Vành Khăn Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 28
rong Văn phòng Truyền tin của Sở Cảnh sát, Brennan và Fenner cúi người trên tấm bản đồ cỡ lớn trải trên bàn. Một nhân viên lại gần.
– Thưa đại uý, ông Blandish muốn gặp đại uý.
Brennan phẩy tay một cách nóng nảy. Fenner nói:
– Để tôi gặp ông ta. – Anh đi theo nhân viên đến phòng chờ.
John Blandish đứng trước cửa sổ, nhìn thành phố chan hoà ánh sáng. Ông quay lại khi thấy Fenner bước vào.
– Người ta vừa chuyển lá thư của anh đến tôi. Có chuyện gì thế?
Fenner bước lại gần ông nói:
– Chúng tôi gần như khẳng định con ông vẫn còn sống. Cô bị nhốt trong Câu lạc bộ Thiên Thai gần ba tháng. Cách đây khoảng một tiếng, chúng tôi vào kiểm tra Câu lạc bộ và tìm thấy nhiều bằng cớ chứng tỏ con ông bị nhốt ở đấy.
– Những bằng chứng gì?
– Một căn hộ… cửa có khoá ngoài… quần áo phụ nữ…
– Vậy con tôi đâu?
– Slim đã dẫn cô ra ngoài trước khi cuộc nổ súng bắt đầu. Cô mặc quần áo đàn 6ong. Sau đó ít lâu, người ta bá ocho chúng tôi biết Slim đột nhập vào một trang trại lấy đi một chiếc áo phụ nữ. từ đấu chúng tôi mất dấu vết hắn nhưng phỏng đoán gần đúng hướng đi của hắn. Hắn không thể nào thoát khỏi tay chúng tôi. Mọi con đường đếu có chốt chặn lại. Đợi khi trời sáng, chúng tôi sẽ cho máy bay đi tìm kiếm. Chỉ còn vấn đề thời gian mà thôi.
Blandish quay ngoắt ra cửa sổ.
– Vẫn còn sống… sau một thời gian như vậy…, – ông thì thầm. – Tôi mong con tôi chết đi thì hay cho nó hơn.
Fenner không đáp. Hai người im lặng một lát rồi ông Blandish lên tiếng nhưng vẫn không quay lại.
– Còn gì nữa không?
– Đừng có giấu gì tôi. Chắc anh còn có thêm vài chuyện muốn cho tôi biết.
– Chúng chích ma tuý cho cô và Slim ăn ở với cô. Gã đó là một ca bệnh hoạn. Thưa ông Blandish, khi chúng tôi tìm thấy cô, chắc chắn cô cần một sự chăm sóc hết sức đặc biệt. Tôi đã trao đổi với bác sĩ của Sở Cảnh sát. Ông ta muốn khám cho cô trước khi người ta để cô nối lại với cuộc sống trong quá khứ. Tôi không biết giải thích cho ông như thế nào. Có lẽ tốt nhất ông nên gặp thẳng ông ta. Theo bác sĩ thì ông nên lánh mặt khi người ta giải thoát được cô. Ông nên chờ ở nhà, chúng tôi sẽ đưa cô về. Việc cô được giải thoát chắc sẽ làm xáo trộn tâm trí. Cần phải có thời gian vài tiếng để cô tĩnh trí lại. Tốt nhất là đứng có mặt người thân ở gần. Một chuyện khác… Grisson sẽ không chiu hàng đâu. Cần phải diệt hắn. Như vậy sự việc sẽ phức tạp vì có mặt cô ở bên hắn. Ông hiểu…
– Được rồi, được rồi. – Blandish nóng nảy ngắt lời. – Tôi hiểu chứ. Tôi chờ con tôi ở nhà. (Ông quay ra cửa nhưng rồi quay lại) Hình như anh khám phá ra dấu vết để dẫn tới việc các anh săn đuổi con người đó. Ngay sau khi con tôi về nhà, anh sẽ nhận được tiền. Tôi sẽ có mặt ở nhà chờ anh gọi điện cho tôi biết diễn tiến của việc tìm kiếm và khi tìm thấy con tôi thì anh báo cho tôi biết ngay.
– Thưa ông Blandish, xin ông tin cậy ở tôi/
Blandish ra dấu đồng ý rồi thong thả bước ra.
Fenner lắc đầu rồi quay lại gặp brennan. Anh cho Brennan biết nội dung cuộc nói chuyện, ông này gật đầu tán thưởng.
– Anh làm đúng lắm. Chúng tôi vừa nhận được tin về thằng đểu đó. (Ông chỉ ngón tay lên bản đồ). Nó vừa ở chỗ này với con nhỏ cách đây mười phút. Hắn đã bắn trọng thương người dân quân đã phát hiện ra con nhỏ và có nói với cô ta vài câu. Chúng tiếp tục chạy trốn nhưng chúng tôi biết hướng đi của chúng. Vòng vây đã xiết chặt rồi và bên không quân đã nhận lời giúp đỡ. Chuyện phối hợp không lâu đâu. Tôi đã đề nghị các đài truyền hình, đài phát thanh ngưng những buổi phát thường lệ mà thông báo cho nhân dân trong vùng cố phát hiện ra chiếc xe.
– Một công việc thật tế nhị và đầy khó khăn đang chờ anh một khi anh tóm được hắn. Con nhỏ ở bên hắn, nên có hạ được hắn, các anh cũng mệt đấy.
– Đợi lúc tóm được hắn sẽ tính. – Brennan đáp.
– Thế anh vẫn nhốt con Anra Borg đấy chứ?
– Phải, cho đến khi nào giải quyết xong thằng Slim, tôi sẽ thả nó ra. Chúng tôi không buộc tội gì cô ta. Việc quét sạch băng Grisson thật gay cấn. Ái chà! Con mụ già đó! Tôi nhớ mãi đến cuối đời. Tôi cứ nghĩ không thể nào hạ nổi mụ ta. Mụ lãnh năm viên đạn vào người thế mà vẫn cứ tiếp tục bắn cho đến khi hết đạn. May mắn là thằng Slim không kiên cường như mẹ nó. Tôi tin chắc hắn sẽ co vòi khi biết mình thất bại. hi vọng là tôi tính đúng.
Fenne ngồi xuống, hai chân gác lên bàn. Anh cau mày nói:
– Tôi cứ bận tâm mãi về con nhỏ. Chuyện xảy ra cho nó thật không thể tưởng tượng nổi. Cứ nghĩ xem sống với thằng đốn mạt đó trong ba tháng trời!
– Phải… nhưng cô ta trở nên bạc nhược vì bị chúng chích ma tuý. Chính điều đó làm tôi thấy tội nghiệp cô ta. Chắc chất ma tuý bây giờ bắt đầu phai rồi. Trải qua những chuỗi ngày như vậy, cô ta không thể trở lại trạng thái bình thường như cũ được đâu.
– Cha cô ta cũng nghĩ như thế. Trong khi nói chuyện, tôi hiểu tâm trạng ông ta. Ông ta muốn cô ấy chết đi thì hơn.
Lúc mười hai giờ hai mươi phút đêm, một hiệu thính viên đưa cho Brennan bức điện. Ông báo tin:
– Họ đã tìm ra chiếc xe của Grisson. Có lẽ nó chạy trốn vào rừng. (Ông cúi người trên tấm bản đồ. Fenner cũng xán lại gần và hai người cùng nghiên cứu) Phải… trong khoảng rừng này có hai trang trại. (Ông quay lại nói với một nhân viên) Anh cố tìm hiểu xem hai trang trại đó có máy điện thoại không nhé. Nếu có hãy gọi báo cho chủ trại biết Grisson có thể lẩn trốn ở chỗ họ.
Người này thi hành ngay, một lát sau anh báo cáo:
– Trại của gia đình Hammond ở xa nhất không có điện thoại, còn trại của gia đình Waite thì có.
– Gọi điện báo ngay cho Waite.
– Hay ta đi ngay đến đó, – Fenner đề nghị. – Cứ ngồi bó gối ở đây không làm gì tôi thấy chôn chân lắm.
– Hai trăm nhân viên của tôi rải ở khu vực đó rồi. Chúng ta có đến cũng chưa thể làm gì được. Ngay sau khi biết đích xác chỗ nó trốn, ta đến cũng vừa.
Nhưng hai người phải chờ đến năm giờ sáng mới nhận được báo cáo.
– Thưa đại uý, người ta đã phát hiện Grisson trốn trong trang trại của Waite cách đây mười phút. Waite nhìn thấy bước Grisson bước ra khỏi một nhà kho để đi lấy nước. Không nghi ngờ gì nữa, đúng là Grisson.
– Thế còn con nhỏ? – Brennan bước lại gần hỏi. – Đưa tôi máy điện thoại. (Ông cầm ống liên hợp) Đại uỷ Brennan nói chuyện đây. Tôi nghe các anh báo cáo.
– Thưa đại uý, tôi trung sĩ Donaghue. Không có dấu vết gì của con nhỏ. Chúng tôi đã vây chặt trang trại. Hắn không thể thoát được. Cho chúng tôi xông vào bắt?
– Chờ tôi. Nếu hắn chạy trốn cho phép hắn. Còn nếu không, các anh đừng lộ mặt ra và chờ tôi đến. Khoảng một giờ nữa, tôi có ở đấy. (Ông dập mạnh máy và quay lại người nhân viên). Báo cho máy bay trực thăng đưa tôi đi. (Ông liếc nhìn Fenner) Anh có định đi với tôi không?
– Còn phải nói!– Fenner sung sướng nói và là người đầu tiên chạy ra.
Vành Khăn Cho Em Vành Khăn Cho Em - James H. Chase Vành Khăn Cho Em