Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lục Tiểu Phụng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28 - KẺ CHỦ MƯU LÀ HOẮC LÃO ĐẦU
L
ục Tiểu Phụng nói:
-Ngoài nước đó không còn đường nào khác. Thanh Phong đáp:
-Y cũng tự biết bàn cờ này y thua rồi, nhưng ngoài miệng y không chịu nhận thua mà thôi. Lục Tiểu Phụng đưa mắt đăm đăm nhìn ra phương trời, miệng lẩm bẩm:
-Nhưnghiện giờ y đã nhận thua. Cuộc cờ cũng giống như đời người, hể đi lầm một nước là phải thua. Thanh Phong đạo nhân đột nhiên phất tay áo xóa cuộc tàn kỳ chậm rãi nói:
-Đời người dú co ví như cuộc cờ, nhưng hà tất phải nhận chân sự thắng bại? Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Nếu không nhận chân hà tất phải bày ra cuộc cờ này? Thanh Phong đạo nhân nhìn chàng, chắp hai tay lại rồi từ từ nhắm mắt không nói gì nữa. Một cơn gió thổi mở cửa sổ ra. Sắc đêm tối mò đã bao phủ không gian. oOo Lục Tiểu Phụng nằm duỗi dài trên giường ngưng thân nhìn chung rượu để trên ngực. Chung rượu này đặt trên ngực chàng đã lâu, đến bây giờ chàng vẫn chưa uống. Dường như chàng chẳng còn lòng dạ nào để uống rượu. Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Phải chăng công tử nghĩ tới bọn Chu Đình? Lục Tiểu Phụng lẳng lặng không đáp. Hoa Mãn Lâu lại nói:
-Con người lúc sắp chết, lòng dạ rất hiền từ. Hoắc Thiên Thanh đã quyết tâm muốn chết, tưởng không làm nên tội nghiệt giết người. Không chừng hiện giờ bọn Chu Đình đã bình yên về nhà rồi. Gã nói câu này chẳng những để an ủi Lục Tiểu Phụng mà còn để an ủi chính gã nữa. Lục Tiểu Phụng dường như không nghe thấy. Hoa Mãn Lâu cười gượng nói:
-Bất luận trường hợp nào thì bàn cờ này cũng coi như công tử thắng rồi. Lục Tiểu Phụng bỗng thở dài đáp:
-Nhưng nước cờ tối hậu không pảhi tại hạ đi. Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Mà cũng chẳng đi theo như ý nghĩ công tử phải không? Lục Tiểu Phụng đáp:
-Không phải. Chàng gượng cười nói tiếp:
-Vì thế mà tại hạ tuy thắng vẫn khó chịu hơn là mình thua. Hoa Mãn Lâu cũng thở dài hỏi:
-Tại sao y không chịu đánh cho xong cuộc tàn kỳ này? Lục Tiểu Phụng đáp:
-Vì y tự biết mình thua rồi, cũng như hôm qua y không chịu đi đến nước cuối cùng. Chàng vừa dứt lời, đột nhiên nhảy bổ lên. Chung rượu ở trước ngực rớt xuống đất đánh “choang” một tiếng vỡ tan. Hoa Mãn Lâu đã biết trước nay chàng chẳng bao giờ chịu để chung rượu rơi vỡ. Nhưng hiện giờ chàng đã hoàn toàn quên hết. Chàng đứng như kẻ mất hồn, toàn thân giá lạnh, giá lạnh từ đầu xuống đến gót chân. Hoa Mãn Lâu không hỏi chàng tại sao? Vì gã biết tự ý chàng sẽ nói ra. Lục Tiểu Phụng đột nhiên nhắc lại:
-Hôm qua y chưa đánh xong cuộc cờ. Hoa Mãn Lâu đáp:
-Đúng thế. Lục Tiểu Phụng nói:
-Hôm qua y đánh cờ ở chùa Thanh Phong. Hoa Mãn Lâu biến đổi sắc mặt. Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Nếu Thượng Quan Phi Yến chết về tay y thì sao hôm qua y lại ngồi đây đánh cờ? Thượng Quan Phi Yến ở ngoài xa hàng mấy trăm dặm, dù Hoắc Thiên Thanh co mọc cánh cũng chẳng tài nào bay về kịp. Thượng Quan Phi Yến lại chết đúng vào ngày hôm qua. Hoa Mãn Lâu cũng cảm thấy chân tay giá lạnh, gã thở dài nói:
-Chẳng lẽ chúng ta đã đổ tội lầm cho y? Lục Tiểu Phụng nắm hai tay lại đáp:
-Ít ra là Thượng Quan Phi Yến quyết chẳng phải bị y hạ sát. Hoa Mãn Lâu lẩm nhẩm gật đầu. Lục Tiểu Phụng nói:
-Ít ra chúng ta đã trách lầm y về điểm này. Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Tại sao y kh6ong biện bạch? Lục Tiểu Phụng đáp:
-Y ước hẹn tại hạ đến gặp tại chùa Thanh Phong có thể vì muốn đạo nhân làm chứng là hôm qua y đánh cờ với lão ở trong chùa. Hoa Mãn Lâu cũng nói:
-Vì y biết nếu chỉ biện bạch bằng miệng mà chẳng có đối chứng nhất định công tử chẳng tin nào. Lục Tiểu Phụng nói:
-Đáng tiếc là y không có cơ hội để biện bạch. Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Nếu đúng thế thì dĩ nhiên không phải là tự y muốn chết hay sao? Lục Tiểu Phụng đáp:
-Nhất định không phải. Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Ai đã giết y? Lục Tiểu Phụng đáp:
-Người giết y cũng là hung thủ đã hạ sát Thượng Quan Phi Yến. Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Người đó mới chính là chủ mưu trong vụ này hay sao? Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đúng thế! Hoa Mãn Lâu hỏi:
-Chẳng lẽ Thanh Phong dạo nhân cũng bị kẻ khác mua chuộc nên mới nói dối cho họ? Lục Tiểu Phụng đáp:
-Kẻ xuất gia cũng chỉ là người. Hoa Mãn Lâu nói:
-Nếu thế thì nhất định Thanh Phong đạo nhân biết hắn là ai? Lục Tiểu Phụng thở dài đáp:
-Vì thế mà bây giờ tại hạ hy vọng Thanh Phong còn sống. Chàng nói câu này đầy vẻ thất vọng. Khi hai người trở lại chùa Thanh Phong thì ngôi chùa đã biến thành biển lửa. Chẳng một ai trốn ra được, một người cũng không có. Ngọn lửa dữ dội đã vô tình. Con người phóng hỏa càng vô tình hơn. Người ấy là ai
? Chùa Thanh Phong ở phía trước trái núi. Tòa tiểu lâu của Hoắc Hưu thì ở phía sau. Mặt trước núi biến thành biển lửa, nhưng mặt sau yên tỉnh như không. Trên cửa vẫn còn chữ “Đẩy”. Lục Tiểu Phụng đẩy cửa tiến vào. Đây là lần thứ hai chàng đẩy khuôn cửa này, không chừng cũng là cuối cùng. oOo Ruột trái núi rỗng tuếch, chẳng có một thứ gì. Binh khí cùng châu báu trước đếm không xiết nay đã hoàn toàn biến mất mới thật là kỳ! Khu giữa lòng trái núi có một thạch đài nhỏ. Trên thạch đài giải manh chiếu cũ. Hoắc Hưu chân không, mình mặc áo xiêm bằng vải xanh đã bạc màu. Lão đang ngồi xếp bằng trên chiếu cỏ hâm rượu. Mùi rượu thơm ngát. Lục Tiểu Phụng hít một hơi chân khí theo bậc đá đi xuống, mỉm cười nói:
-Xem chừng tại hạ đến chuyến này cũng đúng lúc. Hoắc Hưu cũng mỉm cười đáp:
-Nhưng lần này lão phu không lấy làm kỳ nữa vì biết mình có rượu ngon là công tử lại tìm đến. Lục Tiểu Phụng nói:
-Nhưng tại hạ lại có chỗ hoài nghi. Hoắc Hưu hỏi:
-Hoài nghi điều chi? Lục Tiểu Phụng đáp:
-Hoài nghi lão gia cố ý dùng rượu ngon để dẫn dụ tại hạ đến. Hoắc Hưu cười rộ nói:
-bất luận chuyện gì thì chuyện, rượu ngon vẫn là rượu ngon. Nếu công tử không sợ dơ áo thì ngồi xuống đây uống một chung. Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ sợ lắm. Hoắc Hưu chau mày hỏi:
-Sợ ư? Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ không sợ dơ áo … Hoắc Hưu ngắt lời:
-Thế thì còn sợ gì? Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ sợ giống như Hoắc Thiên Thanh, uống chung rượu vào rồi, chỉ còn chờ người khác đến thu thập cuộc tàn kỳ. Hoắc Hưu nhìn chàng. Mục quang lão biến thành sắc bén như lưỡi đao rút ra khỏi vỏ. Lão không nói gì nữa, từ từ rót rượu ra chung, lại từ từ uống vào. Lục Tiểu Phụng cũng không nói nữa chng biết nói thế đủ rồi. Chàng đối diện với con người thông minh, mà nói với người thông mình chỉ một câu cũng đủ. Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, Hoắc Hưu đột nhiên nổi tràng cười hô hố nói:
-Xem chừng lão phu chẳng thể dối được công tử. Lục Tiểu Phụng đáp:
-Vì thế mà lão gia không lừa dối tại hạ nữa. Hoắc Hưu hỏi:
-Tại sao công tử lại muốn tìm đến lão phu? Lục Tiểu Phụng thở dài đáp:
-Nguyên tại hạ không nghĩ đến, tại hạ 9dã lầm ngay từ lúc đầu. Hoắc Hưu “ủa” lên một tiếng. Lục Tiểu Phụng nói tiếp:
-Tại hạ trước kia nhận xét lão gia cũng như Diêm Thiết San và Độc Cô Nhất Hạc, đều là người bị hại, mà chỉ có Hoắc Thiên Thanh là được lợi trong vụ này. Hoắc Hưu hỏi:
-Bây giờ thì sao? Lục Tiểu Phụng đáp:
-Bây giờ tại hạ mới nghĩ thông suốt kẻ chân chính được lợi trong vụ này chỉ có một người. Hoắc Hưu hỏi:
-Người đó phải chăng là lão phu? Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đúng thế. Người đó chính là lão gia. Hoắc Hưu lại rót rượu ra chung. Lục Tiểu Phụng nói:
-Đại Kim Bằng Vương chết rồi, trên đời chẳng còn ai đến đòi lão gia về món nợ cũ của Kim Bằng Vương Triều. Hoắc Hưu từ từ gật đầu đáp:
-Trước y cũng không đòi lão phu, nhưng mấy năm gần đây y cùng quẩn quá mà lại là người xái tiền như rác, chưa từng biết đến chuyện kiếm tiền là khó nhọc. Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Vì thế mà lão gia phải giết y? Hoắc Hưu lạnh lùng đáp:
-Hạng người đó nên chết lắm. Lục Tiểu Phụng nói:
-Nhưng y chết chưa đủ, vì Độc Cô Nhất Hạc và Diêm Thiết San sẽ đến đòi chia mớ tài sản đó. Hoắc Hưu đáp:
-Mớ tài sản đó nguyên là của lão phu. Chỉ một mình lão phu trăm cay nghìn đắng mới bảo vệ được và làm cho mỗi ngày một tăng thêm. Lão phu quyết không để kẻ khác giây máu ăn phần. Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Vì thế bọn cũng nên chết hay sao? Hoắc Hưu đáp:
-Không chết không được. Lục Tiểu Phụng thở dài hỏi:
-Thực ra mớ của cải đó có chia cho ba chục người xài cũng không hết. Lão gia đã bây nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ còn định bỏ vào quan tài đem đi? Hoắc Hưu trợn mắt nhìn chàng lạnh lùng hỏi lại:
-Tỷ như công tử có vợ mà lúc không thể dùng được, liệu có chịu nhường cho kẻ khác dùng chung hay không? Lục Tiểu Phụng đáp:
-Đó là hai chuyện khác nhau. Hoắc Hưu nói:
-Dưới con mắt lão phu thì hai chuyện này hoàn toàn giống nhau. Tiển của cũng như vợ con. Bất luận lão phu còn sống hay chết cũngchẳng để cho kẻ khác sờ vào. Lục Tiểu Phụng nói:
-Vì thế mà lão gia đã lợi dụng Hoắc Thiên Thanh và Thượng Quan Phi Yến đi giết Đại Kim Bằng Vương, sau lại lợi dụng tại hạ trừ khử Độc Cô Nhất Hạc và Diêm Thiết San. Hoắc Hưu đáp:
-Lão phu cũng không muốn kiếm công tử, nhưng đáng tiếc ngoài công tử thật tình lão phu không nghĩ ra được người thứ hai nào làm nổi việc này. Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói:
-Tại hạ đã được nghe câu này rồi. Hoắc Hưu đáp:
-Nhưng đó là sự thực. Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Đây là tại hạ cam tâm tình nguyện rồi mắc bẫy của al4o gia. Nhưng còn Hoắc Thiên Thanh, con người như vậy sao cũng bị lão gia lợi dụng? Hoắc Hưu đáp:
-Không phải lão phu muốn y mắc bẫy. Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Thế thì Thượng Quan Phi Yến chăng? Hoắc Hưu cười hỏi lại:
-Chẳng lẽ công tử không nhận ra thị là một thiếu nữ khiến cho nam nhân dễ động tâm? Hoa Mãn Lâu bất giác bật tiếng cười lạt. Lục Tiểu Phụng cũng thở dài hỏi:
-Sao lão gia có thể đả động được cô? Hoắc Hưu thản nhiên đáp:
-lão phu tuy tuổi già nhưng cũng có thể làm cho nữ nhân động tâm, vì lão phu có cái để bất cư nữ nhân nào cũng không cự tuyệt được. Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Cái gì? Hoắc Hưu đáp:
-Châu báu! Lão mỉm cười nói tiếp:
-Trên đời chẳng co nữ nhân nào không thích châu báu cũng như chẳng khi nào đàn ông không thích gái đẹp. Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Lão gia nhận lời lấy châu báu chia cho Thượng Quan Phi Yến để cô dẫn dụ Hoắc Thiên Thanh hay sao? Hoắc Hưu cả cười đáp:
-Các vị đều tưởng thị là tình nhân của Hoắc Thiên Thanh, chứ có biết đâu thị yêu lão già này rồi. Lục Tiểu Phụng không nhịn được thức tỉnh lão:
-Chẳng phải cô yêu lão gia mà yêu châu báu của lão gia. Hoắc Hưu cười đáp:
-Thì cũng thế. Theo con mắt của lão phu, thị là người chết rồi. Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Lão gia đã định sau khi thành sự là giết cô để bịt miệng phải không? Hoắc Hưu đáp:
-Lão phu đã nói nhất quyết không để ai giây máu ăn phần vào chỗ tiền tài của mình. Lục Tiểu Phụng nói:
-Vì thế mà lão gia cố ý tiết lộ vụ bí mật sáu ngón chân để tại hạ đi tìm giết cô. Hoắc Hưu đáp:
-Nhưng Hoắc Thiên Thanh lại bị bưng mắt, vì thế mới gấp rút gửi Phi cáp truyền thư báo vụ bí mật này cho Thượng Quan Phi Yến hay. Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Chính y cũng không biết lão gia là người chủ mưu chân chính trong vụ này ư? Hoắc Hưu đáp:
-Dĩ nhiên y không biết, không thì chẳng khi nào y chịu bán mạng sống thay Thượng Quan Phi Yến. Lục Tiểu Phụng nói:
-Nhưng lão gia cũng không nghĩ tới tại hạ buông tha Thượng Quan Phi Yến. Hoắc Hưu đáp:
-Vì thế mà lão phu đành tự mình ra tay hành động. Lục Tiểu Phụng nói:
-Hoắc Thiên Thanh cũng chẳng phải là kẻ ngu xuẩn. Sau khi được tin Thượng Quan Phi Yến chết, tất y phải nghĩ ra có người chủ mưu, nên y ước định cùng tại hạ đến chùa Thanh Phong rồi lại đến kiếm lão gia trước. Hoắc Hưu nói:
-Thật ra y không ngu đốt, nhưng kẻ thông mình thường làm việc vụng về. Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
-Thực ra y không nên một mình đến kiếm tiên sinh Hoắc Hưu đáp:
-Vì thế lão phu mới bảo hắn chết là đáng kiếp. Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tiên sinh giết y rồi mới đưa đến chùa Thanh Phong ư? Hoắc Hưu đáp;
-Chùa Thanh Phong cũng là sản nghei65p của lão phu. Bất cứ lúc nào lão phu muốn thu hồi cũng được. Lục Tiểu Phụng nói:
-Vì thế mà tiên sinh yêu cầu Thanh Phong đạo nhân nói dối giúp mình, đạo nhân cũng không dám cự tuyệt. Hoắc Hưu thản nhiên đáp:
-Con người đã xuất gia mà còn nói dối cũng là đáng chết. Lục Tiểu Phụng nói:
-Tiên sinh muốn làm cho tại hạ xác nhận Hoắc Thiên Thanh vì sợt tội mà chết để tại hạ từ đây đình thủ chứ gì? Hoắc Hưu thở dài đáp:
-Thực tình lão phu không muốn công tử can thiệp vào vụ này. Đáng tiếc là đạo sĩ kia lắm miệng thành ra làm hại công tử. Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Đạo sĩ làm hại tại hạ ư? Hoắc Hưu đáp:
-Lão phu nghe y nói đến cuộc cờ tàn hôm qua, liền biết là chẳng sớm thì muộn công tử cũng nghĩ ra chỗ sơ hở này. Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Vì thế mà tiên sinh phóng hỏa đốt chùa Thanh Phong? Hoắc Hưu đáp:
-Khu đất đó lão phu còn có chỗ lợi dụng khác nữa. Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Dưới con mắt của tiên sinh thì những người này há chẳng hoàn toàn giống như khu đất? Họ bất quá là công cụ để tiên sinh lợi dụng mà thôi. Hoắc Hưu đáp:
-Vì thế mà lão phu muốn để họ sống, họ mới sống được. Lão phu muốn cho họ chết là họ phải chết. Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười hỏi:
-Tiên sinh cũng nghĩ đến cả tại hạ sẽ bị tiên sinh lợi dụng chăng? Hoắc Hưu đáp:
-Cá nhân nào cũng có nhược điểm. Chỉ cần biết rõ nhược điểm ở chỗ nào thì bất cứ ai cũng có thể lợi dụng được. Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Nhược điể của tại hạ ở chỗ nào? Hoắc Hưu lạnh lùng đáp:
-Nhược điểm của công tử là thích can thiệp vào việc của người ta. Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
-Vì thế mà tại hạ giúp tiên sinh trong việc đi kiếm Tây Môn Xuy Tuyết trừ khử Diêm Thiết San và Độc Cô Nhất Hạc cho tiên sinh … Hoắc Hưu đáp:
-Những việc công tử làm đều hay cả. Có điều sau khi Hoắc Thiên Thanh chết rồi mà công tử đình thủ thì từ đây sắp tới công tử muốn đến uống rượu của lão phu lúc nào cũng được. Cả những lúc khốn cùng, không chừng lão phu còn cho công tử mượn hàng vạn lạng bạc. Lục Tiểu Phụng nói:
-Đáng tiếc là hiện giờ tại hạ chưa chịu đình thủ. Hoắc Hưu cũng thở dài hỏi:
-Công tử có biết tại sao lão phu khuân hết mọi vật ở đây đi chỗ khác rồi không? Lục Tiểu Phụng đáp:
-Tại hạ không rõ. Hoắc Hưu nói:
-Vì lão phu chuẩn bị để nơi đây làm phần mộ cho các vị. Lục Tiểu Phụng nhăn nhó cười nói:
-Phần mộ thế này chẳng lớn quá ư? Hoắc Hưu tức giận đáp:
-Lục Tiểu Phụng được chôn táng ơ Thanh Y đệ nhất lâu thì chết cũng không đáng tiếc nữa. Lục Tiểu Phụng thở dài nói:
-Thượng Quan Phi Yến ít ra còn được một câu nói thực. Thanh Y đệ nhất lâu quả nhiên ở đây. Hoắc Hưu đáp:
-Đáng tiếc là người khác có nói Thanh Y đệ nhất lâu ở đây, công tử cũng chẳng tin nào. Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Tiên sinh đúng là Tổng thủ lãnh một trăm lẻ tám Thanh Y Lâu phải không? Hoắc Hưu cười đáp:
-Tổng thủ lãnh dễ nghe thật. Lão phu thích nghe ba chữ đó. Lục Tiểu Phụng hỏi:
-Chẳng lẽ thanh âm này dễ nghe hơn cả tiếng đếm bạc? Hoắc Hưu hững hờ đáp:
-Lão phu không đếm tiền, vì có đếm cũng không xuể. Lục Tiểu Phụng lại thở dài nói:
-Bây giờ tại hạ mới hiểu tại sao tiên sinh phát tài như vậy. Hoắc Hưu đáp:
-Công tử hiểu rõ nhưng đáng tiếc là bọn kia của công tử lại không hiểu. Lục Tiểu Phụng nói:
-Tại hạ không muốn đem tiền bỏ vào quan tài. Hoắc Hưu cười rộ nói:
-Hay lắm! Hay lắm! Nghe nói trong mình công tử thường đem theo tập ngân phiếu rất dầy mà mỗi lần ít ra xài đến năm ngàn lạng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lục Tiểu Phụng
Cổ Long
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long
https://isach.info/story.php?story=luc_tieu_phung__co_long