Chương 27
hi điện thoại di động reo lần đầu tiên, Philip không bắt máy. Trước lúc bình minh, hắn cho xe rời đường cao tốc và hướng vào con đường sỏi đá hoang vắng. Nơi này trông cứ như là địa điểm mà các gia đình đạp xe đi cắm trại cuối tuần, tách biệt khỏi thế giới xung quanh. Rất phù hợp. Hắn không muốn trông thấy bất cứ ai, chẳng muốn nói chuyện với ma nào cả. Hắn ra khỏi xe một lúc để đi vệ sinh trước khi bò vào băng ghế sau. Mắt hắn liếc thấy tín hiệu đèn led màu xanh lục đang chớp trên điện thoại và lấy nó.
Tin nhắn của lính gác đêm ở nhà tù.
Malcolm đã biến mất và họ biết Philip đã nói chuyện với hắn đêm hôm trước.
“Tự vác xác về đây, không thì bọn tao sẽ đi lùng mày. Tùy mày chọn.”
Đó là một lời đe dọa.
Philip vùi mặt vào tay. “Tốt hơn hết là quay lại ngay đi, Mal. Nên quay lại thì hơn.”
Chỉ trong một lát, cuộc sống yên ổn cả đời của hắn đã biến mất. Có lẽ đó là do mối quan hệ với anh trai hắn, cũng có thể thực tế đã trở mặt và lao tới giáng cho hắn một cú táp đau điếng. Dù đó là gì thì Philip biết rằng cuộc đời hắn sẽ không còn như trước được nữa. “Nên biết thế khi tôi lôi Helen ra khỏi xe của ả.” Phải, hắn biết cuộc đời hắn đã thay đổi mãi mãi.
Nhưng khi những tia sáng đầu tiên bắt đầu ánh lên trên nền trời, hắn cố gắng nhận thức vấn đề bằng lý trí.
Hối hận. Hắn cảm thấy thế chăng? Không hoàn toàn. Ẩn sau tất cả là cảm giác phấn khích hắn đã trải nghiệm khi nhấn khẩu súng điện vào làn da của Helen, khi cảm nhận cô ả cố gắng trong vô vọng giữ vững tâm lý. Chỉ nghĩ về điều đó thôi cũng khiến cả người hắn căng cứng thêm lần nữa.
Hắn hạ lưng ghế ngả ra sau, mắt mơ màng nhắm lại. Hắn sẽ biết phải làm gì sau vài giờ nhắm mắt.
Một giấc ngủ ngắn và hắn sẽ khỏe.
***
Từng bắp thịt trên người Helen như gào thét phản đối khi cô tỉnh dậy.
“Thuốc giảm đau”, cô lẩm bẩm khi vẫn đang nằm sấp.
“Dì chỉ có mỗi trà thôi”, Tara đáp lời từ bên kia căn phòng. Helen thình lình mở một mắt và nhắm lại nhanh chóng. Thế kỷ XVI. Không nhà vệ sinh; đầm dài lượt thượt; những gã đàn ông xấu xí, to lớn mặc váy. Một trong những ngày này, cô chỉ muốn thức dậy mà không suy nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài việc uống cà phê sáng hoặc có lẽ chạy một vòng quanh khu nhà. Chết tiệt, lần cuối cô làm như vậy là khi nào?
Một tháng.
“Nói với cháu nó có chất cafein đi.”
Tara cười khúc khích. “Không chắc nó có hay không. Dù vậy vị của nó vẫn rất tuyệt.”
Helen chớp chớp con mắt đang mở và nhăn mặt ngồi dậy. “Này, dì muốn nói rằng cháu trông khá hơn đấy.”
“Dì đang an ủi cháu thôi.” Cô cảm thấy đau nhức vùng da quanh môi nơi băng dính bịt miệng cô và phần mềm trên mắt nơi Philip đã đánh cô. Thậm chí sau đầu cũng đau như búa bổ. Ồ, phải, hắn đã hạ gục cô ở chỗ đó.
Cô quả thật là một kẻ khờ bất lực. Một con thỏ ngốc nghếch đang chờ con cáo vồ lấy.
“Đây.” Tara đưa cho cô một tách. Cô ân cần nhận lấy và đưa lên môi mình.
Thật chẳng ngọt ngào chút nào. Hơi ấm chạy dần xuống cuống họng cô làm dịu vết thương. “Cảm ơn.” “Ước gì có ít đá lạnh để cháu chườm mắt.” Helen đưa tay lên mắt phải và rên khẽ.
“Nó tệ lắm ư?” “Cháu sẽ sống”
“Nhưng đau phải không?” “Vâng ạ.”
Tara đặt tay lên chân Helen và an ủi. “Nếu Cian ở đây, chúng ta sẽ chữa lành cho cháu trong tích tắc.”
Hài thật, Cian không có vẻ là tuýp người biết chữa bệnh. Nhưng cô biết về khả năng trị thương cho người khác của anh ta. “Bà Lora đâu rồi?”
“Ồ, ừ, bà và ông Ian rời phòng khoảng một giờ rồi. Dì nghĩ họ đang tìm hiểu xem phải làm gì tiếp theo.”
“Tìm hiểu gì chứ? Cháu cần phải trở lại và cố ngăn Philip…” “Cháu không thể thay đổi quá khứ. Nếu Malcolm đã thực hiện điều đó trong thế kỷ này thì cháu không thể làm gì được. Quá nhiều sự kiện sẽ bị xóa sổ nếu Malcolm đứng sau những vụ tấn công tương tự như trong thế kỷ của cháu.”
“Có lẽ nó không phải là quá muộn.”
Tara lắc đầu. “Giả như đúng thực anh trai của Philip là người gây ra mọi sự nháo nhào ở đây. Cháu biết đấy, gã đã cử người quấy quả chúng ta hơn một năm rồi. Nếu ngăn chặn điều ấy xảy ra đồng nghĩa với việc Simon sẽ không chiến đấu ở Cao nguyên vào ngày cháu vô tình đi vượt thời gian. Các cháu có thể sẽ không bao giờ gặp nhau. Những gã đuổi theo cháu có thể…”
“Cháu hiểu rồi.” Ồ, cô thật sự hiểu.
“Một trong những lí do chúng ta không sử dụng các viên đá trong những năm qua là vì chúng ta sợ rằng mình sẽ gây ra một hành động kinh khủng nào đó và vô tình xoá mất những điều quan trọng hơn đã xảy đến. Chuyện này không giống như việc bỏ lỡ món pizza, hay một thanh chocolate.” Ánh mắt Tara trôi dạt vào miền kí ức.
“Tóm lại, chúng ta tránh tất cả các chuyến đi. Chúng ta đã nghĩ rằng như thế là tốt nhất.”
“Có điều, cháu chắc chắn không thể ở lại đây, và lũ trẻ nhà dì không thể ở lại đó.”
“Tất nhiên là không. Nhưng cháu chẳng thể xóa bỏ những gì đã làm. Một cuộc gọi, một tin nhắn, và Philip sẽ kể lại cho anh trai hắn biết cách cháu sử dụng những viên đá. Nếu gã là một Druid, gã sẽ trốn được khỏi nhà giam. Nếu gã không phải…”
Nhưng Helen biết chắc rằng anh trai của Philip và cuộc chiến điên dại của Malcolm với gia tộc McCoinnich là cùng một người. Cô dám cược cả tháng lương cho chuyện này.
“Đó là cùng một người.”
“Cháu không biết đâu.”
“Cháu biết.” Cơ thể Helen rung lên với linh cảm rõ rệt. Đó là quyền năng Druid của cô, và cô biết khi nó đang lan toả khắp người. Ngay bây giờ, nó đang chạm mức cao ‘C’.
“Dù có là thế thì cháu cũng không thể thay đổi được điều đó.”
Đây hoàn toàn là lỗi của Philip. Hắn phải là người khắc phục việc này chứ không phải thành viên nhà MacCoinnich.
Chưa bao giờ cô thấy mình bình tĩnh như thế này. “Tất nhiên.” Mang Philip lại đây. Bắt hắn chấm dứt cuộc chiến ngu ngốc này.
“Tất nhiên gì?” Đôi mắt Tara nhìn vào Helen.
Helen đá chăn ra và bước xuống giường. “Cháu cần dì giúp cháu chỉnh tề.”
“Tại sao?”
“Cháu sẽ về nhà.”
***
Đồng hồ quả lắc trong phòng của bà Dawson đánh chuông giữa trưa.
Simon rời ghế và dợm bước về phía cầu thang.
“Cháu đi đâu đấy?”
“Cháu chờ đủ rồi, Cian. Cô ấy ở đâu đó ngoài kia.
Cháu cần phải tìm cô ấy.”
Cian đứng chặn giữa anh và cánh cửa. “Amber nói không cảm nhận được Helen ở đâu cả.”
“Cô Amber có thể sai.”
“Điều đó đã từng xảy ra chưa?”
Chưa bao giờ. “Chuyện gì cũng có lần đầu tiên.” “Không phải chuyện này. Kiên nhẫn đi.”
“Kiên nhẫn cái con khỉ.” Người phụ nữ của anh biến mất và chỉ ngồi ì một chỗ thì làm sao tìm được cô ấy.
Ánh mắt của Cian hướng về phía Simon.
Không khí tĩnh lặng bao trùm họ và chẳng ai nói lời nào. “Cháu yêu cô ấy.”
Simon định chối bỏ lời cáo buộc. Anh không thể.
Cian dời ánh mắt.
“Chúng ta sẽ cùng tìm cô ấy.”
“Phải có người ở lại với cánh phụ nữ.”
“Cháu nói cứ như bọn họ yếu ớt lắm đấy. Cả hai chúng ta đều biết quyền năng của họ hơn hẳn chúng ta.” Cian quay đi.
“Không ai trong chúng ta biết lái xe hơi và một con ngựa sẽ vô dụng ở chốn này.”
Cian nhún vai. “Đây là lúc để học lối sống của thế kỷ này, hoặc là sẽ bị nó trói buộc. Chú sẽ tìm chủ nhà và mượn bà ấy phương tiện di chuyển.”
Một kế hoạch, họ đã có một kế hoạch.
Simon đi ra phía sau ngôi nhà, vào bếp của bà Dawson, đó là chỗ mà anh rất thường xuyên bắt gặp bà chăm sóc cho những đứa trẻ háu ăn trong nhà. Một kế hoạch, họ đã có một kế hoạch. Anh nghe thấy giọng của Selma mắng lũ trẻ cùng lúc nhận thấy một tia sáng từ cửa sổ phía sau.
“Cian”, anh rống lên, chạy bổ về phía ánh sáng.
Anh chạy qua bà Dawson đang sửng sốt và lũ trẻ trố mắt nhìn luồng ánh sáng hòa quyện trong sắc cầu vồng.
Ngoài trời, gió thổi tung lên, đưa những chiếc lá lìa cành xuống đất.
Simon cảm nhận được sự hiện diện của gia đình sau lưng mình khi gió lặng và một người phụ nữ đơn độc đứng giữa vùng ánh sáng.
Cô quay sang anh và tim anh lỡ nhịp.
Helen.
Anh chẳng tốn chút hơi sức nào khi khóa cô trong vòng tay, áp chặt người cô vào người mình. “Nói rằng anh không nằm mơ đi.”
“Không phải mơ đâu”, cô lẩm bẩm. Tay cô giữ chặt lấy anh.
“Anh nghĩ là anh đã mất em.” Anh xoay cô lại đủ lâu để nhìn sâu vào mắt cô. Đó là lúc anh nhìn rõ hơn khuôn mặt cô.
Mọi ngóc ngách trong cơ thể anh trở nên lạnh buốt. “Ai đã làm điều này?”
Cô cứng đờ người lại. “Em không sao.”
“Ai?” Anh sẽ giết kẻ đã gây ra những vết bầm trên mặt cô. Simon đưa ngón tay lên vết bầm tím dưới mắt cô và co rúm người khi cô nhăn mặt vì cái chạm nhẹ của mình.
“Bình tĩnh.”
“Đừng bảo anh bình tĩnh. Nói anh biết là kẻ nào dám động vào em, tiểu thư.”
Helen ghì chặt bàn tay anh. “Không, cho đến khi anh thề sẽ chờ để làm bất cứ điều gì. Ian nói với em anh sẽ giết hắn ta.”
“Phải, Ian đúng.”
“Ian cũng đồng ý rằng chúng ta cần Ph... chúng ta cần người đã làm điều này để quay lại thời đại của anh. Để chấm dứt cuộc chiến.”
Simon chớp mắt và tập trung vào đôi môi sưng phồng của Helen. Anh có thể nhìn thấy những vết hằn xù xì trên da cô do bị ai đó bịt miệng. Cô đã phải chịu đựng những gì khác nữa?
Simon đặt môi mình lên thái dương của cô, ước gì anh có thể chữa lành cho cô bằng một nụ hôn. Mặc dù anh không cảm thấy gì, nhưng vẫn dành sự dịu dàng cho người phụ nữ trong vòng tay mình, dù cơn thịnh nộ bên trong bản thân đang thống trị. “Là ai, Helen?”
“Ian và em đều tin rằng anh trai Malcolm của Philip, bằng cách nào đó hắn đã có được một trong những viên đá. Chúng em nghĩ rằng gã là người đã gây chiến trong thời đại của anh. Chúng ta cần phải bắt Philip và đưa hắn về thế kỷ XVI.”
“Philip đã làm điều này?”
Môi dưới của Helen run lên, bốn mắt nhìn nhau. “Chúng ta cần hắn còn sống, Simon.”
Anh đã có câu trả lời cho mình.
Mỗi dây thần kinh trong cơ thể anh lóe lên sự bức thiết phải biến thân... biến thân thành bất cứ thứ gì, bất kì loài động vật nào có thể đưa anh tới chỗ gã đàn ông đã động tay vào người phụ nữ của anh.
“Chúng ta sẽ tìm thấy hắn. Không ai muốn hắn bị trói và bị phanh thây nhiều hơn em đâu. Nhưng chúng ta phải làm việc này cho đúng.”
Anh muốn tranh luận, nhưng cần Helen cung cấp chi tiết thêm về nơi Philip có thể ẩn nấp. Simon đã xem xét kỹ căn nhà và văn phòng của hắn nhưng chẳng tìm thấy gì.
Simon siết chặt hàm.
Helen thư giãn trong vòng tay anh, thực sự đổ sụp vào anh. Anh giữ cô khỏi ngã và quàng tay quanh eo cô như chiếm hữu.
Anh sẽ tôn trọng yêu cầu của Ian.
Philip sẽ quay trở lại thế kỷ XVI mà vẫn còn sống. Thoi thóp.
***
Không giống những lần trước, Simon ngồi trong vòng tròn với những người phụ nữ. Ánh sáng lập lòe soi sáng từ ngọn nến cháy rực hắt bóng lên các bức tường. Lòng bàn tay anh ngứa ngáy vì không làm gì. Mẹ anh mất hơn một giờ để tìm đúng câu thần chú truy tìm trong hy vọng dò ra Philip trước khi hắn có cơ hội chạy quá xa.
“Sẵn sàng chưa”, Lizzy hỏi. “Rồi”, Simon gắt.
Helen ném cho anh một ánh mắt nghiêm khắc.
“Cùng tiến mau.” Myra xoa cái bụng tròn lẳn của cô. “Tối nay em bé đạp mạnh quá.”
“Không phải em bắt đầu chuyển dạ đấy chứ?” Myra lắc đầu. “Trời, không phải. Chỉ là mệt thôi.”
Lizzy và Amber thở dài.
Ánh mắt Simon đổ dồn về cái bụng của Myra và không suy nghĩ, chuyển sang nhìn cái eo thon của Helen. Có phải cô ấy đang mang thai con mình? Còn quá sớm để nói.
Helen với lấy tay anh và ánh mắt anh lại chu du trên khuôn mặt của cô.
Dạ dày anh xoắn chặt lại và siết chặt tay. “Em không sao.”
Cô nói thế. Cian có thể chữa lành vết thương của cô, nhưng vẫn còn nỗi ám ảnh ẩn trong đáy mắt.
“Bắt đầu thôi”, Amber nói.
Simon nắm chặt tay Amber và chờ những người khác làm theo. Những ngón tay Amber giật giật trong tay anh, anh nhìn thấy đôi mắt cô đảo qua lại giữa Helen và anh. Môi cô thoáng nhếch lên, trước khi chuyển ánh nhìn sang mẹ anh.
Cian đứng ngoài vòng tròn cùng với bà Dawson. Đồ nội thất trong phòng khách đã được dọn và nến được cắm vòng tròn quanh họ. Một ngọn nến được đặt chính giữa để họ tập trung vào nó.
Ngay khi Myra nắm lấy tay Lizzy, ngọn lửa xung quanh họ bùng lên một ít. Mặc dù không nói một lời, nhưng sức mạnh quyền năng làm bầu không khí xung quanh như vỡ ra.
“Hình dung hình ảnh Philip trong đầu con để chúng ta tìm kiếm”, Lizzy chỉ dẫn. “Sẵn sàng chưa?”
“Dạ rồi.”
“Vâng.”
Simon mường tượng hình ảnh Philip trong tâm trí và thả ánh mắt nhìn ngọn lửa.
“Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này, chúng con triệu hồi quyền năng thần thánh. Giúp chúng con tìm thấy kẻ thù, bất cứ nơi nào hắn đi, bất cứ nơi nào hắn có thể ở.”
Những ngọn lửa xung quanh họ rực lên. Chẳng mấy chốc lửa từ cây nến trung tâm cuộn lại thành một quả cầu và ở đó, hình ảnh ngôi nhà bà Dawson xuất hiện. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Simon nghĩ hình ảnh sẽ không thay đổi, anh đoán Philip đang ở gần đây. Nhưng sau đó, hình ảnh biến đổi và vụt lên cao di chuyển về hướng đông cách xa ánh mặt trời. Ánh đèn thành phố lu mờ dần và những cây xương rồng trên sa mạc rải rác trong khung cảnh.
Họ bắt đầu bay lên khỏi sàn.
“Em có biết đây là đâu không?”, Simon hỏi Helen.
”Có thể là bất cứ nơi nào.”
Hình ảnh chầm chậm biến đổi vượt qua những ngọn đồi cho đến khi tiến lại gần một dốc đá. Tất cả mọi chuyển động bên trong quả cầu ánh sáng dừng lại.
“Trời quá tối.” Amber chăm chú nhìn về phía trước.
Một cái gì động đậy lao ra trước mắt họ.
“Chó sói”, Helen thì thầm.
Simon hếch cằm và nhắm mắt lại. Anh hình dung con sói đang đi săn với tầm nhìn trong đêm. Quay vào xem đi, anh dỗ dành con vật bằng tâm trí.
“Ở đó lần nữa.”
“Simon, con có thể tiếp cận nó không?”, Lizzy hỏi. Anh cảm thấy cái lạnh lẽo của buổi đêm làm cho mũi rét cóng và cảm nhận nhịp tim quen thuộc của một con sói hoang. “Vâng.”
“Tiếp cận cái gì?”, Helen hỏi.
Hãy để tôi vào. Simon nói chuyện với con vật thông qua sự kết nối mà đấng Tổ tiên đã ban tặng trong khi Lizzy giải thích cho Helen những gì anh đang làm.
“Simon có thể nói chuyện với động vật, nhìn xuyên thấu chúng. Nó phải làm điều này một lần khi còn ở trong vòng tròn. Nếu có thể thâm nhập được vào đầu của con thú, có lẽ chúng ta có thể tìm ra nơi đó là ở đâu.”
Khi mẹ anh nói xong, Simon cảm thấy con vật sẽ di chuyển sang một bên và tự nó nhảy vào. Simon lắc đầu và mở mắt con sói. Thế giới xoay vòng lặng lẽ trong sắc màu đen, trắng, và xám nhưng hình ảnh rất sắc nét. Anh ngửi thấy hương thơm của dầu và lửa trại. Simon xoay con vật xung quanh để tìm kiếm ánh sáng. Mắt anh nhìn thấy chiếc xe duy nhất đang ở trong khu cắm trại vắng ngắt.
Con sói nhích về phía trước, đôi tai vểnh lên cảnh giác và ánh mắt sắc bén.
Một tiếng lách cách lớn làm nó ngừng cử động.
Cửa xe bên ghế hành khách mở ra và một bàn chân bước ra, sau đó là bàn chân thứ hai.
Simon buộc con vật lùi lại sau bụi cây và theo dõi. Mũi anh giật giật bởi một mùi hương quen thuộc hơn bất kì mùi nào trước đây. Mùi hương của Helen.
“Đã tìm thấy hắn.”
Tiếng gầm gừ thoát ra từ cổ họng Simon và Philip thì cứng đờ.
Rất dễ khiến con sói tấn công, bỏ lại người đàn ông đã chết.
“Hắn ở đâu?”, Helen hỏi bằng giọng bình tĩnh. Simon buộc con sói ở yên rồi quay đi.
“Simon?”
“Anh đang tìm.”
Khi Philip cảm thấy hiểm họa đã qua, hắn bước tới đống lửa trại đốt sẵn và Simon điều khiển cho con sói bỏ đi. Lần theo mùi của những chiếc xe, anh tìm được lối đi đã mòn dấu chân người cho đến khi thấy một con đường trải nhựa và tấm biển chỉ dẫn.”Hẻm Núi Đá Đỏ.”
“Em biết chỗ đó ở đâu”, giọng Helen tràn đầy hy vọng.
Simon đưa con sói ra khỏi đường chính và phóng thích nó khỏi sự kiểm soát của mình.
Anh chớp mở mắt, nhìn thấy màu đen và trắng, rồi nhắm mắt lại.
“Simon, anh không sao chứ?”
Anh gật đầu. “Anh ổn.” Lắc đầu vài cái, tầm nhìn của anh đã rõ ràng.
Lizzy cảm ơn Tổ tiên và đóng vòng tròn bằng một luồng hơi nhẹ thổi tắt những ngọn nến. Họ từ từ đáp xuống mặt đất.
“Hẻm Núi Đá Đỏ cách bao xa?” “Vài giờ nếu đường vắng.”
Simon giúp Helen đứng lên. “Lấy áo khoác. Chúng ta cần phải đi ngay bây giờ, trước khi hắn di chuyển. Chúng ta sẽ đem hắn từ đó đến chỗ Ian và quay lại đây khi chúng ta hoàn thành.”
“Bình an nhé”, Lizzy nói.
“Chúa phù hộ, lên đường bình an.” Cian lắc tay Simon.
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian