Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Đầu Khó Phai
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28: Hóa Ra Cô Không Kiên Cường Như Trong
L
úc Thẩm Thiển Y trở lại Tử Nhân thì đã sắp trưa, cho nên khi cô nhìn thấy Lạc Tử Thịnh vẻ mặt vô sự đang nằm trên sofa chơi game trên di động thì quả thực kinh hãi không ít. Cô thay giày, rõ ràng đã tạo ra chút tiếng động, nhưng người trên sofa vẫn có thể thờ ơ không để ý đến.
“Sao, hôm nay không đến công ti à?” Anh không mở miệng, cô đành phải miễn cưỡng phá vỡ trầm mặc.
Lạc Tử Thịnh cất di động, tạo ra dáng vẻ như giờ mới phát hiện cô, trên mặt có nét ảo não, “Lạc phu nhân, có thể phiền em lần sau lúc ra khỏi nhà nhớ báo trước với chồng em một tiếng không?”
Thiển Y sửng sốt, nhất thời mờ mịt.
“Hử?” Thấy cô không có phản ứng gì, anh hất hất cằm.
Lập tức, Thiển Y gật gật đầu, “Vì sao không đi làm?”
“Muốn biết em về lúc nào đó!” Vẻ tươi cười của anh hiện rõ trên mặt, khiến Thiển Y ngơ ngẩn, nhưng lí trí nói với cô đừng tùy tiện tin lời anh.
Anh đương nhiên sẽ không nói cho cô biết, sau khi kí hợp đồng đó với Thẩm Thị, bên chỗ Lạc Tử Thiên chắc chắn sẽ không dễ chịu, tuy nhiên anh cũng mặc kệ, không đến Thịnh Nhân lại còn có thể thoải mái hơn ấy. Anh đương nhiên cũng biết Lạc Tử Thiên không dễ dàng bỏ qua cho anh, có điều di động của anh đã chuyển sang chế độ offline rồi, Lạc Tử Thiên muốn mắng muốn đánh cũng chỉ có thể kìm nén nín nhịn mà thôi.
“Thật sự không đi?” Thiển Y xác nhận lần nữa.
Nhưng lúc này, khuôn mặt của Lạc Tử Thịnh lại khôi phục vẻ nghiêm túc, anh cẩn thận nhìn cô, “Nếu anh thất nghiệp, em sẽ làm thế nào?”
“Thất nghiệp?” Hiển nhiên cô còn chưa làm rõ được hiện trạng.
“Chính là có thể tạm thời rất lâu anh sẽ không đến công ty ấy.” Không giải thích quá nhiều, anh trực tiếp nhắm mắt lại, ngay cả thời gian giải đáp tò mò cũng không để lại cho cô.
Thiển Y tắm xong, sau đó mới đi đến phòng khách. Lúc này Lạc Tử Thịnh nằm trên sofa ngủ rất ngon, lúc ngủ anh rất ngoan, động tác giống như một đứa trẻ, trông ngốc ngốc nhưng thêm một phần non nớt. Thiển Y nhìn dáng vẻ của anh, không tự chủ được mỉm cười.
“Anh đẹp vậy à?” Anh nheo mắt, sau đó nhìn cô.
Cô vốn tưởng anh đang ngủ, kết quả chỉ là đang chợp mắt thôi, cô có phần thất bại đi qua, sau đó có chút ác ý bật tivi, hơn nữa còn mở volume ở mức to nhất.
Dường như Lạc Tử Thịnh khẽ cười, sau đó tiếp tục nằm, chỉ là lúc cô không chú ý, đầu anh đã gối lên chân cô. Cô hơi sửng sốt, không hiểu lắm về hành vi kì lạ của anh hôm nay, nhưng điều cô có thể khẳng định là, tâm tình của anh rất không tồi. Anh nhắm mắt như cũ, nhưng có vết xe đổ vừa rồi, lần này cô không dám nhìn anh lộ liễu nữa, chỉ âm thầm suy đoán xem rốt cuộc anh có ý gì.
Động tác mập mờ như vậy, anh lại như không chút nhận ra.
Thiển Y lại không dấu vết cho nhỏ volume, tay cũng không rảnh, bóc từng quả từng quả vải. Thịt quả trắng tuyền, trơn mềm ngon miệng, Thiển Y vô cùng hài lòng với thành quả lao động của mình. Ăn mấy quả, đột nhiên cô cảm thấy bất thường, sau đó chống lại ánh mắt đánh giá của Lạc Tử Thịnh.
Cô lắc lắc quả vải mới bóc trong tay, “Anh cũng muốn ăn?”
Anh không gật cũng không lắc đầu, Thiển Y tự ý nhét quả vải vào miệng anh. Lạc Tử Thịnh ăn hơi không được tự nhiên, thật ra anh cũng không cảm thấy vải ngon đến thế nào, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ hí hửng của cô, anh lại cảm thấy như ngực đều thấm mật.
Ăn một quả vải, anh tiếp tục nhắm mắt lại, dường như đang hưởng thụ sự tốt đẹp giờ khắc này.
Chỉ là niềm hạnh phúc đó cũng không kéo dài lâu, điện thoại của Thiển Y đột nhiên vang lên, cô tiếp điện thoại rồi nhìn anh hồ nghi, “Điện thoại của bố, tìm anh đấy.”
Cô có chút buồn bực, nếu Lạc Tử Thiên tìm anh, vì sao không gọi vào máy của anh chứ?
Lạc Tử Thịnh hơi nhíu mày, nhận lấy di động rồi đứng dậy đi ra ban công.
Tuy Thiển Y không biết hai bố con họ nói chuyện gì, nhưng theo sắc mặt của Lạc Tử Thịnh, chắc hẳn không phải chuyện gì tốt, bởi vì cô có thể nhìn ra anh có chút ủ dột.
“Sao thế?”
Lạc Tử Thịnh nhìn Thiển Y, cuối cùng cười nhẹ, “Anh phải về đó một chuyến. Em ở nhà, đừng đi đâu cả.”
Thiển Y biết anh nghiêm túc, cũng gật đầu thuận theo.
Lạc Tử Thịnh vội vã rời đi, Thiển Y nhìn thấy vẻ mặt không vui của anh thì cũng không dám hỏi nhiều, nhưng cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Sự sợ hãi khó hiểu này làm cô phát lạnh.
Thiển Y nhìn căn nhà lại an tĩnh, ngay cả tiếng tivi cũng trở nên trống rỗng, cô vô thức tắt tivi. Rốt cuộc, tất cả đều yên ắng trở lại, cô thở ra một hơi, đang chuẩn bị quay về phòng mình. Lúc này, di động vang lên lần thứ hai.
Nhìn thấy trên màn hình hiển thị một số điện thoại xa lạ, Thiển Y hơi ngừng lại, nhưng dường như đối phương không có ý định từ bỏ.
“Alo, xin hỏi ai đấy ạ…” Rốt cuộc cô ấn nút nhận điện.
“Chào cô. Tôi là Hạ Tư Linh, rất xin lỗi vì lúc này gọi đến quấy rầy cô.”
Hẹn với Hạ Tư Linh ở một quán cà phê tương đối xa nhưng đẹp lộng lẫy, Thiển Y thầm đánh giá Hạ Tư Linh, đây là lần đầu tiên hai người mặt đối mặt ngồi với nhau, tuy nhiên cả hai đều rõ họ là quan hệ đối lập.
Hạ Tư Linh hơi ngạo mạn nhìn Thiển Y, ngay cả biểu cảm cũng có chút sắc sảo. Vừa rồi cô cố ý tới trễ, hoặc là nói, cô nhìn người đàn ông kia rời đi thì mới lựa chọn gọi điện thoại cho cô gái trước mặt này. Hạ Tư Linh bưng cà phê lên nhâm nhi, chính là người trước mặt này, cô ta phá hủy tất cả của mình, cô ta đoạt đi tất cả của mình. Vốn tất cả nên thuộc về cô, nhưng ngày hôm qua chúng biến cả thành nắm tro tàn, dựa vào đâu cô phải làm một người tốt bụng tác thành cho người khác chứ.
“Chị tìm tôi có việc?” Rốt cuộc, Thiển Y ngẩng đầu nhìn Hạ Tư Linh, cô đương nhiên không tin Hạ Tư Linh tìm mình để nhớ lại chuyện xưa.
Hạ Tư Linh ung dung nhìn Thiển Y, “Tử Thịnh… à, Lạc tổng không ở cùng cô sao? Vốn tôi tưởng hẹn cô ra ngoài rất khó cơ đấy.”
“Hiện giờ anh ấy đang xử lý một chuyện.” Thiển Y nhìn Hạ Tư Linh, đương nhiên biết rõ cô ấy tìm mình chắc chắn có mục đích không đơn giản, “Nếu chị đã hẹn tôi, việc gì phải để ý đến hành tung của chồng tôi?”
Hạ Tư Linh nhìn sự biến hóa trên mặt Thiển Y, sau đó tung ra một quả bom, “Cô có muốn biết không, chồng ‘của cô’, đêm tân hôn ở đâu?”
Thiển Y lập tức nhìn thẳng vào Hạ Tư Linh, trong ánh mắt xẹt qua chút đau đớn, nhưng giây lát đã không thấy nữa, “Hình như cũng không liên quan đến chị nhỉ! Tôi nghĩ chị Hạ cũng không đến mức tò mò chuyện vợ chồng của người khác đâu.”
Cái này, Hạ Tư Linh thật sự có thể hoàn toàn xác định vài chuyện, cũng đúng, Lạc Tử Thịnh là người kiêu ngạo như thế cơ mà, cho dù nói rằng lưu tâm cô gái này trước mặt mình, nhưng anh sẽ không và cũng sẽ không chịu nói với cô ta những lời đó.
“Thật ra, lòng hiếu kì của tôi cũng chẳng mạnh lắm đâu. Bởi vì bạn trai tôi, à, không đúng, là bạn trai tước đã từng nói với tôi, người nào có lòng hiếu kì quá mạnh thì sẽ chẳng đáng yêu chút nào.” Ngữ khí của Hạ Tư Linh nũng nịu, vẫy tay bảo phục vụ mang cà phê lên.
“Chị bảo tôi đến chẳng lẽ chỉ là để tôi nghe mấy lời vớ vẩn này?” Thiển Y cắn môi, lúc này cô rõ ràng ý thức được Hạ Tử Linh hiển nhiên có chuẩn bị mà đến.
“Nếu cô Thẩm không phải người dây dưa lằng nhằng, vậy tôi cũng không cần nhiều lời nữa.” Hạ Tư Linh hơi nhếch khóe miệng, sau đó dựa vào ghế, “Tôi đến để khuyên cô rời xa Tử Thịnh.”
“Có phải hơi buồn cười không nhỉ? Chị có tư cách gì mà nói câu đó với tôi?”
“Thẩm Thiển Y, hẳn là cô biết quan hệ giữa tôi và Tử Thịnh, kể cả quan hệ giữa chúng tôi sau khi hai người bọn cô kết hôn nữa, cô đã ngầm thừa nhận sự qua lại của tôi và Tử Thịnh, nói vậy hẳn cô cũng rất rõ ràng tình cảm nồng nàn của chúng tôi. Cô cảm thấy, cô dùng hôn nhân trói buộc con người anh ấy là có thể trói buộc trái tim anh ấy? Có phải cô quá ngây thơ không thế?” Ngôn ngữ của Hạ Tư Linh rất tự tin.
“Những lời này chị nói với tôi thì có ích gì?” Thiển Y kìm đôi bàn tay đang run rẩy của mình lại, cố gắng làm mình bình tĩnh trở lại.
“Cô hẳn là biết hôn nhân của hai người bọn cô vốn là vì lợi ích, Tử Thịnh bị bắt ép mới cưới cô, mà cô, chính cô cũng nói lúc trước cô lấy Tử Thịnh là vì bản thân cô. Chẳng lẽ tất cả những lời cô nói ở quán rượu hôm trước đều chỉ là nói dối?”
“Không phải lúc ấy chị Hạ vẫn luôn say rượu sao? Sao nhớ rõ như vậy thế, ngay cả lời tôi nói cũng không bỏ sót chữ nào?”
“Thẩm Thiển Y, đừng đánh trống lảng. Nếu đã nói đến đây rồi thì cũng chẳng còn gì phải giấu giếm nữa. Tôi hi vọng cô thức thời chút, chủ động ngả bài với Tử Thịnh, đỡ phải khiến Tử Thịnh khó làm. Cô cũng biết bây giờ Thẩm Thị khủng hoảng khắp nơi chứ nhỉ. Nếu Thẩm Thị đã sắp chơi xong rồi, giá trị lợi dụng của cô đương nhiên cũng không còn nữa. Cô cảm thấy Tử Thịnh còn có thể giữ lại cuộc hôn nhân khiến anh ấy phiền chán hả?”
“Cho dù là thế, những lời đó cũng nên là Lạc Tử Thịnh tự mình nói với tôi. Chứ không phải chị, một người không danh không phận.”
Hạ Tư Linh nhìn khuôn mặt rõ ràng kích động của Thẩm Thiển Y, “Đừng nóng giận chứ. Cô như thế chúng ta tiếp tục nói chuyện thế nào được?” Hạ Tư Linh nhướng mày, hiển nhiên rất hài lòng với biểu cảm lúc này của Thẩm Thiển Y, “Cô cho là anh ấy thật sự không biết tôi tới tìm cô?”
Mặt Thiển Y hơi trắng bệch, tay cô cứng đờ, Lạc Tử Thịnh nhận được điện thoại của Lạc Tử Thiên rồi ra ngoài. Vì sao Lạc Tử Thiên lại gọi điện cho mình? Chẳng lẽ tạo cho mình một không gian, để Hạ Tư Linh tìm mình ngả bài? Rốt cuộc cô ý thức được, mình sắp thua, vùng vẫy lâu như vậy, vào giây phút này đột nhiên có chút buồn cười. Cô nên trách ai, nên oán giận ai đây.
“Nói chuyện vô căn cứ, nếu lời chị nói là thật, vậy bảo Lạc Tử Thịnh tự mình đến nói tất cả với tôi.” Thiển Y bình tĩnh nhìn Hạ Tư Linh, muốn từ trên mặt Hạ Tư Linh nhìn ra điều gì đó khang khác, nhưng không có gì cả, thậm chí tư thái của Hạ Tư Linh cũng không thay đổi gì.
Hạ Tư Linh để lộ ra vẻ mặt thương hại, “Tôi biết bây giờ cô đang nghĩ gì. Tôi cũng không muốn nói những chuyện này với cô, nhưng trước giờ tình yêu đều ích kỉ.” Hạ Tư Linh hơi dừng lại, “Mượn danh nghĩa bác trai để ra ngoài, sau đó để tôi tới nói với cô những lời này, điểm này là Tử Thịnh nghĩ không đủ chu đáo. Nhưng mà, Tử Thịnh và anh trai cô là bạn tốt, anh ấy lại coi cô như em gái ruột, muốn để anh ấy nói những lời này với cô anh ấy thật sự không nói nên lời được. Cho nên, đành phải do tôi làm thay vậy.”
Thiển Y ngây người nhìn Hạ Tư Linh, thì ra tất cả đều được tính toán cả rồi, thì ra anh đã sớm vạch ra kết cục cho mình. Trong đầu cô nhớ lại những lời Lạc Tử Thịnh từng nói lúc trước, xin lỗi, hôn nhân của chúng ta chỉ có một kết cục. Thì ra, vào lúc đó, anh đã cho mình một kết cục rồi, là bản thân mình lừa mình dối người, nghĩ rằng chưa đến bước cuối cùng, sự tình còn có thể chuyển biến. Nhưng giờ khắc này, hiện thực mới nói cho cô biết, cô ngu muội cỡ nào.
Cô rất muốn cười, nhưng thế nào cũng không cười nổi.
“Các người đã lên kế hoạch bao lâu rồi?”
Hạ Tư Linh nhún nhún vai, “Ngay từ đầu không phải đã dự định như vậy sao? Tử Thịnh cảm thấy vô cùng áy náy với cô thôi, tôi nghĩ, mấy ngày nay anh ấy đón cô về thì hẳn là rất ân cần thân thiết với cô nhỉ. Người khác đều nói anh ấy là một người máu lạnh vô tình, nhưng tôi nghĩ cũng không hẳn vậy. Ít nhất anh ấy không tàn nhẫn nổi để nói với cô những lời có thể làm tổn thương cô như thế này.”
“Bảo anh ấy tự mình đến, tự mình nói với tôi tất cả.” Cho dù là từ chối, cho dù nói từ trước tới nay anh đều không có chút tình cảm gì với cô, cho dù từ đầu đến cuối chỉ một mình cô mong muốn đơn phương, cô cũng muốn tự mình nghe anh nói.
Hạ Tư Linh đặt tay lên bàn, như vô tình nhìn ngón áp út tay trái, “Cô cảm thấy chiếc nhẫn này đẹp không? Bọn tôi cùng nhau chọn rất lâu đấy, viên kim cương hồng phấn này bất luận là gia công hay chất lượng đều tuyệt hảo cả. Đúng rồi, về chuyện đeo nhẫn trên ngón áp út tay trái còn có một điển cố nữa. Tử Thịnh nói mạch máu ngón áp út tay trái thông thẳng đến tim…”
“Đủ rồi, khỏi cần phô bày mấy thứ này trước mặt tôi. Nếu tất cả những điều chị nói là thật, vậy bảo Lạc Tử Thịnh tự mình đến nói với tôi, đừng bày mấy cái trò này.” Thiển Y cắt ngang lời Hạ Tư Linh.
“Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đấy nhỉ, khó trách Tử Thịnh cảm thấy cô phiền phức.” Hạ Tư Linh cười hừ một tiếng, “Bây giờ Thẩm Thị gặp nguy, Tử Thịnh lại lựa chọn mỗi người một ngả với cô thì có chút bất nhân bất nghĩa. Nhưng bọn tôi đã chờ lâu lắm rồi, chờ cơ hội để có thể ở bên nhau này.” Hạ Tư Linh lấy tờ chi phiếu ra, “Đừng hiểu lầm, tôi đương nhiên không lấy đâu ra được khoản tiền này, là Tử Thịnh bảo tôi đưa cho cô đấy. Cho dù không thể cứu lại Thẩm Thị, nhưng cũng đủ để cô không phải lo cơm áo đến già, nếu cô đủ thông minh, hẳn là biết mình nên làm thế nào chứ.”
Thiển Y nhìn tờ chi phiếu đó, là của cá nhân Lạc Tử Thịnh, nếu không có sự cho phép của anh, tờ chi phiếu này thế nào cũng không rơi vào tay Hạ Tư Linh được. Hơn nữa, đây là tờ chi phiếu có thể đổi thành tiền mặt bất cứ lúc nào. Cô hoảng sợ nhìn tờ chi phiếu, loại mệnh giá tám ngàn vạn, thì ra Lạc Tử Thịnh hào phóng dùng tám ngàn vạn đến bán đứt cuộc hôn nhân của hai người. Răng cô run run, tựa hồ tất cả khí lực đều biến mất không sót lại gì vào giờ phút này.
Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Thiển Y, vậy mà Hạ Tư Linh cảm thấy trong lòng mình rất thích chí, rốt cuộc có thể khiến Thẩm Thiển Y cũng cảm nhận được cảm giác bị vứt bỏ đó. Hạ Tư Linh nghĩ xấu xa, không biết Lạc Tử Thịnh thấy cảnh tượng này thì có đau lòng không, có xúc động muốn giết chết mình không nhỉ. Nhưng cô đột nhiên cảm thấy rất đáng giá, nhìn thấy Thẩm Thiển Y từ lúc đầu mang vẻ hoài nghi, đến do dự, rồi đến giờ là khó mà tin được, cô cảm thấy mình rất thỏa mãn. Rốt cuộc có thể nhìn thấy cô gái may mắn này để lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, tưa như cô đã từng trải qua, cho dù quá trình này có lẽ rất ngắn ngủi, nhưng vậy là đủ rồi. Dường như sự bất bình trong lòng cô chuyến biến tốt đẹp hơn trong vẻ tuyệt vọng của Thẩm Thiển Y, cô cúi đầu cười, sau đó cầm tờ chi phiếu đặt vào tay Thẩm Thiển Y, “Lúc này không phải lúc để bốc đồng, tin tôi đi, khoản tiền này sẽ giúp ích cho cô.”
“Cảm ơn.” Thẩm Thiển Y đứng lên, bỏ tay ra, tờ chi phiếu rơi xuống đất, “Không cần các người ban ân, tôi vẫn chưa đến mức sẽ chết đói.”
Hạ Tư Linh cười châm chọc, sau đó nhìn Thiển Y chật vật chạy trốn, cơ thể cô ấy cũng lảo đảo vì run rẩy. Hạ Tư Linh đột nhiên cảm thấy, bản thân mình có lẽ thật sự ác độc, vào giây phút này, để Thẩm Thiển Y cũng thể hội cảm nhận của bản thân mình, như thế mới công bằng. Tuy rằng, cũng thật bi ai, rõ ràng là người đàn ông đó phụ hai cô, nhưng người bị thương lại là hai người phụ nữ.
Rất lâu sau, Hạ Tư Linh cầm di động, “Lạc tổng, tôi đã làm theo lời ông rồi, cho nên hi vọng ông thủ hạ lưu tình với Hạ Thị. Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo, lúc này cô gái ngu ngốc kia tin lời tôi, nhưng sau đó, tôi không thể đảm bảo gì được.”
Ngắt máy, Hạ Tư Linh nhặt tờ chi phiếu đó lên, biểu cảm trên mặt lại trở nên u sầu. Bây giờ, cô biết rõ, người thua là mình, cho dù cô thắng hoàn toàn trong trận đấu võ mồm vừa rồi. Nhưng thứ đã mất, mãi mãi cũng không quay trở lại được, mãi mãi đều không quay trở lại được.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Đầu Khó Phai
Lục Xu
Tình Đầu Khó Phai - Lục Xu
https://isach.info/story.php?story=tinh_dau_kho_phai__luc_xu