lớn hơn cái đầu, đỏ tươi như máu, cái đuôi tương đối đặc thù, trông như hình cái quạt.
Triệu Vô Cực ánh mắt sáng ngời, " Đó chính là Phong vĩ kê quan xà, loại... hồn thú này khá hiếm thấy, chiếc mào trên đỉnh đầu nó có rất nhiều tác dụng kì diệu. Áo Tư Tạp, ngươi có phúc đó, đáng tiếc không biết con Phong vĩ kê quan xà này là hồn thú bao nhiêu năm. Chu Trúc Thanh, nhìn kĩ địa phương nó đi tới, nếu có biến hóa lập tức báo cho ta ngay."
" Vâng, nó chính là đang hướng đến chỗ chúng ta mà bay đến, tốc độ rất nhanh, bất quá tựa như thân thể nó có chút không cân bằng."
Đường Tam đột nhiên hỏi:" Phong vĩ kê quan xà này có chiều dài khoảng bao nhiêu, cánh có màu sắc gì ?"
Chu Trúc Thanh trả lời :" Cánh có màu đỏ nhạt, chiều dài đại khái chừng khoảng sáu đến tám thước ."
Đường Tam trong lòng thoáng nghĩ một chút, dùng một ngữ khí chắc chắn nói :" Đây là một con Phong vĩ kê quan xà ngàn năm, màu đỏ nhạt của cánh nó tiến hóa theo tiêu chí từng ngàn năm một. Dựa theo chiều dài của thân nó, từ sáu đến tám thước hẳn là một con từ một ngàn ba trăm năm đến một ngàn tám trăm năm tu vi. Áo Tư Tạp, rất thích hợp với ngươi."
" Phong vĩ kê quan xà thân mình không có độc, là một loại rắn không độc cường đại hiếm thấy. Thủ đoạn công kích là dùng thân thể quấn chặt lấy địch nhân đến khi không hít thở được nữa, phương pháp công kích là một, nhưng tốc độ rất nhanh, hơn nữa trong kê quan của nó có chứa đựng các loại chất dinh dưỡng, có thể giúp nó trong nháy mắt gia tăng tốc độ. Nếu ngươi có thể thu được hồn hoàn này, thì hồn kĩ kế tiếp của ngươi có liên hệ đến tốc độ, bất luận là tăng thêm tốc độ cho ngươi hay là có phụ trợ tốc độ, đều là lựa chọn không sai rồi. Phong vĩ kê quan xà bởi vì lực công kích thân mình không phải quá mạnh, lại tương đối đơn độc, bởi vậy có tu vi ngoài ngàn năm là rất hiếm thấy, lần này vận khí của ngươi quá tốt rồi."
Áo Tu Tạp cặp hoa nhãn kia nhất thời sáng rực lên," Tiểu Tam, ngươi đúng là Vũ hồn giới Bách khoa toàn thư đó, lợi hại, thật sự là lợi hại."
Không chỉ là hắn, ngoại trừ Tiểu Vũ bên ngoài, kể cả Triệu Vô Cực bên trong, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều xuất hiện một chút biến hóa. Phải biêt rằng hồn thú tựa như vũ hồn, có hàng trăm ngàn loại kì quái khác nhau, số năm tu vi cùng cấp bậc lại càng không dễ phán đoán, Đường Tam chỉ cần nghe xong Chu Trúc Thanh nói lại liền có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác bọn họ đang đối mặt với loại hồn thú gì, thực lực ra sao, cùng với ... các tình huống cụ thể của hồn thú có thể nói ngay ra. Có thể thấy được hắn đối với vũ hồn hiểu rõ đến mức nào, Triệu Vô Cực tự nhủ cũng không làm được như vậy.
Đường Tam cười cười, nói :" Đây đều là công lao của sư phụ ta."
Nếu nói Đường Tam là một quyển Bách khoa toàn thư, thì không bằng nói về Đại sư. Đại sư đối với vũ hồn đã đi khắp nơi, nghiên cứu đến cực hạn, thân là đệ tử của hắn, Đường Tam ngoại trừ thực lực bản thân không kém, về lí luận và tri thức cũng đủ để trở thành một gã sư phụ ở học viện.
Triệu Vô Cực không nhịn được hỏi:" Nếu ngươi đã rõ loại... hồn thú này như vậy, vậy làm thế nào tốt nhất để bắt nó ?"
Đường Tam không chút do dự trả lời :" Loại rắn nào cũng đều y ngại công kích của các loài chim, nhất là các loài chim lớn thuộc họ Hạc. Chúng ta bên trong mặc dù không có Hạc vũ hồn nhưng mập mạp là phượng hoàng có thể coi là vua của loài chim bay. Hơi thở của vũ hồn trên người hắn hẳn có thể đối với loại Phong vĩ kê quan xà tạo ra tác dụng áp chế nhất định.Phong vĩ kê quan xà công kích cũng không tính là mạnh, nên chúng ta cũng phải cẩn thận, đừng để nó chạy thoát là được."
" Đến rồi !" Đang nói đến đây thì âm thanh của Chu Trúc Thanh truyền tới, trong tiếng quát khẽ nàng cũng lập tức từ trên không trung hạ xuống, đối với đối phương là một ngàn năm hồn thú cũng không sợ hãi chút nào, lợi trảo cùng với đệ nhất hồn hoàn trên người đồng thời hiện ra, u minh đột thứ phát động. Bỗng lao đến là một con rắn thật lớn, nhìn lại quả giống với nhưng gì Chu Trúc Thanh miêu tả : chiều dài khoảng sáu bảy thước, trên đầu là một cái mào đỏ tươi, nhìn qua có chút nanh ác, thân thể đang bay nhanh về phía trước liền bị Chu Truc Thanh bất ngờ tấn công, U minh đột thứ của Chu Trúc Thanh trực tiếp hướng đến nhục quan trên đỉnh đầu của nó vỗ xuống.
Phong vĩ kê quan xà phản ứng rất nhanh, mặc dù thân thể đang cấp tốc lao về phía trước nhưng cũng kịp vội vàng lao đầu về trước một đoạn. Một trảo của Chu Trúc Thanh không đánh trúng lên mào của nó mà lại trúng lên người nó, phát ra một âm thanh trầm muộn, khiến cho Phong vĩ kê quan xà đang vọt về phía trước, tốc độ nhất thời chậm lại vài phần.
Phong vĩ kê quan xà tựa hồ như sợ hãi, đầu rắn ngẩng lên, miệng há to hướng đến Chu Trúc Thanh phun ra một ngụm thất thải vụ* đậm đặc, đồng thời nhục quan đỏ tươi trên đầu nó sáng rực lên, tốc độ vừa mới chậm lại trong nháy mắt lại tăng lên.
Đái Mộc Bạch tựa hồ không cần suy nghĩ, hét lớn:" Cẩn thận !", vì quá quan tâm nên hoảng loạn, dưới sự kinh sợ sinh ra hắn ngay lập tức phát động hoàn hồn kĩ ngàn năm của chính mình, Bạch Hổ Kim Cương biến.
Thân thể chợt to ra, Đái Mộc Bạch dũng mãnh hướng đến chỗ Phong vĩ kê quan xà phóng tới.
" Thất bảo hữu danh, nhị nhật : Tốc. " Trong lúc đó, thanh âm thanh thúy của Trữ Vinh Vinh vang lên, Đái Mộc Bạch chỉ thấy thân thể mình chợt nhẹ đi, tốc độ ngay lập tức được gia tăng, cũng vừa may bắt kịp Phong vĩ kê quan xà vừa tăng tốc ở phía trước.
Phanh một tiếng lớn, Đái Mộc Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bắn ngược về phía sau gần mười thước. Nhưng Phong vĩ kê quan xà thân thể đang bay về phía trước thân hình cũng bị đình chỉ, thân thể khổng lồ vặn vẹo trên không trung một lượt, rồi nặng nề rơi xuống mặt đất.
" Nó phun thất thải vụ khí chỉ để hù dọa địch nhân thôi, không có độc !" Âm thanh Đường Tam ngay lập tức vang lên, cùng lúc đó, Lam ngân thảo đã được chuẩn bị sẵn trên mặt đất chợt lao thẳng lên, nhắm vào Phong vĩ kê quan xà đang ngã nằm trên mặt đất, liền vững vàng quấn chặt quanh thân thể hình trụ của nó, nhất là ở đôi cánh trên người, khiến nó không cách nào bay lên được.
Vũ hồn mập mạp toàn lực phóng thích ra áp lực, Phong vĩ kê quan xà có lẽ cũng cảm nhận được hơi thở của Hỏa phượng hoàng, thân thể có chút run rẩy, nhưng dù sao nó cũng là một đầu hồn thú ngàn năm, cũng không cam tâm chịu nhận một cái chết dễ dàng như vậy, mặc dù không có cách nào phi hành nhưng cũng không có hoàn toàn ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển trên mặt đất của nó.
Đường Tam chỉ cảm thấy thân thể Phong vĩ kê quan xà đột nhiên trở nên linh hoạt hơn, chẳng những những gai nhọn của Lam ngân thảo không cách nào đâm xuyên qua lớp da của nó, ngược lại còn để nó kịch liệt vặn vẹo từ dưới Lam ngân thảo chen chui ra ngoài. Mặc dù không phi hành được, nhưng nó nằm trên mặt đất di chuyển tốc độ cũng nhanh vô cùng, trong chớp mắt đã thoát ra ngoài mười hai thước.
" Muốn chạy? Dễ dàng vậy sao ?" Triệu Vô Cực âm thanh trầm thấp vang lên, cùng với đó, hồn hoàn thứ ba trên người hắn chợt lóe lên. Phong vĩ kê quan xà thân thể chợt cứng ngắc lại một chút, tốc độ đại giảm trở nên chậm chạp, đúng là đệ tam hoàn hồn kĩ của Triệu Vô Cực, trọng lực tăng cường.
Ngay sau đó, trên người Triệu Vô Cực, đệ tứ đệ ngũ hai cái hồn hoàn đồng thời phát sáng, thân thể hắn chợt nhảy dựng lên rồi lại hạ xuống, đệ từ hồn hoàn kĩ : định vị truy tung, ngay lập tức tác dụng lên Phong vĩ kê quan xà trước mặt. Trọng lực đè ép đồng thời phát động, mặc cho Phong vĩ kê quan xà linh hoạt cỡ nào thì trước mặt hồn lực mạnh mẽ của Triệu Vô Cực cũng không thể có không gian thi triển được.
Đối phó với một đầu hồn thú ngàn năm, Bất Động Minh Vương cũng dễ như trở bàn tay, nhìn qua tựa hồ như hắn không làm cái gì nhưng thực lực trong nháy mắt bộc phát khiến cho lũ đệ tử trong lòng mờ mịt. Đường Tam rốt cục cũng hiểu được ngày đó chính mình đối chiến cũng Triêu Vô Cực cũng có phần may mắn. Nếu Triệu Vô Cực ngày đó vừa đánh dùng hai hồn kĩ này liên hợp lại dùng cũng một lúc, thì e rằng chính mình cơ hội phóng ám khí cũng không hề có.
Hùng chưởng của Triệu Vô Cực phóng đến, lập tức đè trên đầu của Phong vĩ kê quan xà, đặt nó ngay trước mặt mình, tay kia nắm lấy nhục quan trên đầu của nó. Phong vĩ kê quan xà đối mặt với Kim Cương Hùng bạo lực cực mạnh, trực tiếp bị làm cho ngẩn người ra, nếu như không phải Triệu Vô Cực lưu cho nó một cái mạng thì chỉ cần dùng một ngón tay cũng khiến nó không thể động đậy nổi.
" Thành công !" Mọi người hưng phấn hoan hô lên một tiếng, Áo Tư Tạp cũng chỉ mới mười bôn tuổi mà thôi, biểu tình hưng phấn không nói lên lời, hai ba bước liền hướng Triệu Vô Cực chạy đến.
Tiểu Vũ đứng ở bên cạnh Đường Tam cúi đầu, trong đôi mắt to lộ ra vẻ không đành lòng :" Nhất định phải liệp sát hồn thú sao ?"
Đường Tam than nhẹ một tiếng, nói :" Mạnh được yếu thua, đó chính là quy tắc sinh tồn. Nếu như con rắn này mạnh hơn chúng ta, ngươi có nghĩ là nó sẽ chấp nhận bỏ qua thức ăn đã đến miệng thế này không ?"
Tiểu Vũ không có mở miệng, nhưng thủy chung nàng vẫn cúi đầu, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt như trước.
Triệu Vô Cực lấy bên hông mình ra một thanh đoản nhận đưa cho Áo Tư Tạp, " Đêm dài lắm mộng, động thủ đi, đâm vào cái điểm ngay phía dưới nhục qua ấy là có thể phá được đại não của nó, hồn hoàn này sẽ thuộc về ngươi."
Ngay khi Áo Tư Tạp chuẩn bị hạ một đao trong tay xuống, đột nhiên một tiếng quát chói tai chợt vang lên," Dừng tay !"
Ngay sau đó, hai đạo thân ảnh từ khu vực phía trước Phong vĩ kê quan xà nhanh chóng lao vọt đến, xuất hiện trước mặt mọi người.
Hai người đến đều là nữ, một già một trẻ. Người già nhìn qua bộ dạng khoảng năm, sáu mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc được bó lại cực kì chỉnh tề, mặc dù tuổi đã cao nhưng tinh thần lại cực kì quắc thước, trên mặt mặc dù da dẻ nhăn nheo không ít nhưng vẫn có nét hồng nhuận giống trẻ con bình thường, trong mắt liên tục bắn ra tinh quang, tay phải nắm một quải trượng đầu rắn dài đến ba trượng, trên người sáu cái hồn hoàn cao thấp chuyển động liên tục.
Thân thể không có phát sinh biến hóa nhưng từ hồn hoàn biểu hiện rằng bà đã sử dụng vũ hồn của chính mình, không cần phải hỏi cũng có thể biết quải trượng trong tay bà chính là vũ hồn.
Đi theo bên cạnh lão bà là một cô gái xinh đẹp, mái tóc cắt ngắn, bộ dạng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, một thân trang phục quấn quanh người, gắt gao hiện ra thân thể đã phát dục hoàn toàn của nàng. Một đôi mắt to màu nâu đang nhìn chằm chằm vào Phong vĩ kê quan xà trong tay Triệu Vô Cực. Trong tay nàng cũng cầm một thanh quải trượng đầu rắn, bất quá có ngắn hơn so với của lão bà kia một chút, chỉ dài hơn hai trượng, trên người hồn hoàn cũng chỉ có hai cái trăm năm.
Lão bà cũng tiểu cô nương đồng thời xuất hiện khiến bọn họ cả kinh, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy sáu cái hồn hoàn trên người lão bà, liền thở dài một cái. Dù sao, trên người Triệu Vô Cực cũng có bảy cái hồn hoàn, không thể ... như vậy yếu hơn, nhất là có mấy cái hồn hoàn màu đen thâm thúy chính là hồn hoàn ngàn năm, khi thi triển ra cực kì uy hiếp.
Nhóm Đường Tam bên này đã buông lỏng một chút, còn lão bà sắc mặt lại có chút thay đổi.
Lúc trước bà nghe Triệu Vô Cực nói với Áo Tư Tạp mới cao giọng ngăn cản, khi tới gần liếc mắt nhìn mới thấy bảy cái hồn hoàn trên người Triệu Vô Cực.
Hồn thánh, đây mới là bên ngoài của Tinh đấu đại sâm lâm, như thế nào lại xuất hiện một gã hồn thánh ? Lão phụ tâm nhất thời trầm xuống, biết là hôm nay sợ rằng không chiếm được lợi thế .
" Có chuyện gì sao ?" Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn lão phụ một cái, ánh mắt rơi vào quải trượng đầu rắn trong tay bà, trong lòng không nhịn được nhớ tới một người. Âm thanh của hắn cũng không có chút gì là kiêu ngạo, nghe kĩ lại có chút ôn hòa, Đái Mộc Bạch vốn hiểu rõ hắn liền cảm thấy có chút kinh ngạc. Bất Động Minh Vương đối với người có thực lực không bằng minh, chính là đến nay đều không có sắc mặt tốt lắm. Nhất là dưới tình huống này, đối phương rõ ràng có ý định với Phong vĩ kê quan xà ngàn năm này.
Lão phụ ho khan một tiếng, khiến cho khuôn mặt của mình nhu hòa hơn một chút," Ngài hảo thưa hồn thánh tôn kính, ngài không thể cấp Phong vĩ kê quan xà cho đứa nhỏ này được."
Triệu Vô Cực một tay nắm đầu Phong vĩ kê quan xà, hướng Áo Tư Tạp nhìn, ý hắn bảo ...chờ một chút, rồi chuyển hướng lão phụ nói :" Tại sao ?"
Lão phụ lúc này tinh thần tựa hồ đã hòa hoãn lại vài phần, " Nguyên nhân là do chúng ta phát hiện trước, hơn nữa đã triển khai liệp sát trước, nếu không chúng ta thế nào vẫn truy tìm tiếp tục đây?"
Ngão xỉ dứu : một loại động vật gặm nhấm, như kiểu sóc.
Thất thải vụ : màn khói bảy màu.
o O o
Đấu La Đại Lục Đấu La Đại Lục - Đường Gia Tam Thiếu Đấu La Đại Lục