Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 28
hẩm quyền điều tra giữa các bên đang rối tung rối mù. Sở Cảnh sát Portland đang thực thi việc kiểm soát căn hộ của Strickland ở quận Pearl một cách rất chính đáng. Bây giờ đó là hiện trường của một vụ án, một vụ giết người, rõ ràng không thể nào chối cãi được.
Rất đông xe cảnh sát và xe cấp cứu có mặt - xe của đơn vị phòng cháy chữa cháy, xe cảnh sát tuần tra màu xanh nước biển và trắng, xe cảnh sát không mang biển hiệu, một chiếc xe tải của đội khám nghiệm hiện trường, và chiếc xe tải của Phòng Pháp y Portland tập trung lại với nhau trên con đường phía đằng trước tòa nhà ba tầng xây bằng gạch. Giống như nhiều vụ án khác, sự náo nhiệt này khó có thể tránh được sự chú ý của dân cư xung quanh. Cơn bão đã đi qua và mặt trời lại rọi sáng lấp lánh trên bầu trời, một đám đông đã tập trung đằng sau những hàng rào chắn ngăn đường. Các cảnh sát mặc đồng phục điều tiết giao thông rẽ sang hướng khác. Kins cho xe chạy chậm lại khi tiến tới gần, anh hạ kính cửa sổ và đưa cho người cảnh sát xem phù hiệu của mình.
“Seattle hả?” Người cảnh sát hỏi.
“Chúng tôi có một kẻ tình nghi trong một vụ án khác ở phía Bắc.”
“Tự tìm bất cứ chỗ nào có thể để đậu xe nhé!” Nói rồi người cảnh sát di chuyển một cái rào chắn để Kins có thể lái xe vào.
Kins đậu xe ngay phía sau một chiếc Ford bình thường, không mang phù hiệu, đậu ngay chính giữa một con phố nhỏ hẹp. Xung quanh họ là những tòa nhà bằng gạch cao ba hoặc bốn tầng trông có vẻ như được xây dựng với mục đích ban đầu là để sản xuất công nghiệp, mãi sau này mới được cải tạo lại, có thể chống động đất, và chắc chắn người ta đã kiểm tra đi kiểm tra lại tới mức phát ngán các quy định xây dựng của tòa nhà, đảm bảo nó phù hợp để chuyển đổi thành một kiến trúc đa chức năng như bây giờ. Khu vực này gợi cho Tracy nhớ tới khu Pioneer Square ở Seattle. Sau sự quy hoạch đô thị vào những năm 1960, Pioneer Square đã trở thành ngôi nhà mới cho các phòng tranh nghệ thuật, các công ty mạng, quán cà phê, quán bar thể thao và các câu lạc bộ đêm.
Tầng trệt của các ngôi nhà ở quận Pearl là các dịch vụ bán lẻ - quán cà phê, nhà hàng và những cửa hàng trông có vẻ như bán đồ thời trang và trang trí nội thất gia đình hạng sang. Các tầng phía trên, theo như những gì Tracy có thể nhìn thấy qua dãy cửa sổ nhìn thẳng ra con phố, là nơi sinh sống của các cư dân. Phía trên các mái nhà nhô lên các kiến trúc phụ bằng kim loại, trông có vẻ giống như các căn hộ áp mái hạng sang trị giá nhiều triệu đô la.
“Một khu dân cư đông đúc.” Cô nói, sau một hồi nhìn xung quanh con phố. “Quanh đây có rất nhiều người.”
Các cảnh sát trực đã dựng xong hàng rào bảo vệ thứ hai ở chỗ cánh cổng làm bằng sắt uốn giữa hai cột trụ bê tông. Lối đi bộ dẫn họ tới cửa bên để tiến vào trong tòa nhà.
“Tôi muốn tìm điều tra viên Zhu.” Kins nói, một lần nữa chìa phù hiệu và thẻ căn cước của mình ra.
“Tầng ba.” Vị cảnh sát nói.
“Nhà số mấy thế?”
“Mỗi tầng chỉ có một nhà thôi. Đó là dạng nhà gác xép.”
Đi hết con đường đổ bê tông dốc thoai thoải, họ tới cửa chính của tòa nhà làm bằng kính, cánh cửa nằm bên dưới một cái mái hiên màu xanh lá cây thẫm, ở trên có in địa chỉ của tòa nhà và một biểu tượng nhìn giống như kí tự &. Bên trong sảnh chính, sàn nhà lát gỗ ván và đồ nội thất đều bằng da. Kins và Tracy đi ngang một chiếc thang máy dạng lồng kiểu cổ điển và một chiếc cầu thang bộ tương đối rộng.
“Đi thang bộ đi.” Kins nói. “Mấy thứ kia khiến tôi thấy rùng mình.”
“Nhưng hông của anh thì sao?”
“Tôi thà chịu đau còn hơn là toi mạng nếu cái thứ đó rơi tự do.”
“Trời ạ, anh bị hoang tưởng mất rồi.”
“Tôi cho đó là một điều rất thực tế.”
Trên đường tiến gần tới cầu thang bộ, Tracy nhìn thấy ba bậc cầu thang dẫn xuống một cánh cửa ở phía bên ngoài. Cô bước xuống mấy bậc cầu thang đó và đẩy cánh cửa ra, nó bật mở và dẫn cô tới bãi đỗ xe ở phía sau tòa nhà. Cô bước ra khỏi tòa nhà và để cho cánh cửa đóng lại. Khi cô thử vặn nắm đấm cửa, cô phát hiện ra cánh cửa đã bị khóa và cô để ý thấy rằng trên bức tường ở bên cánh cửa là một bảng chìa khóa bấm số điện tử. Cô quan sát các cột đèn chiếu sáng và các ngóc ngách của những tòa nhà xung quanh, nhưng không tìm thấy bất cứ camera giám sát nào. Ở tầng hai và tầng ba, những phần sàn làm bằng kim loại, bám chắc vào cấu trúc chính bằng tay nâng và chốt lớn, được làm đưa ra ngoài, có vẻ như sẽ cản trở tầm nhìn của các cư dân sống trong tòa nhà khỏi khu vực bãi đỗ xe và bất cứ ai tiến lại gần khu vực tầng trệt.
Kins mở cửa cho cô từ phía bên trong và họ cùng nhau bước lên cầu thang, đi thẳng tới chỗ chiếu nghỉ tầng ba. Họ gặp hàng rào bảo vệ thứ ba, một cảnh sát cầm một miếng bìa kẹp tài liệu và tờ giấy kí tên người ra vào đang đứng phía bên ngoài cánh cửa của căn gác xép. Kins kí tên cho cả hai người và một lần nữa đòi gặp Zhu.
“Chờ chút.” Người cảnh sát nói. Rồi anh ta bước một bước vào bên trong căn gác xép. “Điều tra viên Zhu? Anh có hai vị khách tới gặp này.”
Tracy quan sát kĩ cánh cửa của căn gác xép. Nó lớn hơn cánh cửa bình thường, nhìn có vẻ chắc chắn, với đinh trám làm bằng kim loại. Một lần nữa, cô lại nhìn thấy một bảng khóa điện tử. Cả cánh cửa lẫn thanh dọc của cửa đều không có dấu hiệu gì là bị tác động lực để đẩy vào.
Một người đàn ông gốc Á có đường nét khá trẻ trung bước ra ngoài hành lang. Kins bắt tay Jonathan Zhu và giới thiệu Tracy.
“Vậy là, đây cũng là một cách để lục soát căn hộ.” Zhu nói. “Hai người nói chuyện với gã đó vào lúc mấy giờ?”
“Khoảng giữa trưa.” Kins nói.
“Hai người gặp hắn ở đâu?”
“Chúng tôi phá ngang cuộc hẹn của hắn ở một nơi có tên là Third Degree.”
“Three Degrees phải không?” Zhu nói. “Ở trên mặt sông?”
“À phải rồi, chính nó đó.” Kins nói. “Hắn đang chuẩn bị gặp ai đó để cùng ăn trưa.”
“Một người phụ nữ, phải không?”
“Đúng vậy.” Kins nói.
“Cô ta có xuất hiện không?”
“Một chút.” Kins nói.
“Anh nhìn thấy cô ta chứ?”
“Khó mà quên được. Cao, gốc Á, khá ưa nhìn.”
“Vào trong đi!” Zhu dẫn họ đi vào bên trong căn gác xép.
Bên trong căn hộ là một không gian mở, không có vách ngăn, chỉ có những xà nhà bằng gỗ phiến dày và nặng nối liền với phần kèo để chống đỡ cho trần nhà cao hơn sáu mét. Phía bên trái cửa vào, Tracy để ý thấy có một cái ghế băng dùng để ngồi và cởi giày trước khi đi vào trong. Phía trên đầu là những chiếc áo khoác dài và áo khoác ngoài dạng vest treo trên những chiếc móc bằng kim loại. Một trong số những chiếc áo khoác dài nhìn giống với cái mà người phụ nữ gốc Á ở nhà hàng đã mặc. Tracy và Kins đi theo sau Zhu bước vào khu vực phòng khách với chiếc đi văng bằng da, một cái bàn cà phê bằng kính và một chiếc ti vi màn hình phẳng. Những ánh nắng còn sót lại len lỏi tràn vào bên trong căn phòng qua những chiếc của sổ hình vòm. Ở phía góc xa bên trong là khu vực bếp. Các bậc cầu thang bằng kim loại dẫn lên tầng thứ hai. Họ bước lên trên. Khi họ tiến tới gần, những tấm bình phong ngăn cản tầm nhìn của họ với phần bên trong, nơi phần lớn các hoạt động diễn ra. Bước qua tấm bình phong, Tracy bắt gặp nhóm người từ phòng pháp y đang bận rộn đi lại xung quanh, tiến hành khám nghiệm chiếc giường ướt đẫm máu, những tấm chăn và ga trải giường ngập trong một màu đỏ thẫm.
“Đó có phải là người phụ nữ mà hai người đã nhìn thấy ở cùng hắn ta buổi chiều hôm nay không?” Zhu hỏi.
Họ rời khỏi căn gác xép và quay trở lại hành lang. Những tia sáng xuyên qua một trong số những cái cửa sổ hình vòm tạo thành những vết cắt ngang dọc trên sàn nhà. Những tiếng ồn ào của quận Pearl từ con phố bên dưới vọng lên trên - tiếng xe ô tô và những tiếng động của một thành phố. Cảnh tượng bên trong căn gác xép thật là hãi hùng một người phụ nữ trẻ nằm sấp mặt trên giường, tấm chăn được kéo xuống để lộ phần lưng và hai vai để trần, mái tóc màu đen và máu tạo thành một vòng hào quang đỏ thẫm trên đầu cô ta.
“Cô ta là ai vậy?” Tracy hỏi.
“Theo như bằng lái xe thu được, cô ta là Megan Chen.” Zhu nói “Hai mươi tư tuổi, thuê chung một căn hộ ở khu Đông Bắc Portland cùng hai người khác nữa.”
“Ai đã phát hiện ra cô ta? Ai đã báo cảnh sát?” Kins hỏi.
“Người phụ nữ dọn vệ sinh.” Zhu nói. “Bà ấy đang khá là hoảng loạn. Một trong số các điều tra viên nữ của chúng tôi đang nói chuyện với bà ấy ở sở.”
“Ước tính thời gian án mạng xảy ra vào lúc nào?” Tracy hỏi.
“Bên pháp y nói nhiều nhất là vài tiếng trước.”
Đủ thời gian để Strickland rời khỏi nhà hàng và trở về nhà, Tracy nghĩ. “Họ tìm thấy hung khí rồi chứ?”
Zhu gật đầu. “Một khẩu cỡ 9 li.”
Có vẻ như cùng kích cỡ với hung khí được dùng để giết hại Devin Chambers.
Kins nhúc nhích hai chân, đó là cách mà anh vẫn làm mỗi khi buồn bực hoặc chán nản. “Strickland có biện hộ rằng hắn ta đã ở đâu, làm gì không?”
“Chúng tôi đã cử vài điều tra viên tới công ty luật mà hắn làm việc. Trợ lí của hắn nói rằng hắn có một cuộc hẹn vào lúc ba giờ chiều nay, nhưng khách hẹn không tới.”
“Đó là tôi đấy.” Tracy nói. “Hôm qua tôi đã gọi để xác định xem hắn có mặt ở quanh đây không, tránh phải đi mất công vô ích.”
“Trợ lí của hắn đã thử gọi vào số điện thoại di động nhưng cuộc gọi được chuyển thẳng sang hộp thư thoại.” Zhu nói. “Theo như những gì thu thập được, hắn không có điện thoại bàn.”
“Các anh đang lùng theo dấu di động của hắn chứ?” Kins hỏi.
“Chúng tôi đang cố.” Zhu nói. “Hắn đã tắt máy. Chúng tôi cũng đang hoàn thiện thủ tục để xin lệnh truy vấn thẻ tín dụng và thẻ ATM của hắn ngay bây giờ đây.”
Điện thoại của Zhu đổ chuông. “Có lẽ là thẩm phán.” Nói rồi anh ta bước sang một bên để nhận cuộc điện thoại.
“Thật là vô lí.” Tracy nói.
“Sao cơ?” Kins hỏi.
“Tại sao một kẻ mà chúng ta cho rằng đã cố gắng hết sức để lên kế hoạch hạ sát và phi tang hai người phụ nữ lại bắn thêm một người thứ ba và để xác cô ta ở lại ngay trên chính chiếc giường của mình được nhỉ?”
“Chẳng có thứ gì trong vụ án có vẻ hợp logic cả.” Kins nói.
Zhu hạ điện thoại xuống và nhìn Tracy. “Luật sư của Graham Strickland đã gọi điện tới sở cảnh sát. Ông ta nói rằng Strickland gọi cho ông ta hai mươi phút trước, nghe giọng hắn có vẻ quẫn trí khi nói tới người phụ nữ chết trong căn hộ của hắn và có một kẻ nào đó đang cố hủy hoại cuộc đời hắn. Hắn sẵn sàng trình diện cảnh sát.”
“Đó là một tin tốt.” Tracy nói.
“Đúng vậy, nhưng hắn muốn nói chuyện với cô trước.”
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt