Chương 28: Nhớ Ai Nước Mắt Chảy Như Mưa
ảm giác như xem pháo hoa, ai nấy đều vừa lòng, gật gù, nhấm nháp dư vị rồi quay về nhà.
Công chúa chăm chú nhìn món quà từ trên trời rơi xuống kia, đôi lông mày vẫn cau cau. Trên đời này có những nỗi ưu tư mà cô không thể hiểu được.
Ở nơi thiếu niên biến mất, còn lại một chiếc quan tài pha lê. Pha lê lung linh trong suốt như băng, lạnh giá như băng, và cũng giống hoàng thành này, nó không gắn đồ trang trí, chỉ có một bông hoa ba ngàn tuổi, đã khô héo, lặng lẽ nằm trên nắp quan tài pha lê. Cánh hoa hơi cụp, có sắc xám, đang cất lên tiếng khẳng định không lời về uy lực của tử vong. Trong quan tài có một người.
Người chết.
Khuôn mặt của gã vẫn tươi tắn, tưởng chừng chỉ đang ngủ say. Hai tay gã bắt chéo trước ngực, trông rất an lành. Gã không còn gây náo loạn được, không thể kể những câu chuyện khiến người ta dở cười dở khóc hay ngậm cọng cỏ đuôi chó chạy khắp nơi diễu võ dương oai được nữa. Gã cũng không thể dùng những cử chỉ lỗ mãng ngu ngốc để chọc cho cô buồn bực, không thể khêu ra những đau khổ mà cô âm thầm giấu kín hay xớn xác chạy ào đến bên người con gái khác giữa lúc cô đang đang tuyệt vọng được nữa.
Không thể, không bao giờ có thể nữa, vì gã đã chết. Khuôn mặt bình thản của gã là lời cầu chúc sau cuối đối với thế gian này.
Lý Huyền nằm trong quan tài, yên lặng nhắm mắt.
o O o
- Phải làm thế nào mới cứu được cô ấy?
Hai tay gã vì siết quá mạnh nên trắng bệch ra, gân xanh nổi hằn, túm chặt lấy Long Mục. Gã hỏi dồn:
- Phải làm thế nào mới cứu được cô ấy?
Khuôn mặt Long Mục thoáng nỗi bi thương:
- Đơn giản lắm! - Gã tránh ánh mắt Lý Huyền - Chỉ cần ngươi chết.
Chỉ cần ngươi chết. Ta phải chết thì mới cứu được nàng ư? Vậy thì ta chết. Ta không phải là người chu đáo, không đoán được suy nghĩ của nàng. Ta không biết nên làm thế nào mới khiến nàng khỏi tổn thương. Ta yêu nàng, nhưng lại không biết cách thể hiện. Ta muốn bảo vệ nàng, nhưng bàn tay lại không nắm nổi dù chỉ một bông tuyết nhỏ. Ta nhỏ nhen, dễ dàng khó chịu vì những chuyện mà tất cả đàn ông đều khó chịu, dễ dàng dằn vặt vì những chuyện mà tất cả đàn ông đều dằn vặt. Ta không thể siêu thoát đến mức bất chấp tất cả để yêu nàng, cũng không thể mang đến cho nàng địa vị của công chúa, danh vợng của thiên tiên. Ta là một kẻ tầm thường, chỉ có thể sống như những kẻ tầm thường khác và yêu nàng như cách yêu của những kẻ tẩm thường. Tình yêu của ta không đủ mạnh để chém nát đại mạc, không đủ dữ để chiến chinh ngàn dặm, cũng không đủ tài để biến được thành rồng.
Nhưng nếu ta chết mà có thể cứu được nàng, thì ta sẽ chết. Đây là việc duy nhất ta làm được, nên ta sẽ làm. Ta sẽ làm.
o O o
Trong quan tài bằng pha lê, ăm ắp nỗi bi thương lặng lẽ. Cũng vương vất trong tim như tiếng đàn ban nãy của thiếu niên tóc vàng, từng chút một, từng chút một, nỗi bi thương chạm đến nơi mềm yếu nhất của cõi lòng. Mỗi lần chạm là một lần đau.
Bàn tay trắng nhợt run rẩy bâu chặt lấy lưng tựa ghế. Ta quên đi được thật ư?
Trong thánh điện xanh lam, sắc mặt của công chúa bỗng biến ra trắng bệch. Trắng bệch, trắng hơn cả tuyết. Cô ngơ ngẩn nhìn Lý Huyền. Con người này, vì sao đến chết vẫn không chịu buông tha ta? Cô không còn là Tô Do Liên, không còn là tuyết yêu hèn mọn nữa, nhưng cũng không phải là Cửu Linh, cô đã lột xác, hoá thành một yêu nữ vì tình mà báo thù, đâm người ta bằng những mũi gai nhọn hoắt, để rồi cũng làm bị thương chính bản thân. Cô dùng bàn tay thon thả vò nát những truyền kỳ của người khác, và bóp nát luôn cả huyết mạch, cả trái tim tan vỡ của mình. Cô dùng nụ cười ngọt ngào vào nhợt nhạt để nhạo báng đấng vương giả hùng mạnh nhất dưới vòm trời này, phá nát tình yêu hoàn mỹ nhất của luân hồi để chống lại sự cợt đùa của số phận. Cô định sẽ không bao giờ yêu ai nữa, chỉ yêu chính tình yêu của mình, dù có bị dao kiếni phanh thây cũng không thay đổi. Vậy mà, vì sao gã đột ngột tìm đến cô? Định dùng cái chết để uy hiếp cô chăng?
Tô Do Liên cười nhạt. Cô sẽ không bị lay động vì bất cứ một mối tình nào, không bao giờ nữa. Cô cắn chặt môi, muốn nghiền nát giấc mộng một đời. Khi cô lên tiếng trở lại, máu ứa ra đã nhuộm đỏ cả chiếc cằm gãy nhọn:
- Đem hắn ném xuống đáy vực sâu vạn trượng cho ta!
Vạn sâu vạn trượng mà cô nói, nằm ở phía bắc hoàng thành. Đây vốn là nơi cấm cố chín mươi chín yêu ma. Từ ngày bọn yêu ma đó bị tiêu diệt sạch bởi đòn tấn công nhật nguyệt tinh tú của Thiên Địa đại trận, thì vục sâu này trở thành cấm địa của các yêu tộc trong thành.
Trong vực sâu ngùn ngụt oán khí, thứ oán khí bắt nguồn từ tu vi rất cao của chín mươi chín yêu ma, phải Luân Hồi kiếm của Quân Thiên Thương mới phong ấn được. Chúng chết mà vẫn ngậm hờn, nếu không phải tại Long hoàng dùng Tuyệt Diệt quang tuyến trấn áp, làm tổn thương trãm trọng ma khí của chúng thì một Thiên Địa đại trận con con làm sao có thể thiêu cháy chúng được? Hờn oán ấy tạo nên một trận bão tuyết điên cuồng trong vực, suốt ngày gầm thét hoành hành.
Quan tài pha lê rơi tõm vào chính giữa tâm bão. Lý Huyền vẫn nằm im lìm, không hề than trách nửa lời. Gã không oán trách, cũng không đau khổ được nữa. Tình yêu của gã đến đây coi như chấm dứt.
Việc gã làm được chỉ là chờ đợi sự phán xét của số phận.
o O o
- Ta chết ư? - Gã thắc mắc.
- Đúng thế - Long Mục gật đầu giải thích - Nàng tự xưng mình là Cửu Linh. Ta không biết nàng bị Thạch Tinh Ngự thôi miên hay là vì nguyên nhân nào khác, nói chung là, hình như nàng đã quên mất Tô Do Liên. Cơ hội duy nhất của chúng ta là đánh thức ký ức của nàng, để nàng tình lại. Nàng đã từng yêu ngươi như thế …
Nói đến đây, tim Long Mục thắt cả lại.
- Đấy là hy vọng duy nhất của chúng ta, chỉ mong hình ảnh ngươi vẫn khắc sâu trong đáy tim nàng. Nỗi đau khổ vì vĩnh viễn mất ngươi sẽ có thể khiến nàng tạm thời tình lại - Long Mục khẩn thiết nhìn Lý Huyền - Nếu cái chết của ngươi có thể khiến nàng thức tỉnh, thi ngươi chết đi là hơn.
Phải, cứ chết là hơn. Bởi thế Lý Huyền chết đi, dùng cái chết của mình để đánh cược với may rủi một lần.
Ở một nơi rất xa xôi, có cố hương của gã và Tô Do Liên. Gã không biết mình từ đâu mà đến, cô cũng không hiểu mình xuất hiện trên thế gian này bằng cách nào. Từ khi bắt đầu có ý thức, thì gã đã phiêu bạt giang hồ, còn cô, từ khi chân trần giẫm trên tuyết lạnh thì đã biết ngóng trông đèn lửa nơi xa.
Giống như định mệnh, cô đợi gã. Khi chưa gặp gã thì cô còn chịu nhiều đau khổ. Gã cũng đợi cô, khi chưa gặp cô thì gã còn lưu lạc bốn phương.
Bọn họ đều không có quê hương, cùng đến từ đồng dã vô danh nào đó. Ở một nơi góc bể chân trời xa xôi, chắc hẳn có quê hương của họ. Ở đó. Con trai muốn giành được tình yêu của người con gái thì phải vượt qua bảy vòng thử thách, lên trời xuống đất, hàng long phục phượng. Chỉ có trái tim dũng cảm và chân thành nhất mới may mắn giành được tình yêu tuyệt mỹ nhất. Gã yêu cô, nên không ngán ngại bất cứ một thử thách nào, cho dù phải trà bằng mạng sống của mình.
Thánh điện xanh lam rộng lớn sao mà trống trải. Trong ngoài vắng ngắt, chỉ mình tuyết yêu ngồi ở giữa sảnh. Cô ngồi trên bậc thang bằng đá lạnh băna, tấm áo choàng trắng muốt rủ xuống nhàu nhĩ, trông như ngồi trên đống tuyết Lòng chợt hoang mang, cô không biết rốt cục mình nên là Tô Do Liên hay Cửu Linh nữa. Trong lòng cô có cả ngàn hồi ức, mỗi hồi ức đều rất đau đớn, đều là pháo hoa đông cứng, xanh rờn rợn, lặng lẽ trôi nổi. Nhưng chúng vẫn cháy lên, thiêu đốt đến nỗi tim cô đau nhức. Cô bỗng thấy oán hận. Cô hận Lý Huyền, vì sao ngươi lại chết đi như vậy? Vì sao ngươi không tìm đến ta sớm hơn một chút, trước khi trái tim ta tan vỡ? Cô còn oán hận tên ma vương xanh lam kia hơn, vì sao ngươi lại trốn tránh như thế chứ? Hận ngươi đến tận xương tuỷ.
Lẽ nào y thật sự không biết, trong thân thể người con gái này vẫn đủ đầy toàn bộ ý thức của tuyết yêu? Lẽ nào y thật sự không phát hiện ra cái gọi là linh hồn của Cửu Linh vốn dĩ yếu ớt đến mức chính bản thân y cũng không cảm nhận được? Và y cứ liên tục thì thào với Cửu Linh của y, cứ như thể không còn ai khác. Y thà quyến luyến với một linh hồn trong tưởng tượng chủ quan của mình còn hơn là nhìn đến một tuyết yêu đang sống động, hoặc chỉ nhìn cô như nhìn một thứ bụi đất. Bất kể cô tàn nhẫn gây tổn thương đến mức nào, làm hại y đến mức nào, y vẫn lăng lặng chịu đựng. Y là một tên ma đầu đủ sức tiêu diệt cả thiên hạ, vì sao lại cứ khoan dung với cô như thế chứ? Là vi muốn bù đắp món nợ còn thiếu của Cửu Linh, hay chỉ đơn gián là vì, sự vui buồn mừng giận, dằn dỗi hay khó chịu của tuyết yêu, trong mắt y căn bán không hề có chút sức nặng nào?
Chỉ người nào mình quan tâm thì mới đủ sức khiến mình đau đớn. Xem ra, trong mắt Thạch Tinh Ngự, tuyết yêu quá hèn mọn. không đủ tư cách để làm y đau đớn. Hoặc có lẽ, y nhẫn nại chịu đựng những dằn hắt của tuyết yêu chỉ để đợi một ngày kia hút xong linh hồn của Cửu Linh, bấy giờ y sẽ thẳng tay ném bỏ cô.
Chỉ vì thế thôi sao?
Những móng tay sơn đỏ chọc sâu vào lòng bàn tay, chừng như Tô Do Liên muốn dùng cơn đau da thịt để làm dịu bớt nỗi đau trong tim. Vì sao các người lại đối xử với ta như thế? Cô yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn trời. Bầu trời xanh đến vô tận, bầu trời này là vẻ đẹp của Đại Ma quốc, và cũng là bầu trời trải rộng trên Chung Nam sơn. Trái tim trùng trùng thù hận của Tô Do Liên bỗng dưng mềm lại.
Cô bắt đầu do dự, có nên cho bản thân thêm một cơ hội, cho phép bản thân tin tưởng vào tình yêu thêm một lần nữa không? Cô tưởng tượng sẽ có một người đột ngột hiện ra bên cạnh, khuyên nhủ cô rằng đừng hoài nghi nữa, hãy đi với ta. Cô sẽ kiên nghị đi theo người đó, bất kể trời nam đất bắc, góc bể chân trời. Cô đi theo người đó, không bao giờ ngoái đầu nhìn lại nữa. Cho dù kết cục của câu chuyện có bi thương, cô cũng quyết không hối hận.
Cô chờ đợi, chờ đến một ngàn năm, thánh điện xanh lam vẫn tịch mịch như chết.
Tô Do Liên đột ngột ngẩng phắt đầu, trâm ngọc trượt xuống, mái tóc xoã xuống hất vào sự tịch mịch của cung điện.
Thế này thì, ta sẵn sàng chết. Cô cắn chặt môi, hạ một quyết tâm sắt đá. Chút raềm yếu cuối cùng trong tim đã biến thành một mũi gai, đâm sâu vào tim cô.
Ở phía xa trong cung điện, sắc lam ngưng tự, một đôi mắt buồn xa xăm hiện ra, dõi theo tuyết yêu đang bước đi xa dần.
o O o
Tuyết màu lam xoáy vun vút thành một vòi rồng khổng lồ, điên cuồng tàn phá băng nguyên, cuốn từng tảng băng to tướng lên khỏi mặt đất, rồi hắt sầm sập xuống vực sâu vạn trượng.
Băng tuyết theo vòi rồng đâm vào đáy vực, phát ra những tiếng gào thét điên cuồng. Sức mạnh này có thể nghiến nát vạn vật.
Khi tích tụ tới một mức độ nhất định, tuyết có thể gây nên bão. Bảng tuyết cũng giống như sấm sét, khi bị một sức mạnh ghê gớm hất lên, hễ va phải thứ gì thì sẽ trân nát thứ đó. Giống như một loại oán khí dồn nén, hết ngày này đến ngày nọ luôn tìm cách phát tiết.
Giữa bão tuyết, bỗng hiện ra một cái bóng trắng nhợt.
Tô Do Liên chật vật di chuyền, bắt đầu tụt khỏi miệng vực. Bão tuyết cuối cùng cũng tóm được đối tượng để ngược đãi, liền gầm gừ và cuộn xoáy nhanh mạnh hẳn lên. Chúng muốn giày vò, xé xác cô, muốn cô cũng phải đau khổ như chúng. Cuồng phong cuốn lấy băng tuyết, đâm lia lịa vào người Tô Do Liên. Cô không hề bận tâm, tập trung tinh thần, bám vào những kẽ đá trên vách núi, chậm chạp bò xuống. Áo cô mỏng manh, không thể chống chọi được với khí lạnh ở đây, nhưng cô không để ý. Xuống đến được đáy vực, cô bắt đầu điên cuồng chạy quanh tìm kiếm.
Nhưng gió tuyết theo nhau đã lấp kín mọi vật từ lâu, cô có thể tìm được gì đây?
Tô Do Liên cúi hắn xuống, dùng đôi lay cào bới tuyết lạnh, sờ soạng từng tảng đá một. Cơn sóng thất vọng liên tục tràn tới hành hạ, cô gần như ngã vật ra đất, sắp bị trộn làm một với tuyết. Các ngón tay và ngón chân đều đã đông cứng, nhưng cô không bận tâm đến chúng. Giống một lữ khách tuột mất tình yêu, cô sẽ đi khắp chân trời góc bể, trải qua muôn vàn gian khổ để tìm lại được nó. Cuối cùng, Tô Do Liên cũng chạm tới được chiếc quan tài pha lê ấy. Lúc này đã mất hết mọi sức lực, cô đồ vật xuống nắp quan tài, người mềm oặt.
Thở hồng hộc hồi lâu, Tô Do Liên mới hơi hơi lại sức, bèn chật vật lỗi chiếc quan tài lên trên tuyết. Khuôn mặt Lý Huyền lộ dần ra trước mắt cô. Rất yên tĩnh, rất thanh thản, vô tư lự.
Cô bật khóc. Quả nhiên, cô vẫn thích hợp để yêu gã hơn. Tên trẻ con to xác này không tính tế chút nào, cứ ăn to nói lớn, làm gì cũng làm ĩ. Nhưng yêu gã lại thích hợp với cô hơn. Cô dồn sức ôm cỗ quan tài lên.
Cuối cùng, cô đã suy nghĩ thông suốt. Cô nên là Tô Do Liên, là tuyết yêu nhỏ nhoi tội nghiệp thì hơn. Cô không phải là công chúa, cũng không xứng ngự trên ngọn Cấm Thiên vĩ đại. Cô nên dắt tay cái tên thiếu niên này đi khắp giang sơn bao la của Đại Đường. Đó mới là cô, nên là cô, và cũng là điều cô mong cầu.
Cô chỉ là một tuyết yêu bơ vơ yêu đuối, chỉ đủ khả năng ôm ấp một mối tình bình thường, giống như mối tình đang khoá trong chiếc quan tài hiện giờ. Mối tình ấy không hoàn mỹ mà có muôn vàn thiếu sót, không rực rỡ mà có muôn vàn u uẩn. Khi nhắc đến nó, người ta sẽ không cảm thấy ngưỡng mộ hay ước ao, nó không bao giờ trở thành một truyền kỳ để được truyền tụng trong thơ ca hay hí kịch. Nhưng nó là tình yêu của cô. Cô chỉ có thể có một tình yêu. Mà nói chung, mỗi người đều chỉ có thể có một tình yêu.
Tô Do Liên chậm rãi rời khỏi quan tài, hất mái tóc dài ra sau, rồi quay gót, bước đi không một lần ngoái lại. Cô muốn trở về thánh điện xanh lam kia. Phải trút bỏ trang phục hoa lệ trên mình. Phải thay lại tấm áo đơn sơ. Rồi cô sẽ quay về vực sâu vạn trượng này, bầu bạn với Lý Huyền trong yên nghỉ vĩnh hằng. Lúc này, cô chỉ muốn chết, không muốn bận tâm hay để ý gì cả.
Khi cô chết, ma vương cao cao tại thượng kia có đau lòng không? Có ôm lấy quan tài khóc lóc sụt sùi như cô bây giờ không? Mà nếu có, thì người y khóc thương là Cửu Linh hay là Tô Do Liên?
Tô Do Liên lạnh lùng nghiền ngẫm suy nghĩ, không nén niềm khoan khoái tàn nhẫn chạy suốt thân thể, cô kiên nghị tiên vẽ thánh điện xanh lam. Cô không phải là công chúa, không xứng được mọi người kính trọng, không có tư cách gì mà sở hữu cả một đất nước. Cô chỉ là một tuyết yêu tầm thường, cô muốn sống đúng như tuyết yêu, và nếu yêu thì sẽ yêu kiều tuyết yêu. Cô sẽ chết đi cùng lòng tự trọng bé nhỏ cùng mình, để đâm mũi gai vào tận tím con người đang sống kia.
o O o
Tuyết bỗng ngừng rơi. Gió tuyết như lặng lẽ quỳ xuống, chờ đón một hình bóng xanh lam. Đây là đấng vương giả mà tất cả các vương giả trên thế gian đều không dám ngẩng nhìn, người ấy đang từ từ hạ xuống, trước chiếc quan tài pha lê. Y nhìn chiếc quan tài trong suốt rất lâu, mắt thoáng qua một tia sẩu khổ.
Kẻ này chết rồi, y nên vui mừng mới đúng. Nhưng y không thể nào vui được. Nỗi ưu tư cuồn cuộn trong lòng khiến y chỉ muốn giơ tay lên đập tan cả trời cả đất. Y duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng chạm lên bể mặt pha lê.
Y cũng đã từng ngủ say thế này trong huyền băng xanh lam. Chứng kiến nước mắt của nàng, cảm nhận trái tim tan vỡ của nàng. Một giấc ngủ mà kéo dài suốt ba đời ba kiếp. Để khi tỉnh dậy thì vĩnh viễn chia ly. Bây giờ, nếu có thể tráo đôi, y sẽ sẵn sàng ngủ yên ở đây, hay trở về làm Long hoàng quyền lực?
Ma vương xanh lam chậm rãi thu ngón tay về, từ từ bay lên cao.
Tuyết nhẹ nhàng rơi, không còn cuồng bạo nữa, êm ái phủ lên chiếc quan tài pha lê.
Ánh mắt ma vương ngập tràn thống khổ. Bóng y biến mất trên miệng vực.
Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết - Bộ Phi Yên Thiên Vũ 4 - Táng Tuyết