Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28 - Một Chiều Tháng Sáu
C
háu tự hỏi sống trong thế giới lúc nào cũng là tháng Sáu thì sẽ thế nào,” Anne nói khi cô băng qua vườn cây ăn trái trổ hoa thơm nức rồi đặt chân lên bậc cửa chính, nơi bà Marilla và bà Rachel ngồi nói chuyện về tang lễ của bà Samson Coates mà họ vừa đi dự về. Dora ngồi giữa họ, chăm chỉ học bài; nhưng Davy ngồi đờ người trên bãi cỏ, với vẻ ảm đạm và chán nản hết mức mà cái lúm đồng tiền duy nhất trên má cậu cho phép.
“Cháu sẽ chán thôi,” bà Marilla thở dài.
“Hẳn là thế; nhưng giờ cháu chỉ cảm thấy còn lâu lắm cháu mới chán được, nếu lúc nào trời cũng tuyệt như ngày hôm nay. Ai cũng yêu tháng Sáu cả. Này cậu Davy, sao lại có khuôn mặt u buồn tháng Mười một vào lúc hoa nở tưng bừng chứ?”
“Cháu chỉ mệt mỏi và chán sống thôi,” cậu bé con bi quan thốt lên.
“Vào hồi mười tuổi ư? Ôi chao, thật tệ quá thể!”
“Cháu không đùa đâu,” Davy chững chạc đáp trả. “Cháu đang ngả... ngả... ngã lòng,” - cuối cùng cậu cũng thốt ra được cái từ phức tạp ấy với nỗ lực hết sức anh dũng.
“Tại sao và vì sao?” Anne hỏi và ngồi xuống cạnh cậu bé.
“Bởi vì, cô giáo mới đến dạy thay cho thầy Holmes đang ốm đã giao cho cháu mười bài toán phải nộp vào thứ Hai. Cháu phải mất cả ngày mai để làm bài. Thật không công bằng khi phải làm việc ngày thứ Bảy. Milty Boulter nói nó sẽ không làm đâu, nhưng bà Marilla buộc cháu làm. Cháu không thích cô Carson chút nào.”
“Đừng có nói về thầy cô bằng cái giọng đấy, Davy Keith,” bà Rachel nghiêm khắc chỉnh cậu bé. “Cô Carson là cô giáo rất tốt. Cô ấy không vớ vẩn tí nào.”
“Nghe thì chẳng hấp dẫn gì cả,” Anne phá lên cười. “Cháu thích những người thỉnh thoảng phải vớ vẩn một chút cơ. Nhưng cháu có nhận xét về cô Carson tốt hơn bà đấy. Tối qua cháu gặp cô ấy trong buổi họp cầu nguyện, đôi mắt cô ấy chẳng thể lúc nào cũng có vẻ nghiêm túc được. Bây giờ, cậu bé Davy, lên dây cót tinh thần nào. ‘Ngày mai sẽ là một ngày mới’ và cô sẽ dốc hết sức giúp cháu làm toán. Đừng lãng phí giờ phút đáng yêu khi ngày và đêm trộn lẫn này vào môn số học.”
“Vâng, cháu không buồn đâu,” Davy sáng mắt. “Nếu cô giúp cháu làm toán thì cháu sẽ làm xong sớm để đi câu cá với Milty. Cháu ước gì lễ tang của dì Atossa diễn ra vào ngày mai thay vì hôm nay. Cháu muốn xem thử vì Milty bảo mẹ nó nói dì Atossa nhất định sẽ bật dậy khỏi quan tài để nói xiên xỏ những người đến xem cảnh bà ấy xuống mồ. Tuy nhiên bà Marilla nói bà ta không làm vậy.”
“Chị Atossa tội nghiệp nằm yên bình trong quan tài,” bà Lynde nghiêm túc khẳng định. “Tôi chưa bao giờ thấy chị ấy thoải mái như thế, thế đấy. Đằng nào cũng chẳng có mấy người nhỏ nước mắt cho chị ấy, linh hồn tội nghiệp. Nhà Elisha Wright rất mừng khi thoát khỏi chị ấy, và tôi không thể trách họ tí xíu nào được.”
“Đối với cháu điều đáng sợ nhất là rời khỏi thế giới này mà chẳng ai nuối tiếc khi cháu ra đi,” Anne rùng mình.
“Chẳng ai ngoại trừ ba mẹ của chị ấy yêu thương Atossa tội nghiệp, chắc chắn là thế, ông chồng của chị ấy cũng vậy,” bà Lynde quả quyết. “Chị ấy là bà vợ thứ tư. Ông ta quen với việc kết hôn rồi. Cưới xong chị ấy thì ông ta chỉ sống thêm được mấy năm nữa. Các bác sĩ nói ông ta qua đời vì chứng khó tiêu, nhưng tôi luôn luôn cho rằng ông ta chết vì cái lưỡi của Atossa, thế đấy. Một người đáng thương, chị ấy luôn biết tất cả mọi chuyện về hàng xóm, nhưng lại chẳng hiểu rõ chính bản thân mình. Ôi chao, dù sao thì chị ấy cũng ra đi rồi; và tôi cho rằng đám cưới của Diana sẽ là tiêu điểm của mọi chú ý tiếp theo.”
“Nghĩ tới chuyện Diana sắp kết hôn, cháu vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy khủng khiếp,” Anne thở dài, ôm lấy đầu gối và nhìn xuyên qua khe hở trong rừng Ma Ám sang căn phòng sáng đèn của Diana.
“Ta chẳng thấy có gì khủng khiếp cả khi con bé kiếm được một mối tốt,” bà Lynde nhấn mạnh. “Fred Wright có một trang trại ngon lành và cậu ta là một thanh niên gương mẫu.”
“Anh ấy rõ ràng không phải là chàng trai trẻ hư hỏng, táo bạo và hoang dại mà Diana từng muốn đi theo,”
Anne mỉm cười. “Fred tốt quá mức.”
“Thế mới phải chứ. Bộ cháu muốn Diana kết hôn với một người đàn ông hư hỏng sao? Hay cháu muốn lấy một người như thế?”
“Ồ, không đâu. Cháu sẽ không muốn kết hôn với một kẻ hư hỏng, nhưng ý cháu là cháu sẽ thích nếu anh ta có thể hư hỏng nhưng không thèm làm. Còn Fred thì tốt một cách tuyệt vọng.”
“Một ngày nào đó cháu sẽ lý trí hơn, ta hy vọng thế,” bà Marilla nhận xét.
Bà Marilla nói với giọng khá cay đắng. Bà thất vọng khủng khiếp. Bà biết Anne đã từ chối Gilbert Blythe. Hội bà tám Avonlea rối rít lên vì tin này, nhưng chẳng ai biết làm sao tin này lại rò rỉ ra được. Có lẽ Charlie Sloane đoán và nói cứ như thật. Có lẽ Diana đã tiết lộ cho Fred và Fred không được kín đáo cho lắm. Bằng cách nào đi nữa, tin này cũng lộ ra ngoài; bà Blythe không còn hỏi Anne, dẫu công khai hay riêng tư, là dạo này cô có nhận được tin gì từ Gilbert không nữa, bà chỉ đi ngang qua cô với cái gật đầu lạnh lùng. Anne lúc nào cũng mến người mẹ vui vẻ trẻ trung của Gilbert nên âm thầm đau đớn vì chuyện này. Bà Marilla không nói gì; nhưng bà Lynde chỉ trích Anne một cách cay nghiệt, cho đến khi quý bà đáng trọng này nhận được tin đồn mới nhất thông qua mẹ của Spurgeon MacPherson, rằng Anne có một “anh chàng” khác ở trường đại học, vừa giàu vừa đẹp trai vừa tốt tính. Sau đó bà Rachel kiềm chế cái lưỡi của mình, mặc dù sâu thẳm trong trái tim, bà vẫn mong Anne chấp nhận Gilbert. Giàu có thì rất tốt; nhưng ngay cả con người thực tế như bà Rachel cũng không cho đó là một yêu cầu cơ bản. Nếu Anne “ưng” anh chàng Đẹp Trai Xa Lạ đó hơn Gilbert thì chẳng có gì để nói; nhưng bà Rachel hết sức lo sợ rằng Anne sẽ phạm phải sai lầm kết hôn vì tiền bạc. Bà Marilla biết Anne quá rõ nên không lo lắng vì chuyện này; nhưng bà cảm thấy rằng có sai lầm khủng khiếp nào đó đã xảy ra trong quy hoạch tổng thể của cuộc đời.
“Những gì nên đến thì sẽ đến thôi,” bà Rachel u ám tuyên bố, “và những gì không thể xảy ra đôi khi cũng xảy ra. Tôi đành phải chấp nhận rằng trường hợp của Anne sẽ giống như thế, nếu Chúa trời không can thiệp, thế đấy.” Bà Rachel thở dài. Bà sợ Chúa trời không can thiệp; còn bà thì không dám can thiệp rồi.
Anne thì đang thơ thẩn đi dạo dọc suối Bong Bóng Nữ Thần Rừng và co người giữa bụi dương xỉ dưới gốc cây bạch dương trắng cổ thụ, nơi cô và Gilbert hay ngồi trong những mùa hè xưa cũ. Vào dịp nghỉ, anh lại tiếp tục làm việc ở văn phòng báo chí, và Avonlea dường như trở nên rất buồn chán khi không có anh. Anh chẳng hề viết thư cho cô, và Anne cứ mãi trông ngóng những lá thư không bao giờ đến. Đương nhiên Roy viết thư hai lần một tuần; những lá thư của anh là những bài luận trau chuốt cầu kỳ rất thích hợp xuất hiện trong một cuốn hồi ký hoặc tiểu sử. Khi đọc những lá thư đó, Anne cảm thấy mình yêu anh hơn bao giờ hết; nhưng trái tim cô không bao giờ lỗi nhịp vì chúng, không như lần tim cô nhói đau kỳ lạ khi bà Hiram Sloane trao cho cô một lá thư với địa chỉ ghi bằng nét bút màu đen, ngay hàng thẳng lối của Gilbert.
Anne vội vã về nhà, trèo lên gác Đông và hăm hở mở ra - để rồi nhìn thấy một bản báo cáo đánh máy của hội đoàn đại học nào đấy - “chỉ có thế và chẳng còn gì hơn.” Anne quẳng bức công văn vô tội qua bên kia phòng và ngồi xuống sáng tác một bức thư đặc biệt tình cảm cho Roy.
Năm ngày nữa Diana sẽ kết hôn. Ngôi nhà xám ở Dốc Vườn Quả lộn tùng phèo hết nướng, luộc rồi xào nấu, bởi đây sẽ là một đám cưới lớn theo kiểu truyền thống. Anne, tất nhiên, sẽ là phù dâu, như đã được quyết định từ khi họ mới mười hai tuổi, và Gilbert sắp trở về từ Kingsport làm phù rể. Anne tận hưởng niềm phấn khích khi tham gia các công việc chuẩn bị cho tiệc cưới, nhưng tim cô vẫn ngấm ngầm đau xót. Theo một nghĩa nào đó, cô sắp mất đi người bạn thân thiết từ thuở nhỏ; ngôi nhà mới của Diana cách Chái Nhà Xanh những hai dặm, và tình bạn thân thiết không hề chia cách sẽ chẳng còn như xưa. Anne nhìn lên ánh đèn trong phòng Diana và nghĩ rằng nó từng nhấp nhánh ra hiệu cho cô suốt nhiều năm liền; nhưng ngay sắp tới thôi, nó sẽ chẳng còn chiếu xuyên qua buổi chiều hè chập choạng nữa. Hai giọt nước mắt lớn đau xót dâng trào trong đôi mắt xám của cô.
“Ôi,” cô nghĩ, “thật khủng khiếp là mọi người phải trưởng thành - phải kết hôn - và phải thay đổi!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward
Lucy Maud Montgomery
Tập 3 - Anne Tóc Đỏ Ở Đảo Hoàng Tử Edward - Lucy Maud Montgomery
https://isach.info/story.php?story=tap_3_anne_toc_do_o_dao_hoang_tu_edward__lucy_maud_montgomery