Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Truy Tìm Sự Thật
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28 : 28
A
nna Fischer chuẩn bị mở cửa căn hộ ở London thì một người đàn ông bước lại phía sau. Cảm giác có sự xuất hiện của người khác ở phía sau, lại luôn cảnh giác sau vụ cướp tại Berlin, cô xoay người thật nhanh, tay nắm chặt bình xịt cay gắn với chùm chìa khoá.
Người đàn ông đã rút phù hiệu ra.
"Cô Fischer phải không? Tôi là Frank Wells. Tôi muốn nói chuyện với cô về Shaw".
Anna nhìn chằm chằm tấm phù hiệu rồi bước về phía người đàn ông.
"Tôi không nhận ra phù hiệu của cơ quan nào", cô nói.
"Hầu hết mọi người đều thế. Chúng ta vào trong được chứ?"
"Tôi không mời đàn ông lạ vào nhà. Ông nói ông biết Shaw. Có thể ông nói dối".
"Cô nên biết rồi mới phải. Một phụ nữ bằng cấp đầy người như cô đâu phải ngốc nghếch."
"Bằng cấp của tôi à? Làm sao ông biết được?"
"Tôi có một bộ hồ sơ dày năm phân về Anastasia Brigitte Sabena Fischer. Cha mẹ cô - Wolfgang và Natascha - sống ở Wisbach, Đức, nơi họ mở một hiệu sách. Cô là con độc nhất, vô địch bơi lội. Trong số nhiều bằng, có một bằng giỏi của đại học Cambridge. Từng làm cho Liên hợp quốc và bây giờ làm cho Công ty Phượng hoàng ở London này." Frank nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Anna. "Và đã đính hôn với Shaw." Ông ta tránh cái nhìn sửng sốt của cô và liếc cửa trước. "Bây giờ chúng ta có thể vào căn hộ của cô được chứ? Việc quan trọng đấy".
Họ ngồi trong phòng nhỏ phía trước của Anna trông ra đường phố. Frank nhìn quanh phòng.
"Đẹp đấy".
"Tại sao ông tới đây?"
"Như tôi đã bảo, để nói chuyện với cô về Shaw. Chỉ giống như người của tôi đã nói chuyện với cha mẹ cô thôi".
"Cha mẹ tôi! Không, ông lầm rồi. Nếu có thì họ đã gọi..."
"Chúng tôi đã bảo họ không gọi, vậy nên tôi có cơ hội gặp cô trước". Frank nhìn Anna vẻ thích thú. "ông ấy cầu hôn cô ở Dublin, phải không?"
"Tôi không thể hiểu tại sao chuyện ấy lại thành việc của ông đấy".
Frank lờ đi. "Và ông ấy bảo cô rằng ông ấy sẽ rời bỏ công việc của mình".
Anna chợt nhận thấy rằng cô đã gật đầu dù chẳng có ý định ấy.
"Hãy để tôi cho cô biết sự thật. Cô có muốn không?"
Nước mắt dâng ứ lên. Anna dùng tay gạt đi và trấn tĩnh lại.
"Nếu ông có gì đó cho tôi biết, hãy nói. Nhưng tôi sẽ tự xác minh xem điều đó đúng hay không".
Frank khẽ cười rồi gật đầu. "Đủ tốt", ông ta cúi người về trước rồi ngẩng đầu lên để Anna có thể trông thấy cái lỗ hõm sâu trên xương sọ của mình. "Thấy cái lỗ nhỏ đó không? Đó là dấu ấn của một viên đạn Shaw găm vào sọ tôi khi tôi đang cố tìm cách bắt giữ ông ta".
Anna lạnh lùng nhìn Frank: "Bắt anh ấy? Vì cái gì?"
"Đó là thông tin mật. Nhưng không phải tội không chịu đóng tiền phạt đỗ xe sai quy định đâu, tôi có thể nói với cô như thế. Nhưng khi tôi hồi phục và chúng tôi tóm được Shaw, ông ta bắt đầu làm việc cho chúng tôi”.
"Làm việc cho các ông? Sau khi anh ấy suýt giết ông à? Ông nói rằng ông muốn bắt giữ anh ấy. Nếu Shaw là tội phạm, ông lại bảo là anh ấy bắn ông, sao anh ấy không phải ngồi tù?"
Frank giơ điếu xì gà lên. "Có phiền cô nếu tôi hút thuốc?”
"Có”.
Ông ta cất điếu thuốc đi. "Thế giới của tôi không nhất thiết liên quan đến cái tốt và xấu, đúng và sai. Lẽ ra lúc này Shaw đang trong tù, nếu không có một thứ'.
"Thứ gì?" Anna hỏi với vẻ gay gắt.
"Chồng chưa cưới của cô sở hữu những kỹ năng khó có thể tin nổi. Trong tất cả những người tôi từng làm cùng trong ngành này, chưa ai chạm nổi tới Shaw. Ông ấy có thể vào một căn phòng đầy bọn khủng bố trang bị vũ khí tận răng, lột hết khăn quấn đầu, hạ gục chúng rồi ra ngoài mà vẫn an toàn. Đúng là con người có một không hai. Vì cái đó mà chúng tôi chấp nhận ngoại lệ". Frank gõ nhẹ vào cái lỗ trên đầu mình. "Dù ngoại lệ suýt lấy mạng tôi".
"Thế là anh ấy làm việc cho các ông. Shaw bảo tôi rằng anh ấy làm cho một cơ quan thực thi pháp luật".
"Ông ta đã nói thế hử? Và rằng ông ta chạy quanh thế giới mà chẳng bao giờ biết liệu mình sắp sống hay chết?" Frank chăm chú quan sát Anna.
Anna vặn vẹo ngón tay vẻ không yên. "Anh ấy nói...anh ấy nói rằng bây giờ đang làm việc bàn giấy".
"Bàn giấy?" Frank nhăn nhở. "Và ông ta cũng nói rằng sắp nghỉ việc nữa." Frank ngả người vào gần tới mức Anna có thể ngửi thấy mùi khói thuốc của ông ta. "Để tôi nói cho cô điều này. Những người như Shaw không nghỉ việc, ông ta sẽ tiếp tục cho tới lúc chết hoặc lúc chúng tôi không cần tới ông ta nữa. Nếu Shaw cố bỏ việc trước khi điều đó xảy ra, ông ta sẽ phải vào nhà tù khốn nạn nhất tôi có thể tìm được." Rồi Frank ngả người ra sau.
"Tại sao ông tới đây để nói với tôi điều này?"
"Vì tôi nghĩ cô cần biết toàn bộ sự thật."
"Người đàn ông mà ông đã mô tả cho tôi nghe không phải con người tôi biết. Anh ấy đã cứu mạng tôi ở Đức. Anh ấy là người đàn ông tử tế nhất, tuyệt vời nhất tôi từng gặp.”
"Ông ta giết người, thưa cô Fischer. Chúng là người xấu, tất nhiên là thế, nhưng ông ta vẫn giết người. Tôi cũng thế, hoặc là đã từng làm thế. Này, thực tế là tôi đang làm việc bàn giấy. Chồng chưa cưới của cô là một người dũng cảm, tôi phải nói thế. Có hệ thần kinh tôi chưa từng thấy bao giờ. Nhưng tôi cũng đã chứng kiến ông ta mổ bụng một người, từ đây tới đây," Frank kéo ngón tay dọc từ rốn lên tới cổ. "Gã ấy đáng bị thế, nhưng Shaw không hề thấy buồn nôn. Khi là kẻ săn đuổi, ông ta đúng là Alpha (ngôi sao sáng nhất) với chữ A hoa đấy! Cô biết ý tôi là gì chứ?"
Frank ngừng lời và lại nhìn Anna thật kỹ, một nụ cười lướt qua. "Cô biết đấy, tôi phải nói với cô rằng tôi thấy ấn tượng. Tôi cứ nghĩ cô phải khóc từ cách đây năm phút kia".
"Ông đã từng yêu ai chưa, ông Wells?" Đột nhiên Anna hỏi.
Đôi mắt Frank nhíu lại trong khi thái độ đùa cợt mất ngay. "Gì cơ?"
"Dường như ông nghĩ tất cả chuyện này có gì đó buồn cười. Ông thích thú với nỗi đau của người khác đến thế sao? Đó có phải tố chất cơ quan của ông tìm kiếm ở nhân viên của mình không? Không tâm hồn? Không lòng trắc ẩn?"
"Này, tôi đến đây để cho cô biết sự thật”.
Anna bước tới bên cửa và mở ra.
Frank đứng như trời trồng một lúc rồi nhún vai. "Được thôi, cô không thể nói là tôi đã không cảnh báo nhé".
Khi ông ta bước qua, Anna nói: "Sao ông lại ghét anh ấy thế?"
"Ông ta bắn vào đầu tôi, thưa quý cô!"
"Tôi không nghĩ đó là lý do thực sự".
"Cô đang làm gì, chơi trò lẩn tránh à?"
"Ông chưa bao giờ có một người nào đó trong đời, phải không? Người mà ông thực sự quan tâm, hoặc thực sự quan tâm tới ông ấy?"
"Vấn đề này không liên quan đến tôi"
"Tôi đoán ông là người duy nhất có thể trả lời điều đó một cách trung thực nhất. Chúc ngủ ngon, ông Wells."
Khi cô đóng cánh cửa phía sau Frank, Anna bưng mặt, cố ngăn tiếng nức nở.
Điện thoại đổ chuông, suýt nữa cô không nghe máy.
Tiếng nói vang lên. "Làm ơn cho gặp Anna Fischer".
"Tôi đây," Anna hơi ngập ngừng. "Ai đấy?"
"Cô có biết một người tên là Shaw chứ?"
Anna cứng người. "Sao cô hỏi thế?"
"Ông ấy là một người to lớn, tóc sẫm màu, mắt xanh?"
Có gì đó bóp nghẹt cổ họng Anna. Chúa hãy làm ơn, đừng để chuyện ấy xảy ra...Thế này là quá rồi. "Vâng, tôi biết anh ấy", cô cũng gắng thốt được nên lời.
"Vậy thì chúng ta cần gặp nhau".
"Anh ấy ổn chứ?", Anna thở dốc.
"Lúc tôi chia tay thì ông ấy vẫn thế. Nhưng thế không có nghĩa là ông ấy sẽ ổn".
"Ý cô là gì? Cô là ai?"
"Tôi tên là Katie James, và tôi tin là Shaw đang gặp rắc rối nghiêm trọng".
CHƯƠN6 32
Hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê trên phố Victoria. Buổi chiều lạnh, u tối với những cơn mưa xen kẽ nhau - một ngày đặc trưng mà người London đều biết quá rõ.
Katie James khuấy chiếc thìa trong tách cà phê còn Anna Fischer chăm chăm nhìn ra cửa sổ, một đám đông cầm ô diễu qua. Một giọt nước mắt rơi xuống. Katie vờ như không thấy gì.
"Chị đã nói cho tôi chuyện xảy ra ở Edinburgh với Shaw nhưng chưa giải thích làm thế nào chị tìm được tôi”.
"Cách đây vài năm chị trình bày một báo cáo ở Toà án quốc tế The Hague về nội dung cân bằng giữa bảo đảm tự do cá nhân với cuộc chiến chống khủng bố, tôi đã viết về sự kiện này. Lúc ấy tôi đang làm ở Trung Đông, chắc chắn chủ đề vừa nói có quan tâm tới khu vực ấy. Rồi tôi tìm thấy hoá đơn bán hàng mà Shaw giữ. Ông ấy đã mua một cuốn sách do chị viết. Tôi nhớ lại là khi thuyết trình, chị có bàn về chủ đề đó. Ý kiến đưa ra rất hay".
"Vâng, quá tệ nên chẳng ai thèm nghe".
"Tôi chắc chắn là nhiều người nghe đấy, chị Fischer".
Anna ngước lên, mắt rời khỏi những gì còn lại của bữa trưa gần như không động đến. "Xin hãy gọi là Anna. Vì những gì chị vừa nói với tôi về người đàn ông tôi đã đính hôn, xin hãy gọi bằng tên”, Anna nói với giọng cam chịu.
"Và chị không hề biết gì?"
"Tất nhiên tôi biết một chút Tôi cũng có những điều nghi ngờ".
"Nhưng không bao giờ tra hỏi Shaw về những chuyện ấy?"
"Có. Sau khi anh ấy cầu hôn tôi", Anna tiếp lời, giọng nghẹn ngào. Khi cô bắt đầu sụt sịt, nhiều khách quay lại chằm chằm nhìn cô.
"Chị muốn đến nơi nào riêng tư hơn chút không?" Katie khẽ khàng gợi ý.
Anna lau mắt rồi đứng dậy. "Văn phòng tôi. Cũng gần đây thôi".
***
Vài phút sau hai người đã ngồi trong phòng làm việc xếp đầy sách của Anna ở Công ty Phượng hoàng. Một nhân viên phục vụ mang cho họ trà nóng rồi rút lui. Katie ngó quanh vẻ quan tâm.
"Thế chị làm gì ở đây?" Cô hỏi, rõ là đang cố phá một phần nhỏ của tảng băng.
"Ở đây chúng tôi tư duy", Anna đáp. "Chúng tôi nghĩ về những vấn đề sống còn của toàn cầu mà hầu hết mọi người không có thời gian, trình độ hay đam mê dành cho chúng. Rồi chúng tôi viết các báo cáo, xuất bản sách với lượng in mỗi cuốn khoảng một trăm bản, thực hiện những bài diễn thuyết ở những phòng có người nghe chỉ đầy một nửa trong khi ấy thế giới vẫn vui vẻ khi hoàn toàn chẳng để tâm gì tới chúng tôi”.
"Chuyện ấy thực sự tệ hại à?"
"Vâng". Anna nhấp một ngụm trà. "Chị bảo là Shaw đã bị thương à?"Gương mặt cô nhăn lại khi cố tỏ ra vẻ bình thường.
"Dường như ông ấy thậm chí chẳng để tâm. Ông ấy bảo là đạn không xuyên vào trong người hay điều gì đó đại loại thế. Nhưng họ bắn Shaw. Chính người của ông ấy đấy, những người tốt".
"Anh ấy bảo chị rằng đó là những người tốt", Anna nói giọng sắc lẻm.
Katic sững sờ mất một lúc. "Tôi nghĩ tôi nghe ông ấy nói như vậy. Tôi đâu có cơ hội hỏi xét giấy tờ của tất cả những người đó".
Anna đứng dậy và bước quanh phòng, thỉnh thoảng lại quay ngoắt một góc chín mươi độ. "Rất có thể Shaw không đúng là người như tôi nghĩ".
"Ông ấy đã cứu sống tôi, Anna, và cũng để cho tôi đi".
Như thể đã dùng hết toàn bộ sức lực, Anna ngồi thụp xuống ghế, một tay bưng lấy mặt và khóc lặng lẽ.
Katie đứng dậy và đặt một bàn tay lên vai Anna. "Còn gì khác không?"
Anna hít một hơi sâu và dùng chiếc khăn giấy lau mặt. "Shaw đã đến thăm cha mẹ tôi ở Đức. Anh ấy làm việc đó theo yêu cầu của tôi. Để xin phép cha tôi cho tôi lấy anh ấy". Cô liếc lên phía Katie. "Tôi biết làm thế thật ngu ngốc. Nhưng tôi chỉ muốn..."
"Để xem ông ấy có làm việc đó không?" Anna gật đầu. "Rồi chuyện gì xảy ra?"
"Và cha mẹ tôi đã vui mừng chấp thuận".
"Thế thì có vấn đề gì?"
"Sau khi Shaw đi khỏi, có một người đàn ông khác xuất hiện, ông ta nói cho cha mẹ tôi nhiều điều về Shaw, những điều có tác động rất xấu. Rồi vào đêm chị gọi cho tôi, có một người đàn ông tới gặp tôi. Ông ta là người của một tổ chức quốc tế mà tôi chưa từng nghe tới. Ông ta nói rằng Shaw làm việc cho họ".
"Như vậy ông ấy là người tốt!" Katie thốt lên.
Nhưng Anna lắc đầu. "ông ta nói rằng Shaw buộc phải làm cho họ".
"Bị bắt buộc? Như thế nào?"
"Để tránh đi tù vì những tội nghiêm trọng. Tay này bảo rằng Shaw đã bắn vào đầu ông ta, suýt nữa thì ông ta mất mạng".
"Nếu Shaw làm việc ấy, sao họ không tống ông ấy vào tù? Sao họ lại mang lại cho ông ấy một thoả thuận như thế?”
"Tôi đã hỏi đúng câu này. Và người đàn ông này - ông ta tự giới thiệu là Frank Wells - bảo rằng Shaw rất giỏi làm những việc họ muốn hoàn thành. Anh ấy dũng cảm và có thần kinh thép, rằng anh ấy có thể xông vào những tình huống nguy hiểm mà vẫn thoát ra được, không giống bất kỳ ai khác".
"Từ những gì được chứng kiến, tôi tin điều ấy. Thế là ông ấy đang làm việc cho những người tốt".
"Frank bảo rằng Shaw giết người".
"Khi họ cố giết ông ấy".
"Sao chị bênh anh ấy chằm chặp thế?". Anna hỏi với giọng đột ngột dữ dằn. "Chị không biết anh ấy. Chị gặp anh ấy - theo lời của chị - chỉ một lần".
"Đúng đấy, nhưng một lần nhớ đời. Trong tình huống như thế chị biết được rất nhiều về một con người. Không có cơ hội nào cho người ta giả tạo được, ông ấy đã cứa mạng và thả tôi đi, Anna. Thế nên tôi cảm thấy như tôi mắc nợ ông ấy. Nhưng tôi nghĩ thế nào không quan trọng. Quan trọng là chị tin gì".
"Tôi đã nghĩ rằng tôi biết về Shaw”. Anna ngừng lại. "Cha tôi đã rút lại sự chấp thuận".
"Chị là con gái lớn rồi, không cần phải được cha cho phép mới lấy chồng”.
"Chị sẽ lấy một người đàn ông trong hoàn cảnh ấy chứ?"
"Tôi sẽ nói chuyện với ông ấy trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào.
"Tôi...tôi sợ.." Anna thú nhận.
"Anna, nếu muốn làm hại chị thì bây giờ ông ấy đã làm rồi".
"Tôi không sợ anh ấy làm tôi đau đớn về thể xác. Nhưng nếu anh ấy thừa nhận phạm những tội mà người đàn ông kia đã nói tới thì sao? Nếu anh ấy nói với tôi như thế thì sao? Thế thì tôi không sống nổi. Tôi không muốn biết".
"Nhưng thế thì ông ấy không có cơ hội nói cho chị mọi thứ từ góc độ của mình. Như thế không công bằng với ông ấy".
"Anh ấy bảo tôi là làm việc văn phòng. Nhưng theo chị thì điều đó không đúng, thế là anh ấy lừa dối tôi. Anh ấy còn báo sắp nghỉ việc.
“Theo tay Frank Wells thì đó không phải lựa chọn. Nếu nghỉ việc anh ấy sẽ vào tù".
"Anna, tôi không có mọi câu trả lời nhưng có một gợi ý. Hãy nói chuyện với Shaw. Ngay lúc này ông ấy cần chị. Chính người của ông ấy muốn giết ông ấy. Có lẽ ông ấy đang cố hết sức thoát ra và họ cho ông ta một đòn cảnh cáo hút chết. Nhưng chị phải nói chuyện với ông ấy".
Anna bình tĩnh lại. "Tôi muốn cảm ơn chị vì đã tới và cho tôi biết tất cả chuyện này”.
"Không có gì cả”, Katie nói với vẻ hơi bực. "Nhưng chị sẽ không nói chuyện với ông ấy, đúng không?"
"Làm ơn đi, đây không phải chuyện của chị".
Cửa mở và một người đàn ông bước vào. "Anna, Bill muốn nói chuyện với cô một lát".
Anna quay về phía Katie. "Tôi sẽ quay lại".
"Chẳng còn nhiều điều để nói, phải không?"
Anna vội vã bước ra trong lúc Katie mặc áo mưa vào. Ánh mắt cô bắt gặp vài tờ giấy trên bàn Anna. Vốn là kẻ tò mò, cô tiến lại gần.
"Hiểm họa đỏ" cô đọc từ phần đầu của một bản in. Trên bàn Anna đầy những bản nghiên cứu liên quan tới chủ đề số một thế giới hiện nay, cùng nhiều bàn ghi chú viết tay của cô. Mắt Katie quét qua bàn, cố gắng ghi nhớ càng nhiều càng tốt. Những cái tên, ngày tháng, địa chỉ, trang web. Cô có trí nhớ tạm thời rất tuyệt. Khi ra ngoài cô sẽ viết những thứ đó ra. Katie chẳng biết tại sao mình làm thế. Ừ, cô làm điều ấy chỉ vì con người cô như vậy.
Rồi mắt Katie gặp phải một thứ khác. Cô cầm tấm ảnh ở bàn lên. Shaw và Anna đứng ôm nhau thật hạnh phúc, như đang chìm đắm trong tình yêu. Phía sau họ là Khải hoàn môn như chứng kiến hạnh phúc của đôi tình nhân.
"Này, nếu không bắt đầu tình yêu ở Paris thì các vị sẽ chẳng được ở bên nhau đâu", Katie nói thầm.
Cô liếc mắt lên khi Anna vội vã trở lại phòng.
"Vậy là chị đang "phân tích" Hiểm họa đỏ" Katie hỏi và trỏ chiếc bàn.
"Chỉ do tò mò thôi, như mọi người ấy mà".
Ngay sau đó Anna trông thấy thứ Katie đang cầm trên tay. "Xin bỏ ngay thứ ấy xuống".
Khi bước qua Anna, Katie ấn tấm ảnh vào tay cô rồi nói: "Đừng trông đợi thứ tình yêu đó sẽ trở lại. Thậm chí hầu hết mọi người không có được tình yêu như thế một lần trong đời. Mà tôi rút từ kinh nghiệm bản thân đấy". Rồi cô đưa cho Anna tấm danh thiếp của mình, mặt sau ghi dòng địa chỉ. "Đây là địa chỉ tôi ở tại London, nếu chị muốn nói chuyện thêm".
Katie bỏ mặc Anna đứng nắm chặt tấm ảnh và đi xuống cầu thang.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Truy Tìm Sự Thật
David Baldacci
Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci
https://isach.info/story.php?story=truy_tim_su_that__david_baldacci