Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trường học Vampire
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 48
T
rời đột nhiên ầm ầm nổi sấm, quạ bay toán loạn như đang cố tìm một chỗ trú ẩn nào đó, không gian ngập tràn màu sắc u tối. Hình như có một cái gì đó đáng sợ vừa mới xảy ra, nó khiến cho tất cả các sinh vật bóng tối đều sợ hãi vô cùng.
Nhưng đây không phải là lúc để tôi bận tâm đến những thứ đó bởi hiện tại, mạng sống của Kai như sợi chỉ mong manh có thể đứt lìa bất cứ lúc nào. Hại hắn ra nông nỗi này tất cả cũng chỉ tại bản tính ngu ngốc, cả tin của tôi, giá như tôi cứng rắn hơn, tàn nhẫn hơn thì mọi chuyện đã không xảy ra.
Tôi nghĩ rồi cố gồng mình xốc hắn lên vai, máu từ vết thương trên lưng hắn thấm xuống áo tôi, hơi thở đứt quãng phả vào cổ tôi mát lạnh. Cố nén tiếng nấc nghẹn ngào chỉ trực òa ra trong cổ họng, tôi đưa bàn tay đẫm máu lên quẹt nước mắt, máu khiến đôi mắt tôi cay xè.
Sức nặng trên vai khiến tôi dù cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể bước đi chậm chạp. Tôi cắn răng nhìn sang chỗ Mika đang ngồi thẫn thờ, bàn tay vẫn nắm chặt lấy khẩu súng bạc, khuôn mặt cô ánh lên vẻ bàng hoàng như chưa tin vào sự việc vừa xảy ra.
Phát súng vừa rồi thực sự đã cướp đi sự thương cảm còn đọng lại trong lòng tôi đối với Mika. Bây giờ nhìn thấy cô ta tôi chỉ thấy một sự chán ghét cùng cực. Nhưng để cứu Kai tôi vẫn phải nhờ Mika giúp sức. Nghĩ vậy nên tôi đành lên tiếng:
- Mau qua giúp tôi đi, cô không muốn để người mình yêu chết chứ?
Nghe tiếng tôi gọi. Mika giật mình cuống cuồng chạy đến, đôi mắt nhìn Kai ánh lên vẻ xót xa đau đớn.
Tôi cùng Mika đưa Kai đến bệnh xá của học viện. Vết thương khiến hắn mất khá nhiều máu, khuôn mặt lạnh lùng trở lên xanh xao tím tái.
…
- Trời ơi, cậu chủ nhà Akatsuki. Làm sao lại ra nông nỗi này?_ Y tá Karin kêu lên khi chúng tôi đặt Kai nằm xuống chiếc giường bệnh đầu tiên cạnh cửa sổ.
- Karin-san chị giúp em với, cậu ấy bị trúng đạn ra nhiều máu lắm._ Tôi nói với giọng van lơn khẩn thiết.
- Súng? Trong học viện này lại có người cả gan dám dùng súng bạc ư?_ Karin trừng mắt tức giận nói, hàng lông mày của chị khẽ nhíu lại.
Cánh tay đang đặt trên vai tôi của Mika khẽ run nhẹ. Không thèm liếc cô ta lấy nửa con mắt tôi vội nói:
- Chị đừng thắc mắc nữa, mạng người là quan trọng, mau giúp em đi.
- Ừ được rồi, hai em lấy thuốc sát trùng, bông băng và nước nóng lau vết thương và cầm máu cho cậu ấy, chị sẽ đi gọi Aka sa-ma, chỉ có ông ấy mới đủ khả năng chữa trị những vết thương nặng thế này thôi.
- Bọn em á? Nhưng…
- Nhưng nhị gì nữa? Ngày hôm nay có mỗi mình chị trực ca thôi, không còn ai nữa đâu._ Karin-san nói rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tôi khẽ thở dài hết nhìn Kai rồi lại quay sang liếc Mika. Có lẽ cả tôi và cô ta đều không có kinh nghiệm chăm sóc một người bị thương nặng như vậy nên trông cả hai đều có vẻ lúng túng, vụng về.
Nhưng nếu cứ im lặng mãi thế này cũng phải là cách hay, mạng sống của Kai lại đang bị đe dọa. Nghĩ vậy nên tôi bèn tìm cách phá vỡ bầu không khí bằng một giọng lạnh lùng:
- Cậu giúp cậu ta thay áo và nằm sấp xuống, tôi đi lấy thuốc._ Tôi nói rồi không để Mika kịp ư hử gì chạy vội ra ngoài.
Khi tôi đã quay trở lại với thuốc, bông băng và nước sạch trên tay, Mika vẫn đang đứng lóng ngóng tại chỗ, Kai thì nằm nguyên trên giường, không có dấu hiệu gì của sự thay đổi. Tôi khẽ đặt mấy thứ lình kỉnh lên bàn nhíu mày nói:
- Sao cậu chưa làm gì?
- Tôi sợ, cậu ấy là chủ còn tôi chỉ là con gái của người làm trong tộc không được phép đụng vào cậu ấy_ Mika dè dặt nói.
Thật quá sực chịu đừng rồi, con người này, trộm vòng, cầm súng thì được vậy mà khi bảo đụng vào người mình yêu lại không dám. Tôi tức tối nghĩ rồi thô bạo đẩy Mika đến sát giường Kai cằn nhằn:
- Nếu cậu cứu sống được cậu ta, tôi nghĩ có khi cậu lại được lên làm mợ chủ đấy. Lúc này là lúc nào rồi mà còn…
Tôi bỏ lửng câu nói rồi quay ra với đống thuốc đang bị vất chỏng chơ trên bàn. Bị sự giận dữ "hiếm có" của tôi làm cho giật mình, Mika rụt rè đi đến đứng cạnh Kai, bàn tay nhỏ nhắn run run đưa ra định chạm vào vai hắn. Nhưng những đầu ngón tay của cô nàng chưa kịp chạm vào người Kai thì đã bị hắn giật lấy hất mạnh ra sau một cách thô bạo. Giọng nói lạnh lùng phát ra từ cuống họng tuy nhỏ nhưng khiến người khác phải rùng mình:
- Cút ra…
Mika bị hất mạnh ngã nhoài trên nền đá, đau đớn đến độ không đứng dậy nổi. Tôi cắn môi khẽ thở dài, đi đến đỡ cô nàng ngồi dậy rồi vội vã đứng cách ra xa. Tôi muốn Mika hiểu rằng bản thân tôi không còn cách nào tha thứ cho cô ta được nữa.
- Thôi được rồi, để tôi làm thử xem_ Tôi nói mà không quay đầu lại, đi đến bên cạnh Kai vừa đi vừa lẩm bẩm:
" Cái đồ thuần chủng hách dịch, ngỏm đến nơi rồi mà còn kiêu, để rồi xem tôi sẽ xử lí cậu"
Mạnh miệng là vậy chứ khi đối diện với khuôn mặt lạnh lùng cau có của hắn, tôi cảm thấy cơ thể mình như đang run lên từng đợt. Quả thực tôi rất sợ, sợ hắn sẽ thô bạo đẩy tôi ra giống như với Mika.
Tôi nghĩ rồi từ từ đưa tay ra định chạm vào trán hắn để kiểm tra nhiệt độ cơ thể. Hàng lông mày thanh tú của hắn chợt xô mạnh vào nhau, cánh tay rắn chắc đột ngột đưa lên nắm chặt lấy tay tôi khiến tôi giật mình suýt thì hét toáng lên.
Nhưng chỉ trong giây lát cả người hắn như được thả lỏng, bàn tay đang nắm chặt lấy tay tôi khẽ buông thõng, hai hàng lông mày trên trán khẽ dãn ra. Khuôn mặt lạnh lùng của hắn trở lên hiền hòa, yên bình hơn bao giờ hết.
Phải mất đến mấy giây tôi mới có thể lấy lại bình tĩnh, đưa tay lên chặn ngực. Thật là may mắn, chắc tại mệt quá nên hắn mới không cố tình làm khó tôi. Nghĩ đoạn, tôi nhẹ nhàng giúp hắn nằm úp xuống, dùng kéo cắt phần áo ở chỗ bị thương.
Vết thương xuất hiện trên bả vai hắn khiến tôi rùng mình, sợ hãi. Viên đạn màu bạc cắm vào tạo thành một lỗ sâu hoắm, máu từ vết thương cứ liên tục tuôn ra xối xả.
Tôi cắn răng nén tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ run run lau máu và rửa vết thương cho hắn. Chắc là phải đau lắm, tuy hắn không kêu la, không phàn nàn gì cả nhưng tôi thấy chỗ thành giường bị hắn nắm vào chắc đến độ đóng thành băng. Trong giây phút ấy không kiềm chế được lòng mình, những giọt nước trên khuôn mặt tôi khẽ rơi xuống vết thương trên lưng Kai.
_ TÁCH..TÁCH…
- Đừng có khóc, tôi không sao đâu._ Tiếng nói lạnh lùng thoát ra từ khóe miệng hắn khiến tôi giật mình vội đưa tay lên lau nước mắt. Đúng lúc ấy cửa phòng bệnh bật mở hiệu trưởng Akatsuki bước vào theo sau là một người đàn ông cao lớn, râu tóc lơ thơ mặc áo blu trắng. Người này chắc là bác sĩ Aka mà Karin-san đã nhắc đến.
- Hiệu trưởng, bác sĩ._ Tôi vội vã đứng dậy cúi đầu chào hiệu trưởng Akatsuki và người đàn ông kia.
- Ờ, Hana đấy hả, cảm ơn em đã chăm sóc Kai, giờ em có thể lánh mặt một chút được không?_ Hiệu trưởng Akatsuki nói rồi vội vã quay sang nhìn người đàn ông kia, hai người họ trao đổi với nhau những ánh mắt vô cùng lo lắng.
- Vâng ạ._ Tôi gật đầu, khẽ liếc mắt nhìn Kai rồi nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài.
Ngồi trên chiếc ghế gỗ đặt cạnh phòng bệnh tôi thấy Mika đang đi đi lại lại trên hành lang bệnh xá, khuôn mặt cô ánh lên sự lo lắng cùng cực. Dù cô ta có ác độc, có bất chấp thủ đoạn để hại người hòng chiếm đoạt thứ mình muốn thật nhưng tôi có thể thấy tình cảm cô ta dành cho Kai thực sự rất sâu đậm.
Còn tôi thì sao? Tôi ngây thơ? Tôi hiền lành, ngốc nghếch ư? Không – thực ra tôi là một con người ích kỉ, tôi đa mang và hời hợt, tình cảm của tôi mập mờ không rõ ràng nên mới khiến bao người đau khổ như vậy.
Anh Tooya, anh Takeshi và cả Kai nữa họ đối với tôi là thứ tình cảm gì tôi thực sự không biết. Và tình cảm của tôi đối với họ là gì tôi lại càng không rõ hơn. Tôi yêu anh Tooya hay chỉ là ngưỡng mộ, tôi thích Kai hay tất cả chỉ là ngộ nhận trong lúc yếu lòng. Có lẽ tôi đã sai, không phải những vampire này khiến tôi đau khổ mà là chính tôi đã khiến họ đau khổ.
Nếu tôi dời xa họ, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới vampire này liệu có thể có một cái kết viên mãn cho tất cả mọi người không?
…
------------------------------------------------------
- Ông nói gì đi chứ, thằng bé sao rồi?
- Tôi đã lấy viên đạn trên lưng cậu ấy ra rồi. Vết thương khá sâu lại nằm ở chỗ hiểm nên ra rất nhiều máu._ Ông Aka lên tiếng, khuôn mặt đăm chiêu lo lắng.
- Vậy có nguy hiểm đến tính mạng không?
- Đối với một thuần chủng như cậu ấy thì vết thương này không là gì nhưng do bị mất máu quá nhiều. Lúc nãy tôi đã tiêm thuốc an thần cho cậu ấy nhưng một khi cậu ấy tỉnh giấc chắc chắn sẽ bị cơn khát máu hành hạ. Nên chỉ còn một cách…
- Cách gì?_ Hiệu trưởng Akatsuki sốt sắng hỏi.
- Hiến máu.
- Cái gì? hiến máu ư?
- Đúng vậy, hoặc là máu của con người hoặc là máu của những người cậu Kai yêu thương._ Bác sĩ Aka từ tốn nói.
- Làm sao mà con người hiến máu cho nó được, ông vốn biết là một khi con người bị thuần chủng cắn sẽ biến thành ma cà rồng mà. Đó là hành vi vi phạm pháp luật của xã hội vampire. Ông muốn cháu ta vào tù ư?_ Hiệu trưởng Akatsuki tức giận nói.
- Tôi biết, thế còn người cậu ta yêu thương thì sao?
- Nó ư? Thực sự nó đối với ai cũng vậy, một lòng đầy thù hận, ngoài mẹ nó ra tôi chưa thấy nó đối xử dịu dàng với ai cả, mà mẹ nó thì lại.._ Hiệu trưởng Akatsuki đau khổ nói.
- Ta thấy có một người đủ khả năng đấy._ Bác sĩ Aka nói với giọng đầy ẩn ý.
- Ý ông là…_ Hiệu trưởng Akatsuki nhíu mày rồi đánh mắt ra bên ngoài cửa.
- Đúng vậy._ Bác sĩ Aka gật đầu khẽ cười.
…
------------------------------------------------------------
_Cạch…_ Cánh cửa phòng bệnh đột ngột mở ra khiến tôi giật mình vội vã đứng dậy.
- Hiệu trưởng, Kai…
Hiệu trưởng Akatsuki khẽ đóng cửa lại rồi quay ra nhìn tôi nhẹ nhàng nói:
- Nó bị mất máu khá nhiều.
- Cậu ấy sẽ không chết chứ?_ Tôi lo lắng hỏi.
- Nó sẽ không sao nếu có sự giúp đỡ của em.
- Em?_ Tôi kinh ngạc kêu lên rồi tự chỉ vào mình.
- Đúng vậy.
- Nhưng em thì làm được gì?
- Ta chưa cầu xin ai bao giờ nhưng bây giờ thì ta thực lòng cầu xin em hãy dùng máu của mình cứu sống Kai, nó đang điên cuồng vì khát máu._ Hiệu trưởng Akatsuki nhìn tôi chân thành nói.
- M..áu của em?_ Tôi hổn hển hỏi lại.
- Đúng vậy!
…
- Ông không thấy yêu cầu của mình là quá đáng sao Hiệu trưởng Akatsuki?
Một giọng nói nhẹ nhàng đột ngột vang lên khiến tôi giật mình vội quay ra, một dáng người thanh tú đang nhẹ nhàng bước đến.
- Anh Tooya.
- Muốn Yume dùng máu của mình cứu cháu ông ư? Đừng mơ...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trường học Vampire
Thuyuuki
Trường học Vampire - Thuyuuki
https://isach.info/story.php?story=truong_hoc_vampire__thuyuuki