Bến Bờ Bình Yên epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 28
phélie dự định gọi điện thoại cho Andrea, cuộc điện thoại đầu tiên kể từ khi hai người cãi nhau. Tuy nhiên, cô đã quá mệt mỏi sau khi bị bắn. Cô cũng đến phiên tòa để nghe tuyên án kẻ đã bắn mình. Sau một buổi sáng mệt mỏi ở phiên tòa, Matt quyết định ở lại cùng Ophélie. Cô vẫn còn hơi mệt. Cô đã hứa sẽ gọi cho Andrea vào chiều hôm ấy trước khi Pip về nhà. Cô chuẩn bị quay số bỗng dưng điện thoại reo lên. Đó là điện thoại của cô trông trẻ nhà Andrea.
Ophélie nói một cách vui vẻ: “Tôi chuẩn bị gọi cho Andrea. Cô ấy sao rồi? Tôi rất vui khi cô gọi đến”.
Giọng nói đầu dây bên kia nghe có vẻ không thoải mái lắm và Ophélie vô cùng sửng sốt khi nghe những gì cô ta nói: “Andrea đã chết vào sáng hôm nay rồi”. Ophélie có cảm giác mình như bị hất tung vào bức tường.
“Ôi Chúa ơi!... Tôi xin lỗi... Tôi không biết... Tôi nghĩ... cô ấy nói mình còn sống được vài tháng... Tôi không nghĩ Andrea ra đi sớm đến thế...”.
Cái chết diễn ra không khi nào báo trước. Không ai biết mình sẽ chết khi nào. Tất cả những gì mà Ophélie có thể làm vào lúc này là ngồi xuống và nhớ lại một năm trước đó. Họ đã từng bên nhau, vui vẻ và hào hứng. Giờ đây cô rất nhớ Andrea. Tình bạn gần hai mươi năm của họ, cuộc sống của họ chưa từng gặp trở ngại gì. Nhưng kể từ khi Ophélie nhận được bức thư, tình cảm của họ đã trở nên rạn nứt. Andrea đã mắc phải một sai lầm kinh khủng và làm tổn thương đến Ophélie. Đứa trẻ ra đời và giờ nó như là con của Ophélie. Tất cả mọi chuyện diễn ra đều không như những gì họ mong muốn. Họ không thể nào biết được số phận của một người sẽ ra sao.
Ophélie hỏi: “Đám tang được tổ chức chưa?”. Ophélie đã chuẩn bị lễ rửa tội cho Willie vì cô là mẹ đỡ đầu của thằng bé. Tuy nhiên cô trông trẻ nói đó không phải là những gì Andrea muốn. Họ đã chuẩn bị đến mang xác cô đi. Cô ấy muốn xác mình được trôi theo sóng biển. Cô ấy không cần tang lễ, phần mộ gì cả. Cô ấy chỉ cần người ta nhớ đến mình mà thôi. Ophélie đồng ý. Cách làm này khiến người ta ít đau khổ hơn.
Cô đã làm theo những gì Andrea đề nghị trước khi chết về ngôi nhà và đồ vật của cô ấy. Những gì cô ấy còn lại là Willie.
Người trông trẻ hứa sẽ mang Willie đến vào ngày hôm sau. Điều này có nghĩa Ophélie phải nói rõ chuyện này cho Pip biết.
Ophélie đợi cô bé ở nhà bếp khi nó cùng Matt từ trường trở về nhà. Pip nhìn mẹ. Matt đã biết chuyện gì xảy ra. Cô đã gọi cho anh khi anh trên đường đón Pip. Anh nói sẽ làm tất cả để hỗ trợ cho cô và Pip.
“Chuyện gì xảy ra vậy mẹ?”. Pip vẫn nhớ mình đã từng thấy mẹ mình như thế: Đầy vẻ lo lắng và điều đó đã làm cho Pip sợ hãi. Cô bé lo sợ mẹ quyết định sẽ không kết hôn với chú Matt nữa. Ophélie trấn an cô bé, nói mọi thứ đều ổn, nhưng chỉ có một tin buồn.
“Có phải con Mousse không?”. Chú chó ra ngoài vườn và Pip đã không thấy nó. Ophélie cười trong lòng. Ngoài Matt ra, cô bé không nghĩ đến ai khác.
“Không! Đó là Andrea. Cô ấy vừa mất ngày hôm nay”. Pip có vẻ hoang mang, rồi chuyển sang buồn. Ophélie nói tiếp: “Cô ấy bị bệnh nặng và gọi cho mẹ hai tuần trước. Nhưng mẹ không muốn con biết điều này”.
Pip nhìn mẹ và hỏi: “Mẹ vẫn còn giận cô ấy sao?”. “Không hẳn thế. Mẹ và cô Andrea nói chuyện với nhau bình thường khi cô ấy gọi đến và nói với mẹ là mình bị bệnh”.
“Cô ấy đã làm gì khiến mẹ giận?”. Ophélie giả vờ như không nghe cô bé hỏi rồi quay sang nhìn Matt. Anh không biết Ophélie sẽ nói gì, nhưng anh luôn đồng tình những gì cô nói với Pip.
“Vào một ngày nào đó, khi con lớn, mẹ sẽ kể cho nghe. Còn bây giờ thì không thể”.
Pip nói một cách nghiêm túc: “Có lẽ chuyện này tệ lắm đây?”.
Cô bé biết mẹ sẽ tha thứ cho Andrea.
“Mẹ nghĩ thế”. Tuy nhiên vào một ngày nào đó, Pip cũng phải biết Willie là em cùng cha khác mẹ của mình.
Pip hỏi một cách buồn bã: “Chuyện gì sẽ xảy ra với Willie?”. Giờ đây cậu bé là một đứa trẻ mồ côi. Thật kinh khủng.
Ophélie nói một cách bình tĩnh và mắt Pip mở to: “Thằng bé sẽ đến sống cùng chúng ta”.
“Thật không? Ngay bây giờ à?”.
“Hôm nay”. Pip có vẻ rất vui và Matt mỉm cười. Thật là một sự việc kỳ lạ, không ai nghĩ nó lại diễn ra như thế. Điều này làm Matt nhận ra rằng, trên đời này luôn có nhiều việc kỳ lạ xảy ra. Nếu sự việc khác đi, có lẽ Ophélie đã chết vì những vết đạn bắn. Nhưng không, thay vào đó, họ sẽ kết hôn với nhau và đứa con của một người phụ nữ và là con của Ted, sẽ đến ở cùng họ. Cuộc đời thật kỳ lạ.
Cô trông trẻ mang Willie đến nhà Ophélie vào chiều hôm ấy. Ophélie và Pip đang ở nhà chờ đợi thằng bé. Đây là khoảnh khắc thật xúc động với Ophélie, vì đứa trẻ không những là con của Ted mà còn là con của Andrea. Họ từng là bạn tốt của nhau trong suốt 18 năm qua. Không gặp có bốn tháng mà thằng bé đã lớn nhanh. Ophélie hỏi xem cô trông trẻ có sẵn lòng ở lại và giúp họ không. Cô ta đã đồng ý. Công việc nhà có lẽ bận rộn hơn và ngôi nhà đông hơn trước, vì vậy Ophélie không thể chăm sóc thằng bé ngay bây giờ.
Đây là một công việc mất khá nhiều thời gian. Sự có mặt của thằng bé sẽ làm cô bận cả ngày vì chăm sóc nó. Cô muốn giúp đỡ mọi người.
Cô suy nghĩ nhanh chóng và nói chuyện với Matt. Anh luôn sẵn lòng làm tất cả vì cô và Pip. Cô bảo anh cứ ở nhà vì ngày cưới của họ đang đến gần. Cô dành phòng làm việc của Ted cho cô giữ trẻ và Willie. Phòng của Chad vẫn được giữ nguyên và chưa ai vào ở đó. Tuy nhiên cô cũng đồng ý với Matt là cả hai sẽ sớm có ngôi nhà mới. Cô muốn có vài phòng cho khách, để dành cho Robert và Vanessa. Giờ đây nếu đến đây chơi, có lẽ Vanessa phải ngủ cùng phòng với Pip. Nhưng điều này làm Pip vui và cô bé không hề thấy phiền hà gì. Còn ngôi nhà của Matt ở Safe Harbour chỉ dành cho cô và Matt mà thôi. Nó cũng không tệ lắm.
Vào tối hôm đó đứa trẻ và cô giữ trẻ đã đến. Pip ngủ trên giường, con Mousse vẫn ngủ dưới chân giường. Matt nằm cạnh Ophélie và anh luôn cười.
Anh nói: “Mọi việc thay đổi nhanh chóng quá, em nhỉ?”. “Anh có thể lặp lại câu nói này lần nữa. Hãy tưởng tượng xem chuyện gì xảy ra nếu em có thai!”. Ophélie trêu Matt.
Sự hiện diện của Willie đã làm cho gia đình họ đủ đông rồi, cô không có ý định có thêm một đứa con nào nữa.
Trước khi ngủ, cô đã cảm ơn Matt vì những gì anh đã làm. Anh quả là một người tử tế.
Matt nói một cách hạnh phúc: “Em không biết được chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai đâu. Nhưng từ bây giờ chúng ta hãy sống vui vẻ và hài lòng với những gì mình đang có”.
“Em cũng thế”. Cô nằm xích lại gần anh. Vài phút sau mọi người trong nhà trên đường Clay Street đều chìm dần vào giấc ngủ.
Bến Bờ Bình Yên Bến Bờ Bình Yên - Danielle Steel Bến Bờ Bình Yên