Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Là Yêu Hay Hận
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28: Hải Đường Vẫn Như Cũ
T
háng chín, lại là lúc mưa thu rả rích. Chạng vạng hôm nay, không khí lạnh dần, mưa rét lạnh rơi trên lá chuối vang tiếng lộp độp. Một cây phong trong vườn ở Hoa Thinh châu được nước mưa làm tăng thêm chút sắc đỏ. Mưa rơi trên cửa sổ thành những vệt nước dài, toát ra cái lạnh.
Tiêu Bắc Thần vừa mới về từ bên ngoài, đại a hoàn Vân Nghệ đi tới giúp hắn cởi áo mưa. Trông sắc mặt hắn khá tốt nên cô chần chừ một lát rồi nói: "Tam thiếu gia, có người tìm người, em để người đó đợi trong phòng khách, đã đợi cả buổi chiều rồi."
Hắn nhìn vẻ mặt Vân Nghệ, hơi ngẩn ra, sau lại bật cười: "Chẳng qua cũng để đám Hứa Tử Tuấn nhởn nhơ mấy ngày, còn chưa làm gì mà, lẽ nào Dư lão tiên sinh đã đến gõ cửa rồi?"
Vân Nghệ cười nhẹ, nói: "Tam thiếu gia cứ đi vào phòng khách xem sẽ biết."
Hắn thấy Vân Nghệ chỉ nói lấp lửng, cũng không hỏi nhiều nữa, xoay người đi vào phòng khách. Cửa phòng khách được khép hờ, hắn giơ tay ra đẩy, cánh cửa đó bèn mở ra trước mắt.
Cô mặc bộ váy màu tím nhạt, trên cổ có thêu hoa thanh nhã, đang đứng trước cửa sổ sát đất. Nghe thấy tiếng cửa mở, vào khoảnh khắc đó cô khẽ quay đầu lại, tóc dài buộc đằng sau lưng mượt như tơ, đôi mắt đen trắng rõ ràng như hai cái hồ sâu chứa nước trong suốt.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn lẳng lặng nhìn cô một hồi rồi quay đầu đi, cũng không hề đi vào phòng, chỉ dựa trên cánh cửa rồi chầm chậm lấy ra một điếu thuốc ngậm bên miệng. Sau đó cầm chiếc bật lửa, bật lên, một ngọn lửa màu lam nhảy nhót trong ánh mắt hắn. Hắn hơi cúi đầu xuống châm lửa, nhưng không biết vì sao mà lại bị sặc, ho liên tiếp mấy cái, khói thuốc nhạt nhòa tản ra giữa không trung, ánh lửa từ chiếc bật lửa cũng tắt ngúm.
Hắn cảm thấy hơi bực mình, vung tay ném cả bật lửa và điếu thuốc ra ngoài, sau vẫn trầm mặc. Mưa bên ngoài rơi tí tách trên cửa sổ trở thanh âm thanh duy nhất trong phòng. Cuối cùng hắn cũng mở miệng: "Trầm Yến Thành gặp chuyện gì sao?"
Lâm Hàng Cảnh biết hắn thâm trầm, cũng không cần thiết phải nói vòng vo làm gì. Lòng cô đã rối bời, không thể cứ kéo dài mãi thế này nên cô nói thẳng: "Có người bắt cóc anh ấy, đối phương chỉ để lại một tấm thẻ, bên trên có khắc chữ Hiêu, là người bang Long Hiêu."
Tiêu Bắc Thần vẫn đang dựa ở khung cửa, trong ánh mắt sâu sắc của hắn bỗng lóe lên một ánh sáng mà người khác khó mà nhìn thấy, tia sáng nhanh chóng chìm vào đáy mắt để lại con ngươi như bình thường. Hắn chỉ hỏi một câu: "Bao lâu rồi?"
"Sáu ngày."
Hắn bật cười, bên môi là nụ cười chế giễu: "Em Lâm đúng là nhịn giỏi thật, sáu ngày rồi em mới tìm đến tôi, em thế này là muốn anh ta chết hay là sống?"
Lâm Hàng Cảnh trầm mặc một lúc lâu mới đáp: "Tôi biết hiện giờ anh ấy vẫn còn sống. Nhưng nếu anh không cứu thì anh ta đúng là không thể sống nổi."
Hắn quay đầu sang nhìn cô, đôi mắt đó đen nhánh như mực, giọng nói đều là sự lạnh lẽo, còn rét lạnh hơn mấy phần so với mưa gió mùa thu ngoài kia, hắn nói: "Vì sao tôi phải giúp anh ta?"
Ngón tay Lâm Hàng Cảnh cứng đờ, buột miệng: "Anh ấy từng cứu mạng anh."
Tiêu Bắc Thần cười cười: "Cũng cướp đi người tôi yêu nhất!"
Cô bị câu nói này của hắn làm nghẹn họng, ngực thắt lại, không thể chịu đựng được nữa. Ánh mắt của hắn nóng bỏng, sau khi quét qua mặt cô thì lại từ từ chuyển sang cửa sổ, lặng lặng nhìn cảnh bên ngoài. Hoa hải đường bên ngoài đang nở rất đẹp, phiến lá được mưa rửa sạch càng thêm màu xanh biếc.
Đau đớn đứt ruột gan,
Nỗi lòng buồn bã,
Tháng năm tan tác
Xuân như cũ,
Người hao gầy
Còn cô chẳng hề hay biết.
Ánh mắt hắn phản chiếu mưa gió mùa thu đìu hiu, chỉ nói: "Có phải tôi cứu anh ta thì ân tình giữa tôi và anh ta liền hết? Tôi sẽ không nợ anh ta cái gì nữa? Tôi sẽ không cần kiêng kị gì nữa?"
Cô vừa nghe liền hiểu ý trong lời nói của hắn, lòng bàn tay cô rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Hắn đã không còn kiên nhẫn nữa, nói thẳng ra, rất rõ ràng: "Em nên biết tôi cần gì! Lấy thân em đổi lấy mạng anh ta!"
Lâm Hàng Cảnh nói: "Năm đó lúc Trầm Yến Thanh cứu anh chỉ mang một tấm lòng tốt đẹp, không hề có nhiều điều kiện như thế này."
Hắn cười hờ hững, nhìn mưa trên cửa sổ sát đất, ánh nhìn xa xăm: "Tôi cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì cả! Tất nhiên muốn gì thì sẽ đoạt lấy, cần gì phải dong dài. Nếu em đồng ý thì tôi sẽ cứu anh ta từ trong tay bang Long Hiêu. Nếu em không đồng ý thì đi đi."
Mưa bên ngoài nhỏ dần, cửa sổ sát đất ám một lớp hơi nước mỏng manh. Trên cửa sổ có bóng của cô, hắn duỗi tay chạm nhẹ lên lớp thủy tinh đó, dưới ngón tay là cái lạnh như băng. Sau mấy giây dài đằng đẵng như thời gian ngừng trôi, cô quay người, không ngờ là bỏ đi. Trong ánh mắt đen nhánh của hắn chỉ có lại cái lạnh âm trầm như rừng rậm.
Trong lòng là sự tức giận bừng bừng không thể đè nén.
Lâm Hàng Cảnh còn chưa đi được mấy bước thì bả vai đã phát đau. Hắn túm lấy vai cô, kéo lại. Ánh mắt hắn đáng sợ và lạnh lùng, trừng trừng nhìn thẳng vào sâu trong mắt cô: "Lâm Hàng Cảnh! Cuối cùng em có hiểu không hả! Chỉ có tôi mới cứu được anh ta! Nếu em không đồng ý với tôi thì Trầm Yến Thanh sẽ chết! Chẳng phải em luôn miệng nói mình là Trầm phu nhân hay sao?! Em muốn nhìn anh ta chết?!"
Lâm Hàng Cảnh lẳng lặng nhìn hắn, miệng cười chế giễu: "Tiêu thiếu soái, hóa ra anh còn nhớ tôi là Trầm phu nhân!"
Hắn biết cô cố tình khiêu khích hắn, nhưng hắn không quan tâm, ánh mắt mênh mông như biển, giọng hắn trầm xuống: "Tôi không quan tâm em là Trầm phu nhân, Trương phu nhân hay là Vương phu nhân, tôi chỉ biết em là Lâm Hàng Cảnh. Em muốn tôi cứu Trầm Yến Thanh thì em nhất định phải đồng ý điều kiện của tôi!" Hắn dùng sức túm đầu vai cô, trong mắt có sự điên cuồng đã cố gắng đè xuống, lòng bàn tay hắn nóng bừng. Đây là cơ hội của hắn, là cơ hội duy nhất có thể đưa cô trở lại của hắn! Hắn sẽ không - cũng sẽ không từ bỏ dễ dàng!
Cô nhìn hắn rồi chợt nói một tiếng: "Vậy được, tôi đồng ý với anh."
Tiêu Bắc Thần đờ người, không hề ngờ được rằng câu trả lời của cô lại dễ dàng và trực tiếp đến thế. Niềm vui bất chợt xuất hiện đó gần như khiến hắn không thể hô hấp, hắn không dám tin mà nhìn cô, cổ họng run rẩy: "Hàng Cảnh..."
"Lúc nào? Ở đâu?"
Hắn ngừng hít thở: "Em nói gì?"
Đôi mắt cô vẫn bình yên như trước, cô nhìn hắn đầy thờ ơ, khuôn mặt lại đầy vẻ khinh thường: "Không phải anh nói sao? Bảo tôi dùng bản thân đổi lấy mạng chồng tôi. Tôi đồng ý với anh. Cuối cùng là tối nào? Anh nói cho tôi hay, rồi tôi hiến thân cho anh, anh đi cứu chồng tôi!"
Sự khinh thường trên mặt cô như con dao sắc bén đâm vào trái tim hắn. Sự tuyệt vọng đết tột cùng đó lan đến mọi ngóc ngách trong cơ thể hắn, thậm chí hắn còn cảm giác được cô đâm hắn từng nhát cho đến khi cơ thể tê liệt. Cuối cùng, đến cả giọng nói của chính mình cũng đều là hoảng hốt, cô đơn, cứng đờ đến vô cùng: "Lâm Hàng Cảnh, em biết thứ tôi cần không phải là cái này."
Ngoài cửa sổ là mưa rả rích, cô đứng trước mặt hắn, giọng nói bình thản nhưng còn lạnh thấu xương hơn cả mưa gió: "Những thứ khác anh không xứng!"
Hóa ra cô ghê tởm hắn đến thế!
Hắn nhìn chăm chú lên khuôn mặt cô, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch thình thịch, hô hấp dần nặng nề, ánh mắt dần trầm xuống, như có hai ngọn lửa chợt nhen nhúm. Trước ánh nhìn nóng rực của hắn, cô cảm thấy hơi sợ hãi, không khỏi lùi về sau một bước. Hắn chợt cau mày, kéo cô lại, chỉ bực không thể đập tan sự lạnh lùng của cô. Lâm Hàng Cảnh buột miệng thốt lên theo bản năng: "Tiêu Bắc Thần! Anh đừng có ép tôi!"
Hắn nhìn thấy sự sợ hãi trong một khoảnh khắc đó của cô, không nhịn được cười: "Sợ cái gì? Cũng không phải lần đầu tiên! Nếu em đã muốn dùng cách này để thỏa mãn rồi thì tôi cũng đồng ý với em vậy. Không phải em hỏi là khi nào ở đâu sao? Tôi đây nói cho em..."
Cô hoảng sợ, mà những giãy dụa và phản kháng của cô chẳng là gì đối với hắn, một tay hắn vẫn cố chấp túm vai cô, một tay còn lại giữ lấy gáy cô, ánh mắt trong trẻo đó ép sát vào mắt cô, như lóe ra tia điện.
"Bây giờ! Ở đây! Giờ này phút này! Tôi muốn em!"
Mặt cô trắng bệch, không ngờ hắn lại nói ra những lời này thật. Giây phút đó cô sợ hãi, hai tay đẩy trên ngực hắn, ngón tay bắt đầu run rẩy như không còn chút sức lực nào. Hắn cau mày nhìn cô, cuối cùng đôi mắt đó cũng toát lên chút chế giễu, hắn cười nói: "Sao? Vừa rồi em bảo muốn hiến thân cho tôi, nhanh vậy đã lật lọng? Không phải em nói những thứ khác tôi không xứng à? Vậy thứ tôi có thể lấy thì có bao nhiêu tôi lấy hết!"
Hắn vừa nói xong thì lập tức cúi đầu định hôn cô. Cô hét lên một tiếng, hai tay để ở trước ngực hắn, đầu nghiêng đi. Giọng nói cô có chút hoảng loạn, là lời cảnh cáo của cô: "Tiêu Bắc Thần, tôi đã là vợ của Trầm Yến Thanh rồi. Tôi... Tôi và Trầm Yến Thanh... Chúng tôi đã..."
Tóc dài vốn buộc lên của cô bỗng xõa xuống, là do hắn tháo cái kẹp bướm của cô. Tóc đen dài như thác nước xen qua kẽ tay hắn buông xuống. Sự tiếp xúc mềm mại đó cùng với giọt nước mắt từ khóe mắt cô rơi vào lòng bàn tay hắn vào cái đêm cô và hắn từng thân mật nhất, là sự ấm áp không thể nào quên, khảm sâu vào xương cốt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Là Yêu Hay Hận
Linh Hy
Là Yêu Hay Hận - Linh Hy
https://isach.info/story.php?story=la_yeu_hay_han__linh_hy