Chương 29
óng cửa lại!
Mishima trên giường ra lệnh đóng cửa phòng lại, ông mở tivi 3D cảm giác thật vào giờ tin tức buổi tối. Ông bấm nút trên chiếc điều khiển từ xa.
Một cô phát thanh viên xuất hiện trong phòng. Lúc đầu trông mờ như một tấm voan, rồi cô ấy ngày càng rõ nét hơn:
- Xin chào. Sau đây là bản tin!...
Cô ấy chỉ nói đến những tin tức vô cùng bi quan. Ít ra cũng có một người không làm Mishima thất vọng.
Xuất hiện dưới dạng hình khối, ngồi trên ghế và tay bắt chéo, cô ấy như thật sự đang hiện diện trong phòng. Cô ấy có thể nhìn ở mọi góc cạnh. Mishima ngửi thấy mùi hương cô ấy và cảm thấy quá say nồng. Ông giảm độ nồng của mùi hương bằng chiếc điều khiển từ xa.
Cô phát thanh viên bắt chéo đôi chân dài và đẹp của mình. Ông Tuvache không thích lắm màu sắc chiếc váy của cô. Ông liền hoán chuyển màu bằng cách nhấn các nút trên chiếc điều khiển. Ông kéo một thanh điều hướng để kéo chiếc ghế gần lại. Cô phát thanh viên giờ đây ở gần chiếc gối, như đang ngồi bên giường người bệnh. Nếu ông Tuvache đưa tay, ông sẽ chạm vào cô ấy, cảm nhận được chất liệu vải của chiếc váy và có thể vén nó lên phía cao đầu gối có một làn da thật mịn màng. Ông cũng có thể cởi nút chiếc áo ngực trong lúc cô ấy nói nếu muốn, nhưng ông không có đầu óc cho chuyện đó. Ông lắng nghe.
Người thả lỏng, nghiêng về phía trước và cùi chỏ đặt trên đùi, cô ấy đang thỏ thẻ tin tức trong ngày với một giọng điệu cho một cuộc trò chuyện thân mật. Không còn kiểu giới thiệu tin tức với cái giọng hùng hồn và trang trọng trước đây. Cô có một giọng nói khàn kiểu Ý nhưng quyến rũ:
- Nữ độc tài của vũ trụ, bà Indira Tu-Ka-Ta, sáng nay đã khánh thành một khu phức hợp rộng lớn với tám trăm ngàn ống khói dày đặc cao sáu trăm mét ở tỉnh Siberie, họ hi vọng sẽ tái tạo lại tầng ôzôn xung quanh trái đất. Nhưng tôi lại không tin là sẽ làm được, - cô phát thanh viên nói rõ.
Mishima đồng ý với cô ấy.
-... Tất cả các chuyên gia nghĩ rằng quyết định này lẽ ra phải được thi hành ngay từ thế kỉ XXI, - cô ấy tiếp tục, - giờ đây đã quá muộn. Ngay chính bà Tổng thống cũng nghĩ như thế...
- Dĩ nhiên rồi, - Mishima nói.
-... Bà ấy đã tuyên bố như thế trong diễn văn khai mạc của mình. Và bây giờ, xin quý vị hãy chú ý, cảm giác ở giữa vùng đất rộng lớn đầy những ống khói khí ôzôn này. Trời rất lạnh ở đây. Mọi người hãy mặc nhiều đồ ấm.
Chiếc giường của Mishima bỗng nhiên nằm giữa vùng Siberie. Ông cảm nhận được luồng gió lạnh, ông kéo những tấm ga giường lên, hít lấy mùi đất ẩm và băng giá. Và khắp nơi, những ống khói cao ngất đang thổi khí ôzôn lên trời. Mùi khí gaz làm cay xè mắt. Ông Tuvache ra khỏi giường giơ tay về phía sàn nhà. Đã lâu rồi ông không có cảm giác như được chạm vào cỏ, và khi bứng chúng, các ngón tay như bị cào xước. Ông nhìn bàn tay của mình, không có vết thương nào cả.
Vùng Siberie bỗng biến mất khỏi phòng. Cô phát thanh viên quay trở lại trên chiếc ghế. Marilyn, cô gái tóc vàng trong chiếc đầm Tây Ban Nha lượn sóng, bước vào. Cô còn đẹp hơn cả cô phát thanh viên trên truyền hình. Người gác nghĩa địa của cô cũng vào theo: “Chào nhạc phụ.” Con gái ông Tuvache đi ngang qua ánh sáng của cô phát thanh viên: “Nước hoa nồng thế!”, rồi ngồi lên giường của bố, ông tắt tivi. Pop!
- Bố nhìn nè, bó hoa của Ernest tặng con đẹp không? Anh ấy đã hái chúng trên các ngôi mộ trong khi nghĩ đến con. Ái tình thật đẹp phải không bố?
- Án tử à?[1]
- Ái tình... Ồ, xem kìa, bố vẫn chưa hết bệnh. Tốt nhất bố nên theo chúng con xuống dưới nhà, ở cửa hiệu. Bố sẽ thấy bầu không khí với những vòng hoa trang trí và đèn lồng, nó sẽ giúp bố sớm bình phục. Bố muốn dùng bánh crepe không?
- Nếu nó có nấm độc...
- Đúng là bố. Con để lại bó hoa nghĩa địa cho bố trên tủ đầu giường nhé. Bố đừng đợi mẹ vì mẹ sẽ đi ngủ trễ. Tối nay, mọi người sẽ tổ chức ăn uống ở quầy hàng tươi.
- Tổ chức ăn uống?
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát