Chương 28
auve Lunel nhảy bổ vào cái thang máy cũ của toàn lầu Carnegire Hall. Nàng đi nhanh qua phòng tiếp tân được trang trí trên tường bằng 6 lon bia in hình những cô người mẫu cũ của nhà Lunel.
Hãng mỗi năm càng mở mang tiến tới, càng chiếm lĩnh nhiều khoảng trống trong tòa lầu cũ xinh đẹp. Thế nhưng nhân sự của nó vẩn còn eo hẹp lắm. Phòng làm việc của Maggy lớn và đầy đủ tiện nghi nhưng Fauve và Casey vẫn chia 2 phòng nhỏ ở cạnh khu gồm 3 phòng. Các nhân viên như thường lệ vẫn như treo mình vào máy điện thoại, lơ đãng nhìn Fauve ngồi vào bàn và bấm nút đường nội bộ để triệu tập Casey.
Casey Augustino mới làm việc cho hãng 1 năm nay nhưng đã cùng Fauve hợp thành 1 ekip vững vàng. Casey, có tên thật là Anna Maria (cô rất ghét cái tên này), tốt nghiệp trường trung học Hunte ở New York, là trường chỉ tiếp nhận những học sinh xuất sắc nhất. Casey sinh ra trong 1 gia đình đông con, nguyên ở Palerme và đã đến định cư Brooklyn từ 2 đời nay. Đây là cô bạn thân nhất của Fauve. Cô ngồi cạnh Fauve, lấy tay thận trọng vỗ vỗ lên những lọn tóc ngắn vẻ như đang tìm kiếm 1 cái bướu nào đó ở trên đầu.
- Có chuyện gì thế? - Fauve cười hỏi.
- Mình bị nhức đầu kinh khủng. Sáng nay cả hãng ai cũng thấy đau đau ở chân tóc. Vì nỗi đã trót quá chén mà.
- Mình thì vẫn khỏe lắm - Fauve lấy làm ngạc nhiên.
- Tất nhiên rồi, vì cô có nâng cốc chúc mừng cô đâu! Khỏi cần phải ra bộ đức hạnh đi. Cậu sẽ thấy khi người ta tổ chức mừng sinh nhật của mình... Lúc đó cậu sẽ biết lúc nào là say. Thôi, ta vào việc đi. Day O'Daniel vừa phone cho mình sáng nay. Cô ta sẵn sàng làm việc với ta, điều kiện là phải có người hộ vệ riêng.
- Thế thì miễn! Phải rũ khỏi đầu ả cái ý nghĩ ấy.
- Ẳ này cương quyết lắm. Chỉ chịu đến với điều kiện ấy thôi.
Day Daniel là 1 trong 6 cô người mẫu - ngôi sao của 1 hãng khác. Vì những lý do không ai biết, ả sẵn sàng đến làm việc cho Lunel. Fauve và Casey ước mong thuê được cô nàng da nâu xinh đẹp này, giờ đây đang thấy nhan nhản in trong các tờ tạp chí. Thế nhưng đường lối của hãng Lunel do Maggy quy định, là không cho phép các manơcanh có người hộ vệ riêng.
- Day cho rằng ả rằng chỉ cần cảm thấy thoải mái với người bảo vệ riêng của mình, sẽ có ai đó biết đến ả, che chở hoặc ít ra thì cũng tạo cho ả có cảm giác ấy. Mình nói lại nguyên văn lời của ả đấy.
- Thế thì Day phải về nhà với mẹ ả. Thật ngây thơ hết sức khi không hiểu rằng, nếu mình trao cho cô ta 1 hộ vệ riêng thì người khác sẽ không thèm bận tâm về ả nữa, sẽ hoàn toàn quên ả đi. Ví như hộ vệ của ả phải đi ăn trưa? Và nếu hắn ốm ra đấy phải nằm nghỉ 1 tuần? Day cũng sẽ không được bảo vệ, cũng như những người khác. Quả thật đấy là 1 cách nhìn nhận sai lệch về nghề nghiệp, mình hy vọng là bạn sẽ nói như vậy với ả.
- Không, tôi để dành việc ấy cho cậu. Cậu rất giỏi về khoản này.
- Mình nghĩ đơn giản là sẽ để mặc cho Magali giải quyết vấn đề này. Nếu ai đó có tài thuyết phục được Day bỏ cái yêu cầu điên rồ này thì chỉ có thể là Magali.
- Đúng, nhưng vấn đề là Maggy sẽ đi chơi suốt cuối tuần này, mà Day O'Danil thì muốn được trả lời ngay tắp lự. Cô ả để lại cho mình số điện thoại để chiều nay cậu phôn tới.
Fauve chợt nhớ ra hôm nay là thứ 5, và từ chiều thứ 5 đến trưa ngày thứ 2 Maggy thường về vùng quê. Darcy và bà giờ đã mua được 1 ngôi nhà ở bìa rừng Bedford Village. Đến giờ Fauve vẫn khó mà tin được Maggy giờ đây đã giao cho nàng trách nhiệm cai quản hãng những 2 ngày cả thảy. Nhung Darcy thì lại còn để cho các cộng sự của lão có thói quen chỉ trông chờ vào lão mỗi tuần có 3 ngày. Và kể từ đó, họ lại càng có năng suất nhiều hơn - lão nói vậy. Darcy vẫn chủ trương không nên dành cho công việc quá số thời gian cần thiết và khi Maggy và lão lấy nhau rồi thì lão quyết định phải thực hiện giấc mơ của mình là sống những ngày cuối tuần dài ngày ở vùng quê
- Thôi được, ta tiếp tục bàn. Còn gì nữa không? - Fauve nói.
o O o
Không thể thế được, đã có nhầm lẫn gì ở đây. Nadine Mercuès Delmas nghĩ khi nghiên cứu tờ biên lai của lão bán hoa Arena. Làm sao mà chỉ trong có mấy tháng lại tiêu hết 12000 quan tiền hoa? Arena là người bán hoa lớn nhất Paris, và bán đắt nhất, nhưng dưới mắt Nadine thì sẽ là chuyện khiếm nhã khi gửi đến 1 bà chủ những bó hoa của 1 hàng bán hoa khác, vì dù hoa này có đắt tiền đến mấy thì cũng không mang lại hiệu quả bằng hoa của nhà Arena. Gửi hoa đi: hoa gì, như thế nào và của hãng nào vẫn là 1 trong mấy tài lẻ mà Nadine ngày càng phát triển trong vòng 6 năm chồng vợ với Phillips Delmas.
Người ta gọi họ là cặp trai gái đáng ghen tị nhất ở Paris. Nadine nghĩ bụng, ả ngồi trên bàn, trong phòng khách, đối đầu với chồng hóa đơn mà ả quyết thanh toán cho xong. Phần lớn những tờ này đọng lại đã 3, 4 tháng nay và những kẻ gửi chúng đến đây bất cần biết ả là con gái của Julien Marcues, người sẽ để lại cho ả 1 gia tài kếch xù khi ông ta nằm xuống. Nhưng ông bố này - quỷ tha ma bắt ông ấy đi cho rảnh - hình như vẫn nhất quyết sống lâu trăm tuổi.
Nadine nghiên cứu kỹ cái hóa đơn nhà Arena. Những cây lan trồng trong chậu sứ gửi cho quận chúa Edonard de Lobkhôngwicz Am sao nó đắt quá trời thế này trong khi chậu trồng hoa đã do chính ả cung cấp? Ẳ từng hết sức hãnh diện về món quà tặng này. Chính ả là người đầu tiên đã có sáng kiến mua về loại chậu này ở Grenier de la Marquise (1 nhà hàng rất đáng mê, chuyên bán tặng phẩm phố De Sévigné) rồi đem đến nhà hàng Arena để bứng hoa vào chậu. Tất nhiên những động tác này hơi tốn kém rồi nhưng làm sao 1 người có ít nhiều thẩm mỹ lại chỉ gửi đi đơn sơ 1 bó hoa cho 1 quý bà từng là công chúa Francoise de Bourbon - Parne? 1 quý bà từng mời mọc Nadine và Phillips cùng với ông bà công tước Uzes và ông bà công tước de Torlonia? 12 vị khách này từng được phục vụ bằng đồ sứ Meisen và trước mắt mỗi vị thực khách đã bày sẵn 1 thực đơn trên khắc vương miện vương - Thánh thần La mã.
Nadine cúi xuống tờ hóa đơn của Lenotre, nhà hàng nổi tiếng Paris. Vì Phillips và ả không có gia nhân nào khác ngoài 1 cô hầu phòng, những hóa đơn của nhà Lenotre không đến nỗi là những thứ nặng nề nhất để thanh toán. Cứ 3 tháng 1 lần, vợ chồng nhà Delmas lại mở 1 buổi tiệc cocktail nhân 1 buổi ra mắt đầu tiên nào đó hay 1 dạ hội lớn, đến nỗi người ta cũng đồng ý nhấp nháp những món ăn phụ kỳ thú, biết rằng đến tận khuya mới dùng đến món chính. Vừa viết séc, ả vừa nghĩ rằng không ngu ngốc gì bằng tìm đến 1 nhà hàng hạng nhì. Và thà rằng tổ chức 1 cocktail do nhà hàng Lenotre đảm nhận còn hơn là cả 1 bữa tiệc tối mà chất lượng kém hơn. Thế nhưng ả thoáng chút tức tối ghen tị khi nghĩ đến bữa chiêu đãi bà quận chúa de la Rochefoucauld vừa tổ chức nhân ngày sinh nhật của mụ. Jeanne - Marrie đã mời tới 200 vị khách sau đó tham gia đêm lễ hội. Cách duy nhất có thể nhận ra 1 bà chủ nhà là dân Mỹ nằm trong việc chọn Menu: món giăm bông xứ Virgina và salat trộn khoai tây. A thế là có hạn đấy. Lại còn dám đưa món ấy cho đức vua Umberto nước Ý và hoàng tử Charles xứ Luxembourg! Liệu Jeanne - Marie có tính đến vận may của ả?
Nadine tỉnh cơn mê mộng, chợt nhớ tới việc chọn lựa thực khách, ả xem ra còn kén cá chọn canh kỹ hơn cả công tước phu nhân đã mời mọc thả dàn, cả những người mà ả không muốn thấy có mặt trong nhà mình. Không, phòng khách của Nadine Delmas nổi tiếng là chỗ chỉ lui tới những nhân vật thượng lưu số 1.
Thường thì Phillipe và ả cùng chấp nhận sự mời mọc của những người có địa vị hơi thấp hơn 1 chút, so với họ về mặt xã hội để có được sự vui mừng không phải mời trả lại. Bao giờ bọn họ cũng bị mếch lòng 1 cách lố bịch như vậy! Nhưng họ muốn gì mới được chứ? Rằng Nadine sẽ biến những bữa cocktail của ả thành những bữa tạp nham ai nấy đều có thể nhúng mũi vào, để bọn họ có thể lẻn vào ngồi bên cạnh những người bạn giàu có và chức tước của ả chăng? Không nghi ngờ gì hết, cái công thức này là tốt. Cứ mỗi năm 4 cái cocktail, đặc biệt là mời tầng lớp thượng lưu thì uy tín của bà chủ nhà được gia tăng hơn là hàng tá những bữa tiệc linh đình nhưng kém chọn lựa. Và như thế còn là đỡ tốn kém hơn.
Ai dám bảo là họ không phải là những người giàu có? Nhà bán hoa sang nhất, nhà hàng ăn hay nhất, câu lạc bộ jockey lớn nhất. Ở đây có cả những hóa đơn gửi đến từ những đội polo bagatelle và từ vịnh Saint Cloud. Phillipe còn từng là hội viên của 2 câu lạc bộ này từ lúc hắn còn chưa lấy vợ. Cho rơi danh thiếp của hắn bây giờ là điều không thể chấp nhận được. Hóa đơn tiền thuê ngựa của hắn trong 2 tháng gần đây nhất - thời gian hắn đang chơi cho đội Agakhan - lên tới 4000 quan, nhưng cái trò thể thao này xem ra còn ít tốn kém hơn trò đánh bạc. Vào mùa đông, sân polo đầy tràn cầu thủ, và Philippe đã thua nhiều khoản tiền quan trọng.
Nadine viết séc thật nhanh để chấm dứt đi cái công việc chán ngắt này và vừa viếc séc ả vừa suy ngẫm đến mọi thứ chuyện vợ chồng ả có thể lợi dụng được mà không phải dốc hầu bao. Những hóa đơn này dù có cao, chỉ là 1 phần nhỏ trong cung cách sống của họ. Cái tủ áo đồ sộ của Nadine cứ luôn luôn đổi mới, được may tại nhà Jean - Francois Albin. Nhà cửa gần như không phải trả tiền, họ đi du lịch trong những chuyến bay tư của bạn bè, và nghỉ đông trong những nhà nghỉ cũng của bạn, ở Savoie Thượng hoặc Saint Moritz. Đi chơi biển trên du thuyền của bạn và nghỉ hàng mấy tuần liền trong những biệt thự của bạn ở Saint Jean Can Ferrat, ở Porto - Cervo hoặc Bavaria. Nadine dùng bữa sáng ở Relais Plaza hoặc nhà hàng Maxim do người khác khoản đãi và tất nhiên, trong suốt mùa, họ vẫn dùng bữa tối ở ngoài.
Nadine ít tiêu tiền mặt về khoản này, làm ngược lại mới là điều đáng chú ý. Ở nhà hàng Edouard và Frederic, nhà làm đầu lớn của Paris, ả đã phát rất hậu khoản poucboa. Nếu làm khác đi nhân viên sẽ xì xào. 1 nàng công chúa hoặc bà đầm của 1 nhà kinh doanh vũ khí có thể cho phép mình ki bo, nhưng bà đầm Delmas thì không thể như vậy.
Nadine rời khỏi bàn giấy, và đi vẩn vơ trong phòng khách. Tại sao mình lại rồ dại đi lấy 1 thằng chồng nghèo - ả nghĩ có đến hàng trăm lần khoản này. Tại sao mẹ ả không ngăn cấm ả? Làm sao để ả phạm sai lầm này. 1 thằng nghèo, cộng với 1 thằng ma bùn, hơn nữa cộng với 1 thằng bất tài, từ 7 năm nay chỉ mới tiến hành trót lọt vài cái áp phe vớ vẩn.
Chuyện này giờ đây xem ra thật khó tin, hẳn là ả phải mê hắn lắm. Nếu không thì làm sao cắt nghĩa được cái cách ả đã tung hê cả gia tài mẹ ả? Kate chết vì ung thư cách đây 4 năm, đã để lại cho ả khoản tiền lớn không thể ngờ. Bề ngoài, thì ả đã bán được rất cao giá mấy bức tranh thuộc về ả. Tiền đã bốc hơi chỉ trong 1 thời gian ngắn. Nadine nhượng bộ sự mong mỏi ngớ ngẩn của Phillipe: đi mua 1 ngôi nhà ở nông thôn. Dùng 1 nửa cái gia tài thừa kế để tậu 1 tòa lâu đài ở Normandie. Và hắn cứ khăng khăng không chịu rời khỏi tòa lâu đài đó, dù cả 2 vợ chồng bằng cách nào cũng không có phương tiện tu bổ lại hoặc bảo quản giữ gìn. Từ nhiều năm rồi, hắn mơ có 1 mái nhà riêng của hắn, ả biết thế.
Tình yêu của ả đối với Philippe? Hẳn là có, nếu không thì tại sao ả lại cho phép hắn đầu tư số vốn còn lại của gia tài 1 cách hư hại như vậy? Hắn đã cộng tác 1 số người bạn để mua 1 hộp đêm, hòng cạnh tranh với Castel. Jean Castel mỗi đêm thừa ra hàng trăm khách, cho nên có thêm 1 hộp đêm nữa thì càng hay.
Philippe và người cộng sự mới quen này biết mọi khách chơi đêm giàu có ở Paris. Những kẻ buồn phiền, mà ngay cả sự nổi tiếng của họ cũng khiến họ dửng dưng. Tối nào cũng vậy, khoảng 11g, họ tìm cách làm chậm lại 1 cách vô vọng giây phút họ cô đơn với chính họ. Nhưng điều mà Phillipe và người cộng tác với hắn không hiểu ra, là những người này không chịu đi nơi nào khác, ngoài cái tiệm của Castel yêu quý của họ, trên phố Princesse.
Sau 1 năm, sau khi đã mất khá nhiều tiền, Phillipe đành cho sập tiệm.
Phải, hẳn là ả đã phải yêu hắn lắm, nếu không thì làm sao cắt nghĩa nổi sự thiếu suy xét đến giết người về phần ả? Sau cái vụ hộp đêm thảm hại này, Phillipe đã trở nên u ám và hay cáu giận, như kiểu giận đời đã không cung cấp thêm cho hắn những khoảng vốn khác. Đức tính duy nhất của hắn là cái duyên thì cũng hoàn toàn biến mất rồi. Hắn thây mặc sự đời như 1 con mụ mập ú cuối cùng phải vứt bỏ cái nịt vú quá chật. Nhưng ở máy điện thoại, hoặc trong những buổi tiếp tân trọng thể, hắn gồng lên chịu trận, và thế là thằng Phillipe ngày xưa, kẻ làm đẹp lòng phụ nữ, lại xuất hiện. Trong những giây phút đó, ả quan sát hắn với 1 vẻ lạnh lùng của 1 nhà côn trùng học, xem thử người ta phản ứng thế nào trước sự có mặt của hắn, xem thử hắn đặt ra những câu hỏi gì, nghe chuyện với 1 vẻ chăm chú đầy nịnh bợ ra sao và nói về mình 1 cách đầy trào lộng như thế nào. Mọi ngón bịp của hắn đều quá quen thuộc đến buồn nôn. Ngay cả cách quyến rũ của hắn cũng khiến ả ghê tởm. Vợ chồng xa lạ đến mức ả cũng khỏi bận tâm đến những quan hệ của hắn. Lạy chúa, hắn vẫn còn 'đủ gu' để chỉ tuyển chọn đám tình nhân bồ bịch trong số con gái nhà lành. Ít ra thì cũng còn có thể mời họ đi dùng bữa tối. Đó là lĩnh vực duy nhất hắn còn tỏ ra ít nhiều thông minh.
Nadine mang những tập phong bì đựng séc vào phòng riêng. Ẳ sẽ nhờ cô thư ký của Albin chuyển đi sáng thứ 2 tới. Thế là tiết kiệm được mấy con tem.
Từ nhiều năm nay, Nadine vẫn ghét Jean - Francois Albin 1 cách có ý thức. Cũng không biết nữa, cái ghét này đã len lỏi ả từ lúc nào. Từ lúc nào, ả hiểu ra rằng mình chỉ là con vú em cao sang của 1 thằng lõi yếu đuối, cực đoan và đôi khi độc ác chỉ có 1 tặng phẩm duy nhất trong đời, tặng phẩm mà cả thế giới này trân trọng đề cao. Đó là cô bạn thân nhất đời, nàng thơ của nó!
Hài kịch nhố nhăng! 1 vở hài kịch nhố nhăng 2 đứa vẫn sẵn sàng chơi. Với Nadine thì vì ả không đủ khả năng để trả tiền cho những bộ áo nhưng vẫn cố để khỏi bẻ mặt. Với Albin thì do sau tuần trăng mật, gã hiểu rằng thực khó nếu không có sự giúp đỡ của Nadine. Giờ đây ả đảm nhiệm việc mang 2 con chó bị bệnh thần kinh đến nhà lão thú y, thuê và thải bọn đầy tớ trong nhà, viết cho gã thiếp cảm ơn, đi ăn với khách hàng của gã, giàu có nhưng chán phè, tách gã ra khỏi đám tình nhân của gã mỗi khi bọn chúng bắt đầu bám chặt lấy nhau, đi mua ma túy cho gã... Mỗi ngày phục vụ gã 24h đồng hồ.
Chiều nay, Nadine lại buộc phải nài nỉ và ve vãn gã để gã đồng ý đến dự tiệc sinh nhật của chính ả, được chuẩn bị từ mấy tuần trước. Quá nhiều tôm hùm, gã rên lên, và quá nhiều những bà quận chúa. Tại sao ả không bày ra những trò vui hơn, một cuộc cắm trại hoặc 1 món bắp cải thái nhỏ kèm theo 1 cái chân giò và rượu vang bojole hàng thùng kiểu nhà quê? Tại sao lại công thức và tư sản như vậy? Nadine chỉ cười và nói rằng vang đỏ làm ả phát bệnh, nhưng ả đã nổi máu lên rồi. Quả là gã không thể tha thứ được, ả căm thù từ tiếng nói của gã. Nhưng khổ thay, việc làm của gã ở nhà Albin lại là nguồn thu nhập chính và ổn định, cho dù lương của ả chả giải quyết được gì, kể cả khoản tiền mua hoa ả vừa thanh toán.
Từ sau vụ sập tiệm hộp đêm, họ vẫn sống gần như hoàn toàn bằng khoản vay của Etienne Delage, lão con buôn của bố gã. Ẳ ghét phải phụ thuộc vào lão ta, nhưng do biết trước mình sẽ được trả nợ khi Mercues nằm xuống nên lão mặc sức bỏ tiền cho ả tiêu, bao nhiêu cũng sẵn sàng.
Nadine ném mình xuống giường, 1 lần nữa lại nghĩ đến cái chết của ông bố. Chẳng mấy lúc nữa đâu. Ẳ sẽ được hưởng cái gia tài: Cái La Tourrello ít ra là phải trị giá..., nhiều đấy, nhiều tiền lắm. Không thể đoán được là bao nhiêu. Tất nhiên, ả sẽ không ngay lập tức tống khứ đi tất cả, thị trường chứng khoán có thể xuống giá, nhưng có thể ngay lập tức rũ đi mấy triệu cái cổ phần, để có tiền trang trải mọi thứ hóa đơn chậm trễ kia và thở 1 chút. Ẳ sẽ rời khỏi Albin vào thời điểm gã trở thành bi đát nhất, đúng trước lúc hắn làm bộ sưu tập. Ẳ sẽ ném Phillipe ra ngoài đường 1 cách nhục nhã, đến nỗi hắn không còn dám than vãn với bất kỳ ai. Ẳ sẽ mua 1 toà lầu riêng bên tả ngạn, có thể ở phố Lille và sẽ nhờ Didier Aron trang trí với 1 phong cách tinh tế cổ điển, hoàn toàn không dính dáng gì mốt miếc thời trang. Và ả sẽ bắt đầu sống. Nadine Mercuès, người thừa kế giàu sụ, cuối cùng sẽ chiếm lĩnh thích đáng của mình trong các câu lạc bộ vàng son của tầng lớp thượng lưu.
Nhưng cho đến ngày cầu mong ấy, ắt là phải đợi. Lạy chúa, lão già còn sống bao nhiêu năm nữa.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió