Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bóng Hình
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 29
N
oel ở Croton yên tĩnh một cách ngạc nhiên, nhưng dù sao vẫn hạnh phúc. Geoffrey sung sướng với những món quà của nó. Charles đã tặng con trai anh và vợ những món tặng phẩm giá trị. Cha Olivia tỏ ra độ lượng bao dung với tất cả. Thấy rõ, sức khỏe của ông đã suy giảm nhiều. Một đợt ho tồi tệ cứ hành hạ ông, nhiều lần trong năm, ông chớm bị viêm phổi. Ông già đi nhiều. Olivia không chắc liệu sự biến mất của em gái cô không có nhiều phần nguyên nhân hay không. Dù là nguyên nhân nào đi nữa, Edward Henderson đang ngày càng phải chịu nhiều tấn công của bệnh tật, và theo lời bác sĩ của ông, quả tim đã yếu của ông đang chịu hậu quả của những trận ốm liên tiếp đó. Tuy vậy, họ vẫn trải qua những ngày lễ yên bình, rồi nhà Dawson quay về New York sau dịp năm mới.
Họ ở nhà được hai ngày thì Bertie gọi điện cho Olivia, khẩn cầu cô về nhà gấp. Cha cô, bà nói, bỗng nhiên ốm nặng. Ông bị cảm lạnh nghiêm trọng. Ông đang phải nằm trên giường, sốt rất cao. Bác sĩ sợ rằng bệnh tim sẽ không buông tha ông. Bertie bảo sẽ cho Donavan lên đón Olivia, nhưng Charles quyết định sẽ tự mình đưa cô về. Bây giờ anh đi kèm cô đến mọi nơi. Cô mang thai tháng thứ sáu và bụng đã khá lớn - quá lớn so với một phụ nữ chỉ mang thai một đứa trẻ thông thường - nó làm cản trở mọi vận động. Tuy vậy, bác sĩ của cô vẫn khẳng định cô sẽ không sinh đôi. Ông ta chỉ nghe thấy một tim thai, và Olivia đã thất vọng mỗi lần bước ra khỏi phòng khám.
Geoffrey xin nghỉ ở trường và cả ba người lên đường về Croton. Vừa tới nơi, Olivia đã lên ngay chỗ cha mình. Mới ba ngày trôi qua mà ông đã như già đi tới hai mươi năm. Cô xuống ngay sau đó để nói chuyện với bác Bertie.
- Tôi không biết chuyện gì xảy ra với ông nữa - bà quản gia rên rỉ, vặn vẹo đôi bàn tay.
Cái nhìn của bà bỗng găm vào Olivia một cách kì lạ. Nhưng cô không nói gì. Cô hỉ mũi và tự vệ băng cách rút lui xuống bếp. Ông chủ nhà bây giờ đã được ở trong tay người đáng tin cậy. Ít nhất ông vẫn còn một người con ở bên mình.
Olivia ngồi lì bên giường suốt cả buổi chiều, trong khi Geoffrey và Charles rong ruổi trên lưng ngựa khắp lãnh địa nhà Henderson. Charles đã xin nghỉ phép vài ngày. Anh chẳng có việc gì làm nơi đây ngoài việcở bên cạnh vợ mình khi cô rời khỏi phòng người bệnh. Cô cứ đi ra đi vào, chuẩn bị xúp, thuốc uống, thuốc hãm và đủ thứ thuốc khác từ cây cỏ, tất cả những gì cô nghĩ sẽ tốt cho ba. Bertie chứng kiến sự ân cần tận tâm ấy, không tin nổi. Bà tưởng như đang thấy lại Olivia, không phải Victoria … Nhưng không thể nào. Trí tưởng tượng của bà đang trêu đùa bà thôi. Người phụ nữ trung hậu lắc đầu. Chúng nó không thể làm một chuyện như thế được - bà tự nhắc lại với mình.
Tình trạng của Edward Henderson trầm trọng hơn vào ngày thứ ba. Ông thở một cách khó nhọc, mỗi một hơi thở rít lên lại như xé phổi. Bác sĩ riêng muốn đưa ông tới bệnh viện chăm sóc. Ông từ chối gay gắt. Ông muốn được chết ở nhà mình.
- Ba sẽ không chết, ba - Olivia vừa nói vừa nuốt nước mắt - ba chỉ ốm thôi mà. Vài hôm nữa ba sẽ thấy khỏe lên ngay.
Ông lắc đầu. Cơn sốt bám dính lấy ông. Olivia ở bên cạnh ông suốt cả đêm, nắm tay ông. Lúc lúc, cô lại thay chiếc gạc lạnh trên trán ông, cho ông một ngụm nước vào đôi môi khô nẻ. Cô dành cho ông tất cả sự chăm sóc trìu mến với đôi tay dịu dàng, thương yêu. Cô không cho ai đến gần ông, kể cả Charles.
Sáng hôm sau, cô biết sự kết thúc đang tới gần. Tiếng thở của ông đứt đoạn. Ông nghẹt thở. Đôi mắt ông trở nên đờ đẫn. Ông ngước nhìn cô bằng cái nhìn hốt hoảng. Bàn tay trắng bệch nắm lấy cổ tay Olivia với một sức mạnh người ta không thể tưởng tượng được vào lúc này.
- Victoria - ông thều thào trong cơn hấp hối - nói với chị con lên đi. Ba muốn gặp chị con … bây giờ …
Trong một giây, cô không biết trả lời sao. Rồi chậm chậm, cô gật đầu đồng ý. Cô rời khỏi phòng, và lát sau trở lại. - Olivia, con đó phải không?
Cô cúi đầu, khuôn mặt đầm đìa nước mắt.
- Vâng, thưa ba, con đây. Con đã về.
- Con đã ở đâu?
- Ở một nơi - cô thì thầm, cầm tay ông và ngồi xuống bên giường (ông thậm chí không nhận thấy rằng cô đang mang thai) - con cần phải suy nghĩ. Nhưng bây giờ con đã về nhà rồi. Con yêu ba, ba ơi. Con yêu ba nhiều lắm. Ba phải chữa khỏi bệnh - cô khẳng định, gắng kiểm soát tình cảm của mình.
Ông lắc đầu, cố chống chọi để không chìm vào vô thức.
- Không, ba đi đây … Mẹ con đang gọi ba … đã đến lúc rồi.
Sau một lúc im lặng, giọng khàn đục, ông hỏi một câu mà nó đã không ngừng quay đảo trong đầu từ tám tháng nay.
- Có phải con đã giận ba vì ba đã gả Victoria cho Charles?
- Không, ba. Tất nhiên là không.
Cô đặt tay lên vầng trán ẩm ướt và nóng bỏng của cha.
- Nhưng con yêu anh ta, phải vậy không? - giọng nói như hơi thở.
Cô cúi đầu với một nụ cười. Có lẽ nói cho ông biết sự thật sẽ làm nhẹ bớt những ân hận trong ông.
- Con đã tha thứ cho ba vì đã buộc anh ta cưới em con chưa Olivia?
- Không có gì phải tha thứ cả … Đó là lý do vì sao con đã ra đi. Con đã tìm thấy sự bình an trong tâm hồn. Giờ đây con rất hạnh phúc …
Lời cô nói tỏ ra thuyết phục. Ông khép mi mắt lại, thiếp đi trong một phút, rồi ông lại mở mắt ra.
- Ba rất vui rằng con hạnh phúc, Olivia. Mẹ con và ba rất vui vì chuyện đó.. Ba và mẹ sẽ đi xem hòa nhạc tối nay …
Ông đã mê sảng. Cả ngày ông lúc mê lúc tỉnh, tin rằng cả hai cô con gái đã lần lượt đến bên giường mình. Khi đêm xuống, ông có vẻ đang hấp hối.
- Victoria, anh phản đối việc em cứ ở lì hàng giờ trong phòng không bận tâm đến sức khỏe như vậy! - Charles nói nghiêm khắc khi thấy cô nói chuyện với Bertie ở tiền sảnh.
- Ba cần điều đó, ba cần em - cô trả lời với mọt sự chắc chắn không kém.
Cô trở lên với ông gần như ngay lập tức. Cơn sốt rút nhanh môt cách kì lạ. Căn bệnh không quấy đảo ông nữa. Cô nắm tay ông, ngồi xuống. Một sự chờ đợi thật dài bắt đầu. Niềm tin rằng ông sẽ khỏe hơn vào sáng hôm sau tràn ngập trong lòng Olivia. Một chút trước lúc bình minh, cơn buồn ngủ đã phát huy được sức mạng của nó; Olivia thiếp đi, cô thấy khuôn mặt Victoria cũng rõ ràng như chính cô đang ở đó.. Mẹ cô cũng xuất hiện ở bên kia giường. Cô giật mình tỉnh dậy. Ba cô đang nằm rất an lành. Cô đặt bàn tay lên trán ông, rồi rụt ngay lại. Ông đã tắt thở yên bình trong đêm. Ông đã đi gặp Elizabeth, tin chắc rằng đã nói lời vĩnh biệt với cả hai cô con gái.
Olivia bước ra khỏi phòng, khóc nức nở. Bertie đến bên ôm lấy cô. Hai người phụ nữ hòa chung nước mắt, rồi Olivia quay lại đến bên Charles, anh đang ngủ say. Cô nằm xuống bên cạnh anh. Những ý nghĩ mơ màng bay về phía em gái mình.. Cô tự hỏi không biết Victoria có cảm thấy ba vừa qua đời hay không. Cô hối hận vì em cô đã không ở đây. Nhưng ít nhất ba đã tin rằng được nói chuyện với cô, điều đó mới là chính yếu.
- Em khỏe chứ?
Charles đã nhỏm dậy, nhìn cô, hoảng hốt vì vẻ nhợt nhạt của vợ mình.
- Ba mất rồi.
Lại một lần nữa, cô cảm thấy mình là một cô bé, không có anh, không có Victoria … Một cô bé đã mất cả gia đình mình. Và tuy vậy, vẫn còn bên cô người đàn ông mà cô yêu, Geoffrey và đứa trẻ sắp ra đời. Cũng là những món quà mà cô đã vay mượn của em gái. Charles, không hay biết nguyên nhân nỗi dằn vặt của cô, kéo cô về phía mình với sự dịu dàng.
Lúc hai giờ sáng, Victoria giật mình thức dậy, trong lòng tràn ngập một tình cảm là lùng. Ban đầu cô lo ngay đến đứa con, cô đặt bàn tay lên bụng, cảm thấy nó đang ngọ nguậy. Vậy là chuyện khác. Cô nhắm mắt lại. Qua làn mi khép hờ, cô thấy hiện lên hình ảnh Olivia. Đang ngồi, nhợt nhạt như một xác ướp, lặng im … Có chuyện đã xảy ra với chị ấy, nhưng là chuyện gì?
- Sao vậy em? - Edouard chống tay quay sang cô.
Bây giờ cô đảm trách nhiệm vụ lái xe riêng cho anh và họ cùng nhau chạy trên những con đường nông thôn sụt lủng. Cô đã mang thai sáu tháng rưỡi và anh luôn sợ rằng những chấn động liên tục có thể sẽ làm cô bị đẻ non. - Em không biết - cô trả lời - có chuyện gì đó không ổn.
- Con à? - anh hoảng hốt.
Anh nhỏm dậy trên giường. Victoria lắc đầu.
Cô có ấn tượng như thấy Olivia đang ngồi cạnh giường. Đôi môi mấp máy, nhưng cô không nghe thấy được điều chị ấy nói.
- Em cố ngủ lại đi - Edouard thì thầm
Trong hai giờ nữa, anh sẽ phải dậy, để nghiên cứu đợt dàn lực lượng quân đội mới.
- Em có ăn cái gì khó tiêu không? - anh nói nốt trong một cái ngáp dài.
Anh ôm lấy cô, nhưng suốt cả đêm cô không nhắm nổi mắt nữa. Những ngày tiếp theo, các cảm xúc lạ lùng dần biến mất.
Mãi cuối tháng Hai, cô mới nhận được thư của Olivia. Lúc đó cô biết được nguồn cơn của cảm giác khó ở đó. Ba cô đã mất. Trong niềm thanh thản vì biết rằng chị Olivia vẫn khỏe, cô mang thêm một cảm giác tội lỗi đã không gặp lại ba, thêm một nỗi đau buồn vì đã mất ông.
- Kỳ lạ … - Edouard thì thầm, khi cô cho anh biết chuyện.
Anh tôn thờ mối dây liên kết giữa hai chị em sinh đôi.
- Anh không thể tưởng tượng nổi có thể gần gũi thân thiết như thế với một ai, ngoài em - anh nói tiếp với một nụ cười - hay là … thằng bé nhỉ - anh nói thêm và chỉ cái bụng đã lùm lùm của Victoria.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bóng Hình
Daniel Steel
Bóng Hình - Daniel Steel
https://isach.info/story.php?story=bong_hinh__daniel_steel