Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phố Vắng Chiều Mưa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tập 28
T
rưa hôm đó, Nguyên được Thắng đưa về nhà. Thảo vẫn tận tâm chăm sóc theo dõi diễn biến sức khỏe của chàng. Tuy nhiên Thảo chủ động rút ngắn khoảng thời gian chỉ còn lại hai người, nàng không muốn cả hai cùng khó xử. Thảo nhận thấy khi tỉnh lại, mắt Nguyên chăm chăm nhìn nàng và Thảo vội lảng đi nơi khác.
Và ở nhà này, sự khác lạ ấy đã được bà Quý nhận ra. Tuy nhiên do tế nhị bà không muốn xen vào. Tuổi trẻ mà, tụi nó sẽ làm lành với nhau cho mà xem. Bà tin là như vậy.
Sáng nay đến bệnh viện đưọc một lát, Thảo lại về nhà mang thêm một số thuốc cho Nguyên. Nàng không quên mua một chục măng cụt, loại trái cây mà Nguyên thích nhất.
Nhưng vừa bước lên đến phòng thì Thảo nghe tiếng cười của Nguyên và một cô gái. Thôi đúng rồi là tiếng của Phong Lan. Thảo nghe buồn thật là buồn dù đã chuẩn bị đối phó với tình huống này. Sự vui vẻ của cả hai như lưỡi dao cùn sục sạo nơi vết thương lòng. Nhưng thôi, ta đã chấp nhận điều đó cơ mà, hãy tỏ ra dũng cảm trước người ta yêu, hỡi Yên Thảo.
Thế là nàng bước vào và tiếng cười của Nguyên vụt tắt, tuy nhiên sự vui vẻ vẫn còn đọng trên ánh mắt chàng.
Thảo gật đầu chào Phong Lan, giọng thật tình:
− Chào chị Phong Lan, chị vẫn khỏe chứ ạ.
− Vẫn bình thường, sao anh Nguyên bảo là Thảo đi làm.
À, thì ra là anh ta mừng rỡ thông báo điều đó với cô ta mà ta cũng mỏi chân chạy tới chạy lui thăm nom. Thảo cười khẻ.
− Thảo chuẩn bị trở lại bệnh viện ngay đây - Thảo móc trong túi ra một mớ thuốc và đứng thật xa Nguyên – Trong gói này anh sẽ uống mỗi loại một viên, uống ngay trong buổi sáng này.
Duờng như Nguyên không cần nghe lời dặn của Thảo, chàng mỉm cười hướng về một góc phòng:
− Thảo à, hôm nay anh có đến hai người khách nhưng em chỉ chào có một.
Thảo ngạc nhiên nhìn theo mắt Nguyên và chợt nhận ra sự vô tình của mình: một người đàn ông ngoài bốn mươi, đeo kính trắng có vẻ sang trọng gật đầu chào nàng.
Phong Lan vui vẻ giới thiệu:
− Đây là Yên Thảo, người yêu xinh đẹp của anh Nguyên, còn đây là anh Quang hôn phu của chị đó Thảo.
Thảo ngơ ngác một thoáng rồi mỉm cười chua chát, đời này người ta có thể làm giả mọi thứ huống hồ gì một người đàn ông nào đó vay mượn làm hôn phu.
Nguyên nhìn Thảo và không hiểu nụ cười cùng lời chào đối với Quang của Thảo:
− Chào anh, Thảo sơ sót quá.
Quang lịch sự:
− Ồ, người nhà cả mà, trước không thấy thì sau cũng thấy có gì đâu Thảo.
Phong Lan đứng dậy:
− Thôi tụi này xin phép ra về. Thảo cố gắng lo cho anh Nguyên nhé.
Giọng Thảo không âm sắc:
− Cảm ơn chị, tôi luôn nhớ nhiệm vụ của mình.
Thảo lấy chục măng cụt ra để trên bàn
− Anh uống thuốc đi và lát nữa ăn măng cụt đi nha.
− Ai mua vậy Thảo? – Nguyên nhỏ nhẹ hỏi. Thảo nuốt cái gì đó ứ nghẹn ở cổ.
− Một người bạn cũ của anh.
Thấy cái nhìn thắc mắc của Nguyên, Thảo giải thích với giọng buồn buồn:
− Trước đây có một cô bé non nớt thương anh, để ý đến từng sở thích. Hôm nay chuyện ấy đã thành dĩ vãng nhưng cô ta vẫn nhớ và muốn anh ăn thật ngon loại trái cây mà anh thích. Thôi anh nằm xuống đi, Thảo đi đây.
− Thảo!- Giọng Nguyên nhỏ nhưng cứng rắn khiến Thảo tự thấy nàng không thể không vâng lời.
− Anh gọi Thảo?
− Em ngồi xuống đi!
Thảo tần ngần:
− Thảo chỉ xin vắng có nữa giờ.
Nguyên lắc đầu, hướng mắt nói:
− Phi sẽ không khe khắc với em đâu - Miệng Nguyên cười ngạo nghễ -Nếu cần, anh sẽ xin phép cho.
Thái độ của Nguyên khơi dậy lòng tự ái trong Thảo, nàng cười nhạt:
− Đúng, Phi chắc chắn sẽ không khe khắt với tôi và tôi không hề sợ bị phê bình mà lý do chủ yếu khiến tôi không thíhc ở lại đây bởi vì tôi không muốn. Anh nghe chưa, tôi không muốn.
Mặt Nguyên biến đổi, chàng trợn mắt nhìn nàng một hồi lâu rồi ngã phịch xuống giường sau khi nói vỏn vẹn mấy tiếng:
− Tôi hiểu rồi, em đi đi!
Thảo đứng chôn chân tại chỗ trân trối nhìn Nguyên. Chàng quay mặt vào vách mắt vẫn trừng trừng nhìn nơi đâu.
Không biềt vì sao Thảo lại bước đến ngồi xuống giường cạnh chỗ Nguyên nằm. Nàng cắn môi để không bật thành tiếng nức nở. Ôi tình yêu, Thảo nhận ra trái tim mình đang cồn cào yêu thương và căm giận. Thế là Thảo không nén được tiếng khóc bật ra cùng lúc với bước chân vùng chạy ra ngoài của nàng.
Thảo để nguyên quần áo nằm vùi vào gối. Đã qua rồi những cơn mưa cuối mùa vậy mà nướt mắt nàng vẫn tuôn dài.
Nàng nằm khóc và không ý thức đưọc thời gian trôi qua là bao lâu nếu không có bàn tay ai đó đang lau những giọt nước mắt ràn rụa trên má nàng. Thảo ngồi dậy và định bước xuống ra ngoài nhưng Nguyên đã kéo nàng ngả vào lòng chàng.
Thảo vẫn im lặng và buồn bã thầm nghĩ biết đâu đây chẳng là lần cuối trong vòng tay của chàng.
Nguyên nói như rót mật:
− Chưa thấy ai giận dai như em hết nghen Thảo. Em làm anh khổ hết sức.
− …
− Phong Lan báo tin với anh là sẽ có chồng. Mừng quá anh nhận lời mời nhảy của Phong Lan và như em thấy đó. Anh và Phong Lan hôn nhau. Nhưng đâu có gì quan trọng hở nhỏ, nếu em hình dung là bọn anh đã có một thời gian chơi thân với nhau. Có thời gian và có cả điều kiện để tiến xa hơn mối quan hệ bạn bè, thế nhưng bao giờ anh và Phong Lan vẫn giữ ở ranh giới lễ giáo. Anh biết là em buồn và trách nhưng em lại không tin anh. Đúng không nào, anh luôn bảo chỉ có một mình em thôi. Vậy mà em nào có nghe và nhớ lời anh nói.
− …
Nguyên nâng mặt Thảo và hôn nhẹ trên môi nàng:
− Nói gì với anh đi nhỏ.
−..
− Mấy hôm nay trời mưa dữ lắm phải hôn – Nguyên trêu nàng – vùi mặt vào gối nên ẩm ướt thế này. Anh cũng ghen dữ lắm nhưng anh xin đầu hàng em.
Bây giờ Thảo mới nói:
− Thí dụ như bây giờ tình cờ thấy em hôn người khác anh sẽ làm sao?
Nguyên cau mày suy nghĩ mông lung:
− Lúc đó ra sao nhĩ, ồ, chắc anh sẽ xĩu tại chỗ. Sau đó lầm lũi về nhà khóc đủ một tuần.
− Hứ, anh chỉ giỏi nói thôi hà. Hôm đó em chưa nhảy xuống sông là may.
Nguyên vụt ôm cứng lấy nàng như tưởng nàng có thể chạy ra bờ sông mất biệt.
− Ôi xin can, con gái gì gan quá vậy. Dám bỏ người yêu để về âm phủ một mình.
− Hổng đùa nữa đâu, lúc nãy chị Lan giới thiệu anh Quang là hôn phu của chị ấy, có đúng không?
Nguyên kêu lên:
− Em đúng là con gái rượu của Tào tháo đấy. Anh xí gạt em làm gì?
− Họ đến thăm anh…
− Và mời đám cưới.
− Em không tin đâu, mới hôn nhau bữa trước, bữa sau đám cưới.
− Em qua phòng anh, có tấm thiệp đám cưới ở bên đó đo.
Thảo nhớ khi để chục măng cụt trên bàn, nàng có thấy tấm thiệp cưới nào đâu. Nhưng khi nàng nói với Nguyên điều này thì chàng lại cười rũ rượi
− Làm sao thấy được, ông Quang ngồi một đống em còn không thấy huống gì một tấm thiệp bé xíu ở trên giường.
Thảo đỏ mặt không biết nói sao. Nguyên nghiêng đầu ngắm nghía nàng
− Tây thi đau bụng thì cái nét nhăn của bà ta cũng mê hồn. Còn người yêu của tôi khi giận và khi khóc cũng nào có thua gì người đẹp của Việt Vương.
− Thôi anh nói chuyện gì đâu không hà.
− Nói chuyện thế mà em bảo là gì đâu. thế anh nói chuyện này cho nghe nha;
Nàng dõng tai nghe và chàng nói
− Hết tuần này, em sẽ đưa anh về nhà em nha.
Nàng giãy nãy:
− Ý hổng được đâu.
− Sao vậy?
− Mỗi lần về phải mất ba ngày đi đường ở chơi ba ngày. Vậy thì em phải nghĩ đến cả tuần. Chắc chắn hổng ai cho.
Nguyên hùng hồn:
− Ai không cho em về thăm ba mẹ, nào nói anh nghe coi. Anh sẽ đến đó… năn nĩ cho.
Thảo bật cười:
− Vậy mà em tưởng anh sắp dợt võ với người ta chứ.
Nguyên ngồi một chút đã thấy mệt, chàng hỏi nàng:
− Anh muốn nằm xuống đây một lát.
Thảo vội nói:
− Ý hổng được đâu, cô Quý rầy chết.
− Em chỉ ngại điều đó thôi chứ gì.
Thảo gật đầu và Nguyên ngã người xuống giường.
− Thấy thế này cô Quý còn mừng nữa đó. Hổm rày cổ cứ bảo anh cưới vợ nhanh cho cho ấy có cháu bồng.
Nàng đỏ mặt
− Anh xạo, hổm nay thấy anh bệnh cô Quý có nói gì với anh đâu.
Nguyên trợn mắt:
− Em đâu có ở suốt bên cạnh anh đâu mà biết. Mới vào hỏi han và dặn dò vài câu lại dông tuốt. Em đâu có thương anh đâu, em muốn anh chết phứt cho rồi.
Thảo dịu giọng:
- Anh đừng nói như vậy nghen, nghe bé Bảy nói anh bệnh là em đã chạy như điên đến đó anh không thấy sao? Dù lúc đó nghĩ đến.. chị Lan em đi muốn hổng nổi.
Nguyên bóp nhẹ tay nàng:
− Anh xin lỗi vì đã làm em buồn.
Nguyên đổi giọng, nhưng dù sao đó vẫn là cách để dò hiểu lòng nhau. Qua việc này anh mới thấy yêu em kinh hồn.
Thảo cười nhẹ:
− Yêu gì thấy ghê vậy?
− Ừ vậy đó.
Hai người lại nhìn nhau và Nguyên gọi Thảo:
− Thảo!
− Dạ
− Hôn anh đi!
Thảo nghe hai má mình nóng ran như ngày nào mới yêu, nàng cuối xuống hôn lên môi chàng và Nguyên giữ nàng thật lâu trong hai tay chàng.
Hôm nay là một ngày đầy nắng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phố Vắng Chiều Mưa
Minh Hương
Phố Vắng Chiều Mưa - Minh Hương
https://isach.info/story.php?story=pho_vang_chieu_mua__minh_huong