Căn Hầm Tối epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 28
an đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc Roy Calloway viếng thăm, nhưng không ngờ chuyện đó lại xảy đến nhanh như vậy. Cảnh sát trưởng của Cedar Grove đang ngồi ở sảnh chờ trong văn phòng luật sư của Dan. Ông thong dong lật quyển tạp chí của tháng trước lấy từ một tập báo chí để trên bàn uống nước, miệng cắn một trái táo. Calloway đang mặc nguyên cả bộ đồng phục, chiếc mũ đặt trên cái ghế ngay bên cạnh.
“Cảnh sát trưởng. Quả là một bất ngờ!”
Calloway đặt cuốn tạp chí xuống và đứng dậy. “Trông anh có vẻ không bất ngờ tí nào khi nhìn thấy tôi, Dan.”
“Tôi không bất ngờ thật ư?”
Calloway cắn thêm một miếng táo nữa. “Anh có ghi tên tôi vào danh sách nhân chứng trong văn bản biện hộ anh đã gửi đi.”
“Tin tức ở Cedar Grove quả là lan truyền rất nhanh.” Lúc này, Dan không diện bộ đồ mà anh hay mặc trước tòa. Anh đang mặc một chiếc quần bò thông thường và một cái áo sơ-mi.
Anh thích đi dép trong văn phòng của mình. Giờ anh lại ước giá như mình đang đi giày, cho dù sự chênh lệch về chiều cao chẳng còn đáng kể như cái hồi Calloway chặn xe đạp của Dan để hỏi xem cậu bé đang định làm gì.
“Tôi có thể giúp gì cho ông, Cảnh sát trưởng?”
“Tôi đang nghĩ chuyện làm ăn của anh sẽ bị ảnh hưởng thế nào khi cái tin anh đại diện pháp lý cho Edmund House, tên sát nhân ở Cedar Grove, lan rộng ra ngoài?”
“Tôi cho rằng trình độ bào chữa của tôi sẽ tăng lên.”
Calloway cười khẩy. “Anh luôn là kẻ láu cá, phải không O’Leary? Tôi không nghĩ anh sẽ trông cậy được vào điều đó đâu.”
“Tốt thôi, trừ khi ông có một vài mánh khóe về chứng khoán kèm theo lời dự đoán về sự nghiệp của tôi trong ngành luật, nếu không thì tôi còn nhiều việc khác cần làm.” Dan quay lưng bỏ đi.
“Chẳng phải anh có câu hỏi dành cho tôi sao Dan? Tôi đang đứng ở ngay đây rồi. Tôi không hề giấu giếm điều gì suốt ba mươi mấy năm trong nghề. Bất cứ ai hỏi tôi điều gì, tôi đều vui vẻ trả lời họ.”
“Tôi chắc chắn rằng ông sẽ trả lời.” Dan nói. “Nhưng tôi sẽ hỏi ông trong một phiên tòa, sau khi ông đã thề rằng ông sẽ nói sự thật, toàn bộ sự thật và không gì ngoài sự thật.”
Calloway lại cắn thêm một miếng táo nữa, dừng lại một lát để nhai trước khi nói tiếp: “Tôi từng làm việc đó một lần rồi, Dan. Anh đang bảo rằng tôi nói dối phải không?”
“Tôi không có quyền phán quyết điều đó. Hãy nhường nó cho một thẩm phán.”
“Thẩm phán cũng đã làm điều đó rồi. Anh chỉ đang cố làm mới những chuyện cũ thôi.”
“Cũng có thể. Chúng ta sẽ chờ xem tòa thượng thẩm nói gì.”
“Cô ta đã nói gì với anh hả Dan?” Calloway dừng lại và ném về phía Dan một nụ cười chua chát. “Cô ta bảo anh rằng không có ai hỏi Hagen xem anh ta đã xem chương trình gì, hay Sarah đeo một đôi khuyên tai khác à?”
“Tôi sẽ không bàn luận chuyện đó với ông, Cảnh sát trưởng ạ!”
“Dan này, tôi biết rằng cô ta là một người bạn tốt, nhưng cô ta đã ở trong cuộc thập tự chinh này những hai mươi năm rồi. Cô ta đã cố lợi dụng tôi và giờ đang lợi dụng anh. Cô ta bị ám ảnh, Dan ạ! Nỗi ám ảnh ấy đã giết chết bố cô ta, làm cho mẹ cô ta phát điên, và giờ cô ta đang cuốn cả anh vào những ảo tưởng của cô ta. Anh có nghĩ bây giờ là lúc nên chấm dứt chuyện này không?”
Dan ngừng lại giây lát. Khi Tracy mới tìm đến anh, đó cũng chính là những gì anh nghĩ trong đầu: cô là một người chị gái không thể vượt qua được cảm giác tội lỗi và đau khổ, luôn bị ám ảnh với việc tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi đã được giải đáp. Nhưng khi đọc tập hồ sơ của cô, anh mới thấy cô quả không hổ danh một Tracy mà anh từng biết: là người cầm đầu nhóm bạn tí hon, luôn thực tế, gan lì và rất lôgic.
“Điều đó thì ông phải hỏi thẳng cô ấy. Tôi đại diện cho Edmund House.”
Calloway giơ cái lõi táo lên. “Vậy có lẽ tôi phải nhờ anh vứt thứ này rồi, bởi vì chắc anh rất giỏi trong việc đổ rác.”
Dan không hề lăn tăn, cầm lấy cái lõi táo. Tới giờ anh vẫn thấy việc Calloway cố tình đe dọa anh đáng thương hơn là đáng sợ. Anh ném cái lõi trúng phóc vào sọt rác đặt sau bàn làm việc. “Cảnh sát trưởng à, tôi nghĩ ông nên biết rằng tôi rất giỏi những việc tôi làm. Ông hãy nhớ điều đó!”
Calloway đội mũ lên đầu. “Tôi có nhận được cuộc gọi từ hàng xóm của anh. Ông ta nói chó nhà anh sủa liên tục cả ngày, vài lần vào tối muộn. Trong thị trấn, chúng tôi có một quy định về chuyện chó làm ồn. Lần đầu tiên là xử phạt. Lần thứ hai, chúng tôi sẽ bắt chúng.”
Dan cảm thấy cơn tức giận trào lên nhưng anh cố gắng kiềm chế. Ông ta đe dọa anh? Được thôi! Nhưng đừng bao giờ đụng đến những con vật vô tội.
“Thật sao? Ông chẳng làm được điều gì hay hơn thế à?”
“Đừng thách tôi, Dan!”
“Tôi không thách ông, Cảnh sát trưởng ạ! Nhưng nếu tòa thượng thẩm chấp nhận đơn kiến nghị của tôi, tôi sẽ chất vấn ông ra trò đấy.”
Căn Hầm Tối Căn Hầm Tối - Robert Dugoni Căn Hầm Tối