Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Đường
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28
J
oe ÓHara dừng xe ở trước thềm toà nhà Intercorp, và trước khi nó dừng lại hẳn, Matt mở cửa và bước xuống.
"Bảo Tom Anderson đến đây ngay," anh ra lệnh với bà Stern khi anh hầm hầm đi ngang qua bà trên đường vào văn phòng của anh sau khi ăn trưa với Meredith. "Rồi cố gắng tìm cho tôi vài viên aspirin."
Hai phút sau, bà xuất hiện tại bàn làm việc của anh với ly nước lạnh và hai viên aspirin. "Ông Anderson đang trên đường đến đây," bà nói, thận trọng dò đoán khuôn mặt của anh khi anh uống những viên thuốc. "Lịch làm việc của anh rất bận. Tôi hy vọng anh không bị cảm cúm. Ông Hursh nghỉ bệnh vì nó, và hai giám đốc điều hành cũng vậy và một nửa bộ phận văn phòng. Nó bắt nguồn từ chứng nhức đầu"
Bởi vì bà không bao giờ thể hiện bất cứ sự quan tâm công khai nào về chuyện sức khoẻ cá nhân của anh, Matt tự nhiên giả thuyết là bà chỉ là lo lắng là anh không theo kịp lịch làm việc của anh. "Tôi không bị cảm cúm," anh nói ngay "Tôi chưa bao giờ bị ốm cả." Anh đưa hai tay ra phía sau cổ của anh, lơ đãng xoa bóp cơ bắp đau nhức. Chứng nhức đầu chỉ có là một chuyện nhỏ, phiền hà khó chịu sáng nay đang bắt đầu nện dồn dập.
"Nếu nó là cảm cúm, nó có thể kéo dài cả mấy tuần và thậm chí chuyển qua viêm phổi, đó là điều đã xảy ra với bà Morris trong bộ phận quảng cáo và ông Lathrup trong bộ phận nhân sự, và cả hai người đều phải nằm viện. Có lẽ anh nên có kế hoạch nghỉ ngơi thay vì sẽ đi Indiana vào tuần tới, không thôi kế hoạch của anh..."
"Tôi không có bị cảm cúm," giọng của Matt sít lại "Tôi chỉ bị chứng nhức đầu thông thường thôi"
Bà cứng đờ bởi giọng nói của anh, quay gót và đi xăm xăm ra cửa, va mạnh vào Tom Anderson trên đường đi.
"Có chuyện gì với bà Stern thế?" Tom hỏi, nhìn qua vai ông.
"Bà sợ là bà sẽ phải sắp xếp lại các cuộc hẹn của tôi," Matt nói sốt ruột. "Chúng ta hãy nói về chuyện hội đồng ủy ban quy hoạch đi."
"OK, anh muốn tôi làm gì?"
"Hiện tại, xin hoãn lại bất cứ quyết định nào."
"Rồi sau đó thì sao?"
Để trả lời, Matt nhấc máy điện thoại và gọi Vanderwild. "Bancroft đang bán giá bao nhiêu?" anh hỏi Peter, và khi người đàn ông kia trả lời, anh nói, "bắt đầu mua nó. Sử dụng cùng kỹ thuật mà chúng ta đã sử dụng khi chúng ta quyết định thu mua Haskell. Giữ kín nó." Anh gác máy và nhìn Tom. "Tôi muốn anh kiểm tra tất cả mỗi một thành viên trong ban quản trị của Bancroft. Có thể mua được một vài người. Tìm hiểu xem anh ta là ai và cái giá của anh ta là gì."
Không một lần trong suốt những năm họ làm việc cùng nhau, trong trận chiến với những công ty mà họ đã chiến đấu và chiến thắng, Matt không bao giờ để lộ ra kẻ hở nào hay hối lộ. "Matt, anh đang nói đến chuyện hối lộ..."
"Tôi đang nói đến chuyện đánh bại Bancroft với sở trường của ông ta. Ông ta đang sử dụng ảnh hưởng của ông ta để mua phiếu bầu trên hội đồng ủy ban quy hoạch. Sử dụng tiền để mua phiếu bầu của ông ta. Sự khác biệt duy nhất giữa những gì ông ta đang làm và những gì tôi đang làm là phương tiện trao đổi. Khi tôi giải quyết xong đồ con hoang thù hằn đó, ông ta sẽ nghe theo lệnh của tôi trong phòng họp của chính ông ta!"
"Được rồi," Tom nói sau một lúc ngập ngừng do dự. "Nhưng chuyện này sẽ phải được thực hiện một cách kín đáo"
"Còn nữa," Matt dặn, đi vào phòng họp nối tiếp với văn phòng của anh. Anh ấn nút trên tường và tấm gương che khuất cái quầy rượu trượt qua nhẹ nhàng. Matt đi đến bên tủ rượu, rót một ít vào ly, và nuốt một ngụm dài "Tôi muốn biết tất cả mọi thứ về cách thức hoạt động của Bancroft. Hợp tác với Vanderwild trong chuyện này. Trong hai ngày tôi muốn biết mọi thứ liên quan đến tài chính của họ, những người điều hành của họ. Nhưng trên hết tất cả, tôi muốn biết chính xác nơi họ dễ bị tấn công nhất."
"Tôi cho là anh dự định thu mua họ."
Matt rót thêm rượu vào ly của anh. "Tôi sẽ quyết định chuyện đó sau. Những gì tôi muốn ngay bây giờ là có đủ cổ phiếu để kiểm soát họ"
"Thế còn vụ Southville thì sao? Chúng ta đã đầu tư cả một gia tài vào miếng đất đó."
Một nụ cười rầu rĩ hiện lên trên môi của Matt. "Tôi đã gọi điện thoại cho Pearson và Levinson từ trong xe," anh nói, ám chỉ hãng luật Chicago anh đã thuê, "và nói họ nghe những gì tôi muốn làm. Chúng ta sẽ có được quyền quy hoạch của chúng ta và chúng ta cũng sẽ cũng có một lợi nhuận khả quan từ Bancroft."
"Làm thế nào?"
"Có liên quan đến miếng đất Houston mà họ rất muốn có "
"Và?"
"Và chúng ta bây giờ sở hữu nó."
Anderson gật đầu, bước hai bước ra phía cửa, dừng lại, và quay trở lại. Lưỡng lự, ông nói, "vì tôi sắp sửa trở thành người tiên phong sát cánh với anh trong trận chiến với Bancroft, tối thiếu tôi cũng phải biết là trận chiến này đã bắt đầu từ đâu"
Nếu mà bất cứ người điều hành khác nào của anh hỏi câu hỏi đó, Matt cũng sẽ lột da anh ta bằng lời. Tin tưởng là một sự xa xỉ mà những người đàn ông trong giới tài chính của Matt không thể trả nổi. Anh đã học được, cũng như những người đã lên đến đỉnh cũng đã học được, đó là liều lĩnh, thậm chí nguy hiểm khi quá tin cậy một người nào đó. Luôn luôn, họ sử dụng thông tin thu thập được cho những nơi khác có lọi cho họ hơn; đôi khi họ sử dụng nó chỉ để chứng minh họ thực sự là một người bạn thân thiết của một người đàn ông thành công và nổi tiếng. Trong tất cả những người anh biết, chỉ có bốn người làm Matt tin tưởng hoàn toàn: bố anh, em gái anh, Tom Anderson, và JoeÓHara. Tom đã cùng sát cánh bên anh từ những ngày đầu, khi anh đang bước lên với sự gan dạ và quyết tâm, xây dựng một đế quốc dựa trên sự táo bạo và linh cảm...và rất ít vốn liếng thực sự. Anh tin tưởng ÓHara và Anderson vì họ đã qua cuộc thử nghiệm lòng trung thành của họ. Và, trong chừng mực nào đó, anh tin họ vì, giống như anh, họ đã không xuất thân từ một tầng lớp có đặc quyền đặc lợi và những trường nổi tiếng. "Cách đây mười năm," Matt trả lời sau khi ngập ngừng miễn cưỡng,"tôi đã làm vài chuyện mà Bancroft không thích."
"Chúa ơi, nó chắc chắn là rất kinh khủng cho nên ông ta mới giữ sự thù địch trong suốt ngần ấy thời gian. Anh đã làm gì?"
"Tôi dám vượt quá giới hạn của chính tôi và tự xâm nhập vào thế giới ưu tú của ông ta."
"Như thế nào?"
Matt uống một ngụm khác từ ly rượu của anh để cuốn trôi vị đắng của những từng lời và ký ức. "Tôi đã kết hôn với con gái của ông ta."
"Anh đã kết hôn với... Meredith Bancroft? Cô con gái đó sao?"
"Cùng một người," Matt xác nhận.
Khi Anderson nhìn anh trong sự im lặng sửng sốt, Matt bổ sung, "Có một chuyện khác nữa mà anh nên biết rõ. Hôm nay cô ta nói với tôi là vụ ly hôn mà cô ta nghĩ cô ta đã có cách đây mười một năm không hợp pháp. Gã luật sư là một kẻ gian lận đã chưa bao giờ nộp đơn xin ly hôn lên toà án. Tôi bảo Levinson kiểm tra chuyện đó, nhưng tôi có linh cảm nó là sự thật " Sau một khoảnh khắc khác của sự im lặng sửng sốt, đầu óc nhạy bén của Anderson bắt đầu hoạt động. "Và bây giờ cô ta muốn một gia tài để giải quyết, phải không?"
"Cô ta muốn ly hôn," Matt chỉnh sửa, "và cô ta và cha cô muốn huỷ hoại tôi, nhưng còn quá hơn nữa, cô ta khẳng định là cô ta không muốn bất cứ thứ gì."
Tom phản ứng với sự tức giận trung thành và cay đắng, cười khôi hài "Khi chúng ta giải quyết xong với họ, họ sẽ cầu nguyện với Chúa là họ đã không bắt đầu cuộc chiến này," ông hứa, đi ra cửa.
Sau khi ông đi khỏi, Matt đi đến cửa sổ và đứng nhìn một ngày ảm đạm và u ám như tâm hồn của anh. Anderson có lẽ là nói đúng về kết quả sẽ có của tất cả những chuyện này, nhưng ý nghĩ của Matt về chiến thắng đã thật sự tan biến. Anh có cảm giác... trống rỗng. Khi anh nhìn chằm chằm ngoài trời mưa, những lời nói lúc chia tay của Meredith xoay tròn trong tâm trí anh: 'Anh không xứng đáng để chạm vào giày của Parker! Anh ấy hơn anh gấp mười lần! Bên dưới bộ đồ đắt tiền anh đang mặc, anh chẳng vẫn là gì ngoài một người thợ thép bẩn thỉu, từ một thị trấn bẩn thỉu, với một người cha bẩn thỉu, say xỉn!'
Anh cố đẩy hai câu đó ra khỏi tâm trí anh, nhưng chúng cứ ở lại, chế nhạo sự ngớ ngẩn của anh, mạnh mẽ nhắc nhở anh một lần nữa về chuyện anh là một kẻ ngu ngốc khi anh dính líu tới cô. Trong nhiều năm sau khi anh nghĩ họ đã được ly dị, anh đã không thể đẩy cô hoàn toàn ra khỏi trái tim anh. Anh đã làm việc gần chết để xây dựng một đế quốc, bị thúc đẩy bởi sự ngu ngốc, một nửa dự định sẽ có ngày quay trở lại và gây ấn tượng với Meredith với tất cả những gì anh đạt được và trở thành.
Miệng của anh cong lên với vẻ cay đắng giễu cợt bản thân. Hôm nay anh đã có cơ hội để gây ấn tượng với cô: anh là một người thành công về tài chính; bộ đồ anh đang mặc đắt hơn chiếc xe tải anh đã sở hữu khi họ gặp nhau; anh đã đưa cô đến một nhà hàng sang trọng và đắt tiền trong một chiếc xe limo có tài xế riêng lái... và rốt cuộc sau đó, anh vẫn "không là gì ngoài một công nhân luyện thép bẩn thỉu" đối với cô. Thông thường, anh tự hào về nguồn gốc của anh, nhưng những lời của Meredith đã làm anh cảm thấy mình như một con quái vật nhầy nhụa được vét từ đáy của của một cái đầm lầy ứ đọng, một con quái vật đã đổi da lấy vảy.
Gần bảy giờ tối khi anh rời khỏi toà nhà. Joe mở cửa xe, và Matt ngồi vào bên trong. Anh quá mệt mỏi, và anh dựa cái cổ đau của anh vào sau của ghế, cố lờ đi mùi nước hoa dịu nhẹ của Meredith còn vương lại trong xe. Suy nghĩ của anh trôi về bữa ăn trưa của họ, và anh nghĩ về cách cô đã mỉm cười vào mắt của anh, trong khi cô nói cho anh nghe về chuyện cửa hiệu. Với vẻ kiêu ngạo điển hình Bancroft cô đã mỉm cười với anh và xin anh giúp đỡ... một vụ ly hôn kín đáo, thân thiện... cùng một lúc cô công khai làm cho anh nhục nhã và âm thầm hợp tác với cha cô để hủy diệt anh. Matt đã hoàn toàn sẵn lòng để cho cô có cuộc ly dị của cô, nhưng bây giờ thì chắc chắn là không.
Chiếc xe đột ngột lệch qua một bên, và những tiếng còi xe rống lên bên cạnh và phía sau. Mắt của Matt mở ra, và anh bắt gặp Joe nhìn anh qua kính chiếu hậu. "Đã có bao giờ anh nghĩ là," Matt nói sẳng, "thỉnh thoảng anh nhìn vào đường đi? Nó có thể làm cho chuyến đi ít mạo hiểm, nhưng yên ả hơn."
"Không. Tôi bị giao thông - thôi miên nếu tôi cứ nhìn chằm chằm vào đường xá quá nhiều. Vì vậy," anh ta nói, đi vào đề tài hiển nhiên làm cho anh ta bận tâm sau khi chứng kiến cuộc cãi cọ giữa Matt và Meredith trong xe, "hôm nay đó là vợ anh, hở Matt?" Anh ta nhìn lướt qua con đường, sau đó nhìn trở lại kính chiếu hậu "Ý tôi là, anh đang tranh cãi về chuyện ly hôn, vì vậy tôi nghĩ cô ta phải là vợ của anh, phải không?"
"Phải," Matt đáp lại.
"Cô ta chắc chắn là một người nóng tính," Joe cười khúc khích, lờ đi cái nhìn nheo lại của Matt. "Cô ta không thích anh nhiều lắm, phải không?"
"Không."
"Cô ta chống lại công nhân ngành thép là vì cái gì thế?"
Những lời nói lúc chia tay của cô bắn qua não của Matt. Anh không là gì ngoài một công nhân luyện thép bẩn thỉu. "Bụi đất," Matt nói không cho thêm chút tin tức gì. "Cô ta không thích bụi đất."
Khi rõ ràng là ông chủ của anh sẽ không đưa ra thêm thông tin gì, Joe miễn cưỡng thay đổi đề tài "Anh có cần tôi khi anh ở trang trại tại Indiana vào tuần tới không? Nếu không, bố anh và tôi nghĩ chúng tôi có thể phung phí hai ngày với bàn cờ"
"Không. Ở lại với ông ấy đi." Mặc dù bố anh đã tỉnh táo trong suốt một thập niên qua, Patrick rất xúc động về chuyện bán trang trại mặc dù thật ra cuối cùng ông là người quyết định bán nó. Vì chuyện đó, Matt cảm thấy hơi day dứt về chuyện bỏ lại ông một mình trong khi anh sắp về đó, thu xếp đồ cá nhân của họ.
"Thế còn tối nay thì sao. Anh có ra ngoài không?"
Matt có hẹn với Alicia. "Tôi sẽ sử dụng chiếc Rolls," anh nói "Tối nay nghỉ đi"
"Nếu anh cần tôi..."
"Mẹ kiếp! Tôi đã nói là tôi sẽ sử dụng chiếc Rolls."
"Matt à?"
"Chuyện gì!"
"Vợ của anh chắc chắn là cú nốc ao," Joe nói với nụ cười khúc khích. "Thật tệ là cô ta đã làm anh trở nên nhăn nhó khó chịu."
Matt chồm ra phía trước và thô lỗ đóng cánh cửa thông giữa hai người lại.
* * *
Với cánh tay của Parker ôm qua vai cô âm thầm an ủi, Meredith nhìn chằm chằm vào lửa tiếng tanh tách trong lò sưởi của cô, tâm trí của cô soắn quanh trong cơn giận bất lực về cuộc gặp mặt xui xẻo với Matt. Lúc mới bắt đầu anh đã quá 'dễ thương', trêu chọc cô vì cô vẫn chưa thể quyết định nên uống gì... lắng nghe cô nói về công việc của cô.
Cuộc gọi anh nhận được từ Ủy ban quy hoạch ở Southville đã thay đổi mọi thứ; bây giờ Meredith nhận ra điều đó khi cô có thời gian để suy nghĩ. Nhưng có vài điều cô không hiểu, những điều làm cô cảm thấy bứt rứt vì chúng thật vô lý:Thậm chí trước Matt khi nhận được cuộc điện thoại cô cảm thấy như thể anh đè nén một sự tức giận bên dưới... không, là coi thường.. đối với cô. Và cho dù những gì anh đã làm mười một năm trước, hôm nay anh đã không một lời biện hộ nào. Ngược lại là đằng khác. Thay vào đó, anh làm như thể anh nghĩ cô nên làm chuyện đó! Anh đã muốn ly hôn, cô là bên bị hại, nhưng hôm nay Matt đã công kích cô là một con chó cái đồi bại, kiêu ngạo.
Với cái nhún vai bực bội, Meredith gác những suy nghĩ không đâu đó qua một bên. Cô đang tìm ra những lý do thanh minh cho hành động của anh, cô nhận biết với vẻ kinh tởm, cố tìm những lý do biện hộ cho anh. Từ cái đêm cô gặp anh, cô đã quá choáng váng bởi sức mạnh cứng cỏi của anh và vẻ rắn rỏi bên ngoài, làm cho cô bắt đầu làm một hiệp sĩ trong cái áo thiết giáp sáng ngời của anh ta. Với mức độ ít hơn những gì mà cô đang làm y như vậy ngay lúc này... và tất cả bởi vì, hôm nay, anh đã gần như đã tác động như thôi miên đối với các giác quan của cô như anh đã có cách đây nhiều năm.
Một khúc củi đỏ rới xuống từ giá đỡ tạo ra một đốm sáng màu cam tỏa sáng, và Parker nhìn lướt qua đồng hồ của anh. "Bây giờ là bảy giờ," anh nói "Anh nghĩ anh nên về" Thở dài, Meredith đứng lên và đi theo anh ra đến cửa, rất vui vì anh về. Cả buổi chiều hôm nay cha cô có những cuộc kiểm tra ở bệnh viện và khăng khăng đòi đến đây để nghe mọi chi tiết về cuộc gặp gỡ giữa Meredith và Matt. Những gì cô phải kể cho ông nghe chắc chắn là sẽ làm cho ông giận, và cho dù Meredith đã quen với tính khí giận dữ của ông, nó làm cho cô thấy xấu hổ khi ông thể hiện nó ở trước mặt Parker. "dù sao," cô nói, " em sẽ phải làm cho ông ấy đồng ý đảo ngược quan điểm của ông ấy về hội đồng ủy ban quy hoạch Southville. Cho đến khi ông ấy làm chuyện đó, em không có lời thỉnh cầu nào để cho Matt đồng ý một cuộc ly hôn lặng lẽ."
"Em sẽ thành công," Parker dự đoán, cánh tay anh choàng lấy cô khi anh kéo cô lại gần hôn cô trấn an. "Vì một lý do là cha em có rất ít lựa chọn. Ông sẽ nhận biết điều đó."
Cô đang đóng cửa thì nghe tiếng Parker chào bố cô ở hành lang, và Meredith hít một hơi dài và tự trấn an mình với cuộc đối đầu trước mắt.
"Sao?" Philip hỏi cô khi ông bước vào căn hộ của cô. "Đã xảy ra chuyện gì với Farrell?"
Meredith tạm thời lờ chuyện đó. "Bác sĩ của bố nói gì với kết quả của cuộc kiểm tra? Ông ấy nói gì về tim của bố?"
"Ông ta nói nó vẫn còn trong lồng ngực của bố," Philip trả lời một cách chế nhạo, cởi cái áo choàng của ông và quăng nó xuống ghế. Ông ghét tất cả các bác sĩ nói chung và đặc biệt là bác sỹ của ông, vì bác sĩ Shaeffer không thể bị bắt nạt, đe doạ hay dụ dỗ lôi kéo được để đưa cho Philip những gì ông muốn.. một quả tim mạnh khoẻ và giấy chứng nhận sức khoẻ tốt. "Đừng để ý đến những chuyện đó. Bố muốn biết chính xác những gì Farrell đã nói," ông công bố, đi tới và rót cho mình một cốc rượu xêri.
"Đừng uống thứ đó!" cô cảnh báo, sau đó miệng của cô há hốc khi ông lấy một điếu xì gà ra khỏi túi áo khoác bên trong của ông. "Bố đang định tự tử à? Đặt điếu xì gà đó xuống!"
"Meredith," ông lạnh lùng nói, "con đang làm tim của bố căng thẳng hơn bằng cách không trả lời câu hỏi của bố hơn là ly rượu mạnh và một hơi xì gà có thể làm. Bố là cha mẹ, không phải là một trẻ, nên nhớ điều đó."
Sau một ngày bực bội, sự tấn công bất công đó làm cho mắt cô chiếu sáng vẻ giận dữ. Ông trông có vẻ khỏe hơn cả tuần qua, mà nghĩa là kết quả chắc là đã và đang khả quan, đặc biệt là khi ông đang quyết định liều uống sherry và xì gà "Được thôi!" cô trả lời, rất vui là ông cảm thấy khoẻ khắn, bởi vì cô đột ngột cảm thấy không thể tránh không nói về cuộc gặp gỡ. Ông muốn nghe toàn bộ chi tiết, và Meredith đưa nó cho ông. Thật kỳ lạ, khi cô kết thúc, ông trông gần như là nhẹ nhõm.
"Vậy thôi hả? Đó là mọi thứ Farrell đã nói? Hắn ta không nói gì nghe có vẻ như..." ông nhìn điếu xì gà của ông giống như là đang cố nghĩ ra lời chính xác để nói... "có bất cứ chuyện gì 'kỳ lạ' không?" ông nhấn mạnh.
"Con đã nói với bố mọi chuyện đã được nói," Meredith trả lời "Bây giờ con muốn nghe vài câu trả lời" Nhìn thẳng vào mặt ông, cô nói với một cách nhẹ nhàng nhưng cương quyết, "tại sao bố lại cản trở chuyện gia nhập làm thành viên của Matt tại Glenmoor? Tại sao bố lại yêu cầu chuyện quy hoạch của anh bị từ chối? Tại sao, sau bao năm, bố vẫn mang trên mình chuyện thù hằn điên rồ này? Tại sao?"
Mặc dù giọng điệu tức giận của ông, cha cô trông có vẻ không yên tâm. "Bố không cho hắn vào của câu lạc bộ để giữ cho con khỏi phải gặp hắn ở đó. Bố có yêu cầu chuyện quy hoạch của hắn ta bị phủ nhận vì bố muốn hắn ta rời khỏi Chicago để chúng ta không phải gặp hắn tại mọi nơi chúng ta tới. Đó là chuyện ngoài lề, những gì cần làm thì vẫn phải làm."
"Nó sẽ không được giải quyết đâu," Meredith thông báo cho ông biết thẳng thừng.
Philip lờ điều đó. "Bố không muốn con nói chuyện lại với hắn ta. Bố tán đồng chuyện hôm nay chỉ vì bố để cho Parker thuyết phục bố là không có cách khác. Nó lẽ ra nên tình nguyện đi với con. Thực ra, bố đang bắt đầu nghĩ Parker hèn yếu, và bố không thích một người đàn ông hèn yếu"
Meredith nghẹn vì cười "Trước hết, Parker chẳng hề hèn yếu, và anh ấy thừa thông minh để biết sự hiện diện của anh ấy chỉ làm phức tạp một tình huống khó khăn. Thứ nhì, nếu bố đã từng gặp bất kỳ ai mạnh như bố, thì bố ghét anh ta."
Ông bắt đầu lấy áo choàng của ông ở lưng ghế nơi mà ông đã quăng nó, và ông trừng mắt nhìn vào cô qua vai của ông. "Tại sao con lại nói như thế?"
"Bởi vì," Meredith nói," người đàn ông duy nhất mà con từng biết có thể ngang ngửa với bố, có sức mạnh chẳng sợ gì cả là Matthew Farrell! Đúng vậy, bố biết điều đó," cô nói nhẹ nhàng," trên một phương diện nào đó anh ta rất giống bố... sự sắc sảo, không bao giờ để mình bị tổn thương, và sẵn sàng gạt bỏ mọi chuyện để lấy được cái mà anh ta muốn. Lúc đầu bố ghét anh ta vì anh ta là một người không ra gì, và vì anh ta dám ngủ với con. Nhưng bố ghét anh ta hơn nữa vì bố không thể hăm doạ anh ta... không phải là đêm đầu tiên tại câu lạc bộ quốc gia khi bố sai người đuổi anh ta đi, và không phải chuyện sau này, sau khi tụi con kết hôn và con đưa anh ta về nhà." Cô mỉm cười, nụ cười buồn không tức giận, khi cô kết thúc một cách bình tĩnh, "bố căm thù anh ta vì anh ta là người đàn ông duy nhất bố từng gặp bất khuất giống như bố."
Như thể câu trả lời của cô không làm khác biệt điều gì, ông nói một cách lạnh lùng, "con không thích bố phải không Meredith?"
Meredith coi đó là một sự pha trộn giữa thận trọng và trìu mến. Ông đã mang lại cho cô cuộc sống và rồi cố điều khiển từng hơi thở của cô, mỗi một ngày của cuộc sống đó. Không ai có thể từng buộc tội ông đã không quan tâm đến cô, hoặc bỏ bê cô, ông đã lượn sát người cô như một con diều hâu từ khi cô còn bé. Ông đã quá nuông chiều cô, nhưng cách ông thể hiện tình thương yêu... một sự sở hữu, một tình yêu siết chặt. "Con yêu bố," cô trả lời với nụ cười tình cảm để xua đi giọng điệu chỉ trích trong lời nói của cô, "nhưng con không thích những chuyện bố làm. Bố làm mọi người đau khổ mà không hề hối hận, cũng giống như Matt"
"Bố làm điều mà bố nghĩ cần phải làm," ông trả lời, mặc áo choàng của ông vào.
"Chuyện cần phải làm vào lúc này," Meredith nhắc nhở ông, đứng lên để cô có thể đưa ông ra đến cửa, "là bố; lập tức đảo ngược những thiệt hại mà bố đã làm với anh ấy ở Glenmoor và hội đồng ủy ban quy hoạch Southville. Một khi bố làm xong chuyện đó, con sẽ liên lạc với anh ta lại và mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn."
"Và con nghĩ hắn sẽ chấp nhận chuyện đó và đồng ý một cuộc ly hôn như con muốn sao?" ông trả lời với sự hoài nghi chế nhạo.
"Vâng, con tin là vậy. Bố thấy đó, con có một lợi thế ở đây: Matthew Farrell không muốn kết hôn với con hơn con muốn với anh ta. Ngay bây giờ anh ta muốn trả thù, nhưng anh không điên đến nỗi gây rắc rối cho cuộc sống riêng của anh ta với việc trả đũa chống lại con và bố. Con hy vọng. Bây giờ," cô kết thúc, "bố sẽ hứa với con là nói chuyện qua điện thoại ngày mai và bảo hội đồng ủy ban quy hoạch làm theo yêu cầu của anh ta chứ?"
Ông nhìn cô, ý muốn của ông đang xung đột với nhu cầu của cô. "Bố sẽ xem sao."
"Chuyện đó chưa đủ..."
"Nó hơn những gì bố muốn làm."
Bố đang phỉnh cô, Meredith quyết định sau khi nhìn vẻ mặt hiện có của ông, và cô đặt một nụ hôn nhẹ trên má của ông. Sau khi ông rời khỏi, cô thơ thẩn quay lại ghế xô-pha và ngồi xuống. Cô nhìn chòng chọc bâng quơ vào những cục than nhuộm lửa cả mười lăm phút trước khi cô nhớ là Parker đã bảo với cô tối nay là ban quản trị của Bancroft sẽ họp vào ngày mai để cố gắng quyết định chọn chủ tịch tạm thời. Anh sẽ không được biểu quyết về vấn đề này vì anh có dính líu với Meredith. Tuy nhiên, đêm nay cô đã quá mệt mỏi để cảm thấy có hứng thú hay hồi hộp với cuộc họp có thể là chưa đưa ra được quyết định cuối cùng.
Cái điều khiển tivi nằm trên bàn cà phê, và khi cô với tay lấy nó, cô đột nhiên nhớ lại cuộc phỏng vấn của Barbara Walters với Matt. Họ đã nói về sự thành công của nhừng người phụ nữ nổi tiếng từng cặp với anh, và Meredith tự hỏi làm sao cô có thể từng tin là cô và Matt có thể hạnh phúc bên nhau. Cô và Parker hiểu nhau, họ đến từ cùng một tầng lớp trong xã hội, cùng một giai cấp... một giai cấp của những người ban tặng cho bệnh viện những chái mới và tặng thời gian của họ cho việc từ thiện hoặc cống hiến như một công dân. Họ không thảo luận của cải của họ trên truyền hình công cộng... hoặc nói về những chuyện tình cảm của họ ở đó!
Bất kể Matthew Farrell làm được bao nhiêu tiền đi nữa, cô nghĩ một cách chua chát, hoặc có bao nhiêu người đàn bà xinh đẹp, nổi tiếng mà anh đã ngủ chung, anh sẽ vẫn luôn là người... nhẫn tâm, kiêu ngạo, và xấu xa. Anh là một kẻ tham lam, vô liêm sỉ và... Cô cau mày nhìn màn hình ti vi với sự trống rỗng... anh có tất cả những điều đó và tuy nhiên, hôm nay, cô có cảm giác như anh cũng xem cô rất thấp kém! Khi cô nghĩ về cách cô công kích gia đình anh và gọi anh là một công nhân ngành thép bẩn thỉu, cô đã không có ý đánh giá bản thân cô cao hơn. Đó là một sự tấn công xấu xa, và sự thật là cô ngầm thán phục người có đủ sức mạnh của cơ thể và tâm hồn để làm lao động khổ nhọc, phải rất can đảm, ngày này qua ngày khác, để thực hiện ý tưởng đầy thách thức... chỉ bằng tiền lương. Cô đã tấn công vào xuất thân của Matt vì nó là điểm yếu duy nhất của anh.
Chuông điện thoại kéo cô ra khỏi sự trầm tư, và Meredith trả lời nó. Giọng nói lo lắng của Lisa đột ngột tấn công cô. "Mer, đã xảy ra chuyện gì với Farrell hôm nay? Cậu đã nói là cậu sẽ gọi tớ sau khi cậu gặp anh ấy mà."
"Tớ biết, và tớ đã nhắn tin cho cậu sau khi tớ quay về văn phòng, nhưng cậu đã không trả lời"
"Tớ rời khỏi toà nhà trong vài phút. Vậy, có chuyện gì vậy?"
Meredith đã kể toàn bộ câu chuyện hai lần rồi, và cô quá mệt mỏi đến mức không thể kể nó nữa "Nó không phải là một cuộc gặp gỡ thành công. Tớ có thể nói cho cậu biết chi tiết vào ngày mai không?"
"Tớ hiểu. Vào bữa ăn tối được không?"
" OK. Nhưng đến lượt tớ nấu"
"Ồ, không!" Lisa trêu chọc. "Tớ vẫn còn chưa tiêu từ lần cuối cùng cậu nấu ăn. Tại sao tớ không mua thức ăn Trung Hoa trên đường đến đó chứ?"
"Được rồi, nhưng tớ sẽ trả tiền đấy."
"Đủ công bằng. Tớ có nên mang theo bất cứ thứ gì khác không?"
"Nếu cậu muốn nghe về chuyện gặp gỡ của tớ với Matt," Meredith trả lời với vẻ hài hước ảm đạm, "cậu nên mang một hộp khăn giấy đầy."
"Tệ thế hả?"
"Ừ."
"Trong trường hợp đó, có lẽ tớ sẽ mang theo súng thay vào đó," cô nói đùa, " và sau khi chúng ta ăn xong chúng ta có thể ra ngoài săn lùng anh ta."
"Đừng chọc tớ!" Meredith trả lời, nhưng cô hơi mỉm cười với lời nói dí dỏm của Lisa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Đường
Judith Mcnaught
Thiên Đường - Judith Mcnaught
https://isach.info/story.php?story=thien_duong__judith_mcnaught