Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bộ Bộ Liên Hoa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 29
T
rong Vương phủ có mấy nơi được người ở rất lâu, Thanh Liên Đường yên tĩnh vắng vẻ, Lưỡng Minh Hiên thì trống trải, Hoắc Hi Ngọc ở Linh Lung sơn phòng thì coi như là một nơi tinh xảo nhất rồi. Bên trong cây cành hoa lá sum suê, nguồn suối được đào dẫn nước tới, đủ loại cây cảnh của bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông.
Hoắc Thế Quân xách theo cái túi vải đi đến Linh Lung sơn phòng, mới vừa tới phiến cửa tròn trước, xa xa trông thấy Hoắc Hi Ngọc đang đi ra từ cuối con đường hoa nhỏ. Vừa nhìn thấy Hoắc Thế Quân, nàng ta lập tức cười, chạy một mạch bước nhỏ đến gần chỗ hắn, sau đó vươn tay bắt lấy cánh tay hắn, miệng oán giận nói: "Ca ca, mấy ngày trước huynh đi đâu, ngay cả bóng dáng của huynh cũng chẳng thấy đâu! Muội đang muốn đi tìm huynh, muội có chuyện muốn nói với huynh!"
Hoắc Thế Quân lẳng lặng trượt bỏ khỏi cánh tay cô em sang một bên nói: "Ta cũng đang có chuyện muốn nói với muội."
Hoắc Hi Ngọc thấy vẻ mặt huynh trưởng của mình có vẻ nghiêm nghị trước nay chưa có từng có cũng sợ hết hồn, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Ca ca, huynh sao vậy......"
Hoắc Thế Quân nói: "Muội đi theo ta!" Dứt lời xoay người vào trong bước đi.
Hoắc Hi Ngọc thấy hơi khó hiểu. Thứ nhất, người ca ca này trước giờ luôn yêu thương chiều chuộng mình, thứ hai, nàng tự nhận có phát hiện trọng đại, đã nhịn một ngày một đêm, phải kín miệng đến mức muốn bốc mùi, nói ra thật sự là rất vội, cũng không suy nghĩ nhiều, xoay người liền chạy chậm theo vào, trong miệng la ầm lên: "Ca ca, chờ muội một chút!"
Hoắc Thế Quân lao thẳng đến đưa nàng tới gác trên hồ suối trong nhà thủy tạ, ra lệnh bọn thị nữ đều lui ra ngoài, sau đó khép cửa cửa sổ lại chỉ vào cái ghế nói: "Muội ngồi xuống."
Hoắc Hi Ngọc cảm thấy người ca ca này hôm nay thật sự khác thường, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ theo ý hắn ngồi xuống. Chú ý tay hắn xách theo cái túi vải đen, tò mò nói: "Ca ca, đây là quà ca tặng muội sao? Trong túi là thứ gì vậy?"
Hoắc Thế Quân liếc mắt nhìn thoáng qua cô em mình, cởi miệng túi vải ra, theo sau đó là tiếng lạch bạch, hai con rắn chết liền bị ném ra rơi xuống mặt đất cách trước chân nàng ta mấy tấc.
"Đây là muội làm?" Hoắc Thế Quân cau mày, hỏi.
Đầu tiên Hoắc Hi Ngọc sợ hết hồn. Bởi vì hai con rắn này tuy là nàng sai ma ma trong Linh Lung sơn tìm ra, nhưng bản thân cũng chưa từng thấy qua. Giờ đột nhiên bên chân có hai con rắn, tuy đã chết, trời sinh nữ nhi đều sợ mấy vật lạnh lẽo trắng muốt, may là xưa nay gan nàng lớn, lòng bàn chân cũng hơi sợ hãi, rụt chân xuống cong miệng lên xem thường nói: "Muội còn tưởng là cái gì đấy. Cũng chỉ là chuyện nhỏ! Không phải là dọa cô ta một chút sao? Có liên quan gì chứ! Ca ca, có phải cô ta cáo trạng muội trước mặt ca ca không?"
Hoắc Thế Quân mặt cứng lại nói: "Chỉ trách ta ngày trước quá nuông chiều muội, lại chiều muội thành vô pháp vô thiên (coi trời bằng vung) như vậy rồi! Ngày trước chỉ nghĩ muội tuổi còn nhỏ, làm những chuyện kia cũng không nhắc lại làm gì. Nhưng bắt đầu từ bây giờ, muội không được làm những chuyện như vậy nũa."
Hoắc Thế Quân thành thân, Hoắc Hi Ngọc cảm thấy sự chú ý của ca ca với mình mất đi rất nhiều, trong lòng không thoải mái. Giờ có nằm mơ cũng không ngờ người ca ca này còn có thể vì loại chuyện này dạy dỗ mình, nhất thời sao chịu được tức giận? Đột nhiên đứng thẳng lên, cả giận nói: "Muội sẽ đi lấy dao, rạch mặt cô ta ra! Xem ca còn nói chuyện hộ cô ta được nữa không!"
Hoắc Thế Quân vốn thấy cô em gái này trưởng thành hơn sơ với năm đó, không ngờ được còn có thể làm ra chuyện như vậy. Không ngờ vừa nói một câu không hợp ý nó đã đòi đi rạch mặt Thiện Thủy, trong lòng rất giận trầm mặt nói: "Muôi đã lớn rồi, sao không có tiến bộ chút nào! Nếu còn như vậy nữa, ta sẽ nhốt muội vào Tông Nhân phủ đấy! Nếu như đến Tông Nhân phủ muội cũng không sợ, ta sẽ đưa muội đến biệt trang Nam Sơn, giam muội nửa năm không được thì một năm. Không có lời của ta, kể cả hoàng tổ mẫu nếu biết, muội cũng đừng mong bước ra khỏi thôn trang một bước! Còn đứa nô tài nào dám nghe muội làm việc này, ta biết được, lập tức đánh chết. Ta xem còn ai dám không muốn sống, còn làm tay sai uội như vậy! Ta nói được thì sẽ làm được!"
Hoắc Hi Ngọc sợ chết điếng. Đã lớn chừng này nhưng đây là lần đầu tiên bị huynh trưởng quát mắng như vậy, nước mắt lập tức tuôn ra ngơ ngác không thốt nên lời.
Hoắc Thế Quân thật lòng rất thương yêu cô em gái này. Thấy bộ dạng này của con bé, giọng nói liền dịu lại đôi chút: "Hi Ngọc, muội không còn nhỏ nữa. Hai năm tới, hoặc gả đi, hoặc kén rể phò mã, cũng sắp thành phụ nữ rồi. Cứ cái đà này, còn ai dám lấy muội nữa......"
Hoắc Hi Ngọc nhất thời khóc như suối trào, giẫm chân hét ầm lên: "Ai muốn lập lấy chồng! Ai muốn lấy chồng chứ! Muội đâu có nói là mình sẽ xuất giá! Lại càng không muốn phò mã gì hết! Ca ca muội ghét huynh! Muội rất ghét huynh! Cưới nữ nhân khác rồi thì không cần muội!" Vừa gào, vừa tiện tay quét một bộ trà trồng hoa xuống đất vỡ tan tành, lại ôm lấy bình sứ hoa văn lá sen to màu trắng, đập lên tường.
Hoắc Thế Quân rất tâm đắc với việc tra hỏi, đối phó qua nhiều loại phạm nhân. Hoắc Hi Ngọc la lối om sòm, là kiểu dễ đối phó nhất, lừa tí là được. Thấy cô em mình huyên náo hung ác, càng không để ý tới, kệ nó đập gì bên trong, tự mình đứng dậy đến bên cửa sổ, đẩy một cánh cửa sổ hóng gió, nghe tiếng lách ca lách cách vang lên không dứt sau lưng. Một hồi lâu, cuối cùng không còn tiếng động, lúc này mới quay đầu lại, thấy đất đầy mảnh sứ vỡ nát, bốn chân ghế tấm bình phong đã thành hai tay chắp lại ngã xuống đất, cả chân bàn bằng gỗ lim khảm trai nặng nề cũng bị nàng ném đi. Ánh mắt quét qua bừa bãi, cuối cùng rơi vào người Hoắc Hi Ngọc, thấy mặt nàng đầy nước mắt, đầu tóc bù xù, đang đứng thở hồng hộc, lạnh lùng nói: "Đập đủ chưa? Không đủ, ta đưa muội đến biệt trang Nam Sơn! Bên đó không nhiều người cầm đầu, đất lớn, người cũng nhiều, uội đập thoải mái."
Hoắc Hi Ngọc làm ầm ĩ một lúc lâu, giờ trán đầy mồ hôi tay chân mềm nhũn, thấy người ca ca này tâm lại còn sắt đá, trong lòng bi ai không thôi đành đặt mông ngồi xuống đất, thút tha thút thít nhỏ giọng ai oán.
Hoắc Thế Quân thấy em gái mình cuối cùng cũng nghỉ lại, lúc này mới đạp lên vật lẫn lộn đầy mắt đất đến trước mặt em gái mình ngồi chồm hổm dịu giọng nói: "Hi Ngọc, muội vừa nói ca ca cưới chị dâu không cần muội nữa, muội nghĩ thế là sai rồi. Muội là muội muội của ta, ca ca đời này chỉ có mình muội muội, thương muội cũng không kịp, sao lại không nhớ đến muội? Hôm nay ca ca cưới chị dâu, nàng cũng thành người thân của muội. Đợi sau này nàng ấy sinh ra một đứa trẻ, nó đến gần gọi muội là cô cô, muội không thấy hay sao? Rồi sau này muội gả cho người khác rồi, chỉ sợ muội không cần ca ca ta nữa......"
Hoắc Hi Ngọc vểnh môi, vẫn là dáng vẻ không chấp nhận. Hoắc Thế Quân nhướng mày, vẻ mặt lại thành nghiêm nghị, nói: "Ca ca nói rõ hết với muội rồi. Giờ muội đã là người lớn. Nếu lại không nghe lời, vẫn dính vào như trước, ta nói là làm được, không phải là dọa muội đâu."
Hoắc Hi Ngọc kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Hoắc Thế Quân, biết hắn không nói đùa với mình, lại lau nước mắt trong lòng chua xót, nghẹn ngào nói: "Cùng lắm.... Về sau muội không ném đồ vào cô ta nữa.... Nhưng muội không thích cô ta.... Ca ca có thích cô ta cũng được nhưng đừng ép muội cũng phải thích cô ta chứ......"
Hoắc Thế Quân ngẩn ra, thiếu chút nữa không khỏi bật cười nhưng mặt cố gắng nghiêm lại nói: "Ai nói ta thích nàng ấy? Ta thương chính là muội muội hiểu chuyện nghe lời của ta thôi, chỉ cần sau này muội đừng tìm nàng ấy gây sự nữa, ta vẫn sẽ yêu thương muội."
Hoắc Hi Ngọc nói lầm bầm: "Có quỷ mới tin huynh.... Huynh nghĩ muội là đứa trẻ ba tuổi sao? Nhất định ca đã thích cô ta rồi, nếu không thì sao cô ta chỉ vừa mới cáo trạng thì ca đã tới đây mắng muội bảo dừng lại? Trước kia sao chưa thấy ca mắng muội như vậy?"
Trong lòng Hoắc Thế Quân tuyệt đối không thừa nhận mình thích "ai kia", nhưng cũng lười phải dài dòng với Hoắc Hi Ngọc, chỉ nghiêm mặt nói: "Đương nhiên ta sẽ không ép muội thích nàng ấy, ta chỉ muốn sau này muội dừng gây phiền phức khắp nơi cho nàng ấy nữa. Còn nữa, bỏ ngay cho ta cái thói hở chút là cầm dao của muội đi. Muội là con gái, tàn nhẫn như vậy, người nào chịu nổi muội? Tóm lại muội hãy nhớ lời của ta. Muội đừng nghĩ ta đi phủ Hưng Khánh rồi là muội có thể làm loạn sau lưng ta. Chuyện ta muốn biết, cho dù mỗi ngày muội ăn gì nói gì ta đều có thể biết hết. Không phải muội vẫn muốn ngao du khắp thiên hạ sao? Muội biểu hiện tốt, chờ ta trở lại, ta rảnh thì đưa muội đi chơi xa, thắng cảnh ở kinh thành với mấy vùng xung quanh vài trăm dặm, ta bảo đảm sẽ dẫn muội đi chơi một lần."
Dù từ nhỏ Hoắc Hi Ngọc được hưởng hết vinh sủng, nhưng những nơi từng đến, trừ Vương phủ ra, chính là hoàng cung, lại theo trưởng bối đến vườn thượng uyển trong cung du xuân dạo thu mấy ngày, luôn luôn hâm mộ nam nhi được di lại tự do, khổ nỗi không có cơ hội. Bây giờ nghe Hoắc Thế Quân đồng ý như vậy, mặc dù ngày mong manh, nhưng cuối cùng cũng có một hi vọng, cúi đầu cân nhắc mấy lần, rốt cuộc miễn cưỡng đồng ý, quệt miệng nói: "Ca ca, nói chuyện với ca phải giữ lời. Trong lòng huynh nhất định chỉ thương có muội nhất thôi đó, sau này còn phải dẫn muội ra ngoài chơi."
Hoắc Thế Quân thấy cô em mình cuối cùng cũng chịu mở miệng, nhìn cũng không như nói qua loa, trong lòng cũng hơi buông lỏng, vươn ngón trỏ búng mạnh lên trán muội mình cười nói: "Tiểu nha đầu muội đó, ta lừa được muội sao?"
Hoắc Hi Ngọc đỡ lấy cái trán bị đau thốt ra tiếng. Thấy Hoắc Thế Quân không để ý tới mình đã đứng lên, lầm bầm nói quỷ hẹp hòi rồi tự mình bò dậy.
Hoắc Thế Quân cười nói: "Vừa nãy muội nói tìm ta có chuyện sao? Là chuyện gì?"
Hoắc Hi Ngọc lúc này mới nghĩ tới. Nhìn sắc mặt hắn, thận trọng nói: "Ca ca, muội suýt quên mất, là ca hỏi trước. Muội nói rồi, ca cũng đừng mắng muội, lại thấy muội cố ý gây khó dễ cho cô ta...."
Hoắc Thế Quân nghe xong lập tức liền hiểu ra, lời này dường như có liên quan đến Thiện Thủy, vì thế nói: "Muội cứ nói đi."
Hoắc Hi Ngọc lúc này mới đem một màn chú ý của mình hôm qua ở Trường Xuân nói ra, cuối cùng hừ một tiếng, bỏ thêm vào của mình mơ mộng, đắc ý hả hê nói: "Ca ca, muội thấy hai người họ rõ ràng là trước kia quen nhau, không chỉ là quen biết, chắc chắn quan hệ cũng không tệ lắm! Bằng không vì sao hai người họ câu mắt nhau, còn dứt ra khó khăn như vậy? Con trai của Trương thái y đó còn kích động đến mức hòm thuốc trên tay cũng tuột xuống đất! Đây cũng không phải là muội nói bừa. Lúc ấy đầy người trong phòng cũng bị sợ hết hồn! Cô cô trưởng còn hơi mất hứng đấy. Chỉ là lúc ấy họ đang vây quanh Trương thái y hỏi thăm bệnh tình của hoàng tổ mẫu, không ai chú ý đến thôi. Lại bị muội thấy được! Muội càng nghĩ, càng thấy có vấn đề. Sợ ca ca chẳng biết gì! Thiên hạ này nam nhân mang nón gì là khó nhìn nhất? Chính là nón xanh! Cho nên ca ca à, muội thà liều mạng bị ca đưa đến Nam Sơn giam lại, muội cũng muốn nói chuyện này với ca!"
Nụ cười vừa mới còn trên mặt Hoắc Thế Quân nhưng nghe thế thì ý cười đã sớm rút đến trảo oa quốc lý* rồi, chân mày khẽ nhíu chặt. Hơi nghiêng qua nói với Hoắc Hi Ngọc: "Chuyện này không cho phép muội đi nói linh tinh với người khác, một chữ cũng không được nói. Trước mặt nương, trước mặt hoàng tổ mẫu, trước mặt bất cứ người nào cũng không được phép nói. Sau này cứ để thối trong bụng muội, làm như không biết chuyện này, có nghe chưa?" (để tìm hỉu lại chữ đó sau nha ^^)
Hoắc Hi Ngọc nhìn Hoắc Thế Quân, thấy mặt huynh trưởng lại thành nghiêm nghị, mắt còn hơi nheo lại toa ra khí lạnh, còn dọa người hơn lúc mắng mình, sau lưng run lên vội vàng gật đầu sợ hãi nói: "Muội hiểu rồi....."
Hoắc Thế Quân chỉ ừ rồi xoay người đạp lên mảnh vỡ sứ đầy đất cất bước đi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bộ Bộ Liên Hoa
Thanh Ca Nhất Phiến
Bộ Bộ Liên Hoa - Thanh Ca Nhất Phiến
https://isach.info/story.php?story=bo_bo_lien_hoa__thanh_ca_nhat_phien