Chương 18.2
ôi muốn được giấu danh tính của mình và đến với họ. Ăn những quả trứng luộc và bánh kẹp patê, cười thoải mái một chút và được nói chuyện với họ… Lẽ ra như thế tôi lại sắp phải lủi thủi trở về một mình và chờ Maxim ở Manderley. Tôi không biết chúng ta sẽ nói gì với nhau, chàng sẽ nhìn tôi bằng cặp mắt thế nào, giọng nói của chàng sẽ ra sao. Tôi không thấy đói. Tôi không muốn ăn trưa
Nhiều người khác đến bờ biển để xem con tầu bị nạn. Đó mà mụch đích một chuyến đi chơi buổi chiều. Tôi không quen ai cả. Chỉ có những người đến tắm biển Kerrith.
Không có gì xảy ra cả. Lúc này nước thủy triều xuống người ta trông thấy chân vịt con tầu. Ở phía tây hình thành những dải mây trắng nhỏ và mặt trời trở nên trắng. Trời rất nóng. Người thiếu phụ cùng đứa con đã đứng lên và lên đường đi về Kerrith. Người chồng đi theo hai mẹ con, vai vác cái sọt cắm trại.
Tôi nhìn đồng hồ, hơn ba giờ rồi. Tôi đứng lên và lại đi xuống vịnh. Nó đã yên tĩnh và không người như cũ. Những viên đá cuội có mầu xám ảm đạm. Mặt nước bên tầu phẳng lặng như một tấm gương. Những dải mây trắng lúc này đã phủ khắp bầu trời trên đầu tôi, và mặt trời bị che lấp. Đi đến đầu bên kia vịnh, tôi trông thấy Ben đang ngồi cạnh một cái ao giữa những tảng đá và bắt tôm bằng tay. Lúc tôi đi tơi, bóng tôi chiếu lên mặt nước, hắn ngẩng đầu lên và nhận ra tôi.
- Chào bà! - Hắn mở miệng trong một thứ mỉm cười.
- Chào anh. - Tôi nói.
Hắn đứng lên một cách máy móc và mở ra một chiếc mùi xoa bẩn trong đựng mấy con tôm.
- Bà có thích tôm không?
Tôi không muốn làm phật lòng hắn.
- Cảm ơn
Hắn liền đổ vào tay tôi đến một chục con, tôi bỏ tôi vào túi váy tôi.
- Thứ này ăn với bánh mì và bơ thì ngon lắm đấy! - Hắn nói- Nhưng trước tiên phải luộc đã.
- Phải, tôi biết.
Hắn mỉm cười nhìn tôi, hỏi:
- Có trông thấy tầu không?
- Có. Nó bị đắm.
- Hả?
- Nó bị lật nhào. Tôi chắc là vỏ nó có lỗ thủng lớn.
Mặt hắn có vẻ ngơ ngác rồi hắn lại mỉm cười và dùng mu bàn tay chùi mũi.
- Tầu đó sẽ không bị chìm xuống tận đáy như cái nhỉ kia. Không bị cá ăn thịt chứ?
- Ai?
Hắn dùng ngón cái chỉ ra đằng sau qua vai hắn về phía bể.
- Bà ấy! Bà kia.
Tôi từ giã hắn và đi ngược lên con đường xuyên rừng. Tôi không nhìn căn nhà nhỏ. Tôi biết là nó ở đây, bên phải tôi, xám xị và im lặng. Tới nửa đường tôi dừng lại và nhìn qua đám cây. Tới nửa đường tôi dừng lại và nhìn qua đám cây, tôi thấy con tầu vẫn nằm nghiêng về phía bãi cát. Biển lặng quá, chỉ còn nghe rì rầm tiếng nước lướt trên những viên đá sỏi. Tôi đi lên những con đường dốc đứng qua rừng, hai chân mỏi nhừ, đầu nặng trĩu, và trong lòng có một linh cảm lạ kỳ…
Tôi đi vào phòng trống rồi vào phòng ăn. Phần của tôi còn để đó, nhưng của Maxim đã dọn đi. Thịt đã nguội và rau sa lát đợi tôi trong tủ thức ăn. Tôi lưỡng lự rồi rung chuông gọi Robert.
- Ông đã về chứ?- Tôi hỏi Robert.
- Thưa bà về rồi ạ! Ông về lúc hai giờ. Ăn mấy miếng rồi lại bỏ ra đi. Ông hỏi bà và bác Frith đã trả lời bà xem tầu tai nạn.
- Ông có nói bao giờ ông về không?
- Thưa bà không ạ!
Tôi nhìn đĩa thịt nguội và rau sà lát. Tôi cảm thấy rỗng không, nhưng tôi không thấy đói. Tôi không ưa món thịt nguội.
- Robert, anh mang trà vào thư viện cho tôi. Không cần bánh ngọt. Chỉ cần chè với bánh mì và bơ thôi
- Thưa bà, vâng.
Tôi ngồi lên mép cửa sổ thư viện. Tôi đã cầm tờ “Thời báo” và giờ các trang mà không đọc. Tôi có cảm tưởng như chờ đợi ở phòng chữa răng. Tôi chờ đợi vấn đề gì sắp xẩy ra, vấn đề bất ngờ. Nổi khủng khiếp trong buổi sáng của tôi, cuộc đắm tầu và nhịn đói hỗn hợp với nhau tạo thành trong đáy lòng tôi một thứ kích thích ngầm kín mà tôi không hiểu được. Như thế tôi đang bước vào giai đoạn mới của đời mình, trong đó không có gì giống như trước. Ngừoi thiếu phụ từ chiều đến tối, mặc bộ quần áo dạ hội đã biến mất. Tất cả những sự việc đó đều như đã lâu lắm rồi. Người đang ngồi trên thành cửa sổ này là một con người mới, khác hẳn.
Robert mang trà lên cho tôi. Tôi ngấu nghiến bánh mì bơ của tôi. Hắn còn mang cả cho tôi bánh kẹp và hoa quả. Hắn cho là bữa trà mà chỉ ăn có bánh mì bơ là không xứng đáng với Manderley. Tôi vui lòng ăn bánh kẹp hoa quả. Tôi nhớ rằng tôi mới chỉ uống cốc nước chè nguội lúc mười một rưỡi đêm và không ăn điểm tâm. Tôi đang uống cốc thứ ba thì Robert bước vào. Hắn hỏi tôi:
- Thưa bà, ông không về ạ?
- Không sao? Có người hỏi ông à?
- Vâng, thưa bà. Đó là thuyền trưởng Searle, giám đốc cảng Kerrith gọi điẹn thoại đến yêu cầu được nói chuyện với ông nhà.
- Buổi trả lời làm sao bây giờ. Có thể ông sẽ về rất muộn. Nói với ông giám đốc gọi lại lúc năm giờ
Robert đi ra rồi mấy phút sau trở lại:
Ông giám đốc muốn được nói chuyện với bà nếu bà cho phép. Ông ấy nói là về một vấn đề khẩn cấp. Ông ấy đã thử gọi ông Crawley những không được.
- Tất nhiên nếu là chuyện khẩn tôi sẽ tiếp. Nói ông ấy đến ngay. Ông có xe không?
- Thưa bà có ạ!
Robert đi ra. Tôi tự hỏi không biết mình sẽ nói gì với ông giám đốc? Chắc là vấn đề con tầu bị nạn. Tôi tự hỏi tại so lại liên can đến Maxim. Vấn đề sẽ khác hẳn nếu nó bị hạn trong vịnh thuộc quyền và sở hữu của Manderley. Có thể là người ta sẽ đề nghị với Maxim được phép nào để làm di chuyển con tầu. Nhưng vũng và tảng đá ngầm không thuộc quyền sở hữu của Maxim. Ông giám đóc đã gặp tôi chỉ mấy phút sau thì giờ vô ích.
Ông ấy hẳn là đã lên xe ngay sau khi gọi điẹn thoại vì mười lăm phút sau người ta đã đưa ông vào bệnh viện.
Ông vẫn còn mặc đồng phục như tôi trông thấy ông qua ống nhòm lúc buổi trưa. Tôi rời thành cửa sổ và ra bắt tay ông.
- Thưa ông giám đốc, tôi rất lấy làm tiếc là chồng tôi lại đi vắng. Có lẽ nhà tôi lại quay ra vịnh, từ sáng đến giờ tôi chưa được gặp
- Người ta nói với tôi ông nhà đến Kerrith nhưng chẳng may tôi không được gặp. Có lẽ ông đi bộ trở về vịnh mà tôi lại đi ca nô. Và tôi cũng không gặp được cả ông Crawley nữa.
- Con tầu bị nạn đã làm đảo lộn tất cả công việc hàng ngày của tất cả mọi người. tôi cũng có mặt ở vịnh và bỏ cả ăn trưa. Ông Crawley cũng đã có đấy trước tôi. Người ta đã làm gì với chiếc tầu mắc cạn ấy? Ông có cho là những cây cầu sẽ trục được tầu lên không?
Ông giám đốc Searle dùng hai tay khoanh một vùng tròn lớn và nói:
- Vỏ tầu có một lỗ hổng to bằng ngần này. Nó sẽ không còn được trông thấy Hamboug nữa. Nhưng chúng ta không bàn đến con tầu nữa. Đó là công việc của chủ nhân nó và của nhân viên bảo hiểm. Thưa bà, không phải là vì con tầu mà tôi đến thăm bà. Nghĩa là, nó chỉ là nguyên nhân gián tiếp mà thôi. Là thế này, toi có một tin muốn thông báo báo với ông Winter và cũng chưa biết nên nói như thế nào.
Ông nhìn thẳng vào mặt tôi với cặp mắt xanh trong sáng.
- Tin tức vào loại nào, thưa ông?
Ông rút trong túi ra một cái khăn mùi xoa lớn hỉ mũi:
- Thưa bà, nghĩa là tin này chẳng có gì vui để nói ra, ngay cả với bà. Tôi không muốn một chút nào gây ra lo lắng hoặc buồn thảm cho bà hoặc cho chồng bà. Tất cả chúng tôi ở Kerrith đềy yêu mến ông Winter và gia đình vì đã làm nhiều việc tốt. Thật khổ tâm cho ông ấy và cho cả bà nữa, và không nên nói đến quá khứ nữa thì hơn. Nhưng chúng tôi không biết làm thế nào được một khi tình huống cứ xảy đến.
Ông in lặng, đút mùi xoa vào túi, rồi lại nói tiếp giọng nhỏ hơn mặc dù chúng tôi chỉ có một mình trong phòng:
- Người ta đã gửi một người nhái tới để xuống thăm dò vỏ tầu, nhưng đồng thời lại phát hiện được một vấn đề khác. Sau khi đã đánh dấu được lỗ thủng ở vỏ tầu, người nhái còn lần sang phía bên kia mạn tầu để tìm xem còn hư hại gì nữa không, thì gặp ngay chiếc tầu con chìm ở dưới đáy nước, còn nguyên vẹn và không bị hư hỏng một chút nào, vì là người địa phương nên anh ta nhận ra ngay con tầu. Đó là con tầu buồm nhỏ của bà cố Winter
Cảm giác đầu tiên của tôi là cảm ơn Chúa, Maxim lúc này đã không có ở đây. Đòn mới này ngay sau cuộc hóa trang của tôi tối qua là một trớ trêu khá khố liệt. Tôi liền từ từ nói:
- Như vậy thì buồn thảm thật! Tất nhiên đó là một điều bất ngờ. Có cần thiết phải báo cho ông Winter biết không? Người ta có thể cứ để chiếc tầu buồm con nằm nguyên chỗ ấy, nó sẽ chẳng làm hại gì đến ai cả.
- Thưa bà, nếu có thể được người ta không yêu cầu gì hơn. Như tôi đã nói với bà, để tránh điều đó cho ông Winter, tôi không biết nên làm thế nào. Vì vấn đề không phải chỉ có thế, thưa bà. Người nhái còn đi một vòng xuong quanh con tầu nhỏ đó và phát hiện ra một vấn đề khác quan trọng hơn. Cánh cửa buồn cabin đóng kín và các cửa tròn cũng vậy. Anh ta đã dùng một hòn đá đập vỡ một cửa kính và nhìn vào trong. Nó đầy nước biển, nước đã vào qua một cái lỗ nhỏ ở vỏ tầu, hình thư không còn một chỗ hư hại nào khác nữa. Và thưa bà chính ở đây, anh ta có một cảm xúc…..
Ông giám đóc nói đến đây ngưng lại và ngó nghiêng qua vai như thể sợ có một người đầy tớ nào đó có thể nghe qua và nói thêm:
- Dưới sàn tầu có một xác người nằng thẳng cẳng, tất nhiện thịt đã rữa hết rồi, chỉ còn có bộ xương. Dù sao đó cũng là một xác chết. Anh ta phân biệt được đầu và chân tay. Thế là anh ta báo cáo tôi hay. Bây giờ bà hiểu vì sao tôi cần phải gặp ông chồng bà.
Tôi nhìn ông giám đốc, lúc đầu còn sững sờ, sau đó cảm thấy điếng người:
- Người ta nói là bà ấy ra biển chỉ có một mình? – Tôi thì thầm/
- Vậy là phải có một người nào nữa đi cùng với bà ấy mà không ai hay?
- Có vẻ như thế.
- Người đó có thể là ai? Nếu có ai đó mất tích, người ta biết ngay…Hồi đó các báo chí nói đến nhiều lắm…
Ông giám đốc lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết gì hơn bà. Tất cả những gì người ta có thể nói được là trong đó có một xác người.
Bây giờ tôi hiểu được ý nghĩa linh cảm của tôi. Vấn đề buồn thảm không còn là con tầu bị nạn nữa cũng không phải những tiếng kêu của những con chim hải âu. Đó là cảnh lặng lẽ của mặt nước ảm đạm và những điều không biết dấu trong đó. Đó là người nhái xuống đến tận những độ sâu lạnh lẽo và rơi vào con tầu của Rebecca và người cùng đi đã chết của Rebecca. Anh ta đã sở thấy con tầu vào trong cabin, trong lúc tôi ngồi trên thành đá, chẳng nghi ngờ gì.
- Nếu như người ta có thể không nói gì với ông Winter! - Tôi nói- Nếu như người ta có thể giấu ông ấy tất cả vấn đề đó.
- Thưa bà, xin bà cũng biết cho là nếu có thể… Nhưng tôi phải thi hành nhiệm vụ của tôi. Tôi phải báo cáo…
Ông ta ngừng lại đúng lúc cánh cửa phòng mở ra và Maxim bước vào. Chàng cất tiếng:
- Xin chào. Vấn đề xảy ra vậy? Tôi không nghi ngờ được gặp ông giám đốc ở đây. Có vấn đề gì đã xảy ra chăng?
Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi rời khỏi phòng một cách hèn nhát và đóng cửa lại sau lưng tôi. Tôi cũng không nhìn Maxim. Tôi có cảm giác lờ mờ là chàng rất mệt mỏi, chàng không đội mũ nữa.
Tôi đi ra sân bằng ngồi. Giai đoạn cơn khủng hoảng đẫ đến, vần phải đương đầu với nói. Tôi không cần phải vượt qua nổi sợ hãi cũ, bệnh hoài nghi, nhút nhát, tính tự ti thất vọng. Nếu bây giờ tôi thất bại, sẽ là vĩnh viễn. Tôi sẽ không còn gặp một cơ hội may mắn nào khác nữa. Tôi tự cổ vũ mình phải can đảm với một nỗi thất vọng mù quáng và tự ấn ngón tay vào lòng bàn tay. Tôi cứ như thế năm phút nhìn thảm cỏ xanh rờn và những hòm hoa ở sân bằng. Tôi nghe có tiếng xe ôtô khởi động. Chắc là ông giám đốc cảng. Ông đã báo tin cho Maxim và ra về. Tôi đứng lên và từ từ trở về thư viện. Tôi đảo lộn trong túi những con tôm mà Ben cho. Tôi nắm chặt chúng trong tay.
Maxim đang đứng trước cửa sổ, lưng quay ra phía tôi. Tôi đứng chờ trên ngưỡng cửa sổ. Chàng không quay lại. Tôi bèn rút tay ra khỏi túi và đi lại phía chàng. Tôi cầm lấy bàn tay chàng và áp nó lên má tôi. Chàng không nói gì. Tôi thì thầm:
- Em khổ tâm quá! Khổ nhiều lắm!
Chàng không trả lời, bàn tay chàng giá lạnh. Tôi hôn lên mu bàn tay đó rồi lần lượt từng ngón một. Tôi nói tiếp:
- Em không muốn để anh phải chịu đựng tất cả một mình. Em muốn chia sẻ với anh. Maxim, từ hai mươi bốn giờ nay em đã lớn rồi. Em sẽ không bao giờ còn là đứa trẻ con nữa!
Chàng ôm tôi và ghì vào người chàng. Tính rụt rè của tôi tan biến và bẽn lẽn cũng vậy. Tôi úp mặt vào vai chàng:
- Vậy là anh đã tha thứ cho em rồi, phải không?
Cuối cùng chàng nói:
- Tha thứ cho em? Em làm sao mà anh phải tha thứ?
- Tối hôm qua, chắc anh tưởng là em đã cố tình làm thế?
- A, vấn đề đó ấy à? Anh đã quên rồi. Anh mà lại giận em?
- Vâng.
Chàng im lặng. Chàng tiếp tục giữ tôi ép vào vai chàng. Tôi nói tiếp:
- Anh Maxim. Người ta có thể bắt đầu lại tất cả không? Người ta có thể bắt đầu từ bây giờ cùng nhau nhìn nhận ra vấn đề không? Em không yêu cầu anh phải yêu em. Em không yêu cầu điều không thể. Em sẽ là bạn anh, bạn đường của anh, một thứ con trai. Em không đòi hỏi gì hơn!
Hai tay chàng nắm lấy hai má tôi và nhìn tôi. Lần đầu tiên tôi nhận thấy mặt chàng gầy đi biết bao, nét mặt chàng thật tiều tuỵ và có những bóng mờ lớn trong cặp mắt chàng.
- Em yêu anh ra sao?
Tôi không thể trả lời. tôi chỉ có thể nìn chàng, nhìn cặp mắt đau khổ ảm đạm của chàng, bộ mặt xanh xao và thiểu não của chàng.
- Chậm quá rồi em yêu ạ! Chúng tôi đã mất cơ hội nhỏ cho hạnh phúc của chúng ta rồi!
- Không, không, anh Maxim.
- Có đấy! Bây giờ tất cả đều đã hết. Vấn đề đã đến.
- Anh muốn nói gì thế
Chàng đặt hai bà tay lên hai cánh tay tôi và nhìn thẳng vào mặt tôi nói:
- Rebecca đã thắng lợi
Tôi nhìn chàng, tim tôi đập một cách kì lạ, hai tay tôi bỗng nhiên lạnh toát dưới đôi bàn tay chàng. Chàng nói tiếp:
- Bóng dáng của cô ta luôn luôn chen vào giữa chúng ta. Cái bóng đáng nguyền rủa của cô ta chia cách chúng ta. Làm sao anh có thể ôm em như thế này, em yêu bé bỏng của anh, mà trong lòng không sợ điều gì xảy ra? Anh nhớ tới cặp mắt của cô ta nhìn anh lúc cô ta hấp hối. anh nhớ tới nụ cười chậm chạp và xảo quyệt của cô ấy. Cô ta đã biết việc gì sẽ xảy đến. Cô ta đã biết cuối cùng rồi cô ta sẽ thắng:
- Anh Maxim, - Tôi thì thầm- Anh nói gì thế, anh vừa nói gì?
- Con tầu của cô ta, người ta đã tìm thấy tìm thấy. Buổi trưa nay người nhái đã tìm thấy.
- Vâng, em có biết. Anh nghĩ đến cái xác người đã tìm thấy trong cabin?
- Phải.
- Như thế có nghĩa là Rebecca, không có một mình. Và anh muốn biết người đó có là ai, có phải không anh?
- Không. Em không hiểu gì cả.
- Em muốn được chia sẻ điều đó với anh, anh yêu. Em muốn giúp anh.
- Chẳng có ai trong đó với Rebecca, cô ta chỉ có một mình.
Tôi quỳdưới đất, dò xét mặt chàng, mắt chàng.
- Xác chết nằm trong ca bin chính là Rebecca?
- Không thể thế được! – Tôi kêu lên.
- Người đàn bà chôn trong hầm mộ nhà thờ không phải là Rebecca. Đó là xác một người là mặt mà chẳng biết là ai. Không có tai nạn gì xẩy ra cả. Rebecca không bị chết đuối. Anh đã giết cô ta. Anh đã giết Rebecca bằng súng lục trong ngôi nhà nhỏ ngoài vịnh. Anh đã vứt xác cô ta vào trong ca bin. Đêm đó anh đã cho tầu ra khơi và đánh đắm nó ở chỗ người ta tìm thấy nó hôm nay. Chính là Rebecca đã chết nằm thẳng cẳng trên sàn ca bin. Em có thể nhìn vào mắt anh và nói rằng em yêu anh không?
Rebecca (Tiếng Việt) Rebecca (Tiếng Việt) - Daphné Du Maurier Rebecca (Tiếng Việt)