Chương 27
ời kể của Colin Lamb
“Dường như cậu không thu được gì nhiều từ cái bà Ramsay ấy hử?” đại tá Beck cằn nhằn.
“Không có gì nhiều để thu thập.”
“Có chắc chắn thế không?”
“Có.”
“Bà ta không phải là một kẻ tham gia tích cực hay sao?”
“Không.”
Beck liếc tôi dò xét.
“Thỏa mãn chưa?” ông hỏi.
“Thật sự chưa.”
“Cậu hy vọng gì nữa?”
“Chưa đủ lấp đầy chỗ trống.”
“À — chúng ta sẽ phải tìm nơi khác vậy.”
“Vâng.”
“Cậu cứ nói nhát gừng từng tiếng một thế. Vẫn còn ngầy ngật vì quá chén hử?”
“Tôi không hợp với công việc này,” tôi nói chậm rãi.
“Muốn tôi vỗ nhẹ lên đầu cậu và nói ‘Thôi, thôi nào!’ sao?”
Bất giác tôi bật cười.
“Như thế tốt hơn đấy,” Beck nói. “Sao, có chuyện gì thế hử? Chắc là rối vì mấy cô rồi.”
Tôi lắc đầu. “Chuyện ấy vẫn tiến triển tốt ạ.”
“Thật ra tôi đã để ý đến chuyện ấy,” đại tá nói thật bất ngờ. “Thế giới ngày nay đang trong tình trạng hỗn loạn. Các vấn đề cần quan tâm không rõ ràng sáng tỏ như trước đây. Khi sự ngã lòng nản chí đã thâm căn cố đế, nó giống như tình trạng mục nát. Loài nấm cực kỳ vĩ đại ăn luồn qua những vách ngăn khiến chúng sụp đổ! Nếu đúng như thế, cậu không còn hữu ích với chúng tôi nữa. Cậu đã làm một công việc bậc nhất đấy, cậu bé ạ. Hãy hài lòng với nó! Trở về với những tảo biển chết tiệt của cậu đi nhá!”
Ông tạm dừng rồi nói: “Cậu thực sự thích loài vật, phải không?”
“Tôi thấy toàn bộ đề tài ấy rất thú vị hấp dẫn.”
“Tôi lại thấy nó gớm ghiếc. Biến đổi thật tuyệt vời trong thiên nhiên, phải không? Ý tôi là cái gu. Còn cái mô-týp án mạng của cậu sao rồi. Tôi cá với cậu cô gái đã làm việc ấy.”
“Sếp lầm rồi,” tôi nói.
Đại tá lúc lắc ngón tay với tôi tỏ ý răn đe của bậc cha chú.
“Điều tôi nói với cậu là: ‘Hãy sẵn sàng!’ Tôi không muốn nói theo cái ý nghĩa dành cho hướng đạo sinh đâu nhá.”
Tôi bước đi trên đường Charing Cross, suy nghĩ miên man.
Ở ga tàu điện ngầm tôi mua một tờ báo.
Tôi đọc tin một người đàn bà được cho là bị đột quỵ ở Ga Victoria vào giờ tan tầm ngày hôm qua, đã được đưa tới bệnh viện. Khi tới đó mới phát hiện bà ta đã bị đâm. Bà ta đã chết, không tỉnh lại.
Tên bà ta là Merlina Rival.
Tôi gọi cho Hardcastle.
“Phải,” ông trả lời câu hỏi của tôi. “Đúng như họ nói.”
Giọng ông nghe có vẻ cay cú.
“Tôi đến gặp bà ta đêm hôm kia. Tôi đã nói câu chuyện của bà về vết sẹo đúng là không vững chắc. Rằng mô sẹo tương đối gần đây chứ chẳng quá lâu như bà ta nói. Thật buồn cười cái cách người ta phạm sai lầm. Chỉ vì cố làm quá trớn việc này việc nọ. Ai đấy đã trả tiền để người đàn bà đó nhận dạng tử thi là xác người chồng đã bỏ rơi mình cách đây nhiều năm. Bà ta làm việc ấy cũng rất giỏi! Tôi đã tin bà ấy sẽ ổn thôi. Và rồi kẻ nào đó đã cố tỏ ra hơi quá khôn lanh. Nếu bà Rival nhớ cái sẹo nhỏ không quan trọng ấy như một ý nghĩ đến sau, nó sẽ khiến người ta xác tín và sát hợp với việc nhận dạng. Còn giá như bà ta nói điều ấy ra ngay từ đầu để lời khai hoàn chỉnh, có lẽ nghe hơi quá trơn tru, dễ dàng.”
“Vậy là Merlina Rival đã bị ngập tận cổ trong vụ này hả ông anh?”
“Cậu biết không, tôi đã nghi ngờ điều ấy. Giả sử một người bạn hay người quen cũ đến với bà ta và nói: ‘Nghe này, tôi đang gặp chuyện hơi phiền toái một chút. Một thằng cha tôi từng có quan hệ làm ăn đã bị sát hại. Nếu y bị nhận dạng và tất cả quan hệ của bọn tôi bị đưa ra ánh sáng thì đấy sẽ là đại họa. Nhưng nếu bà đến nhận y là Harry Castleton chồng bà, kẻ đã cuốn xéo cách đây nhiều năm, như thế toàn bộ vụ án sẽ thu hẹp lại rồi qua đi.’”
“Chắc hẳn bà ta đã tỏ ý ghê tởm việc đó — nói là quá liều lĩnh.”
“Nếu thế thì kẻ kia sẽ nói: ‘Liều lĩnh gì chứ? Trong trường hợp xấu nhất, bà chỉ việc nói mình đã nhầm lẫn.’ Bất cứ người vợ nào cũng có thể nhầm lẫn sau mười lăm năm. Và có lẽ một số tiền nhỏ hấp dẫn sẽ được đề cập đến. Và bà ta nói là OK, bà sẽ làm một con rối cho chúng giật dây! Thế là làm thôi.”
“Không hề bị tình nghi sao?”
“Bà ta đâu phải là người bị tình nghi, ôi, lạy Chúa lòng lành, Colin à, Mỗi khi chúng ta bắt được một kẻ sát nhân có những người đã biết rõ hắn, đơn giản chỉ là chả tin nổi hắn lại có thể làm bất cứ việc gì như thế.”
“Chuyện gì đã xảy ra khi ông anh đến tận nhà gặp bà ta?”
“Tôi đã làm bà ta hoảng sợ. Sau khi tôi ra về, bà ta đã làm điều tôi mong đợi — cố liên lạc với người đã đưa bà ta vào vụ này. Tôi đã cho người bám theo đuôi bà ta, dĩ nhiên rồi. Bà ta đến một bưu điện và đã nối một cuộc gọi từ một buồng điện thoại tự động. Thật không may đấy chẳng phải là cái buồng điện thoại tôi mong bà ta sử dụng ở cuối con đường nhà bà ta. Bà đã phải đổi chỗ. Bà ta từ phòng gọi đi ra, có vẻ hài lòng với chính mình. Bà ta vẫn luôn bị theo dõi nhưng chẳng xảy ra chuyện gì đáng quan tâm cho đến tối hôm qua. Bà ta đã đến Ga Victoria và mua vé đi Crowdean. Lúc ấy là sáu giờ rưỡi, giờ tan tầm. Bà đã mất cảnh giác. Cứ tưởng sẽ gặp kẻ nào đấy ở Crowdean. Nhưng con quỷ xảo trá đã đi trước bà một bước. Việc dễ làm nhất trên đời là cùng đồng bọn theo sau ai đó trong đám đông rồi ấn một lưỡi dao vào… Thậm chí đừng tưởng bà ta biết mình bị đâm. Người ta thường chả biết đâu, cậu thấy rồi đấy. Còn nhớ Barton trong vụ cướp của Băng Levitti hay không? Bước đi hết chiều dài của một con đường rồi anh ta mới ngã lăn ra chết. Chỉ thình lình đau nhói một cái — rồi cậu nghĩ mình lại bình thường. Nhưng chả phải thế. Cậu đã chết đứng trên đôi bàn chân mình mà không hay biết.” Ông kết thúc: “Chết tiệt, chết tiệt và chết tiệt!”
“Ông anh đã kiểm tra ai chưa?”
Tôi đã phải hỏi han. Tôi không kiềm chế được bản thân mình.
Lời ông đáp tới thật nhanh chóng và ngắn gọn: “Cái bà cô Pebmarsh đã đến London hôm qua. Bà ta làm việc gì đấy cho học viện rồi trở về Crowdean trên chuyến tàu 7 giờ 40 phút.” Hardcastle tạm dừng lại. “Còn Sheila Webb thì cầm đi một bản đánh máy để kiểm tra lại với một tác giả nước ngoài đang ở London trên đường ông ta đi New York. Cô rời khách sạn Ritz khoảng chừng 5 giờ 30 phút và vào rạp chiếu phim một mình trước khi trở về.”
“Nghe này, Hardcastle,” tôi nói, “tôi có cái này cho ông anh. Một nhân chứng cam đoan đã nhìn thấy tận mắt. Một xe tải của tiệm giặt đã đậu lại ở nhà số 19, Wilbraham Crescent lúc 1 giờ 35 ngày 9 tháng 9. Người lái xe ấy đã giao một cái sọt đồ giặt ủi rất to ở cửa sau của nhà ấy. Đó là một cái sọt đặc biệt to lớn.”
“Hiệu giặt à? Hiệu giặt nào thế?”
“Hiệu giặt Snowflake. Biết nó không?”
“Chưa sưu tra thì chưa biết được. Lúc nào cũng có hiệu giặt mới khai trương. Đấy là một cái tên thông thường của một hiệu giặt ủi.”
“À… ông anh cứ kiểm tra. Một người đàn ông lái xe—và một người đàn ông khiêng cái sọt vào nhà…”
Giọng thanh tra chợt cất lên, cảnh giác vì ngờ vực. “Cậu có bịa ra không đấy, Colin?”
“Không. Đã nói với ông anh tôi có một nhân chứng tận mất trông thấy rồi mà. Kiểm tra đi, Dick à! Tiếp tục điều tra đi nhé!”
Tôi gác máy để Hardcastle không thể nào quấy rầy tôi được nữa.
Tôi bước ra khỏi phòng gọi và nhìn đồng hồ đeo tay. Tôi có rất nhiều việc phải làm—và muốn mình thoát khỏi tầm tay của ông thanh tra trong khi làm những việc ấy. Tôi phải thu xếp cuộc sống tương lai của mình.
Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ - Agatha Christie Những Chiếc Đồng Hồ Kỳ Lạ